Mười Hai Năm Kịch Cố Nhân

Chương 51



Từ khách sạn Hối Trung đi về phía Bắc đến Từ Viên chỉ mất mười phút ngồi xe.

Khi họ đến, mặt trời đã ngã về Tây, xe cộ qua lại như nêm. Đương thời Lê viên1 hưng thịnh đứng đầu thiên hạ, Nam Bắc hai miền đều như thế.

1Lê viên (vườn lê): Vua Đường Minh Hoàng (685-762) có tài âm nhạc, chọn ba trăm con em nhà nghề vào dạy ở trong vườn lê, vì vậy ngày nay rạp hát tuồng còn gọi là “lê viên”.

“Cậu ba, mời đi theo tôi.” Có người dẫn Phó Đồng Văn ngồi trong, đến phòng riêng mà ông chủ Hoàng đã đặt trước.

Có những vị khách cầm vé đi ngang qua họ, hai, ba người một tốp, vừa cười nói cừa đi về phía trước, không giống như ở kinh thành, cô nhìn thấy những vị khách nữ, thậm chí có cả trẻ con.

Trước đây chỉ có duy nhất một lần Thẩm Hề ra ngoài nghe kịch, chính là lần cùng Phó Đồng Văn đến nhà hát Quảng Hòa.

Hôm nay bước vào nơi đây, cô mới cảm thấy rõ sự khác biệt của nhà hát kịch giữa hai miền Nam Bắc.

Nơi đó, cứ đi tiếp là cánh cửa lớn sơn đen rộng mở, ánh đèn mờ tối, lối đi nhỏ hẹp, vòng qua bức tường bình phong bằng gỗ sẽ nhìn thấy sân khấu kịch. Đưa mắt nhìn đều là đàn ông, vui cười tức giận không cần phải giữ kẻ, câu chửi th0 tục vang lên không ngớt, cảnh tưởng các ông chủ cậu chủ trên dưới sân khấu la hét ỏm tỏi mỗi khi đến khúc kịch tục tĩu giống hệt thế kỷ trước cuối thời Thanh.

Nơi đây, cứ đi tiếp là đình đài gác cao, men theo hành lang uốn khúc, người dẫn đường đưa họ vào một nơi tựa như vườn trà, sân khấu kịch được xây theo kiểu mở ba mặt, hai tầng trên dưới. Cô đưa mắt nhìn, thấy rất nhiều khách khứa là nữ, hương lan nồng nàn, lụa hoa lộng lẫy, các dì lớn dì bé ngồi cùng với những cô gái phong trần xinh đẹp, đều là những người được các ông chủ không tiếp tay vung tiền lăng xê.

Khi cô đi Phó Đồng Văn lên tầng, có hai cô gái cầm quạt giấy sánh vai nhau bước xuống, thì thầm bàn tán liệu hôm nay có những diễn viên nổi tiếng nào tới. Vì cầu thang khá hẹp nên Phó Dồng Văn và Thẩm Hề người đi trước người đi sau, hai tay anh đút vào túi quần âu, lúc hai cô gái ấy đi tới, anh dừng lại, hơi nghiêng người, nhường cho họ xuống cầu thang trước.

Sau đó, câu chuyện tiếp thao của hai cô nàng ấy là…cậu chủ này từ đâu tới vậy, lịch thiệp quá.

Ánh mắt Phó Đồng Văn đượm nét cười, anh tựa vào tay vịn cầu thang, đưa tay phải về phía cô. Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, cô được Phó Đòng Văn kéo lên hai bậc tới tầng hai.

Bên ngoài phòng riêng có hai người đàn ông đang đứng canh gác, một trái một phải đẩy cửa ra cho họ. Phó Đồng Văn đưa áo vest cho hai người đi theo, dặn họ đứng bên ngoài chờ rồi đưa Thẩm Hề vào.

