Lần gặp trước hai anh em là ở biệt thự lão phu nhân sống chính là vào ngày cha anh qua đời.
Một tháng nay, ngoài măt Phó Đồng Văn làm như không quá tuyệt tình, nhưng phía sau ngầm cắt đứt đường tài chính và các mối quan hệ với cậu cả, ông chủ Hoàng bên xã hội đen cũng từ chối gặp mặt. Hiện giờ hai người như kẻ thù, hễ chạm mặt là nổi bão, nhưng vẫn phải duy trì bầu không khí hòa thuận.
“Dạo này thần sắc chú ba tốt nhỉ?” Cậu ba Phó vén áo dài sóng vai cùng Phó Đồng Văn lên tầng.
“Vẫn thế thôi.” Anh khách sáo cười lại, “Không ngờ anh cả hôm nay cũng đến.”
“Chú ba đang nói đùa đấy sao?” Cậu cả Phó cười ha ha, “Tôi thấy chú đoán hôm nay anh cả sẽ đến, đúng không?”
Phó Đồng Văn mỉm cười không nói.
Đêm bốn chín hôm nay, anh đoán chắc anh cả sẽ xuất hiện, đây là cơ hội cuối cùng để anh cả vùng lên trở mình, có thể gặp được mẹ, gặp được bậc người lớn nhà họ Phó, có cơ hội lên án Phó Đồng Văn.
Đến bậc thang thứ bốn mươi chín, chớp mắt đã tới cửa phòng riêng.
Tầng hai có bảy gian phòng, căn phòng rộng nhất quay mặt về phía sân khấu.
Thẩm Hề biết căn phòng này, lần trước giằng co với ông chủ Hoàng cũng ở đây. Ngoài cửa có mười gã hầu đứng chờ sẵn, có cả người bình thường vẫn đi theo Phó Đồng Văn đứng gác cửa phòng riêng.
Họ dừng chân ngoài cửa.
“Anh em mình có quá nhiều hiểu lầm, hôm nay mẹ và người lớn trong nhà đều ở đây, chúng ta hãy gỡ bỏ khúc mắc này.” Cậu cả Phó cười hỏi: “Hôm nay là bốn chín ngày cha mất, chắc chú không vội đến nỗi muốn mạng anh cả luôn đâu nhỉ?”
“Sao em dám.” Phó Đồng Văn chỉ vào phòng riêng, “Mời anh cả.”
Người làm mở cửa ra.
Nói cho cùng cậu cả Phó cũng là người từng trải, bước vào phòng trước mà nụ cười vẫn luôn giữ trên môi.
Bên trong có khá nhiều người, Phó phu nhân ngồi ở chính giữa, hai bên là sáu vị thiếu gia đã trưởng thành, đều dẫn vợ theo. Các tiểu thư đều ở phòng riêng bên cạnh. Mợ hai bệnh nặng, cậu hai dẫn Tô Khánh tới, khi nhìn thấy Thẩm Hề và Phó Đồng Văn, cô ấy mỉm cười, khẽ gật đầu chào Thẩm Hề.
Cậu cả Phó thấy cô hầu trong phòng, liền không vui đuổi người: “Người làm ra ngoài hết đi.”
Các cô hầu đều lặng lẽ lùi ra ngoài.
“Anh cả, anh đuổi người hầu đi, vậy ai thêm trà rót nước cho chúng ta đây?” Một cậu ấm trẻ tuổi lên tiếng.
“Lão nhị ở lại, các em đều qua phòng bên cạnh đi. Hôm nay người lớn bọn anh phải bàn chuyện quan trọng.” Cậu cả Phó nói.
Mấy cậu ấm đã nhấp nhổm không yên từ lâu, biết anh em hai người có mâu thuẫn, ngay lúc họ không muốn ở lại chịu tội chịu tình thì cậu cả Phó lại mở miệng căn dặn, mọi người không ai nhiều lời, lần lượt lễ phép xin phép lão phu nhân.
“Người hầu không có ở đây, chuyện bưng trà rót nước để em làm.” Tô Khánh đứng dậy, dịu dàng cất tiếng.
“Tôi giúp cô.” Thẩm Hề nói.
