Cuồng Sủng

Chương 88



Sau khi bốn vị trí đầu kết thúc bài thi, Quỷ Nhãn lại một lần nữa “nghênh ngang” đi ra từ bên trong cửa tự động, cả trường quay reo hò, đứng dậy cổ vũ cho “người bạn nhỏ” này.

Thấy rằng sự thể hiện chói sáng ngày hôm qua của cô bé có được sự thừa nhận của người xem ở trường quay và biên đạo, đám tuyển thủ cũng tràn ngập tò mò đối với người máy Quỷ Nhãn này, thế là MC nói: “Sáu vị tuyển thủ ở trường quay, có ai chủ động xin đi giết giặc, nghênh chiến Quỷ Nhãn không?”

Nhưng điều làm cho người ta không nghĩ tới là, đám tuyển thủ IQ cao chiến công đầy rẫy, hào quang bắn ra bốn phía, sau khi gặp Quỷ Nhãn lại trù trừ không tiến lên.

Điều này khiến cho người ta giật nảy cả mình.

MC gọi tên, muốn một sinh viên năm ba của đại học Q chủ động nghênh chiến, chàng trai đẩy kính mắt, do dự nói: “Hạng mục chính của tôi là vấn đáp bách khoa chứ không phải là phân biệt mặt người, đặt chung một chỗ so sánh hai tuyển thủ không có điểm tương đồng là không công bằng, lần này thì thôi đi, lần sau lại so tài.”

MC: “Bạn học Dương này vô cùng khách quan, bạn học Trương trong đội vật lý của đại học B thì sao?”

Là một cô gái.

Cô gái nói: “Người máy này rất đáng yêu, tôi rất thích. Nhưng tôi vẫn lựa chọn không khiêu chiến, lý do giống như bạn học Dương, đặt chung một chỗ so sánh là không công bằng.”

Trên mặt MC mang theo một chút tiếc nuối, tổ đạo diễn thật ra hy vọng có thể hơi thoát khỏi kịch bản gốc, nếu như có thể ngẫu hứng nghênh chiến, hiệu quả tiết mục sẽ tốt hơn, chỉ tiếc tất cả mọi người rất bảo thủ.

Thẩm Tinh Lê ngẩng đầu nhìn Quỷ Nhãn đứng cô đơn trên sân khấu, vẫn đáng yêu nói: “Anh ơi, nhường em một chút nha.”

Không có ai phản ứng lại cô bé.

Người xem ở trường quay dường như thổn thức không thôi.

Thẩm Tinh Lê nghi hoặc, rõ ràng mọi người đều sinh ra sự hứng thú với cô bé, sao lúc tự chủ lựa chọn lại rút lui chứ?

Hạ Thành Hàm đứng trên sân khấu, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu mà nhìn về phía Quỷ Nhãn.

Bởi vì hôm qua đã đối chiến rồi, tuyển thủ đối chiến của Quỷ Nhãn hôm nay chỉ có thể là mấy người chưa giao thủ. Thẩm Tinh Lê không biết, nếu như còn cơ hội, người kiêu ngạo như Hạ Thành Hàm liệu sẽ lựa chọn nghênh chiến hay không.

Trên mặt Ngôn Gia Hứa ngược lại xuất hiện vẻ tươi cười, nhìn qua cũng không phải là sự đắc ý hay là tự hào. Càng giống như là một loại giễu cợt nằm trong dự đoán, Thẩm Tinh Lê nhìn không hiểu.

“Sao không ai chơi với cô bé vậy.” Thẩm Tinh Lê xoắn xuýt nói.

Ngôn Gia Hứa hỏi lại: “Nếu như là em, em sẽ so tài với cô bé sao?”

Thẩm Tinh Lê: “Chương trình vấn đáp tri thức đủ các loại, cho dù tuyển thủ trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, học thức uyên bác nhưng cũng cần sự huấn luyện của hệ thống, giống như làm đề toán thi đấu vậy, không phải là trí thông minh đạt đến 140 là có thể tự động miệt thị tất cả.”

Ngôn Gia Hứa hỏi lại: “Anh hỏi là, em sẽ thi đấu sao?”

Thẩm Tinh Lê nói: “Nếu như em là tuyển thủ, em sẽ thi đấu.”

Anh bắt lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve một hồi, nhạt giọng nói: “Em xem, em có nhấn mạnh thì cũng là giả thiết. Nào có nhiều giả thiết như vậy?”

