Hàn Lập và “Lục sư huynh” truyền pháp lực cuồn cuộn không ngừng lên “Kiếm phù” cùng “Thanh giao kỳ”, toàn bộ tinh thần và thân thể đều sử dụng vào điều khiển chúng tranh đấu với nhau, không dám chậm trễ và sơ xuất chút nào.
Nhưng cứ như vậy, bọn họ đồng dạng cũng không có tâm lực và pháp lực nhiều hơn, để thi triển thủ đoạn khác khắc địch chế thắng. Bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần một bên hơi có lơ là, sẽ lập tức bảo hủy người mất, cũng sẽ không tìm lại được đường sống nữa.
Vì vậy, ở dưới sự giao tranh qua lại của Thanh giao và cự kiếm, cuộc chiến của Hàn Lập và “Lục sư huynh” không ngờ lại biến thành một hồi xem duy trì chiến đấu lâu pháp lực của ai sẽ tiêu hao hết trước.
Chờ tới lúc hai người hắn ý thức được còn bao nhiêu pháp lực sót lại, khi đó mới là mấu chốt tranh đấu lần này, đều không hẹn mà cùng đưa phương pháp vào gia tăng linh lực của mình, phân biệt móc ra một khối linh thạch, mỗi người đều cầm vào trong tay, để bổ sung linh lực đã tổn thất của bản thân.
Chỉ có điều, Lục sư huynh chính là một khối đê giai linh thạch phong thuộc tính, mà Hàn Lập thì lại là một khối trung giai linh thạch thổ thuộc tính. Phát hiện điều này, khiến cho sắc mặt của Lục sư huynh đối diện Hàn Lập rất khó nhìn, kinh sợ dị thường.
Bộ dạng luyện khí kỳ đệ tử giống như Hàn Lập như thế, không ngờ lại sở hữu trung giai linh thạch chỉ có tu tiên giả đã lên Trúc cơ kỳ trong môn phái mới có thể lấy được vào tay, đây chính là hắn vạn vạn lần không nghĩ đến, bởi vì ai cũng biết, trung giai linh thạch có thể bổ sung linh lực nhanh hơn nhiều so với đê giai linh thạch. Cứ như vậy, trên phương diện bổ sung linh lực, hắn chính là thua kém rất nhiều.
Có điều, “Lục sư huynh” xoay chuyển ý niệm, vốn pháp lực hắn đã thâm hậu hơn so với đối phương, cho dù linh thạch của đối phương bổ sung linh lực nhanh hơn một chút, vậy cũng tuyệt đối kiên trì không được bao lâu, dù sao pháp lực bổ sung từng chút một so với sự hao tổn pháp lực từng giây từng phút, thật sự là quá nhỏ bé không đáng nói rồi.
Nghĩ tới đây, “Lục sư huynh” lần nữa tỉnh táo trở lại, mặt khác ổn định tâm thần.
Nhưng khi cử động kế tiếp của Hàn Lập xuất hiện trong mắt hắn, sắc mặt Lục sư huynh lần nữa lại trở nên thay đổi, mang theo một tia ngạc nhiên và vẻ khó tin.
Hàn Lập trước mặt “Lục sư huynh”, đem vòng bảo hộ màu lam trên người, tự động triệt tiêu, đem thân hình hiển lộ quang minh chính đại trước mặt “Lục sư huynh”.
“Lục sư huynh” cho dù là có thông minh hơn người chăng nữa, cũng bị cử động của đối phương làm cho trong lòng một trận hồ đồ, chẳng biết Hàn Lập rốt cuộc có chú ý gì.
Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ đao phong của mình đánh qua, dễ dàng lấy đi tính mạng của hắn hay sao?
Ý nghĩ của Lục sư huynh quanh quẩn trong đầu mấy vòng, không hề chần chừ quá lâu, vươn tay trái quyết đoán hướng vào không trung khua một cái, một luồng đao phong màu xanh nhàn nhạt đã bắt đầu thành hình.
Nhưng còn chưa đợi cho “Lục sư huynh” đem đao phong ấy hoàn toàn ngưng tụ ra, để ném về phía đối diện, cự kiếm đang tử chiến cùng Thanh giao cùng một chỗ trong không trung đột nhiên ánh sáng bùng lên, trực tiếp thừa dịp giữa lúc hắn phân tâm sử dụng đao phong, đột nhiên bỏ rơi Thanh giao, bay vụt thẳng đến thân mình “Lục sư huynh”.
