Mang Thai Với Cha Của Vai Ác

Chương 74



Editor: Minh An

Beta: Cún

Từ khi sinh ra đến giờ, Khẩu Khẩu còn chưa ngủ mà không có mẹ nằm bên bao giờ, kể cả lúc cai sữa cậu cũng chưa từng ngủ riêng với mẹ mình.

Hôm nay cậu nhóc một hai đòi lôi ba ba đi ngủ ở phòng khác. Kiều Vãn Tình nhìn vậy thì cũng không đau lòng vì con trai tới thời kỳ phản nghịch một chút nào. Ngược lại, cô còn cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa nhìn hai người đi ra ngoài.

Cô cũng muốn xem xem Khẩu Khẩu ngủ chung với ba ba nó một đêm sẽ như thế nào.

Cố tổng còn chưa từng cho con ngủ một mình bao giờ. Buổi trưa hôm trước ngủ cùng Khẩu Khẩu đã để lại cho anh bóng ma tâm lý, vì thế anh không muốn ngủ cùng thằng nhóc này một chút nào. Làm gì có ai từ bỏ giường ấm vợ hiền mà đi ngủ cùng một tiểu ác ma đâu cơ chứ?

Nhưng mà Khẩu Khẩu cứ kéo tay anh suốt, Kiều Vãn Tình lại khoanh tay đứng nhìn, còn bảo anh cứ đi đi. Vì thế anh đành phải bế Khẩu Khẩu vào phòng khác.

Bình thường phòng kia không ai ngủ nên chỉ trải mỗi chiếu thôi. Kiều Vãn Tình vô cùng chu đáo trải khăn trải giường mới cho hai ba con họ, lại lấy thêm một cái chăn mỏng cho hai người đắp. sau khi chúc hai người ngủ ngon xong thì cô về phòng của mình.

Nhưng bình thường được nằm giường có Khẩu Khẩu nằm một bên, Cố tổng nằm một bên. Hôm nay không có hai người, cảm giác……

Thật yên tĩnh ha ha ha ha.

Kiều Vãn Tình vừa nằm được vài phút thì đã ngủ ngon lành.

Ở một diễn biến khác, Cố tổng thay tã cho tiểu ma vương Khẩu Khẩu xong thì hai ba con cùng nằm trên giường.

Chờ khi Cố Yến Khanh ổn định vị trí nằm yên trên giường thì Khẩu Khẩu giơ chân nhỏ của mình lên, sau đó đùa nghịch với trần nhà. Có lẽ là còn nhỏ nên các bạn nhỏ vô cùng ngây thơ nên bình thường Khẩu Khẩu tự chơi một mình cũng vô cùng vui vẻ.

Cố Yến Khanh vỗ vỗ mông cậu, nói: “Đừng chơi nữa, ngủ đi con.”

“Ba ba.” Khẩu Khẩu gọi anh.

Cố Yến Khanh kéo cái chăn lên đắp. Vì Khẩu Khẩu sợ tối nên không thể tắt hết đèn được. Anh quay sang nhìn Khẩu Khẩu nằm như cún con rúc rúc vào người mình thì cười khẽ nói: “Sao vậy Khẩu Khẩu?”

“Thơm thơm.” Khẩu Khẩu chỉ vào trán mình.

Cố Yến Khanh hôn lên trán cậu một cái, Khẩu Khẩu cũng hôn lại một cái lên mặt anh.

Hành động này của Khẩu Khẩu làm trái tim Cố Yến Khanh mềm nhũn xuống. Ngay lập tức, anh cảm thấy việc ngủ cùng con cũng không quá đáng sợ đến vậy. Bảo bối nhỏ của anh đúng là đáng yêu đến chết người!

“Ngủ đi.” Cố Yến Khanh xoa xoa đầu Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu vô cùng nghe lời nhắm mắt lại.

