Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 493: Họa trục chi mê



Tiểu tiễn vừa mới bay xa khoảng một trượng thì bị Hàn Lập đang nhìn chòng chọc như hổ đói điểm chỉ, một đạo kiếm khí màu xanh bắn ra, đánh thẳng tới, khiến cho nó ngã nhào xuống, không kịp chạy trốn.

Và trong khoảng thời gian trì hoãn này, hoàng quang do Đề Hồn thú đã cuốn lấy tiểu tiễn.

Lập tức pháp bảo lóe lên vài cái, không ngừng tả xung hữu đột, bộ dáng như muốn phá đường trốn chạy.

Nhưng hoàng quang kia dường như có hấp lực cực kỳ cường đại, dù có giãy giụa thế nào cũng vô pháp thoát khốn.

Đề Hồn thú nếu đã được xưng là khắc tinh của tất cả các loại quỷ hồn thì hấp hồn thần quang kia không tự nhiên không chỉ có như vậy.

Tiểu tiễn kia chỉ ngừng chuyển động nửa nhịp thì đã có hơn trăm đạo hoàng quang bé nhỏ bay tới, nhanh chóng bao vây lấy nó.

Tiếp theo hoàng quang đồng thời mạnh mẽ lôi từ trong tiểu tiễn ra một đoàn lục quang.

Lục quang này dưới sự dây dưa của hấp hồn thần quang, không ngừng biến hóa thành các dạng trùng ngư điểu thú, thậm chí còn biến hóa khi to khi nhỏ, muốn mưu toan thoát thân.

Nhưng những sợi tơ hoàng quang màu vàng một khi đã trực tiếp bao vây lấy thì căn bản không có cách nào thoát khỏi, từng chút từng chút một kéo nó về phía Đề Hồn thú.

Lúc này lục quang hoảng loạn, sau đó huyễn hóa thành một khuôn mặt già nua, sợ hãi hướng Hàn Lập cầu xin:

“Hàn tiểu hữu, ngươi tha cho lão phu một mạng, chỉ cần như vậy tại hạ sẽ tình nguyện làm nô cung phụng tiểu hữu là chủ. Bí thuật lão phu biết nhiều vô số kể, tất cả đều nguyện ý giao nộp! Hơn nữa Hàn đạo hữu chẳng lẽ không muốn biết toàn bộ Huyền Âm đại pháp ư? Cho dù là nghịch đồ Cực Âm kia ta cũng chưa bao giờ đem tầng cuối cùng dạy cho hắn. Còn thêm Huyền Hồn luyện yêu đại pháp nữa, đồng thời cơ nghiệp tại hạ tuy bị Cực Âm chiếm đoạn nhưng vẫn còn vài tòa động phủ bí mật, trong đó có chứa rất nhiều bảo vật, lão nô đều nguyện ý phụng hiến cho chủ nhân…”

Khuôn mặt quỷ kia càng nói càng nhanh, biểu tình càng lúc càng kinh hoảng, thậm chí còn tự xưng là nô phó. Bởi vì hắn lúc này chỉ cách cái mũi to của Đề Hồn thú khoảng một tấc mà thôi.

Nếu thực sự bị hấp nhập vào thì yêu hồn của hắn cho dù ngoan cường chống lại cũng tuyệt đối không có khả năng đào thoát.

Nghe khuôn mặt quỷ nói những lời dụ hoặc như vậy, dù Hàn Lập là ngươi tâm chí kiên định hơn xa thường nhân cũng không khỏi động tâm, trên mặt lộ ra vài phần trù trừ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Có lẽ nhìn ra vẻ do dự của Hàn Lập nên khuôn mặt quỷ giống như túm được cành cây cứu mạng, liền nói to:

“Cho dù đạo hữu không muốn những thứ đó, chẳng lẽ không muốn biết nhược điểm công pháp của Cực Âm, không muốn giải trừ ám ký truy tung ở trên thân sao?”

Nghe nói như thế, ánh mắt của Hàn Lập chuyển động vài lần, thần sắc cuối cùng cũng khẽ động.

Hắn thở dài một tiếng, cánh tay nắm Minh Hồn châu nhẹ nhàng vung lên.

Nguyên bản hoàng quang đang hút vào đột nhiên dừng lại, khiến khuôn mặt quỷ tạm thời thoát khỏi việc hấp nhập vào mũi của Đề Hồn thú.

Sắc mặt của quỷ đầu cực kỳ vui mừng, tinh thần buông lỏng một chút.

