Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 86



Những thành viên của Hoa Bách Hợp không kịp trốn thoát lúc đấy đều bị bắt, việc này làm mọi người ở Cục Cảnh Sát cảm thấy thêm phấn chấn.

Thẩm Quang Minh nhận lệnh của cấp trên, anh đành phải đưa mẹ Thẩm đến nhà người thân để điều dưỡng tinh thần, còn mình thì kết thúc kỳ nghỉ phép, trở về giải quyết vụ án.

Trong quá trính thẩm vấn, những tên tội phạm có khai ra thêm vài vụ án cùng địa chỉ của tổ chức, nhưng khi Thẩm Quang Minh mang người tới chỗ đó thì không có một bóng ai.

Cảnh sát kiểm tra tất cả các phòng, xác định không có người, mới nói: “Đội trưởng Thẩm, xem ra bọn chúng đã rút lui từ sớm.”

Thẩm Quang Minh đạp đạp sàn nhà bằng gỗ, anh đi qua đi lại, tấm ván gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt.

Anh ngẩng đầu, nhìn căn phòng được bày trí xa hoa, nói: “Chỗ này có chút khác thường, chúng ta phải kiểm tra cẩn thận thêm, gọi pháp y tới thu thập dấu vân tay và chuẩn bị thuốc thử Luminol.”

Viên cảnh sát hỏi: “Anh nghi ngờ chỗ này từng xảy ra ẩu đả?”

“Tôi chưa xác định được, bởi vì phần lớn đồ đạc ở đây đều không có dấu hiệu hư hại.” Thẩm Quang Minh chỉ xuống sàn nhà, “Chỉ có chỗ này là khác thường, khi đi lại sẽ làm tấm ván gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt, thông thường thì chúng ta sẽ đổi sàn nhà khác, hoặc là phủ một lớp thảm lên.”

“Tôi phát hiện trên mặt đất có sợi len màu đỏ sẫm, bọn chúng rút lui, tại sao còn phải cố thủ tiêu tấm thảm, nhất định trong này có bí mật.”

Cảnh sát viên đứng thẳng người: “Để tôi gọi người vào đây kiểm tra.”

Quả nhiên, thuốc thử Luminol có phản ứng, có một lượng lớn máu tươi đọng trên sàn nhà, đưa đi kiểm tra, phát hiện ra DNA của bảy người, trong đó có Lương Chấp.

Tay chân Thẩm Quang Minh lập tức lạnh toát, anh lấy di động, gọi cho Lương Chấp, bất ngờ là Thẩm Quyền nghe máy.

“Anh hai? Sao anh lại trả lời điện thoại, Lương Chấp đâu?!”

Thẩm Quyền còn chưa trả lời, Thẩm Quang Minh chợt nghe thấy tiếng hét thảm thiết, là giọng của Lương Chấp.

“Cứu mạng! Giết người!!!”

Thẩm Quyền thản nhiên nói: “Đừng gào, sẽ không có ai tới cứu cậu đâu.”

Thẩm Quang Minh đứng bật dậy, anh sốt ruột hỏi: “Chuyện gì vậy?!”

Thẩm Quyền nói: “Anh đang lau người cho cậu ta.”

Thẩm Quang Minh: “……?”

Lương Chấp nằm bẹp trên giường, quơ tay oán giận: “Cái này làm sao gọi là lau người, anh đang lột da em thì có! Làm gì có ai lau người lại lấy loại khăn tắm kỳ ghét chứ, y như giết người.”

“Lau một lần cho xong, bớt việc.” Thẩm Quyền nói xong, không thẻm phản ứng Lương Chấp đang kêu gào, tiếp tục nói chuyện với Thẩm Quang Minh ở đầu dây bên kia: “Chú tìm nó có việc gì không?”

“Quấy rầy…… Không phải!” Thẩm Quang Minh phản xạ muốn xin lỗi, nhưng anh nhanh chóng sực tỉnh, “Có phải Lương Chấp bị thương không, em phát hiện vết máu của cậu ấy ở chỗ tổ chức Hoa Bách Hợp.”