Cố Yến Khanh cũng nhắm mắt lại. Ánh đèn hơi chói mắt, bình thường Cố Yến Khanh toàn tắt đèn đi ngủ nên ngủ dưới ánh đèn như này anh hơi khó ngủ một xíu. Nhưng Khẩu Khẩu sợ tối, phòng này lại không có đèn ngủ. Đang lúc anh phân vân xem có nên chạy sang phòng Kiều Vãn Tình lấy đèn ngủ không thì anh bắt đầu lim dim mơ màng. Đúng lúc anh bắt đầu chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng thằng nhóc nằm trong ngực kêu lên: “Ba ba!”

“……” Sao thằng nhóc thúi này có thể giả vờ ngủ lâu như vậy được nhỉ, “Sao vậy con?”

“Ngứa ~” Khẩu Khẩu vặn vặn người.

Cố Yến Khanh hơi mở mắt: “Ngứa chỗ nào?”

“Đây!” Khẩu Khẩu khó khăn dùng tay sờ sờ lưng mình, nói.

Cố Yến Khanh đành phải cho tay vào lưng cậu nhóc nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu. Vì da của Khẩu Khẩu rất mỏng nên anh không thể dùng móng tay để gãi, do đó anh chỉ có thể dùng lòng bàn tay xoa xoa cho cậu nhóc, nếu không sẽ bị xước da.

Khẩu Khẩu được gãi thì vô cùng thoải mái. Cố Yến Khanh lại gãi thêm một lúc cho cậu, thấy Khẩu Khẩu nằm im thì anh lại chuẩn bị ngủ tiếp. Đúng lúc ấy, Khẩu Khẩu lại nói: “Ba ba, nước, khâu khẩu, uống, uống nước.”

“……” May là vừa rồi Kiều Vãn Tình đưa cho anh một bình sữa mang vào trong này, chỉ cần duỗi tay ra là đã có thể lấy được bình sữa. Sau khi Khẩu Khẩu uống sữa xong thì cũng yên tĩnh trở lại.

Cố Yến Khanh cũng hỏi Khẩu Khẩu luôn xem cậu có muốn đi tiểu hay đi ị phân không, hỏi trước nhỡ đâu lát nữa anh chuẩn bị ngủ thằng nhóc này lại đòi nọ đòi kia. Sau khi Khẩu Khẩu năm im, không đòi linh tinh nữa thì Cố Yến Khanh mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Vừa mới chợp mắt được một lúc, Cố Yến Khanh lại nghe thấy tiếng khóc của Khẩu Khẩu. Anh mở mắt ra thì thấy Khẩu Khẩu ngồi ở đầu giường ôm gối, vô cùng tủi thân khóc.

Cố Yến Khanh hoảng sợ: “Sao vậy con?”

“Ma, ma ma ~” Khẩu Khẩu khóc hết nước mắt, “Muốn ma ma, ma ma!”

“……” Uổng cho anh còn thật sự tin là thằng nhóc thúi này muốn ngủ cùng mình.

Cố Yến Khanh đành bất đắc dĩ bế Khẩu Khẩu vào phòng của Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình đã bị đánh thức từ lúc hai người họ mở cửa. Cô bật đèn lên thì thấy Khẩu Khẩu vươn tay với ra chỗ mình, ngọt ngào gọi: “Ma ma.”

Kiều Vãn Tình ôm cậu nhóc qua: “Sao thế con?”

Khẩu Khẩu nằm im dụi dụi vào trong ngực cô, không nói lời nào.

Cố Yến Khanh vừa mệt người vừa mệt đầu nói: “Nhớ em nên mới khóc. Thằng nhóc thúi này còn nhỏ mà nhiều chuyện thật đấy.”

Nhưng thằng nhóc thúi kia vừa được mẹ ôm thì khóc thêm hai tiếng rồi ngủ ngay.

Cố Yến Khanh: “……”

Đẻ được một đứa nhỏ ra đúng là tự làm khổ mình đấy.