Điều bất ngờ này khiến Lục sư huynh trong lòng cả kinh, bị dọa không nhẹ. Nếu như hắn kiên trì muốn đem đao phong thành hình cùng bắn ra ngoài, có lẽ hành động này có thể lấy được tính mạng Hàn Lập, nhưng đồng dạng, dưới sự công kích của cự kiếm, vậy hắn khẳng định cũng khó giữ được mạng sống, song phương sẽ rơi vào thế đồng quy vu tận.
Mặc dù hắn trước người vẫn còn có một bức tường gió thủy chung chưa có tiêu tan, nhưng cự kiếm này nếu đã có thể cùng Thanh giao do Thanh giao kỳ biến thành giao tranh đối kháng, vậy cơn lốc này nếu bị cự kiếm dí nhẹ một cái, tuyệt đối sẽ dễ dàng bị đánh tan, khẳng định không cản được nó chút thời gian nào.
Kết quả như vậy, cũng quyết không phải là điều mà “Lục sư huynh” muốn. Hắn còn có tiền đồ rộng lớn, tương lai tươi sáng, quyết không muốn ở nơi rừng núi hoang vu này, cùng một tên gia hỏa ngay cả lai lịch cụ thể cũng không biết, cùng chôn thây nơi đây.
Nghĩ tới đây, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng tay trái run lên, đem phong nhận rút lui về, lại đem toàn thân pháp lực mãnh liệt hướng lên Thanh giao kỳ điên cuồng thu lại, triệu hồi Thanh giao trở về.
Thanh giao kia thật không hổ là hình phách do Phong thuộc tính pháp khí biến thành, không ngờ dưới toàn lực thúc dục của Lục sư huynh, xuất phát sau mà tới trước, trên nửa đường đã hãm cự kiếm của Hàn Lập lại, bắt đầu tranh đấu một lần nữa.
Thấy được cảnh đó, “Lục sư huynh” thở ra một hơi, mồ hôi lạnh đổ ra khắp người.
Do đó, trong khoảng thời gian tiếp theo, Lục sư huynh mấy lần làm phép khác, định đánh lén Hàn Lập.
Nhưng lần nào cũng đều bị Hàn Lập dùng thủ pháp đồng dạng, làm cho bức lui trở về không nhân nhượng, vẫn không có biện pháp nào chạm đến Hàn Lập không có vòng bảo hộ, điều này làm cho “Lục sư huynh” bực mình oan ức vô cùng, không thể làm gì khác hơn là chỉ biết tự mình duy trì pháp lực thâm hậu, cùng đối phương tiêu hao dần từng chút một.
Mà Hàn Lập lúc này, lại bắt đầu từ bên trong trữ vật đại, móc ra mấy cây cỏ nhỏ hình dạng khác nhau, hình dạng kiểu cây bụi gì đó, hướng trong miệng nhét vào không ngừng, rồi há mồm bắt đầu nhai, khiến cho Lục sư huynh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, chẳng biết đối phương lại đang làm cái quỷ gì.
Loại tình hình đoán không ra ý đồ của đối thủ mà một đầu mờ mịt này, làm cho Lục sư huynh cảm thấy không ổn, một phần có dự cảm không hay. Nhưng hắn quá mức yêu thương luyến tiếc mạng nhỏ, cho dù tâm kế vượt xa thường nhân hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn, cũng vô kế khả thi.
Theo thời gian trôi qua từng chút một, tinh thần của Lục sư huynh dần dần càng thêm nặng nề hơn.
Đến cuối cùng, ánh sáng trên người Thanh giao bắt đầu trở nên ảm đạm, mà ánh sáng xám của cự kiếm vẫn chói mắt như lúc đầu, Lục sư huynh trong lòng hoảng sợ cũng không nhịn được nữa, khàn cả giọng hô to lên:
“Không thể nào? Rõ ràng pháp lực của ta vượt xa ngươi, cho dù có trung giai linh thạch tiến hành bổ sung, ngươi cũng không thể nào tới bây giờ còn thừa sức, hẳn là phải sớm hơn hao hết pháp lực so với ta mới phải!”
Mắt thấy Thanh giao lảo đảo muốn ngã, “Lục sư huynh” hô to, tựa như con chó điên bị rơi vào trong hố phát ra tiếng sủa cuối cùng, tràn ngập không cam lòng.