“Không cần làm phiền cô.” Cậu hai Phó cười nói, “Cô Thẩm vẫn chưa về làm dâu nhà họ Phó, vẫn là khách, chỉ cần ngồi nghe kịch thôi.”
Bên ngoài cửa sổ gió táp mưa sa, mưa hắt vào trong phòng làm mặt đất ẩm ướt.
Tô Khánh đóng cửa sổ lại, chỉ để lại một khe hở cho thoáng gió, cài cái móc màu đồng thau vào.
Rời khỏi cửa sổ, cài xong chốt cửa, cô ấy ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cô hầu để lại, cầm chiếc quạt tròn trên ghế lên, khẽ phe phẩy cho chiếc lò nhỏ đang đun nước. Từ đầu đến cuối luôn chăm chú cẩn thận, trầm mặc lặng lẽ, không hề có ý định tham gia vào ân oán của con trai bà cả.
Phó Đồng Văn và anh cả nhìn nhau cười, yên lặng chỉ tay về phía sau lưng đối phương.
Hai anh em ngồi xuống, một Đông một Tây.
Thẩm Hề sóng vai với Phó Đồng Văn ngồi vào hai chiếc ghế bành, giữa họ là bàn trà nhỏ.
Trên bàn trà đặt chiếc kính viễn vọng bằng đồng và tờ giới thiệu kịch màu hồng.
Lão phu nhân nãy giờ luôn giữ im lặng chợt mở miệng: “Hai con là anh em ruột, cố gắng nói chuyện tử tế với nhau một lần, gỡ bỏ hết những khúc mắc ngay tại đây.” Bà nhìn cậu hai, “Đồng Thiện cũng ở đây, coi như là người làm chứng.”
Cậu hai Phó khom người xuống, thưa lại: “Đều là anh em một nhà, không cần người làm chứng đâu ạ.”
“Gọi con và cô Thẩm tới đây là ý riêng của mẹ.” Khi không có người ngoài, lão phu nhân thừa nhận ý đồ của mình, “Trong nhà họ Phó, người bây giờ có tiếng nói trước mặt Đồng Văn, chỉ có lão nhị con.” Bà nhìn Thẩm Hề ngồi cạnh anh, “Ngoài nhà họ Phó, người có thể hiểu suy nghĩ của Đồng Văn cũng chỉ có cô Thẩm. Có hai con ở đây, mẹ thêm yên tâm.”
“Nào có ạ.” Cậu hai Phó cười trả lời.
Thẩm Hề mỉm cười khẽ gật đầu, ứng phó qua loa.
Cô đoán mẹ Phó Đồng Văn bỗng dưng đến nhà mình, còn tặng vòng ngọc là để đưa cô đến đây. Hàng loạt hành động này đã chứng minh mục đích của bà. Nhưng anh rất hiếm khi tâm sự với cô về chuyện gia đình, cô không biết nhiều, không thể hiểu được uẩn khúc bên trong.
Nghe ý của mẹ anh, có lẽ bà sợ không kiềm chế anh được nên mới mời cô đến.
Không ai hiểu con bằng mẹ, lão phu nhân đoán chắc cậu cả Phó sẽ mạo hiểm tới đây, cũng đoán Phó Đồng Văn sẽ làm khó con trai cả, vì vậy đương nhiên phải sắp xếp sẵn. Nhưng hiện giờ, nhà mẹ đẻ lụn bại, chồng mất, con trai cả bà một mực tin tưởng cũng thất thế theo, không thể giúp đỡ cậu cả Phó, bà đành phải nhờ đến cậu hai và Thẩm Hề, muốn hai người giúp bà lên tiếng khuyên Phó Đồng Văn.
Nào ngờ, cậu hai Phó trả lời lấy lệ, còn Thẩm Hề im lặng không nói.
Những gì cần nói bà đều nói cả rồi, từ đầu đến cuối tư thế ngồi vẫn luôn thẳng tắp để giữ lại sự uy nghiêm cuối cùng của mình. Tô Khánh dùng khăn tay đập lên nắp ấm trà, thấy nước sôi bốc hơi, bèn thành thạo pha trà, bưng trà.
Khi đưa trà cho Phó Đồng Văn, anh mỉm cười gật đầu với Tô Khánh, không nói câu gì.