Bên trong, năm người đàn ông đang ngồi chuyện trò, thấy Phó Đồng Văn tới đều lục tục đứng dậy, bắt tay chào hỏi. Người đứng đầu mặc áo dài màu xám chính là ông chủ Hoàng, hai người đàn ông trung niên và một ông già còn lại đều rất khách sáo, người đàn ông đứng trong góc là người duy nhất mặc âu phục, mắt không nhìn Phó Đồng Văn đến một lần.

Nhóm khách nữ đều trang điểm theo phong cách cuối thời Thanh, có người cầm kính viễn vọng, cũng có người cầm tờ giới thiệu vở kịch màu hồng, thấy mấy người đàn ông tới, họ lập tức đứng dậy khỏi ghế, khom người với Phó Đồng Văn, thi lễ theo kiểu cũ.

“Riêng hôm nay tôi đã đặc biệt dặn họ thay kiểu quần áo này.” Ông chủ Hoàng vui vẻ hòa nhã chỉ vào các cô gái, “Có vừa mắt cậu ba không?”

Gái phong trần hàng thư ngụ1 Thượng Hải không giống những cô gái trong ngõ Yên Chi nơi đất Bắc như Tô Khánh, họ đều theo phong cách phương Tây, ăn mặc trang điểm như Trại Kim Hoa2 chỉ là cách trang điểm tạm thời, chẳng qua để lòng Phó Đồng Văn.

1Trước khi Trung Quốc giải phóng, kỹ nữ cao cấp nhất ở bên Thượng Hải được gọi là “thư ngụ”, thường thì họ bán nghệ, không bán thân. “Thư ngụ” cũng là cách gọi kỹ nữ cao cấp nhất ở Trung Quốc thời xưa.

2Trại Kim Hoa (1872-1936): Tên thật là Triệu Linh Phi, sinh ở Huy Châu, tỉnh An Huy. Bà là người phụ nữ xinh đẹp làm kỹ nữ nhưng được ca ngợi hết lời, sống vào cuối thời Thanh, đầu thời Dân Quốc, được báo chí gọi là “Trung Quốc đệ nhất loạn thế giai nhân”.

“Người đẹp miền Nam và ngõ Yên Chi đất Bắc, nét đẹp mỗi nơi một vẻ.”

Còn chưa dứt lời, anh lại cười nói: “Vừa rồi từ khách sạn Hối Trung qua đây, không kịp đưa cô Thẩm về nhà nên cô ấy cùng tôi đến đây.”

Thẩm Hề cất lời: “Ông chủ Hoàng, chào ông.”

“Là bác sĩ Thẩm của bệnh viện Phổ Nhân.” Lão già nọ mặt mày vui vẻ, nhỏ tiếng nhắc ông chủ Hoàng.

Trong vòng xã giao thượng lưu ở Thượng Hải, cô cũng có chút tên tuổi, ông chủ Hoàng vừa được nhắc dường như cũng nhớ ra, bèn mỉm cười với cô.

“Nghe nói bác sĩ Thẩm từng du học ở Mỹ, người ta nói học ở Âu Mỹ thì được mạ vàng, học ở Nhật Bản thì được mạ bạc.” người đàn ông ngồi bên sập thuốc cười nịnh hót, “Coi như là lần đầu tiên chúng ta được gặp nữ tiên sinh mạ vàng nhỉ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 245: Gặp nhau (2)

Mọi người cười rộ.

Khách khứa trong phòng riêng hôm nay đều có đôi có cặp, dù là nam hay nữ đều được sắp xếp phù hợp. Vị tiên sinh ngồi trên sập thuốc là người làm ăn, muốn nhờ ông chủ Hoàng bắt cầu để làm quen với Phó Đồng Văn. Lão già và người đàn ông mặc đồ Tây đều là thân tín của ông chủ Hoàng, giữ vị trí quân sư và người đi đầu như tay trái và tay phải.

Ngay cả phụ nữ cũng được bố trí ổn thỏa, ai hầu hạ ai, thêm nữ bác sĩ Thẩm Hề thành ra thừa một người. Nhưng cô là bạn gái đi cùng Phó Đồng Văn, không thể thất lễ. Lão già sai người lấy thêm ghế cho Thẩm Hề, mọi người về chỗ ngồi của mình.