“Hàn tiểu hữu, hành động này của ngươi tuyệt đối sáng suốt. Lưu lại lão phu hoàn toàn có thể…” Khuôn mặt quỷ miễn cưỡng lộ xuất vẻ mỉm cười, muốn nịnh nọt Hàn Lập vài câu.

Nhưng lúc này Đề Hồn thú tiếp tục dùng mũi hít vào, hoàng quang nguyên bản hơi hòa hoãn bỗng nhiên chuyển động, hấp lực so với lúc đầu còn mạnh hơn ba lần, hoàn toàn đem thần thức Huyền Cốt đang không chút đề phòng, hấp nhập vào trong, một tia phản ứng cũng không có.

Trên mặt Hàn Lập liền lộ ra một tia lạnh lùng, chế nhạo.

Đề Hồn thú dường như đã ăn no quá sức nên ngơ ngẩn vỗ vỗ lấy bụng, trên mặt xuất hiện vẻ mãn ý giống như con người vậy.

Hàn Lập mỉm cười, vung Minh Hồn châu trong tay lên, đem nó thu vào trong túi linh thú.

“Thu ngươi làm nô? Ta sao dám chơi với hổ? Lão quỷ ngươi sống đã hơn ngàn năm, luận về tâm kế ta đều đấu không lại. Cho dù ngươi ba hoa chích chòe, ta vẫn phải tiêu diệt ngươi để đỡ đi một mối nguy hiểm. Bằng không không biết khi nào ngươi sẽ âm thầm ám toán ta nữa.” Hàn Lập bước tới vài bước, cầm lấy tiểu tiễn màu xanh kia, lẩm bẩm nói.

Đến bây giờ Hàn Lập vẫn không hiểu rõ mặt quỷ kia rút cuộc là chủ hồn của Huyền Cốt hay là tàn phách tách ra do lão ma thi triển một bí pháp nào đó.

Quỷ tu chi đạo còn có thần thông phân ly hồn phách, Hàn Lập cũng không lấy làm kỳ quái.

Tiếp theo Hàn Lập thu lấy Ngũ Hành hoàn đang nằm cách đó không xa nhưng hắn không lập tức rời đi ngay.

Lời nói của khuôn mặt quỷ kia thật ra đã đề tỉnh hắn, không biết Cực Âm tổ sư đã động tay động chân trên người hắn khi nào nữa.

Nếu không trừ bỏ ám ký này thì chỉ sợ hắn vừa mới ra khỏi cấm chế liền bị Cực Âm tổ sư cảm ứng được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 163: C163: Cứu viện yên ba đảo

Tuy Hàn Lập đã dùng thần thức thăm dò qua nhiều lần, vẫn không có phát hiện chỗ nào khác biệt nhưng trong lòng hắn đã có chủ ý hay ho để tìm ra ám ký, bằng không hắn đã không chút hạ thủ lưu tình tiêu diệt khuôn mặt quỷ kia.

Chỉ thấy Hàn Lập vỗ vào một cái túi linh thú, mấy nghìn kim ngân sắc giáp trùng bay ra bám đầy thân Hàn Lập.

Một lát sau Phệ Kim trùng phát ra tiếng kêu bén nhọn ở chỗ cẳng chân của hắn.

Hàn Lập cực kỳ vui mừng, thần niệm đưa ra mệnh lệnh, tiếp theo Phệ Kim trùng ông ông một trận, sau đó tất cả chúng ùn ùn bay trở về túi linh thú.

Hàn Lập không dám chậm trễ, trực tiếp bay đến chỗ cầu thang đá.

Thời gian hắn lưu lại đây quá dài, thực sự khiến hắn có chút thấp tha thấp thỏm.

Cự ly vài chục trượng trong nháy mắt đã tới.

Hàn Lập hé miệng, phun ra một đạo thanh quang, dùng Thanh Trúc Phong Vân kiếm tạo ra một cái lỗ to trên vòng bảo vệ cấm chế.

Hàn Lập hóa thân thành một đạo cầu vồng bay ra.

Dựa theo tính toán của hắn, tốt nhất là đi đến một mật thất nào đó ở tầng một hoặc tầng hai, tiếp theo phá bỏ cấm chế ở nơi đó rồi truyền tống khỏi Hư Thiên điện.

Về phần mật thất của mấy tầng khác, đối với hắn mà nói thực sự quá nguy hiểm.

Vì thế Hàn Lập dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ của mình, không nói không năng quay lại đường cũ.

