Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 536: Kiếm uy sơ hiện



“Ngươi…”

“Chậm đã, tại hạ muốn nghe một chút lời nàng nói, về phần tin tức là thật hay giả, tại hạ có thể phán đoán.” Phạm phu nhân nhướng mày còn muốn nói gì nữa, nhưng thần sắc Hàn Lập trầm xuống, đột nhiên ngắt lời mở miệng nói.

“Nếu Văn sư điệt một khi đã biết thì để cho Lệ đạo hữu hỏi rõ đi.” Hàn quang trong mắt Vân Thiên Khiếu chợt lóe, trầm ngâm một lát, sau đó lại cười rộ lên nói.

“Tốt lắm!” Phạm phu nhân sau khi kinh ngạc, có chút miễn cưỡng đáp ứng.

“Đa tạ!” Hàn Lập không chút khách khí, gật gật đầu nói lời cảm ơn.

Loại thái độ này khiến cho trên mặt của Vân Thiên Khiếu lóe lên một tia âm lệ nhưng rất nhanh đã được hắn ẩn dấu đi.

Mà lúc này, Hàn Lập nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều diễm của Văn Tư Nguyệt, bắt đầu hỏi:

“Ngươi nói rõ một chút, như thế nào biết sào huyệt của yêu thú cấp tám.” Thanh âm Hàn Lập lạnh lùng bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc, làm cho Văn Tư Nguyệt lộ ra một tia chần chừ. Nhưng sau đó dường như nhớ tới cái gì đáng sợ, quả quyết nói:

“Khi thiếp vừa đến Ngoại Tinh hải, trong lúc vô ý tìm được một cái bản đồ, bên trong đánh dấu một chỗ. Lúc đó thiếp tưởng là chỗ giấu bảo tàng, nhân tiện len lén chạy tới xem một chút. Kết quả tại nơi này phát hiện một con Liệt Phong Thú còn nhỏ. May mắn nó chỉ mới là yêu thú cấp ba nên không có phát hiện thiếp. Lúc ấy thiếp sợ đến mức lập tức bỏ chạy. Tiền bối cũng biết, Liệt Phong Thú phải tiến vào giai đoạn bát cấp, mới có thể bắt đầu sinh sản. Cũng phải chiếu cố ấu thú đạt đến ngũ cấp mới rời đi, cho nên nơi này khẳng định cũng có một con bát cấp Liệt Phong Thú ở. Tiền bối nếu đồng ý đáp ứng điều kiện của thiếp thì thiếp sẽ nguyện ý dẫn đường.” Văn Tư Nguyệt một hơi nói ra một đoạn thời gian từng trải được chôn sâu trong lòng.

Hàn Lập nghe xong thần sắc không đổi nhưng trong mắt lộ ra một tia hưng phấn.

Nữ tử này nói không sai, Liệt Phong thú trưởng thành đúng là yêu thú cấp tám hàng thật giá thật. Nếu nử tử này không nói dối, vậy bên trong sào huyệt nhất định phải có Bạn Yêu Thảo mới đúng.

“Không biết đạo hữu dùng tin tức tình báo về sào huyệt yêu thú kia trao đổi điều kiện gì với Lệ mỗ?” Hàn Lập nhìn chằm chằm nữ tử một hồi lâu, thở phào một hơi, trầm giọng hỏi.

Hàn Lập tin tưởng đối phương sẽ không ngu xuẩn chế ra tin tức giả để lừa gạt một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, vì vậy trực tiếp hỏi điều kiện của Văn Tư Nguyệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 158

“Thiếp mong tiền bối có thể mang Tư Nguyệt rời khỏi noi này, thu lấy Tư Nguyệt làm thiếp.” Khuôn mặt Văn Tư Nguyệt có chút đỏ lên, sau đó không chút do dự nói.

“Cái gì?!” Hàn Lập sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

“Tư Nguyệt, ngươi nói bậy bạ gì đó?” Phạm phu nhân nghe xong, lập tức đứng lên. Trên gương mặt tú lệ tràn đầy biểu tình kinh sợ.

Các tu sĩ khác cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó đa số đều lộ ra vẻ mặt sắp có kịch vui để xem. Ngoài ra còn có mấy tu sĩ không nhịn được mà cười rộ lên.