“Lát nữa diễn, chắc chắn cậu ba sẽ thích.” Ông chủ Hoàng ngồi xuống.

“Ồ?” Phó Đồng Văn hỏi, “Là gì vậy?”

Ông chủ Hoàng chỉ tay xuống tầng, tiếng chiêng mở màng vang lên. Phó Đồng Văn ngước mắt nhìn sân khấu kịch, chiêng đồng gõ mấy tiếng, tiếng đàn hô réo rắc.

Anh nghe đoạn đầu đã đoán ra, miệng tủm tỉm, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo nhịp.

“Cậu ba mở đầu nhé?” Lão già mời.

Có vẻ Phó Đồng Văn rất thích thú được lão già mời, anh bèn cất tiếng hòa âm cùng diễn viên trên sân khấu: “Ta vốn là người thong dong ở Ngọa Long Cương, bàn âm dương dễ như trở bàn tay, nắm chặt càn khôn…1”

1Trích từ vở Kinh kịch kinh điển Không Thành Kế, được dựng theo Tam quốc diễn nghĩa.

Đây là đoạn đặc sắc nhất trong vở Không Thành Kế, Gia Cát Lượng nhàn tản ngồi trên đầu thành, mỉm cười với ngàn quân. Anh hát tròn vành rõ chữ, chất giọng thuần hậu, không hề thua kém đào kép nổi tiếng đang diễn trên sân khấu kia.

Lão già mỉm cười, cũng hát theo: “Tiên đế đên Nam Dương, ba lần ngự giá đến nhà tranh1” sau tiếng đàn hồ, ông ta lại cất tiếng, “Rốt cuộc hình thành thế chân vạc nhà Hán…”

Ông chủ Hoàng chăm chú thưởng thức, vui vẻ vỗ tay: “Hay!”

Dưới tầng, tiếng khen hay của các vị khách cũng khen hay không ngớt, rộn rã ồn ào dội vào tai Thẩm Hề.

Đêm đó cách hai cánh cửa, Phó Đồng Văn hát khúc Tứ Lang thăm mẹ đau đớn xé lòng, đêm nay là một đoạn Không Thành Kế thản nhiên tươi vui. Thẩm Hề cảm thấy chỉ có đoạn kịch này mới phù hợp với anh.

Nhóm đàn ông đang ngồi cũng nổi hứng theo, cùng đồng thanh hát dăm ba câu, nhưng đoạn đặc sắc nhất đều dành cho Phó Đồng Văn. Các cô gái đều cách nhìn cảnh đoán ý, nhìn thân phận, từ câu hát có thể đoán ra: Cậu ba này là khách quý ngày hôm nay.

Trà quá ba tuần, hai cô gái ngồi phía sau Thẩm Hề nhỏ giọng ngồi cười nói.

Họ dùng kính viễn vọng nhìn vị trí ngồi bình thường dưới tầng, không bàn luận về kịch mà nói về những dì bé đến cổ vũ ở bên dưới, tán gẫu xem bà bé nhà nào có quan hệ thân thiết với con hát nào, hay bà bé nhà nào trước đây chung một trốn với đào kép nào.

Ngược lại, đàn ông ngồi trên sập thuốc nói chuyện làm ăn.

Mượn bầu không khi náo nhiệt trong nhà hát, cách chiếc đèn thuốc làm bằng đồng chạm rỗng, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái trẻ tuổi giúp họ chuẩn bị mấy điếu thuốc. Trong làn khói vấn vít, Thẩm Hề mở sấp báo trên bàn trà ra, đọc xong tạp chí Lê viên thì nhặt cuốn tạp chí Danh hề lên. Bỗng nhiên căn phòng tối mịt, hai ông chủ ngồi trên sập thuốc chê đèn đóm quá chói mắt nên gọi người tắt bớt đèn đi.