Khi đưa trà cho cậu cả Phó, anh ta đón lấy, thổi lá trà lềnh bềnh trên mặt nước đi, thấp thỏm chờ Phó Đồng Văn cất lời trước.
Khi đưa trà cho cậu hai Phó, cậu hai không nhận, đưa mắt nhìn bàn trà, Tô Khánh hiểu ý đặt sang một bên.
Dâng trà cho lão phu nhân và Thẩm Hề xong, Tô Khánh trở về chỗ cũ của mình, trông chừng lò than đang rực cháy.
Thẩm Hề cầm tờ danh sách kịch lên, nương theo ánh đèn nhìn tên kịch.
Khúc đầu tiên là Mãn giang hồng.
Tiếng sấm đì đùng đúng lúc với tiếng chiêng mở màn dưới tầng.
Người già người trẻ ngồi trong khu chính sảnh đều cho rằng đây là điềm may, cười đùa reo hò, tiếng ồn ã vọng lên tận tầng hai, phòng riêng phía trước phía sau đền xôn xao, duy chỉ có ở đây yên tĩnh đến kỳ lạ.
Cô lật tờ danh sách, nhìn thấy dòng quảng cáo nhỏ ở mặt sau, chưa kịp đọc kỹ Phó Đồng Văn đã rút tờ giấy khỏi tay cô. Thẩm Hề ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn, anh nở nụ cười như đang đùa giỡn.
“Lão tam, chúng ta nói thẳng đi.” Cậu cả Phó không chịu nổi nữa đặt tách trà xuống, vì động tác vội vàng mà nước trà bắn lên mu bàn tay, anh ta khẽ xuýt xoa, vẩy giọt nước nóng kia đi.
“Anh cả muốn em nói gì?” Phó Đồng Văn trả lời tờ danh sách cho cô.
“Một tháng nay chú giống hệt con chó điên, cắt đứt đường tài chính và quan hệ của anh, anh muốn gặp mẹ chú cũng ngăn cản. Nếu hôm nay anh không mạo hiểm tới đây, có phải chú định xóa sổ anh khỏi dân gian không hả?”
Phó Đồng Văn mỉm cười không đáp lời.
Cậu cả Phó dần không giữ được bình tĩnh, liên quan đến tính mạng thì bình tĩnh thế nào được: “Anh và chú từ lâu đã không cùng chính kiến, có một vài mâu thuẫn, nhưng không đến nỗi coi nhau như tử dịch, đúng không? Hồi xưa chú và chú tư ủng hộ phái Duy Tân, anh và cha ủng hộ đảng Bảo Hoàng, cuối cùng bên chiến thắng là đảng Bảo Hoàng đúng không? Khi phái Duy Tân bị đuổi tận giết tuyệt, chú nghĩ xem tại sao mình và chú tư chạy thoát được? Là anh đây đứng ra hòa giải đấy, chú không thể quên cái ơn này được.”
“Vậy ư?” Cuối cùng Phó Đồng Văn cũng cất tiếng, “Em và em tư may mắn không chết là nhờ anh cả giúp đỡ sao?”
“Không chỉ ơn nghĩa này.” Cậu cả Phó tiếp tục: “Sau này chú bắt đầu ủng hộ Đảng Cách mạng, anh và cha ủng hộ tổng thống Viên, chú cứ như con bạc luôn luôn lựa chọn đối lập với gia đình. Vì bảo vệ nhà họ Phó này, cha buộc phải ra tay với chú, tất cả những gì anh làm đều là ý của cha. Nhưng anh vẫn giúp chú.” Anh ta chỉ vào Thẩm Hề, “Cô ta đến nhà mình tìm chú, là anh giúp lão nhị nói đỡ cho chú. Nếu không chú nghĩ một cô gái không có chỗ dựa được phép vào viện chú sao? Dù vào được, nếu không có anh và mẹ đứng sau khuyên thêm, chắc hai người đã chết cùng nhau rồi.”
Phó Đồng Văn gật gù nhìn cậu hai Phó: “Nhắc tới chuyện này, anh hai, ơn nghĩa ấy em luôn nhớ trong lòng.”