Không đến 4 tiếng, hiệu suất làm việc của cảnh sát coi như tạm được. Thẩm Quyền nghĩ thầm, hắn nói: “Nó đang ở bệnh viện, cái này phải hỏi người chú phái tới bảo vệ thế nào, nếu trông cậy vào các chú, chỉ sợ hiện tại anh đang lau bia mộ chứ không phải là lau người cho cậu ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 90: Vật tổ truyền

Lương Chấp dựng tai nghe Thẩm Quyền nói chuyện, cậu nhịn không được, lầm bầm: “Lau người mà mạnh tay thế này…… e là chà bay cả chữ trên mộ luôn…… A! Đau đau đau! Đại ca, em sai rồi!”

Thẩm Quyền sở dĩ dùng loại khăn tắm kỳ ghét là muốn dạy Lương Chấp một bài học, ai bảo đối phương lúc đó lại chủ động lao vào nguy hiểm vì người khác, hắn lạnh giọng: “Người chết sẽ không thấy đau, cậu có muốn thử không?”

Thử một lần là hẹo thật luôn, Lương Chấp vẫn hiểu đạo lý đấy, cậu lập tức quay đầu giả chết.

Bên này, Thẩm Quang Minh cho người đi gọi hai cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ, anh nói: “Anh hai, em cần biết rõ tình hình bên này trước, rồi sẽ qua bệnh viện thăm Lương Chấp sau.”

Thẩm Quyền cúp điện thoại, từ lời của Thẩm Quang Minh, hắn ít nhất có thể phán đoán phía cảnh sát không phát hiện ra dấu vết Thẩm Hổ xuất hiện ở chỗ đó, mà dựa vào năng lực của đối phương, xóa sạch dấu vết của mình trong thời gian ngắn cũng không khó gì.

Góc áo đột nhiên bị kéo, Thẩm Quyền cúi đầu nhìn: “Làm gì?”

Lương Chấp chớp mắt mấy cái: “Em muốn đi WC!”

“Cậu đã đi một tiếng trước rồi, xin hỏi cậu bị bệnh đi tiểu thường xuyên à?” Lúc Thẩm Quyền nói lời này, tai hắn đỏ lên, hắn cảm thấy bộ phận này thì thằng đàn ông nào chả có, không phải xấu hổ, nhưng sự chờ mong và hưng phấn của Lương Chấp cứ lồ lộ hết ra ngoài.

Lúc hắn đỡ chim của thằng nhóc này, nó thế mà…… Đm! Đau mắt!

Đại khái là Thẩm Quyền nhìn chú chim của Lương Chấp với sát khí quá nặng, cậu rùng mình một cái, nói: “Em bây giờ không muốn đi nữa.”

Biết dừng thì hơn, tay chân đứt gân thì còn nối được, chú chim mà bị đứt thì coi như xong.

Hệ thống lạnh lùng nói: “Đứt chim thì vẫn nối lại được.”

Lương Chấp kinh ngạc: “Mày nghe được suy nghĩ của tao?” Vậy bình thường, mình chửi nó, nó đều nghe thấy hết???

Hệ thống: “Ừ, nghe thấy hết.”

Lương Chấp: “……” Thôi xong đời.

Lương Chấp nghĩ tới cái gì, lại hỏi hệ thống: “Vậy mày có nghe được suy nghĩ của Thẩm Quyền không?”

Hệ thống: “Cậu muốn làm gì?”

Lương Chấp ngượng ngùng: “Tao muốn biết lúc ảnh đỡ chim cho tao thì đang suy nghĩ gì, tao thấy ảnh đỏ mặt.”

Hệ thống nói: “Đó là tức giận, hắn nghĩ muốn cắt đứt con chim của cậu.”

Lương Chấp: “……”

Buổi tối, Thẩm Quang Minh tới bệnh viện, Lương Chấp đã chuyển sang phòng bệnh đơn, anh mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy rất nhiều hoa tươi đủ màu sắc được bày biện bên cạnh tường, căn phòng vốn đơn điệu liền biến thành một bức tranh đầy màu sắc.

“Ê, ông đến rồi.” Lương Chấp quay đầu nhìn Thẩm Quang Minh, cậu giơ tay chào anh.