Thẩm Tinh Lê: “…”

Ngôn Gia Hứa nói: “Bọn họ né tránh Quỷ Nhãn là vì biết rõ đối mặt với mình là cái gì. Không phải là một đống máy móc nặng mấy chục ký mà là một cái máy tính cường đại, cô bé biết chiều sâu học tập, có hệ thống số liệu lớn tìm kiếm, bất kể là ở lĩnh vực nào cũng có thể đọc lướt qua, sau đó vượt qua loài người.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1637: C1637: Thanh duẫn còn sống không

“Mấy năm trước, còn nhớ tuyển thủ Kha Khiết đại chiến cờ vây với chó Alpha không?” Còn có rất nhiều tiền lệ mà người máy chiến thắng loài người.

“Đây không phải là một lần ngẫu nhiên. Trí tuệ nhân tạo vượt qua loài người là chiều hướng phát triển.”

Nói thật, trước kia Thẩm Tinh Lê cảm thấy người máy vượt qua loài người ở mỗi một lĩnh vực là rất xa xôi.

Nhưng hôm nay nghe xong lại cảm thấy gần ngay trước mắt.

Nếu như người máy thật sự khống chế loài người?

Nhà vật lý học Hawking cũng đã sớm tiên đoán.

Vậy chúng ta sẽ thế nào?

Thẩm Tinh Lê sợ hãi.

Cô nhìn về phía Ngôn Gia Hứa bày mưu lập kế, trên mặt của anh được quay phim đảo qua, có một sự chắc chắn.

Đúng, chính là chắc chắn.

Sau đó, anh khẽ mở miệng nói: “Đó là sự sợ hãi mà loài người không biết. Là bẩm sinh.”

“Loài người có thể căng thẳng, đầu óc chập mạch, cơ thể khó chịu. Nhưng Quỷ Nhãn sẽ không như vậy.”

Không có ai chủ động nghênh chiến, quá trình đành phải đi theo kịch bản gốc.

MC sẽ để Quỷ Nhãn tự lựa chọn đối thủ, người Quỷ Nhãn lựa chọn là chuyện gia trinh sát hình sự, cảnh sát Chu.

Đề bài là, từ trong mấy ngàn tấm ảnh trên màn hình lớn chọn ra khuôn mặt của một trăm khán giá ở trường quay.

Người xem ở trường quay cung cấp hình ảnh, có thể là người trung niên bốn mươi tuổi, hình ảnh lại là thời thanh thiếu niên mười mấy tuổi. Bé gái mắt hai mí mặt trứng ngỗng lại cung cấp hình ảnh chỉnh dung mắt một mí xương gò má cao.

Thậm chí là, kiểu tóc, màu da, góc độ, ánh sáng khác biệt.

Người có xác suất trúng cao, thời gian sử dụng ít nhất là người chiến thắng.

Phương pháp phân biệt của con người là hình thức 1:n.

Nhưng Quỷ Nhãn đã dùng m:n hình thức để phân biệt. Tốc độ đã không phải là vấn đề nữa, loài người so ra kém hơn người máy.

Hiện tại là nhắm vào xác suất trúng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Cảnh sát Chu vừa lên sân khấu cực kỳ tự tin, dường như đã biết được kết quả thi đấu.

Đương nhiên, tổ chương trình cũng rất tâng bốc vị chuyên gia được người ta tôn kính này.

Quỷ Nhãn yên lặng làm việc. Trước tiên cô bé thu thập hình ảnh mặt người ở trường quay, sau đó tập trung tìm kiếm, trên cơ bản trong 1 giây đến 5 phút đã có thể kiểm tra ra mặt người tương xứng.

Hai mươi lăm phút sau, Quỷ Nhãn thành công kiểm tra một trăm tấm hình.

Chính xác 99 người, sai 1 người.

Tấm hình đó chính là chỉnh dung quá tay, cô bé phân biệt sai.

Nhưng trên cơ bản có thể xác định được là cô bé thắng.

Cảnh sát Chu tốn 90 phút.

Xác suất trúng cũng không bằng Quỷ Nhãn.

Đương nhiên, Ngôn Gia Hứa thừa nhận, so sánh như thế là không công bằng, dù sao thì cô bé cũng có hệ thống máy tính cường đại.

Lòng dạ cảnh sát Chu cởi mở, sớm đã dự đoán được kết quả như vậy, cảm thấy cao hứng cho Quỷ Nhãn, ông là người được lợi của khoa học kỹ thuật.

Dù sao thì hệ thống công an cũng đã sớm dùng máy móc phân biệt mặt người, quốc gia đã khởi động mạng lưới, bố trí camera kiểm tra đo lường mặt người ở các ngõ ngách trong thành phố, thông qua kỹ thuật kiểm tra đo lường mặt người đến phân biệt nhân viên có chăng là vì phần tử phạm tội đang bỏ trốn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56: Đưa tiễn

Thật ra trận đấu này càng giống như là chuẩn bị cho Quỷ Nhãn.

Cả hiện trường vang dội.