Đèn lớn đã tắt, lúc này ngoài đèn thuốc nhỏ đang cháy trên sập thuốc, chỉ còn lại cây đèn sàn kiểu Tây ở hai bên ghế chính. Chụp đèn sàn màu đỏ tươi làm ánh đèn tỏa ra âm u, khiến con nguồi mơ màng buồn ngủ.

Không còn ánh điện, cô không đọc được báo, đành phải chán nản nghe kịch, đồng hồ để sàn chỉ mười giờ. Đã qua bốn tiếng rồi, Phó Đồng Văn vẫn không thấy mỏi mệt.

Trong bóng tối, Thẩm Hề nhìn thấy một thanh niên mặc áo đen đẩy cửa vào, khom người ghé vào tai ông chủ Hoàng, thì thầm gì đó.

Ông chủ Hoàng xua tay ra hiệu cho anh ta lui xuống, rồi nói với Phó Đồng Văn: “Cậu ba cứ yên tâm.”

Phó Đồng Văn trả lời: “Làm phiền ông chủ Hoàng rồi.”

Hai người nhìn nhau cười.

Ông chủ Hoàng nói: “Không ngờ cậu ba là người trọn tình nghĩa đến vậy.”

“Tình nghĩa là gánh nặng, tôi không gánh vác nổi mấy thứ này.” Anh đáp. “Phải nói là tôi bị ép đến đường cùng.”

“Ồ? Sao cậu lại bị ép tới đường cùng?”

Phó Đồng Văn giải thích: “Ông ta dùng em sáu để đòi tiền, tâm trạng tôi không hề vui vẻ. Bị người ta bắt chẹt kiểu này không hợp với tính cách của tôi.”

Ông chủ Hoàng hiểu nguyên do, cười mắng: “Chỉ là tư lệnh quê mùa thôi mà dám ép cậu ba sao? Tên đó diễu võ dương vai trên địa bàn của mình quen rồi, nào ngờ rằng, hôm nay còn trên vạn người, ngày mai mộ đã xanh cỏ sống còn không thọ.”

Tiếng nói chuyện của hai người khi to khi nhỏ, Thẩm Hề chỉ nghe câu được câu chăng, không bao lâu sau tiếng chiêng vang lên bắt đầu vở kịch mới, mọi người yên tĩnh trở lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 242

Chỉ lát sau, mưa rơi lác đác bên ngoài cửa sổ.

Đầy tớ pha một ấm trà mới, rót thêm trà cho họ, khói trà lãng đãng, tiếng chiêng vang rền.

Ánh sáng trắng chầm chậm khuất đại thành hình cánh quạt men theo khe cửa.

Thanh niên nọ lại đi vào.

Thẩm Hề tưởng rằng có tin tức mới, nào ngờ anh ta chỉ đưa tờ giới thiệu vở kịch màu hồng cho ông chủ Hoàng: “Tầng dưới hỏi, ông chủ còn muốn diễn vở nào không? Mọi người đều đang chờ.”

“Cậu ba còn muốn nghe vở nào?” ông chủ Hoàng lướt mắt qua tên các vở kịch, “Hôm nay còn có vở Tống Giáo Nhân bị ám sát, cậu ba thấy thế nào?”

“Chỉ là trò cười, vở này không hay.” Phó Đồng Văn thưởng thức trà mới, không còn hứng thú.

“Tôi cứ nghĩ cậu ba là người đi theo thời đại, sẽ thích những vở về cách mạng.” Người đàn ông ngồi ở phía Bắc sập thuốc rồi nói cười.

Người đàn ông ngồi phía Nam sập thuốc hút hết một hơi thuốc, xong mới mở miệng: “Anh tưởng bây giờ vẫn cuối triều Thanh chắc? Muốn mình nổi bật hơn người phải làm cách mạng, chế tạo đạn pháo à? Xưa rồi.”

Phó Đồng Văn cười, mọi người cũng cười theo.

“Tiếp tục Không Thành Kế đi.”

“Vâng.” Người thanh niên lui ra ngoài.

Kim giờ của chiếc đồng hồ để sàn kiểu Tây chỉ đến 11h30.