“Tay chân ông bị sao vậy?” Thẩm Quang Minh đi qua, đặt giỏ trái cây vừa mua lên tủ đầu giường, anh quan sát tay chân bị quấn băng của Lương Chấp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 440

Lương Chấp nói: “Bị bọn chúng cắt gân tay và gân chân, may là được cấp cứu đúng lúc, bác sĩ nói một tháng sau là khôi phục.”

Tuy Lương Chấp kể rất thoải mái, nhưng Thẩm Quang Minh có thể tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó có bao nhiêu kinh khủng và đau đớn, anh cụp mắt: “Thật xin lỗi, là cảnh sát bọn tôi sơ sẩy……”

Thẩm Quang Minh trầm mặc một lát, nói: “Là ba tôi xuất hiện, ba nói hai cảnh sát bảo vệ ông đi xử lý tình huống ở sân, còn ba sẽ bảo vệ ông.”

Mặt Lương Chấp hiện dấu chấm hỏi: “Khoan khoan, không phải bác Thẩm đã từ chức rồi sao? Còn có lúc đó, tôi hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng bác Thẩm.”

“Đây cũng là điểm tôi nghĩ không ra.” Thẩm Quang Minh lo lắng Thẩm Hổ gặp nguy hiểm gì đó, nhưng ở chỗ của Hoa Bách Hợp lại không phát hiện máu của ông, cả đối phương lẫn tổ chức Hoa Bách Hợp đều biến mất.

Ý nghĩ của Lương Chấp bên này lại khác với Thẩm Quang Minh, cậu cảm thấy Thẩm Hổ trâu bò như vậy, có khi nào người xông vào phòng lúc đó chính là ông ấy không?

Nhưng mà theo hướng suy nghĩ đó thì người của Hoa Bách Hợp đi đâu rồi, nếu là Thẩm Hổ, ông nhất định sẽ gọi cảnh sát, tóm hết toàn bộ bọn chúng.

Thẩm Quang Minh từ lời kể của Lương Chấp, biết được cuối cùng là Thẩm Quyền chạy tới chỗ đó cứu cậu, anh hỏi: “Ông có tận mắt nhìn thấy không?”

Lương Chấp lắc đầu: “Lúc đó, tôi nghe thấy tiếng có người phá cửa xông vào, sau đó thì bất tỉnh.”

“Cho nên ông không biết người vào lúc đó là ai.” Thẩm Quang Minh suy tư, “Có lẽ người kia không phải tới cứu ông, mà là một tên trong đám Hoa Bách Hợp.”

“Tôi cảm thấy không phải, lúc đó tôi nghe thấy tiếng phá cửa rất lớn, nếu là đồng bọn, hẳn phải có chìa khóa, hoặc là có thể gõ cửa.” Lương Chấp nói.

Thẩm Quang Minh nhíu mày: “Vậy chuyện người kia không cứu ông thì giải thích thế nào? Hơn nữa, đám người Hoa Bách Hợp cũng biến mất.”

Lương Chấp nghĩ đến một khả năng: “Có khi nào là bác Thẩm…… định xông vào cứu tôi, sau đó lại bị Hoa Bách Hợp bắt đi.”

“Tôi cảm thấy rất có thể.” Thẩm Quang Minh đã sai người đi điều tra tung tích của Thẩm Hổ từ trước, anh bây giờ đang cố gắng chống đỡ tinh thần để làm việc, chuyện của Thẩm Quyền tạo thành một cú đánh sâu vào anh, tinh thần của mẹ Thẩm bị đả kích, cần người chăm sóc, mà bây giờ, ngay cả ba Thẩm có thể rơi vào tay bọn bắt cóc, không rõ sống chết.

Thẩm Quang Minh cảm thấy đây quả thật là đoạn thời gian tăm tối nhất của anh, anh thậm chí thi thoảng lại có loại suy nghĩ ngu ngốc như “đây chỉ là một giấc mộng” trong đầu.