Tiểu Quỷ Nhãn hoàn thành nhiệm vụ, đáng yêu chạy đến sau sân khấu “tranh công”.

Tiết mục còn chưa ghi hình xong, Ngôn Gia Hứa đã sớm rời đi, bởi vì anh phát hiện ra thiếu sót trong phép tính.

Còn có vấn đề hệ thống công việc của Quỷ Nhãn, không phân biệt được khuôn mặt đã qua chỉnh dung.

Nhưng có chỉnh dung hơn đi nữa cũng không thể nào đối đầu được. Dù sao vẫn có đặc điểm riêng.

Mấy người thiết kế AI thảo luận phía sau sân khấu.

Vẫn là phải tra tìm tài liệu, cải thiện.

Bọn họ hy vọng xác suất chính xác có thể đạt đến 100%.

*

Chương trình ghi hình hoàn thành tốt đẹp, mặc dù Quỷ Nhãn thăng cấp nhưng cô bé từ bỏ ở lại giữ võ đài, bởi vì cô bé là người máy.

Quảng Thị cần thăng cấp lần nữa cho cô bé, vận hành thử.

Ngày hôm sau, một nhóm của Lưu Chí Phong mang theo Quỷ Nhãn đi về trước.

Cố Dật Hàng giữ Ngôn Gia Hứa lại ăn bữa cơm: “Chú rất kinh ngạc, Gia Hứa các cháu phát triển quá nhanh rồi, chú vẫn nhớ rõ năm đó lúc cháu đi học ở Anh rất thành thạo viết trò chơi, chú cho rằng cháu sẽ dựa vào khai thác phát triển trò chơi để kiếm tiền.”

Cảnh sát Chu cũng tới, vỗ vai của anh nói: “Ngôn tổng, công ty của các cậu quả thật rất lợi hại, có cơ hội thì hợp tác với hệ thống công an của chúng tôi.”

Ngôn Gia Hứa vuốt cằm nói: “Chắc chắn.”

Sau đó uống rượu.

*

Sau khi quay về, công việc của anh bắt đầu bận rộn.

Mặc dù “Ba lô trí tuệ” vẫn chưa chiếu nhưng dựa vào truyền bá phạm vi nhỏ, danh tiếng của Quỷ Nhãn một lần nữa vang dội. Có một ngày giáo sư Lưu Thanh Nghiêu gọi điện thoại cho Ngôn Gia Hứa, nói rằng có đơn vị nghiên cứu nào đó muốn hợp tác với Quảng Thị, coi trọng kỹ thuật của bọn họ.

Ngôn Gia Hứa hỏi lại: “Ý tứ là bảo em chia sẻ thành quả nghiên cứu khoa học mà không hoàn lại?”

Anh nói cà lơ phất phơ, thái độ không hợp tác.

Lưu Thanh Nghiêu: “Thối lắm, không phải là chia sẻ, là cùng hưởng! Người ta cũng sẽ cung cấp hướng dẫn kỹ thuật cho các em.”

“Kỹ thuật của Quảng Thị đã đạt đến đỉnh cao của ngành, nhưng vẫn có khoảng cách đến đỉnh Kim Tự Tháp. Thành quả hiện tại đã là những gì các em học cả đời, thầy hiểu rõ thực lực của em, nếu muốn tiếp tục nghiên cứu sâu thì rất nhanh sẽ gặp phải cổ lọ. Cái ngành này thay đổi khôn lường trong nháy mắt, không bằng sớm đưa ra quyết định.”

Lúc ấy Lưu Chí Phong ở trong văn phòng của anh, Ngôn Gia Hứa mở loa ngoài.

Đương nhiên là đều nghe thấy hết.

Lưu mập không khỏi bị thầy giáo già đâm trúng, chuyện này để trong lòng.

Ý tứ của Lưu Thanh Nghiêu rất rõ ràng, Quảng Thị cần có đoàn đội nghiên cứu phát minh mạnh hơn.

Mà không thể cố chấp với thành quả nhất thời.

“Em biết rồi, em suy nghĩ một chút.” Ngôn Gia Hứa lại nói chọc cười, nói linh tinh vài câu rồi cúp điện thoại.

Lưu Chí Phong hỏi: “Lựa chọn của cậu là gì?”

Ngôn Gia Hứa đánh thái cực: “Tôi cần thời gian suy nghĩ.”

Lưu Chí Phong nói: “Tôi cảm thấy lão Lưu nói cũng đúng, nhưng tôi cũng sợ gặp người không quen. Nhưng bất kể như thế nào, Gia Hứa, cậu là ông chủ của Quảng Thị, tôi tôn trọng quyết sách của cậu, cũng hy vọng lúc cậu đang suy nghĩ bất kỳ vấn đề gì thì sẽ thương lượng với chúng tôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1120: C1120: Chương 1120

Ngôn Gia Hứa im lặng nhìn đồng đội của mình một cái, trầm lắng phút chốc.