Ban nãy Thẩm Hề nhìn thấy thời gian Từ Viên đóng cửa trên tờ giới thiệu là mười hai giờ đêm, còn nửa tiếng nữa mới kết thúc. Nếu đến mười hai giờ vẫn không có tin tức, lẽ nào phải đổi sang một chỗ đốt tiền nữa, chờ đợi tiếp ư? Cô thầm cảm thấy lo lắng, ông chủ Hoàng sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa xong, thì sai người đưa tin đến biệt thự là được rồi, tại sao phải mời Phó Đồng Văn đích thân đến đây chờ tin?

Cô cảm thấy vẫn còn rắc rối khác nữa.

Trên sân khấu, tiếng chiêng mở màng lại vang lên.

Thẩm Hề bưng tách trà, cánh cửa được mở ra lần thứ ba. Vẫn là người đó, anh ta đến bên ông chủ Hoàng rỉ tai mấy câu. Ông chủ Hoàng bỗng nhiên vỗ tay: “Tốt! Thưởng!”

Ngoài cửa, đám người xã hội đen lập tức nói to: “Ông chủ Hoàng ban thưởng…”

Lúc này khách bình thường dưới tầng mới biết người trong phòng riêng ở tầng trên chính là ông chủ Hoàng của xã hội đen. Nam nữ trong khu chính sảnh như nhận được tiền thưởng, từng làn sóng reo hò dậy lên, tiếng cười ồn áo náo nhiệt.

Trong tiếng ồn ã, Thẩm Hề uống trà cũng thấy thấp thỏm.

Rốt cuộc cô đã hiểu tại sao mình lại đứng ngồi không yên, vì nơi đây là địa bàn của xã hội đen, không giống nhà hát kịch Quảng Hòa ở kinh thành. Uy phong của Phó Đồng Văn ở nhà hát Quảng Hòa là uy phong thật sự, còn ở đây dù là khách quý thì cũng chỉ là khách mà thôi.

Càng lúc càng bất an, có lá trà trôi vào trong miệng, cô nhẹ nhàng nhổ vào đĩa trà.

Chợt nghe thấy tràn cười của cô gái sau lưng, tiếng cười làm tim cô đập thình thịch.

Trong ánh đèn đan xen, cô nghe thấy ông chủ Hoàng nói với Phó Đồng Văn: “Cậu ba, là tin tốt. Trên đường về tiểu thư gặp phải cướp, xe cháy người chết không thấy hài cốt.”

Tim Thẩm Hề giật thót, nhìn thấy nụ cười của Phó Đồng Văn, cô lập tức nảy ra một suy nghĩ khác. Có lẽ họ mượn lý do “không thấy hài cốt” để giúp cô sáu ve sầu thoát xác.

“Nếu đã vậy, tôi xin lỗi không thầu chuyện tiếp được.” Phó Đồng Văn đặt tách trà xuống, xử lý việc nhà trước đã.

Anh không có ý định nán lại thêm, đón lấy áo vest người làm mang tới, ra đến cửa nhưng không có ai mở.

Cánh cửa này do người trong xã hội đen canh gác, khóa bên ngoài, không có mệnh lệnh không ai dám mở.

Phó Đồng Văn dừng bước, không hề tức giận, ngược lại ngoảnh đầu cười nhìn ông chủ Hoàng: “Thế này là?”

Ông chủ Hoàng không trả lời.

Lão già chắp tay sau lưng, đứng bên cạnh ông chủ Hoàng: “Cậu ba đi vội thế, chờ chúng tôi nói xong đã chứ.”

Phó Đồng Văn nhìn họ, chờ họ nói tiếp.

Lúc này ông chủ Hoàng mới mở lời: “Chuyện hôm nay tôi đã thay cậu ba giải quyết ổn thỏa rồi, chỗ tôi cũng có một chuyện nhỏ, muốn thương lượng với cậu.”

Hai vị làm kinh doanh ngồi trên sập thuốc làm như không nghe thấy, rít từng hơi thuốc, không để ý đến họ.