Lương Chấp hiểu cảm nhận của Thẩm Quang Minh, cậu vươn tay đang bị thương, vỗ nhẹ bả vai của đối phương: “Ông đừng tự gây áp lực quá lớn cho bản thân, nếu Ôn Đăng Nhất thật sự bắt bác Thẩm, vậy là tính mạng của bác ấy tạm thời không gặp nguy hiểm, dù sao thì ông cũng thấy đấy, tôi không chết, thằng đó xem tra tấn làm thú vui.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 665: C665: Tôi muốn làm mẹ nuôi của nó

Thẩm Quang Minh hoàn toàn không được an ủi chút xíu nào: “Mấy năm nay, thủ hạ của Ôn Đăng Nhất bị tôi và ba bắt được không ít, thằng đó chắc hận bọn tôi thấu xương, tôi sợ ba bị tra tấn không ra người……”

Lương Chấp không còn cách nào an ủi, cậu cũng không thể nói Thẩm Hổ có ý chí cứng như sắt thép, không sợ bất kỳ đau đớn nào.

Nhất thời, hai người đều bị tâm sự đè nặng trĩu trong lòng, mãi đến lúc Thẩm Quang Minh nhận được điện thoại từ Cục Cảnh Sát, anh nghe xong thì đứng dậy, nói: “Tôi phải đi về, đúng rồi, anh tôi đâu?”

“Anh ấy về nhà nấu cơm rồi.” Lương Chấp nhìn khá thảnh thơi, ít nhất thì xem bề ngoài cũng đoán không ra cậu vì bị bắt cóc mà tổn thương tâm lý, cậu hô một tiếng: “Tinh linh, mở TV.”

TV treo trên tường lập tức tự động bật lên, sau đó, cậu nói thêm vài câu lệnh, màn hình nhanh chóng chuyển qua kênh chiếu phim.

Thẩm Quang Minh nhìn thấy trên đầu TV có một đầu thu nhỏ (*), anh hỏi: “Cái này không phải đồ của bệnh viện phải không?”

(*) Tham khảo (

Lương Chấp nói: “Thẩm ca gắn đó, dù sao thì tay tôi cũng không cầm được điều khiển từ xa.”

Thẩm Quang Minh không khỏi cảm thán Thẩm Quyền thật chu đáo, từ sau khi Thẩm Quyền đâm Lương Chấp bị thương lần trước, anh đã không thể nhìn rõ tình cảm của Thẩm Quyền đối với Lương Chấp rốt cuộc là loại gì.

Nhưng rõ nhất chính là, Lương Chấp chắc chắn là một tồn tại đặc biệt nhất đối với Thẩm Quyền.

Chăm sóc cẩn thận, còn có hoa tươi trang trí đầy phòng bệnh, đây đều là để Lương Chấp vui vẻ thêm một chút.

Thẩm Quang Minh không biết, hoa tươi trong phòng không phải do Thẩm Quyền đặt, mà là Lương Chấp muốn.

Lương Chấp biết Thẩm Quyền không thích màu trắng, nghĩ đến đối phương ngày nào cũng phải vào viện chăm cậu, nên cậu mới có suy nghĩ bốc đồng như vậy, cậu đòi Thẩm Quyền mỗi ngày đều đem một lượng lớn hoa tươi vào phòng.

Thẩm Quyền lúc đó nghe xong thì im lặng, Lương Chấp còn tưởng phải biện ra cớ gì để qua mặt, nhưng một lát sau, Thẩm Quyền dứt khoát đồng ý.

Hắn không hỏi gì cả, cũng không nói gì, chỉ làm y theo suy nghĩ của Lương Chấp, đặt hoa tươi trước khoảng tường màu trắng, ngay cả bác sĩ và y tá mỗi ngày đến xem tình trạng của Lương Chấp cũng đều nói căn phòng trở nên cực kỳ ấm áp.

Thẩm Quyền cầm cặp lồng, mở cửa, đập vào mắt hắn là một mảng màu tươi đẹp đến lóa mắt, mà Lương Chấp ngồi ở giữa, đang quay đầu cười sáng lạn với hắn.

Hắn biết tại sao Lương Chấp lại yêu cầu như vậy, nhưng thật ra không cần.

Có thằng ngốc này chọc tức mỗi ngày, hắn làm gì còn sức mà để ý bốn bức tường có màu gì.

Quá khứ mang màu trắng bệch này, bây giờ nhớ lại, hắn cũng chẳng còn bao nhiêu cảm giác.

Thẩm Quyền nhếch môi, vừa đi vào vừa nói: “Đồ ăn đến đây.”

“Ăn gì ăn gì?”

“Cháo trắng và củ cải khô.”

“…… Anh giết em đi.”

==================


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.