Lưu Chí Phong nhún vai nói: “Tổng thể mà nói, tôi tin tưởng cậu sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất.”

Sau khi Lưu Chí Phong rời đi, Ngôn Gia Hứa vùi trên ghế ông chủ, nhìn trời chiều đỏ như máu ngoài cửa sổ.

Tư bản, kỹ thuật, cả đám đều giống như nước lũ mãnh thú.

Anh từ lâu đã biết, tình thế mạnh mẽ hiện tại của Quảng Thị không tính là gì. Tương lai không xa, sơ ý một chút, bọn họ sẽ ngã thịt nát xương tan.

*

Bảy giờ tối, Thẩm Tinh Lê bước ra từ phòng tranh Thiên Trạch.

Cô gửi cho anh một cái biểu cảm “Chíu chíu chíu”, một con chim gõ kiến gõ vào gỗ như máy đóng cọc.

Ngôn Gia Hứa gửi thoại: “Em rảnh rồi?”

“Sao anh biết?”

“Anh còn biết em nhớ anh.”

“Anh có thể đừng tự luyến như vậy không?”

“Gần công ty mới mở quán lẩu, muốn ăn không?”

“Muốn!”

“Muốn thì tự tới, anh ở công ty chờ em.”

Gặp từng kỹ sư quen biết ở cửa ra vào, đang ôm máy tính nặng nề, chuẩn bị về nhà. Nghiêng đầu thấy Thẩm Tinh Lê thì cười nói: “A, bà chủ nhỏ, tới tra hỏi à.”

Thẩm Tinh Lê xấu hổ, che mặt chạy đi.

Xấu hổ không xong rồi.

Vừa chạy đi đối diện lại đụng phải một người khác.

Hạ khổng tước toàn thân tản ra hơi lạnh.

“Thẩm Tinh Lê.” Cậu ta gọi tên cô từng câu từng chữ, lạnh đến mức khiến cho người ta muốn đứng nghiêm chào.

“Sao cậu lại ở đây?”

“Tớ nghỉ hè đến thực tập.”

“Hả?” Thẩm Tinh Lê sờ sờ đầu.

“Ngôn Gia Hứa đồng ý với tớ, thắng được Quỷ Nhãn thì sẽ đến phòng nghiên cứu phát minh của Quảng Thị.” Thật ra thì vẫn chưa vào, có điều Hạ Thành Hàm kiên định cho rằng, mình nhất định sẽ vào được.

“Ờ, tớ đi đây.” Thẩm Tinh Lê nhìn ánh mắt cậu ta, cả người rét run, khách sáo nói: “Tụi tớ muốn đi ăn lẩu, cậu đi cùng không?”

Hạ Thành Hàm: “Được.”

Thẩm Tinh Lê: “…”

Cô phải nói cho Ngôn Gia Hứa biết một tiếng.

Hạ Thành Hàm nói: “Tớ không đi, lừa cậu thôi.”

Lại ngay thẳng nói: “Cậu căn bản không muốn tớ đi, cậu chỉ muốn thế giới hai người với bạn trai cậu.”

Thẩm Tinh Lê: “…”

Thẩm Tinh Lê vèo một tiếng, đi vào văn phòng anh.

Nằm sấp trên bả vai anh, chơi đùa với lỗ tai anh.

Ngôn Gia Hứa quay đầu, mu bàn tay cọ cọ gương mặt cô: “Trên mặt sao lại nhiều mồ hôi như vậy?”

“Chạy.”

“Chạy cái gì? Anh còn có thể bay mất?”

“Anh giữ mặt mũi một chút đi, em là muốn tranh thủ thời gian vào ngồi máy lạnh, còn muốn nhanh được ăn lẩu.”

“…” Ngôn Gia Hứa: “Cái tật xấu nói một đường tâm nghĩ một nẻo này của em khi nào thì sửa?”

“…”

“Muốn gặp anh thì cứ việc nói thẳng, liên quan gì đến lẩu.”

“A a a!” Thẩm Tinh Lê la hét, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt cô lúc nào cũng vô thức hành động như một đứa trẻ: “Anh đừng nói nữa.”

Nói xong dùng ngón tay kẹp lấy môi anh.

Bị anh hất ra, anh mím môi nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một giây, sau đó hôn lên, khẽ chạm vào.

Hỏi: “Em không mang quần áo thay giặt à?”

“Em mang quần áo làm gì?”

Ngôn Gia Hứa: “Mua thêm hoặc là mặc đồ của anh cũng được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.