Lúc này tất cả các cơ quan, cấm chế đều đã bị phá sạch, Hàn Lập ngoại trừ việc cẩn thận né tránh mấy lão quái vật kia thì chẳng còn điều gì cố kỵ cả nên to gan lớn mật phi hành.

Trên đường đi một mặt hắn phóng thần thức để cảnh giác, một mặt lấy quyển trục cũ kỹ kia ra, cuối cùng cũng có thời gian để liếc mắt một chút.

“Di!”

Hàn Lập chỉ nhìn qua vài lần liền không khỏi kinh ngạc kêu lên, nguyên bản tốc độ thanh quang đang bay về phía trước bỗng nhiên chậm lại.

Quyển trục này vừa nhìn thì chẳng thấy gì đặc biết, sau khi mở ra không những không toát ra linh lực mà nội dung bên trong còn cực kỳ đơn giản, vẽ ngoằn ngòe mấy đường thô sơ.

Nhưng sau khi Hàn Lập xem qua vài lần liền hiểu được nội dung quyển trục, đó chính là sơ đồ kiến trúc phần nội điện năm tầng của Hư Thiên điện.

Cái khác thì không nói, nhưng thạch đài và vài nét bút vẽ cái đỉnh nhỏ có “hai tai, ba chân” tuyệt đối chính là tiêu ký ám chỉ Hư Thiên đỉnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Còn phía trước thạch đài là cái hình vẽ đan xen nhau khẳng định chính là mật thật, thông đạo.

Tuy nhiên điều khiến Hàn Lập kinh ngạc chính là trong tấm bản đồ này các hình vẽ khác đều dùng bút màu đen, duy nhất có một lộ tuyến sử dụng bút màu đỏ.

Điểm cuối của lộ tuyến này là một bức tường cao ở phía biên của nội điện, ở phía sau đó có tiêu ký giống như vẽ một tòa Truyền Tống trận vậy.

Hàn Lập thấy thế mới phi hành chậm lại.

Theo kế hoạch ban đầu của hắn, nếu muốn trực tiếp đi từ tầng năm đến tầng hai thì xác suất gặp mấy lão quái vật là rất lớn.

Nhưng nếu bản đồ này là thật thì chẳng phải hắn có thể lợi dụng Truyền Tống trận để truyền tống đi nơi khác sao?

Cho dù không trực tiếp truyền tống đi ra ngoài Hư Thiên điện, nhưng chung quy lại vẫn tốt hơn nhiều so với việc đứng ở tầng năm nội điện này.

Càng khiến cho Hàn Lập động tâm chính là vị trí của hắn hiện giờ nếu dựa theo tiêu ký trên bản đồ thì sau khi đi tới chỗ giao nhau tiếp theo chỉ cần quẹo qua là đã đạp chân lên lộ tuyến màu đỏ kia.

Điều duy nhất khiến hắn lo lắng chính là lộ tuyến này có xuất hiện cấm chế hay cơ quan khôi lỗi mà hắn không thể ứng phó được hay không?

Về phần bản đồ thật hay giả thì hắn chẳng quan tâm.

Chẳng ai ăn no rỗi hơi đi giấu bản đồ trong tảng đá kia để lừa người cả.

Huống hồ niên đại của nó quá lâu, nét vẽ vẫn bao hàm đầy vẻ nguyên sơ, vừa nhìn đã biết cùng thời kỳ với Hư Thiên đỉnh, chắc chắn sẽ không có ai vô công rồi nghề thực hiện trò vui này hết.

Đang lúc Hàn Lập do dự thì người đã đến chỗ giao nhau tiếp theo.

Hắn không khỏi nhìn trái nhìn phải, có chút không quyết đoán.

Đành vậy, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm thì cùng lắm là quay trở lại đường cũ. Dựa theo tiêu ký trên quyển trục thì lộ tuyến này cũng chẳng dài. Sự nguy hiểm so với kế hoạch dự tính ban đầu ít hơn rất nhiều, huống hồ hắn cũng không tin địa đồ nhìn giống như sinh lộ để thoát thân sẽ vẽ một con đường quá nguy hiểm cho người cầm nó.

Nghĩ đến đây Hàn Lập liền không chút chần chừ, hai tay giương lên.

Mấy đạo bạch quang bắn ra, sau đó trước mặt liền xuất hiện mấy còn cự viên khôi lỗi.

Chúng dưới sự điều khiển của Hàn Lập lập tức quẹo qua một cái thông đạo khác, còn Hàn Lập thì mang theo vẻ mặt thận trọng đi sát theo sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.