“Anh em một nhà cả.” Cậu hai Phó khẽ đáp rồi căn dặn Tô Khánh, “Trà của anh cả sánh ra ngoài rồi, em rót thêm tách mới đi.”
Tô Khánh ngoan ngoãn pha thêm tách trà mới.
Cậu hai có ý xoa dịu bầu không khí, cậu cả Phó cũng nén lửa giận trong lòng, không nói thêm gì nữa.
Mười phút sau Tô Khánh đặt một tách trà mới bên tay cậu cả. Trong mười phút dài đằng đẵng ấy, cậu cả suy nghĩ làm thế nào để tháo gỡ khúc mắc trong lòng Phó Đồng Văn. Anh ta vẫn luôn cho rằng có mẹ ở đây, Phó Đồng Văn sẽ không xuống tay thật, dù từng có tranh chấp ngoài bệnh viện, nhưng nhờ các ông chủ xã hội đen giúp đỡ hòa giải, coi như mọi chuyện cứ thế trôi qua.
Có điều một tháng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thái độ của Phó Đồng Văn hoàn toàn thay đổi?
Cậu cả không đoán được suy nghĩ của anh nên đành phải thăm dò.
“Đồng Văn, anh em chúng ta đều là những người muốn làm nghiệp lớn, chỉ có điều lập trường không giống nhau.” Cậu cả Phó khẩn khoản giải thích, “Ví như năm ấy anh và chú hai một người ủng hộ dân chủ cộng hòa, một người ủng hộ quân chủ lập hiến, lý tưởng không giống, quan niệm cũng không giống, vậy mà chú thấy đấy, bây giờ anh và chú hai vẫn thân nhau đấy thôi?”
Thấy Phó Đồng Văn không trả lời, anh ta dần dần nhớ đến một chuyện cũ.
“Anh biết trước giờ luôn có tin đồn chú tư bị nghiện liên quan đến anh.” Cậu cả Phó cúi người, thành khẩn nhìn Phó Đồng Văn, “Từ bé chú đã thân với chú tư nhất, khúc mắc trong lòng chú…”
Thẩm Hề đang bưng tách trà định uống một hớp liền giật mình.
Cậu tư ư? Anh ta nói cậu tư bị anh ta hại sao?
Cây quạt phe phẩy trong tay Tô Khánh cũng khựng lại, cô ấy cúi đầu, nghịch chiếc quạt tròn trong tay, hình như đang ngắm viên gạch dưới chân, hoặc có lẽ là giày của mình.
“Cuối cùng anh cả cũng nói đến chuyện em có hứng thú nhất rồi.” Phó Đồng Văn khẽ nói.
“Chú không thể dựa vào miệng lưỡi người ngoài mà phán định anh có tội.” Cậu cả Phó lập tức biện bạch, “Đồng Văn, sao chú lại nghi ngờ anh cả mình được?”
Phó Đồng Văn nhìn anh ta đăm đăm: “Trước đây anh có thể bưng bít được chuyện này vì có cha bảo vệ, mẹ bảo vệ, cũng vì anh vẫn còn quyền thế địa vị, em không đấu nổi anh. Hôm nay lúc này, anh tự hỏi bản thân mình xem còn có khả năng che đậy được nữa không?”
Ý ngay trong lời nói, anh đã có bằng chúng xác thực rồi.
Cậu cả Phó đã làm rất nhiều chuyện trái với lương tâm rồi, mà đã trái với lương tâm thì con người không thể thản nhiên được.
Đến nước này, anh ta biết mình phải nhận sai và xin tha thứ, để mẹ nói đỡ cho mình, chẳng qua chỉ hại chú tư nghiện thuốc phiện thôi, người hại mạng chú tư cũng không phải anh ta.
Cậu cả Phó nhanh chóng suy nghĩ, Phó Đồng Văn và chú tư thân nhau từ bé, một khi anh ta thừa nhận, chắc chắn thù mới cộng thêm oán cũ, e rằng sẽ xử anh ta ngay tại đây…
Nhưng gần như giây tiếp theo anh ta đã phủ định suy nghĩ vừa rồi, hôm nay là bốn chín ngày của cha, người lớn người già trong gia tộc đều ở đây, Phó Đồng Văn không thể bất chấp thể diện lấy mạng anh ta ngay lúc này, hơn nữa bậc cha chú nhà họ Phó đều có thể nói đỡ cho anh ta…
Cậu cả Phó rùng mình, sống lưng đẫm mồ hôi lạnh.