Quan trọng nhất là hôm sau lúc Khẩu Khẩu tỉnh dậy, cậu nhóc hoàn toàn quên béng đi chuyện mình đòi ba ba về phòng mẹ mình để ngủ. Vì thế khi thấy Kiều Vãn Tình nằm bên cạnh, cậu nhóc còn không vui, ra vẻ là ban đêm Kiều Vãn Tình nhớ mình quá nên trộm ôm mình về ngủ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Đi Tìm Sự Thật

Kiều Vãn Tình: “…..”

Cô nghĩ lần sau nếu mà Khẩu Khẩu còn đòi ngủ riêng với cô nữa thì cô sẽ phải chuẩn bị một cái camera để quay lại xem lúc nửa đêm thằng nhóc đòi cái gì.

Kỳ nghỉ lễ quốc khánh trôi qua một cách nhanh chóng.

Tình cảm giữa Hoàng Đại Tiên cùng chú mèo đen nhà dì Lý tăng lên nhanh chóng. Mà mèo nhà dì Lý lại tên là…… Tiểu Hắc. Tên cũng dễ gọi, khá giống với tên A Hoàng, đúng là xứng đôi!

Hai nhà còn vì cuộc hôn nhân này mà cùng nhau ngồi ăn chung một bữa cơm vô cùng vui vẻ.

Nhưng sau đó Kiều Vãn Tình lại phát hiện, sau khi theo đuổi được vợ thì Hoàng Đại Tiên lại khôi phục trạng thái ngày ngủ đêm ngủ của mình. Trùng hợp là mèo cũng không phải là loài quá hoạt bát. Vì thế cả ngày, phần lớn thời gian cô đều thấy hai chúng nó nằm phơi nắng giữa sân cùng nhau, hoặc là chui vào ổ của mèo chiếm trọn một tầng.

Vì thế Hoàng Đại Tiên cùng Tiểu Hắc béo lên với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường……

Béo đến mức đáng kinh ngạc.

Đến buổi tối cuối cùng của kỳ nghĩ lễ quốc khánh, Kiều Vãn Tình tổng kết lại thu nhập của quán ăn dịp lễ này. Đi làm dịp quốc khánh sẽ được phát tiền lương gấp ba lần bình thường. Hơn nữa quán của cô làm ăn rất tốt, có khi tới khuya vẫn còn khách tới ăn. Thêm vào đó, nhiều hôm vào sáng sớm, trước khi quán mở cửa cũng có khách tới rồi. Vì thế cô định sẽ phát thưởng cho các nhân viên của quán mình.

Kiều Vãn Tình biết rằng đợt này quán của cô kiếm được rất nhiều, có lẽ nhiều đến mức cô không thể ngờ đến. Nhưng khi nhìn thấy con số tổng là 25 vạn thì trái tim cô vẫn không nhịn được đập mạnh liên hồi.

Thật ra giá bình quân của các món trong quán cô cũng chỉ khoảng 30 đồng một món, mà diện tích quán cô cũng không lớn, vì thế mỗi ngày đón 1000 vị khách là điều không thể. Chỉ là giá bình quân là 30 đồng một món, chứ không phải là mỗi vị khách sẽ chỉ ăn đúng 30 đồng.

Bởi lẽ có nhiều người thấy giá trên thực đơn rẻ nên gọi nhiều món. Hơn nữa ở quán của cô cũng có một số món khá đắt tiền như sủi cảo bốn mùa, phật nhảy tường…… Vì thế trung bình cứ mỗi vị khách vào quán thì cô sẽ kiếm được khoảng hơn 50, 60 đồng.

Cộng thêm chỗ cô kiếm được ở chỗ bà chủ Thái thì dịp này, cô kiếm được tổng cộng là 30 vạn. Trừ đi toàn bộ phí hao tổn thì cũng còn khoảng 24 vạn.

Kiều Vãn Tình vô cùng vui vẻ! Đời này cô còn chưa từng kiếm được nhiều tiền như vậy trong khoảng thời gian ngắn đến thế đâu!