Phó Đồng Văn cười với đối phương: “Hiên giờ tôi như chim trong lồng, có gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Cậu ba nói quá rồi.” Lão già lên tiếng, “Vẫn là vụ án cũ ở ngoài bệnh viện Tô giới Pháp, chuyện hồi tháng Ba.”

Quả nhiên nhắc lại chuyện cũ.

Từ đầu xuân cho đến cuối hạ, Phó Đồng Văn và ông chủ Hoàng này mới công khai xã giao mấy lần, luôn là có qua có lại, Thẩm Hề vốn nghĩ chuyện cậu cả Phó làm náo loạn ngoài bệnh viện đã trôi qua. Nhưng xem ra họ không hề quên, hơn nữa đang chờ cô hội tính toán rõ ràng ân oán.

Phó Đồng Văn không nói gì, chỉ nhìn họ.

Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, anh vốn chẳng bất ngờ. Khó trách hôm nay khách khứa trong phòng riêng lại nhiều đến vậy, có người làm ăn buôn bán, cũng có mấy cô gái từ kỹ viện cao cấp, hóa ra là muốn có người làm chứng để lấy lại thể diện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 512

Lão gia sợ anh hiểu lầm bèn giải thích: “Chuyện của nhà họ Phó dù sao vẫn là chuyện trong nhà, ông chủ Hoàng cũng không muốn can dự vào. Có điều hồi đầu cậu ba chưa chào hỏi gì đã nhờ hai ông chủ khác nhúng tay. Nhìn thì mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng lại không hợp quy tắc, mặt mũi chúng tôi chẳng biết để đâu.”

Ông ta nói tiếp: “Tuy nhiên chúng tôi cùng hiểu, nếu cậu nhờ hai ông chủ khác giúp đỡ việc làm ăn của xưởng tơ, chắc chắn vẫn có thể giải quyết ổn thỏa, nhưng cậu ba lại tìm chúng tôi. Nếu chúng tôi đoán không lầm, cậu muốn bồi thường chuyện hồi tháng Ba đúng không?”

Trong thời thế loạn lạc, với con mắt của những người trong giang hồ, dùng xưởng tơ để đổi một mạng người là chuyện viễn vông, là vụ làm ăn chỉ lãi không lỗ, ai nhận được vụ này đều phải thắp hương bái lạy thần tài.

Phó Đồng Văn không phủ nhận: “Tiên sinh là người hiểu biết, tôi tưởng rằng… ông chủ Hoàng cũng là người như thế.”

“Tôi hiểu là một chuyện, chính miệng cậu ba nói lại là chuyện khác.” Ông chủ Hoàng lên tiếng.

“Chuyện ở bệnh viện Tô giới Pháp đã biến chúng tôi thành trò cười mấy tháng, mà cũng chỉ cần một câu nhận sai của cậu.” người đàn ông mang sắc mặt tối sầm đứng trong góc cả buổi tối bỗng mở miệng, cười như không cười: “Cậu ba, đường đời khó, không phải vì núi non hiểm trở, chỉ vì lòng người ấm lạnh mà thôi.”

Ánh mắt Phó Đồng Văn trầm lắng, khóe môi vẫn mang nụ cười: “Ông chủ Hoàng muốn Phó tam tôi thông báo cả Nam Bắc, bày tiệc rượu tạ lỗi ư?”

Lão già và ông chủ Hoàng đưa mắt nhìn nhau

“Sống trên đời ai cũng có lúc cuối đầu, hôm nay tôi bị các ông bắt chẹt, không có gì để nói.” Anh cầm áo vest, nhẹ nhàng rũ mất cái rồi thong dong vắt lên khuỷu tay trái: “Ông chủ Hoàng thích rõ ràng, vậy ông cứ hẹn ngày, tôi sẽ làm theo.”

Vừa nãy Phó Đồng Văn nói, bị người ta bắt chẹt kiểu này không hợp với tính cách của anh.

Hai từ “bắt chẹt” lúc này anh thốt ra rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất sâu xa.