Trong lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên, anh ta cảm thấy cánh tay, cơ thể, bắp đùi, thậm chí là chân mình đều thừa thãi, không thoải mái, không vừa ý, không an toàn.
Hai tay Thẩm Hề nâng tách trà, người không nhúc nhích, trong lòng nổi sóng, cô nghe Phó Đồng Văn ngồi bên cạnh mở miệng: “Anh cả nghĩ xong chưa? Muốn thanh minh thế nào? Hay thẳng thắn thừa nhận, để mẹ nói giúp cho anh?”
Cậu cả Phó bất giác nhìn mẹ.
Lão phu nhân thở dài, lẩm nhẩm: “Đồng Văn, chuyện này cũng có trách nhiệm của mẹ.”
“Chắc hẳn mẹ hiểu con, tốt nhất là để anh cả tự giải thích.” Anh ngắt lời bà.
…
Cậu cả Phó bất lực, hơi mấp máy môi mà không thể thốt thành lời.
Anh ta cố gắng ép bản thân mình quyết đoán: “Chuyện của Đồng Quyến chỉ là sơ suất. Sau khi phái Duy Tân thất bại, anh biết chú và Đồng Quyến rơi vào cảnh bị trả thù, vì vậy…”
“Vì vậy anh ra tay trước nhằm giành thế chủ động, bắt cóc Đồng Quyến để nịnh hót chủ mình?”
“Đồng Văn, không phải thế, chú nên biết rằng chuyện các chú luôn ủng hộ phải Duy Tân luôn bị người ta để ý từng li từng tí. Anh làm thế cũng vì bảo vệ chú! Anh buộc phải cho họ một tấm bia, không thể để chú làm vật hy sinh, chú là em trai ruột của anh mà, vì vậy đành phải hy sinh Đồng Quyến.” Anh ta vội vàng đứng dậy, nhưng ánh mắt của Phó Đồng Văn làm anh ta sợ hãi đến nỗi chân mềm oặt, cả người bủn rủn, “Đồng Văn, chẳng lẽ anh nhẫn tâm đẩy chú tư vào đường chết ư? Anh chỉ muốn dạy dỗ chú ấy thôi… cái thứ thuốc phiện đấy, ngay cả chú cũng không thoát nổi, chỉ tại Đồng Quyến sống lý tưởng hóa…”
“Không, anh chỉ muốn mượn cơ hội để bẻ gãy vây cánh của em.” Phó Đồng Văn nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Sau đó tiếp tục tìm cơ hội để kéo em xuống. Trong nhà này, em là mối đe dọa lớn nhất với anh, cho nên những người liên quan đều là cái gai trong mắt anh.”
Cậu cả Phó đuối lý mà vẫn muốn tranh luận: “Anh cả là con người, cũng có trái tim. Hai người đều là em trai của anh, sao anh nghĩ vậy được?”
Phó Đồng Văn bật cười: “Sau khi anh sai người bắt cóc Đồng Quyến, lòng tham nổi lên muốn đòi tiền chuộc từ cha. Đáng tiếc cuối cùng bại lộ, cha vừa tức giận mắng anh vừa muốn bảo vệ anh, mất hơn nửa năm trời đưa Đồng Quyến qua hơn sáu đám người, đến khi tin chắc rằng em không điều tra được gì mới cứu Đồng Quyến về nhà.”
Mỗi câu anh nói đều nhẹ bẫng, dường như sợ rằng sẽ làm Đồng Quyến đang ngủ say dưới lòng đât tỉnh giấc.
Cậu cả Phó im bặt, không còn đường lui biện bạch cho mình.
Trên sân khấu vang lên câu “Mài mực hầu hạ”, tiếng chiêng, tiếng đàn hồ dồn dập phụ họa.
Nhạc Phi khí khái mua bút, hát rằng: “Tức dựng tóc gáy, đứng nơi lan can, mưa lất phất ngừng…”
Hơi thở của Thẩm Hề gấp gáp theo tiếng chiêng, cô ép mình bình tĩnh lại.