Cố Yến Khanh nhìn Kiều Vãn Tình đang sướng đến không chịu được, nhưng lại không thấy cô khoe với mình. Có lẽ vì cô sợ số tiền mình thu được không bằng một phần số tiền anh tiện tay kiếm. Vì thế Cố Yến Khanh chủ động nói: “Bây giờ chỗ tiền em thu vào có khi còn hơn anh rồi. Anh chuẩn bị bắt đầu cuộc sống nương tựa vào vợ rồi đây!”

“Anh lừa ai thế,” Kiều Vãn Tình chỉ nghĩ anh đang trêu chọc mình, “Mỗi ngày anh kiếm được 100 vạn chứ gì? Không cần phải lừa em.”

“Anh nói thật mà,” Cố Yến Khanh nói, “Không giấu gì em, lương tháng này của anh cũng chỉ có 5 vạn, tính thêm tiền thưởng cũng chỉ có thêm 5 đồng.”

Kiều Vãn Tình: “…… Anh cho em là trẻ con đấy à?”

Nếu thật như thế thì cô cạp đất mà ăn cho Cố Yến Khanh xem.

“Thật đó! Vì ngày nào anh cũng xin nghỉ, thái độ chuyên cần trong công việc không có nên bị trừ tiền. Chỗ tiền bị trừ đó cũng phải tới một hai vạn gì đó đấy! Chưa kể là mấy tháng nay anh cũng có đến công ty làm được mấy hôm đâu?”

Kiều Vãn Tình: “……”

“Nếu không tin anh sẽ cho em xem chỗ tiền thu được nửa năm nay của anh như thế nào.”

Cố Yến Khanh lấy điện thoại ra cho Kiều Vãn Tình xem. Quả nhiên…… anh không nói dối.

Kiều Vãn Tình sợ ngây người.

Cô biết là tiền tương của Cố Yến Khanh không cố định. Vì cổ đông của các công ty đều dựa vào tiền lãi thu được để chia hoa hồng, sau đó tiền của Cố Yến Khanh cũng được thu vào từ các khoản đầu tư khác nữa. Nhưng vì xin nghĩ mà Cố Yến Khanh bị trừ tiền lương, mấy tháng rồi cũng chỉ nhận được một ít tiền. Điều này làm Kiều Vãn Tình khá bất ngờ.

Cô còn tưởng rằng là chủ tịch thì muốn làm gì thì làm đều được đấy.

“Vì thế,” Cố Yến Khanh ôm lấy cô, “Phú bà bao dưỡng anh đi…… Kỹ thuật của anh rất tốt.”

“……” Kiều Vãn Tình lấy ra một tấm thẻ bình thường cô cũng không hay dùng từ trong ví ra, “Mật khẩu là sinh nhật của Khẩu Khẩu, trong này cũng không có nhiều tiền lắm, anh cứ dùng tạm đi.”

“Anh từ chối thì lại không hợp phép quá,” Cố Yến Khanh không biết xấu hổ nhận ngay thẻ đi, “Ngày mai anh phải đi mua một ít quần áo đông ấm để qua được mùa đông năm nay mới được!”

Kiều Vãn Tình: “……”

Về kỹ thuật nói, xem ra, cô còn thua Cố tổng nhiều nhiều.

Kiều Vãn Tình còn nghĩ là Cố Yến Khanh chỉ đùa mình thôi. Thế mà ngày hôm sau cô lại nhận được tin nhắn tài khoản bị trừ tiền thật. Tiêu 356 đồng. Cố Yến Khanh còn mặt dày đăng lên dòng bạn bè.

【 Lần đầu được vợ mua cho áo, ấm quá (hình ảnh) 】

Kiều Vãn Tình: “……”

Tự mình mua thì tự mình ngắm đi, lại còn đăng lên làm gì? Không hiểu sao Kiều Vãn Tình cảm thấy Cố tổng đang tủi thân một chút nữa đó!