Mà Hàn Lập thấy mưu đồ của mình, toàn bộ từng chút một được thực hiện, không nhịn được nhoẻn miệng cười. Nhưng sau khi nghe xong lời của đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên, mỉm cười lại biến thành cười lạnh.
Hắn cũng không có thời gian nhàn nhã đi giải thích hết thẩy những điều này cho một tên gia hỏa phải chết, vẫn phải sớm giết chết đối phương, đây mới là việc quan trọng nhất. Phải biết rằng pháp lực của hắn kỳ thật cũng không còn lại mấy nữa, làm sao sẽ nguyện ba hoa gì đó cùng đối phương.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập căn bản không để ý tới nghi vấn đối phương, chỉ ngón tay một cái, cự kiếm kia ánh sáng càng thịnh, đem Thanh giao nọ bào mòn nhỏ lại từng chút một, đến cuối cùng chỉ còn dài có chừng một trượng, ánh sáng xanh trên người nó lại càng nhạt cơ hồ không nhìn thấy nữa.
“Lục sư huynh” thấy vậy, đã tuyệt vọng hoàn toàn, theo đó lòng liều chết nổi lên, trong mắt từ từ toát ra ý điên cuồng.
Hắn không một tiếng động, đột nhiên đem một chút pháp lực này còn tồn lại trên Thanh giao kỳ thu hồi lại, làm cho Thanh giao kỳ trong phút chốc khôi phục nguyên hình, trực tiếp từ không trung rụng xuống, sau đó không để ý cự kiếm chém thẳng tới phía hắn chút nào, lại dùng một chút pháp lực này nhanh chóng ngưng kết thành một luồng đao phong thật lớn, ác độc ném về phía Hàn Lập không chút do dự.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng rùng mình, vội vàng cùng lúc đối phương ném ra đao phong, thao túng cự kiếm hướng đỉnh đầu của đối phương chém thẳng xuống, sau đó cũng không thèm nhìn hậu quả ra sao, thân thể đột nhiên biến mất, người đã chạy ra xa mấy trượng.
Sau khi trải qua mấy phen giao thủ, Hàn Lập cũng biết rõ tốc độ của đao phong thật là kinh người, nếu không vội vàng thi triển “La yên bộ” để né tránh, hắn lại không có chút phòng hộ nào, quả thực có thể bị chém làm hai đoạn ứng phó không kịp, vậy thì thật đúng là chết không nhắm mắt rồi.
Đao phong đích xác phi thường mau lẹ, Hàn Lập bên này vừa mới thoát ra, nó đã đến chỗ lúc đầu Hàn Lập đứng, thế nhưng không ngờ lại bẻ ngoặt theo đuôi hướng Hàn Lập vừa chạy thoát, lại bắn nhanh lần nữa.
Hàn Lập không kịp suy nghĩ nhiều, đem “La yên bộ” phát huy đến cực hạn, ở trên một địa phương nhỏ hẹp trái ngoặt phải chuyển không ngừng, mà mơ hồ đã hóa ra mấy cái bóng ảo, làm cho đao phong đó giống như cái đuôi theo sát sau đó, rồi lại bẻ ngoặt đuổi theo không kịp.
Hàn Lập rất rõ ràng, nếu là chạy trốn thẳng tắp khẳng định không thoát được trảm kích mau chóng của đao phong, chỉ có dùng công phu tiểu xảo di chuyển, mới có thể tạm thời bảo toàn, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà ngay từ đầu hắn đã dám bỏ qua pháp thuật phòng ngự.
Một tiếng “xì xì”, đao phong kia đột nhiên mất đi khống chế, bay xéo thẳng tắp tới chỗ bùn đất, sau khi cắt ra một cái rãnh thật sâu, biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Lập thở phào một cái, lúc này mới đem quả tim đã nhấc tới tiếng cổ họng thả xuống, dùng khinh công thân pháp của thế tục giới để tránh né pháp thuật công kích của tu tiên giả, thật đúng là một việc vô cùng liều mạng.
Hàn Lập đặt mông ngồi lên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn lại phía đối diện.
Chỉ thấy bức tường gió kia đã biến mất không thấy đâu nữa, “Lục sư huynh” vốn lúc đầu trốn ở sau đó đã bửa ra làm đôi, nằm chình ình thẳng cẳng ở đó không nhúc nhích, phía trên hai mảnh thi thể, cự kiếm đang lơ lửng tản ra ánh sáng xám nhàn nhạt, chỉ là ánh sáng ảm đạm vô cùng.