Vài câu nói ít ỏi của Phó Đồng Văn đã giúp những mảnh vỡ về cậu tư trong đầu cô được ghép lại hoàn chỉnh.
Dường như anh vẫn chưa nói xong, cầm kính viễn vọng trên bàn lên đùa nghịch rồi nhìn lão phu nhân: “Cha và mẹ sắp xếp đưa em sáu đi lấy chồng xa cũng vì muốn giúp anh cả che đậy việc này, đúng không?”
Lão phu nhân bỗng chốc nhìn anh, người phụ nữ vẫn giữ pháp tắc triều đại cũ, ngay cả góc độ quay đầu cũng chú trọng, chỉ cần đôi hoa tai hơi rung là thất lễ. Nhưng lúc này đôi hoa tai bên gương mặt lão phu nhân lắc mạnh, như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không có cô hầu dìu nên bà không đứng dậy được, đành vịn tay lên ghế bành, nghiêng người van nài Phó Đồng Văn: “Đồng Văn, đừng vì người của bà tư mà làm hại anh cả mình.”
“Có lẽ mẹ đã quên rồi, nhà họ Phó đâu còn có bà tư?” Anh cười nói, “Trong nhà, mẹ con bà tư như ngoại tộc, không tranh không cướp, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục này. Con là anh ba không đòi lại công bằng cho họ thì ai sẽ nhớ họ đây?”
Lão phu nhân buồn bã nhìn cậu hai Phó rồi lại nhìn Thẩm Hề.
Xưa kia cậu hai lập chí đền ơn nước, từng đăng rất nhiều bài hịch đánh Viên cứu nước trên các báo, có điều nhiệt huyết của anh ta đã bị mài mòn theo những câu mắng và giam lỏng của cha. Nghe đến đây, nỗi căm phẫn trong lòng không cách nào kìm được, anh ta tránh ánh mắt khẩn khoản của lão phu nhân, cúi thấp đầu, nhìn tách trà trong tay, chờ đợi quyết định của Phó Đồng Văn.
Phó Đồng Văn đưa kính viễn vọng cho Thẩm Hề.
Anh lấy khẩu súng bên hông đặt lên bàn trà: “Đây là khẩu súng Đồng Quyến đã dùng để tự sát, con đã mang nó suốt mười bốn năm nay.”
Từ đêm ấy khẩu súng này đi theo anh, để nhắc nhở anh rằng, Đồng Quyến không tự sát, mà là chết oan chết uổng.
Anh và cậu cả cách nhau một tấm thảm trải sàn hoa văn màu sậm, cách nhau nửa căn phòng, nhìn nhau không rời mắt.
“Nói cho cùng vẫn là con trưởng nhà họ Phó, chết dưới tay kẻ làm thì quá có lỗi với tổ tiên.” Phó Đồng Văn bình tĩnh tuyên án: “Hôm nay anh tự sát ở đây, coi như chết trong thể diện, sau ngày hôm nay, ngay cả thể diện cũng không còn nữa rồi.”
“Mày muốn tao…chết?”
“Đúng.” Phó Đồng Văn nói, “Không cần lo bị người lớn trong nhà chất vấn, hiện giờ anh không quyền không thế, không ai để ý anh chết thế nào, bị ai hại chết đâu.”
Da đầu cậu cả Phó căng ra, anh ta chầm chậm rời khỏi bàn.
Lão phu nhân hoảng hốt cực độ, không biết lấy sức đâu ra lảo đảo xông tới trước mặt anh: “Đồng Văn, con không thể…Đồng Văn…nó là anh trai ruột của con, không giống người ngoài…Đồng Văn…”
Phó Đồng Văn làm như không nhìn thấy mẹ mình, tiếp tục nói: “Đừng hòng chạy thoát, hôm nay một con chim cũng không bay khỏi Tứ Viên được. Bên ngoài có hàng trăm khẩu súng, đều chuẩn bị cho anh cả đấy.”
“Đồng Văn!” Lão phu nhân quỳ sụp dưới chân anh: “Mẹ xin con, mẹ chỉ xin con cho nó một con đường sống…”
Phó Đồng Văn biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, cũng đã chuẩn bị tâm lý làm đứa con bất hiếu. Nhưng khi thấy cảnh mẹ đẻ quỳ dưới chân mình, nước mắt như mưa lạy lục anh, huyệt thái dương vẫn đau buốt.