……

Có được số tiền này, Kiều Vãn Tình liên hệ ngay công ty dựng nhà kính để giải quyết vấn đề khó khăn nhất trước mắt.

Ngoài ra, cô còn làm vài cái bao lì xì thật lớn cho cậu hai, mợ hai cùng mấy người dì Lý để cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ mình trong thời gian này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1142: Không hẹn ngày gặp lại (4)

Bà nội Kiều thì cô không mua quà gì hết mà trực tiếp đưa tiền cho bà. Vì trong nhà còn rất nhiều quần áo, quà cáp, đồ bổ, bà đều đã dùng đủ, giờ còn đang để thừa một đống nên cô đành đưa tiền để bà đỡ tiếc của.

Vì còn đang vướng lịch ở chỗ huấn luyện bên thành phố C nên việc dựng nhà kính cho vườn cô đành nhờ bà nội Kiều cùng cậu hai, mợ hai giúp đỡ mình.

Còn về việc ở shop online của tổ Kiều Vãn Tình thì sau một hồi xem xét, điều tra, bên phía Trịnh tổng bảo rằng không có cách nào để chứng minh chuyện đó là do chị Hồng làm. Nhưng bên bọn họ cũng có hợp tác qua với trang mạng buôn bán đó, nên cũng có thể nhờ bên đó xóa mấy bình luận xấu kia đi. Nếu không thì liên hệ với mấy vị khách mua hàng đó gỡ bình chọn cùng bình luận xấu, hoặc là phải mở một shop mới cũng được.

Nhưng mấy cái này đều không phải là biện pháp giải quyết triệt để. Chỉ cần một ngày chị Hồng còn mang thù thì nhất định tổ của Kiều Vãn Tình cũng chẳng sống yên nổi.

“Nếu không chúng ta cũng làm vậy với tổ bọn họ?”

Trong thời gian nghỉ trước khi vào học, mọi người điên cuồng nhắn tin trong nhóm.

“…… Đại ca, làm người tốt nào.”

Bọn họ không tìm được chứng cứ chứng minh là chị Hồng là người làm ra chuyện đó. Nhưng nếu mà cửa hàng bên kia cũng gặp phải tình trạng tương tự thì khẳng định người đầu tiên Trịnh tổng nghi ngờ sẽ chính là tổ bọn họ, dù sao anh ta cũng chẳng phải là đồ ngốc.

“Con gà mái mẹ già này. Nếu mà ở thôn của chúng tôi thì tôi đã tìm anh em giáo huấn mụ ta một phen cho câm nín lại rồi!” Một người phụ trách công việc bê vác trong tổ Kiều Vãn Tình buông lời dọa nạt.

Mọi người: “……”

Sợ thật đó.

“Anh Mãnh, trong tổ chúng ta còn hai em gái nữa đó, anh nói chuyện chú ý một chút.”

“Ừ.”

Kiều Vãn Tình nhìn chữ “ừ” này của anh Mãnh mà cảm thấy được sự tủi thân sâu sắc từ bên trong. Thật ra ngày thường anh Mãnh cũng là một người vô cùng nhiệt tình, có việc gì nặng cũng không để hai cô gái duy nhất trong nhóm là cô và Trần Du phải động tay động chân bao giờ.

Cô có chút buồn cười, nhắn lên nhóm: “Nếu không chúng ta xin đổi cửa hàng mới? Bọn họ cũng không biết tên cửa hàng mới của chúng ta, cũng không có cách nào gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến chúng ta nữa?”

Ý kiến này của Kiều Vãn Tình khá hay. Mọi người trong nhóm đều nhất trí. Nhưng đồng thời cũng lại nảy sinh ra vấn đề: tất cả các tổ cùng làm chung một phòng, hơn nữa người hướng dẫn cũng sẽ lấy cửa hàng có doanh thu lớn nhất ra để làm mẫu cho mọi người cùng xem, hoặc là gọi đại diện của từng tổ chia sẻ kinh nghiệm hay gì đó.