Lão già chợt cười xòa, vội vàng giảng hòa: “Cậu ba chỉ cần nói một câu thôi là xong việc, bày tiếc rượu làm gì?”

Cánh tay Phó Đồng Văn khoác qua vai cô, ngón trỏ và ngón giữa gõ nhịp theo thói quen. Anh không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Nhưng Thẩm Hề ở đây, em sáu vẫn nằm trong tay họ, tình cảnh hiện giờ quả thật không thuận lợi.

Gió từ cánh quạt trần chầm chậm lan tỏa, thổi bay khói thuốc trắng trên sập thuốc.

Căn phòng yên tĩnh kỳ lạ.

“Châm giúp anh ba điếu thuốc.” Anh nói với Thẩm Hề.

Cô hiểu ý anh trong ánh nhìn chằm chằm của mọi người, cô tới bên bàn thuốc, đón lấy tẩu thuốc trong tay cô gái ngồi phía bắc chiếc sập. Cô dùng chiếc thìa nhỏ làm bằng bạc khoét một miếng thuốc phiện đen nhánh cho vào miệng tẩu thuốc.

Rồi thong thả hơ nóng tẩu thuốc trên ngọn đèn thuốc.

Trước đây dù cô chỉ hầu hạ đám du côn lưu manh trong động thuộc phiện, nhưng mấy gã đó lại lắm thói xấu yêu cầu cao, bởi vậy so với những kỹ nữ cao cấp tự gọi mình là bậc thầy chỉ chuyên hầu thuốc cho cậu ấm quý tộc, thương nhân giàu có, quan chức cấp cao, ngón nghề của cô thành thạo hơn nhiều. Đôi tay của cô vốn đã rất đẹp, trong ánh lửa bập bùng, kẻ ngón tay như tỏa sáng, mờ mờ ảo ảo.

Hơ cho đến khi thuốc mềm ra, cô đảo đều, thoạt nhìn là biết làm lâu lành nghề, hương thơm vấn vít giữa các ngón tay.

Người đàn ông trên sập thuốc cách cô gần nhất, nhìn kỹ càng: “Cậu ba à, cậu không bao giờ thiếu được thuốc phiện phụ nữ, sao đến Thượng Hải lại bỏ tối theo sáng thế này? Tay nghề của cô Thẩm đúng là hàng thật giá thật, hàng thật giá thật đấy.”

“Sức khỏe không bằng trước đây, phải bớt hoang đàng thôi.” Anh đáp.

Lão già cũng cười nói theo: “Đôi tay của bác sĩ nổi tiếng giá trị lắm đấy, vì vậy điếu thuốc này đáng giá ngàn vàng, người bình thường không thưởng thức nổi đâu.”

Thẩm Hề nhấc tẩu thuốc về, cầm bằng hai tay đưa cho anh.

Phó Đồng Văn mỉm cười, đưa tẩu thuốc tới trước mắt ông chủ Hoàng: “Trước đây, ông chủ Hoàng đã vất vả vị nhà họ Phó, xin đa tạ.”

Ngụ ý trong lời ấy là: Cảm ơn ông chủ Hoàng đã bận tâm chuyện nhà họ Phó. Nhận điếu thuốc này là một đối một, sau này chuyện nhà họ Phó là chuyện riêng gia đình, nếu người ngoài nhúng tay vào đồng nghĩa với việc tự chuốc xui xẻo.

Cậu ba Phó đích thân nói cảm ơn và mời thuốc, mười mấy đôi mắt ở trong căn phòng đều dõi theo làm chứng, coi như không mất thể diện.

Ông chủ Hoàng nhận tẩu thuốc rít một hơi dài rồi vẫy tay trong làn khói trắng lãng đãng: “Đi tiễn cậu ba đi.”

Phó Đồng Văn nắm tay Thẩm Hề sải bước khỏi cửa.

Người thanh niên đứng chờ ngoài cửa cung kính nói: “Cậu ba, chúng tôi không tìm thấy xác cô sáu, nhưng cô hầu thân cận vẫn còn sống, đã được đưa đến Hà Phi rồi, cậu đi thong thả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.