Dưới tay anh và anh cả đều có vô số mạng người, đều vì sự nghiệp và lý tưởng của mình mà không nề hà hy sinh tất cả. Sự khác biệt lớn nhất giữa hai người, đồng thời cũng là nhược điểm của anh, chính là Phó Đồng Văn anh vẫn còn chút lương tri.
“Đồng Văn, con cho anh cả con đường sống, cả nhà họ Phó đều là của con cả.” Gương mặt già nua của lão phu nhân thấm đẫm nước mắt: “Mẹ không cần gì hết, đều cho con cả…”
Cậu hai thầm thở dài, nhắm mắt lại, không quan tâm không tham gia.
Vì khẩu súng trong tay Phó Đồng Văn mà cậu cả Phó không dám nhúc nhích, cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ.
Lão phu nhân khóc như mưa, ôm chặt chân phải Phó Đồng Văn, đập trán lên đầu anh như đang dập đầu. Cảm giác ở đau đớn ở đầu gối làm tim thắt lại. Anh hít một hơi thật sâu.
Thẩm Hề cảm thấy không yên lòng, gần như lúc ấy cậu cả Phó cũng phát hiện ra sự bất thường của anh.
Ánh mắt cậu cả lóe lên sự hung ác, anh ta xông tới: “Tao phải lấy mạng mày trước!”
“Đồng Văn!” Thẩm Hề giữ chặt eo cậu cả, để Phó Đồng Văn có thời gian tránh né.
Thẩm Hề giữ cậu cả, lão phu nhân giữ Phó Đồng Văn, ai cũng muốn bảo vệ người thân yêu nhất của mình.
Trong khung cảnh hỗn loạn, Phó Đồng Văn dùng khẩu súng trong tay đập thẳng vào huyệt thái dương của cậu cả Phó, nhân lúc đối phương đang đau đớn, anh dùng hết sức đẩy mạnh anh ta ra. Cậu cả hoảng loạn lùi mấy bước.
Anh không gắng gượng được thêm, ngã nhào xuống đất, túm chặt áo sơ mi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập…
Cậu cả Phó nổi ý giết người, toan lao tới cướp khẩu súng.
Trong tích tắc, một bóng đen mang theo ánh lửa đỏ thẫm từ phía sau xông tới đập lên đầu anh ta. Sau gáy anh ta đau nhói, than củi đang cháy rực đổ ập xuống đầu. Không ngờ Tô Khánh đã vơ lấy chiếc lò nhỏ cho anh ta một cú chí mạng.
“Tô Khánh!” Cậu hai Phó thất thanh hét lớn.
Cậu cả Phó bị bỏng gào lên chói tai, hoảng loạn xé chiếc áo dài đang cháy hừng hực trên người.
Tô Khánh như kẻ điên rút cây châm trên người xuống, lao tới chỗ cậu cả Phó đang cháy như một ngọn đuốc. Chiếc trâm màu vàng cắm thẳng vào ngực anh ta, lửa bén vào quần áo Tô Khánh, cô hoàn toàn không có ý định tránh né, chỉ ôm chặt anh ta, rút cây trâm ra đâm thêm lần nữa: “Tôi muốn anh phải đền mạng!”
Cậu cả Phó gào thét đau đớn, bóp cổ Tô Khánh đè cô xuống đất, hai cú bạt tai liên tiếp rơi xuống mặt cô.
Mắt Tô Khánh tối sầm, mất đi ý thức.
Anh ta lồm cồm bò dậy, tông mạnh người vào cửa lớn, cánh cửa bị phá kêu đánh rầm.
Người trong ngọn lửa hoàn toàn mất kiểm soát, không nhìn thấy đường, gào đến khản cổ, lảo đảo muốn tìm ai đó bấu víu.
Trong tiếng thét kinh hoàng, mấy gã hầu cuống quýt chạy thoát thân liên tiếp xô ngã anh ta. Chân vừa chạm tới đầu cầu thang, chưa kịp bắt được bất cứ đồ vật nào, bóng người như quả cầu lửa đã lăn thẳng xuống tầng.