Vì thế…… muốn giấu cũng chẳng giấu được bao lâu.

Đúng là làm người ta đau đầu mà!

Đúng lúc này, người hướng dẫn đứng lớp ngày hôm nay đến. Bây giờ Kiều Vãn Tình đang ngồi ở phòng học có đầy đủ máy chiếu, bảng, bục giảng để tiện cho thầy giáo giảng bài.

Kết quả khi nhìn thấy người tới, tay Kiều Vãn Tình run lên, suýt chút nữa hất đổ ly nước trên bàn.

Con mẹ nó…… ai có thể nói cho cô biết, tại sao Cố Yến Khanh lại đến đây không?

Đi theo sau Cố Yến Khanh là Trịnh tổng. Trịnh tổng hắng giọng, vô cùng trân trọng giới thiệu: “Hôm nay thầy giáo chúng tôi mời đến là Chủ tịch của Công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học Trì Thịnh. Tuy rằng Công ty khoa học Trì Thịnh mới chỉ được thành lập được mấy năm trở lại đây thôi, nhưng mọi người đều đã biết đến danh tiếng của công ty này. Hai năm gần đây……”

Trịnh tổng nói bla bla một đống lớn, đầu tiên là khen ngợi công ty của Cố Yến Khanh, sau đó lại khen ngợi tài năng của anh làm mấy người ngồi dưới hết ngơ ngác lại ngỡ ngàng. Đến cả Kiều Vãn Tình cũng bị dọa sợ ngây người.

Tự dưng cô lại cảm thấy…… Cố Yến Khanh đỉnh đến vậy!

Từ trước đến nay, Cố Yến Khanh chưa từng nói qua thân phận, địa vị hay tài sản của mình trước mặt cô lần nào. Trong trí nhớ của cô thì Cố Yến Khanh là một người rất khiêm tốn, cũng không thích được người khác thổi phồng mình. Lần trước ở lễ kỷ niệm công ty, MC thổi phồng anh, nhưng cô ấy vừa nói được vài câu anh cũng ngắt lời bảo người ta đừng nói nữa.

Sau khi Trịnh tổng thổi phồng xong thì Cố Yến Khanh bắt đầu nói chuyện. Đầu tiên anh nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy Kiều Vãn Tình thì dừng mắt lại một chút. Hai người chạm ánh mắt vào nhau, Kiều Vãn Tình thấy vậy thì vội cúi đầu xuống.

Không hiểu sao, được chồng đứng trên bục giảng giảng bài cho mình cô cứ thấy ngại ngại thế nào ý.

“Chào mọi người.” Kiều Vãn Tình nghe thấy Cố Yến Khanh chào mọi người một câu ngắn gọn, sau đó nghe được tiếng hít hà của Trần Du truyền đến từ bên cạnh.

“Mẹ nó, giọng hay quá.” Kiều Vãn Tình nghe thấy tiếng cô nàng nhỏ giọng hô lên.

Kiều Vãn Tình: “……”

Trước mặt người ngoài, Cố Yến Khanh luôn tỏ ra lịch sự mang thêm vài phần xa cách. Trên người anh cũng có khí thế không giận tự uy, khiến người khác vô thức nghe theo. Nếu mà anh đi giảng bài ở giảng đường thì nhất định sẽ nhận được nhiều tiếng thét chói tai từ các cô gái.

Vốn dĩ Kiều Vãn Tình còn nghĩ rằng Cố Yến Khanh chỉ tới giảng hình thức như mấy người lần trước thôi, tùy tiện chiếu một cái ppt lên, sau đó khoác lác vài câu. Rốt cuộc thì cô cũng không thấy Cố Yến Khanh bảo anh đi giảng bài bao giờ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 828

Sự thật chứng minh cô đã quá xem nhẹ Cố Yến Khanh rồi. anh nói có trật tự, thông tin rõ ràng, mạch lạc. Tuy rằng không chuyên nghiệp bằng giáo viên chính thức nhưng so với những người đại diện công ty mà trước đó chương trình mời đến thì Cố Yến Khanh tuyệt đối là người giỏi nhất.

Rất nhanh, buổi sáng đã trôi qua.

Kiều Vãn Tình biết chắc là Cố Yến Khanh đang đứng ngoài chờ mình. Vốn dĩ cô định chờ mọi người ra ngoài hết rồi mới đi ra cùng với anh. Tuy rằng có một ông xã trâu bò như vậy rất đáng để khoe ra, nhưng mà nếu mọi người biết chồng cô là một người giỏi như vậy thì có khi họ lại móc nối quan hệ, mệt lắm!

Dường như người nào đó đã đoán được suy nghĩ của Kiều Vãn Tình nên nhắn WeChat cho cô: [Mau ra đây, có việc gấp.]

“……”

Anh cũng nói là việc gấp rồi nên Kiều Vãn Tình đành phải nói lời tạm biệt với Trần Du đang luôn miệng khen thầy giáo giảng bài hôm nay đẹp trai, thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài.

Cô vừa ra tới cửa thì đã thấy Cố Yến Khanh ăn mặc chỉn chu đứng chờ mình ở bên ngoài. Trời hôm nay cũng khá lạnh, anh mặc một bộ áo vest màu xám vô cùng đẹp mắt. Trong lúc đứng chờ cô, thấy những học viên khác đi qua ăn cơm, họ mà chào hỏi anh anh cũng lịch sự gật đầu chào lại.

Thấy Kiều Vãn Tình ra thì Cố Yến Khanh hơi mỉm cười nhìn cô, sau đó vẫy tay bảo cô đi qua.

Lúc đó mọi người đang cùng nhau đi tới nhà ăn. Hai người lại đứng chỗ đường đi nên khi Cố Yến Khanh vẫy tay với cô, gần như tất cả đều quay đầu lại nhìn.

“Đi thôi.” Cố Yến Khanh vươn tay nắm lấy tay Kiều Vãn Tình.

Trước mặt nhiều người, Kiều Vãn Tình đành phải đưa tay ra cho anh nắm.

Ngay lúc ấy, Kiều Vãn Tình cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem trong truyện ngôn tình vườn trường, được bạn nam trong mộng của biết bao thiếu nữ để mắt đến.

“Anh có việc gì gấp đấy?”

“Về nhà ăn cơm nuôi con, việc gấp nhất của đời người.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Đánh người có phạm pháp không vậy?

Thật ra anh muốn cho mọi người thấy quan hệ của hai người mà thôi!

Lúc trước Cố Yến Khanh ăn một chậu giấm của Trịnh tổng, vẫn còn cay cú đến tận bây giờ. Vì vậy hôm nay anh tới đây là để tuyên bố chủ quyền của mình.

Hai người vừa về đến nhà thì thấy một “cô bé” tung ta tung tăng chạy ra, vô cùng hưng phấn gọi ba gọi mẹ thì giật nảy mình.

“Khẩu Khẩu? Ai mặc cho con váy vậy?” Kiều Vãn Tình nhìn cái nơ màu hồng nhạt trên đầu Khẩu Khẩu, lại nhìn cái váy công chúa cậu đang mặc thì dở khóc dở cười hỏi.

“Bà nội.” Khẩu Khẩu vui vẻ nói, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, giống như việc mặc một chiếc váy công chúa là khoác lên người cả tấn vàng vậy.

“Hả……” Đột nhiên Kiều Vãn Tình cảm thấy cạn lời, không biết nên nói gì tiếp.

Khẩu Khẩu đợi hơn nửa ngày không thấy ba mẹ mình nói lời nào thì vỗ vỗ cái váy trên người mình: “Váy, váy mới.”

Mỗi lần Khẩu Khẩu mặc quần áo mới sẽ đều đi khoe với người khác. Nếu được khen thì cậu sẽ vô cùng vui vẻ. nếu người ta quên khen cậu thì cậu sẽ nhắc khéo người ta rằng quần áo trên người mình chính là quần áo mới.

Ý của Khẩu Khẩu là, Khẩu Khẩu mặc váy mới, ba mẹ khen Khẩu Khẩu đi!

Hơn nữa, có lẽ do còn nhỏ nên nhìn Khẩu Khẩu mặc váy công chúa không những không phản cảm mà trông còn rất đáng yêu, giống như một công chúa nhỏ vậy.

Chỉ là Kiều Vãn Tình không dám khen cậu nhóc đẹp, sợ cậu nhóc mặc nhiều thành nghiện……

Cố Yến Khanh nhìn Khẩu Khẩu mặc váy thì đen mặt, giật phăng cái nơ trên đầu cậu xuống, nói: “Bà nội con làm bậy cái gì vậy?”

Khẩu Khẩu không được khen, ngược lại còn bị ba ba lấy nơ rồi mắng thì ngay lập tức không vui, cậu nhóc tức giận nắm lấy vạt áo của Cố Yến Khanh: “Đưa, đưa Khẩu Khẩu.”

Cố Yến Khanh không đưa cậu, hỏi: “Cái này chỉ có các bạn nữ mới đeo thôi. Khẩu Khẩu là con gái à?”

Khẩu Khẩu nghĩ một chút rồi nói: “Khẩu Khẩu là, là con trai.”

“Đúng vậy, Khẩu Khẩu là con trai nên không đeo nơ được nha, nếu đeo sẽ bị người ta cười đó.” Kiều Vãn Tình cũng nói.

Khẩu Khẩu cúi đầu một lát, mím môi thật chặt sau đó chạy bạch bạch bạch vào trong.

Hai người liếc nhìn nhau bất đắc dĩ cười cười. Cố Yến Khanh đưa đồ của hai người cho quản gia, sau đó thay giày. Anh cùng Kiều Vãn Tình vào trong phòng khách thì thấy ngay Khẩu Khẩu đang ghé vào lòng ngực Cố phu nhân làm nũng.

Cố phu nhân thấy anh tiến vào thì trừng anh: “Khẩu Khẩu mặc váy thì có làm sao? Lúc còn nhỏ con cũng mặc rồi mà Yến Khanh? Nhưng mặc cũng có biến thành một cô bé thích mặc váy đâu?”

Cố Yến Khanh: “???”

Kiều Vãn Tình cười xấu tính. Nghĩ đến bộ dáng Cố tổng mặc váy, chắc là sẽ……

“Mau đưa nơ cho mẹ, không cho mấy đứa bắt nạt Khẩu Khẩu.” Cố phu nhân nghiêm túc nói.

Khẩu Khẩu cáo mượn oai hùm, ngẩng đầu từ trong lòng ngực cố phu nhân lên nói: “Không cho, không cho phép bắt, bắt Khẩu Khẩu.”

Cố Yến Khanh bị tổn thương sâu sắc không còn cách nào khác đành đưa nơ qua.

Khẩu Khẩu lại được đeo nơ nữa thì vô cùng vui vẻ, nhảy nhót liên hồi. Có thể thấy được là cậu nhóc vô cùng thích loại trang phục mình chưa từng mặc này bao giờ.

Cũng không biết cố phu nhân lấy ý tưởng này ở đâu mà mua cho cậu một chiếc váy.

“Haizz,” Cố phu nhân nhìn Khẩu Khẩu đang chơi vui vẻ, thở dài sâu kín, nói, “Có một cô cháu gái nữa thì tốt quá.”

Cố Yến Khanh Kiều Vãn Tình: “……”

Bây giờ giục sinh đứa nữa đều thẳng thắn đến vậy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.