Vân Thiên Khiếu ngồi một bên nhìn thấy vậy, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, khuôn mặt xanh mét.

“Ta không có nghe rõ vừa rồi ngươi nói với Lệ đạo hữu điều kiện gì. Lặp lại lần nữa đi!” Vân Thiên Khiếu đặt đôi tay trắng bệch lên bàn, nhìn vào mười ngón tay, mặt không chút thay đổi lạnh nhạt nói.

Thân thể mềm mại trong ngực Hàn Lập run lên vài cái, nghe xong lời này, trên mặt Văn Tư Nguyệt không còn chút máu.

Tuy nhiên khi đôi mắt to tròn của nàng thấy được thần sắc bình tĩnh của Hàn Lập thì dường như sinh ra vài phần dũng khí.

“Ta…Ta muốn trở thành thiếp của Lệ tiền bối, từ nay về sau rời khỏi Diệu Âm Môn!” Văn Tư Nguyệt dùng hết khí lực, miễn cưỡng hướng Vân Thiên Khiếu nói lại lần nữa, sau đó cúi đầu, không dám nhìn lên.

“Bụp!” Trên hai tay của Vân Thiên Khiếu đột nhiên bùng cháy lên một ngọn hỏa diễm màu xám quỷ dị, chiếu sáng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo của hắn, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.

“Bạch Cốt Âm Hỏa” Một người thấp giọng kêu lên.

Nhất thời, những tu sĩ Kết Đan Kỳ vốn đang cười lập tức ngừng lại, lộ ra vài phần trịnh trọng.

“Lệ đạo hữu! Xem ra nữ tử này luyện công có chút sai lầm nên đầu óc không tỉnh tảo, vừa rồi hồ ngôn loạn ngữ, mong đạo hữu không nên tin là thật. Người đâu, đem Văn Tư Nguyệt xuống chế trụ pháp lực, diện bích nửa tháng.” Vân Thiên Khiếu không chút tình cảm lạnh lùng phân phó.

Nhất thời theo mệnh lệnh phát ra, từ ngoài thạch môn đi vào hai gã tu sĩ áo xanh, đều có tu vi Trúc Cơ Kỳ, trực tiếp hướng Hàn Lập đi đến.

Mặt mày Văn Tư Nguyệt lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn Hàn Lập tràn đầy vẻ cầu khẩn, toát ra sự nhu nhược làm cho người ta đau lòng.

Hàn Lập không khỏi nhíu mày.

“Chậm đã!” Hắn rút cuộc cũng mở miệng.

“Sao vậy? Chẳng lẽ Lệ đạo hữu thật sự coi trọng vị đệ tử này của bổn môn?” Vân Khiếu Thiên còn chưa nói gì, Phạm phu nhân lại thiếu kiên nhẫn lạnh giọng nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Chương 45

“Có lẽ vậy nhưng tại hạ muốn biết tin tức kia hơn. Thỉnh phu nhân cùng Vân huynh không nên nóng vội. Trước tiên nghe tại hạ nói lại điều kiện thêm lần nữa đã!” Hàn Lập mắt không chớp thản nhiên nói.

Vân Thiên Khiếu nghe lời này của Hàn Lập, sắc mặt âm tình bất định, trầm ngâm một lát, sau đó hai tay vung lên, ngọn lửa liền biến mất.

“Các ngươi xuống trước đi, ta tạm thời nghe một chút!” Vân Thiên Khiếu hướng Hàn Lập không lạnh không nhạt nói một câu.

Hắn quyết định cấp cho Hàn Lập chút mặt mũi, hơn nữa dù sao đối phương cũng là một vị tu sĩ Kết Đan Kỳ, mà lần này hắn còn có đại sự muốn làm, muốn mượn lực lượng của tất cả tu sĩ Kết Đan Kỳ ở đây, cho nên không muốn dễ dàng đắc tội với bất cứ ai.

“Văn đạo hữu nếu chủ động nói ra nguyện ý làm thiếp của Lệ mỗ, tại hạ nếu cứ như vậy mặc kệ không hỏi thật không đành lòng, càng huống chi trên người nàng có tin tức yêu thú, Lệ mỗ cũng là bất đắc dĩ. Không bằng như vầy, tại hạ dùng đống tài liệu này đổi lại tự do cho nữ tử này, Vân huynh xem coi thế nào?” Hàn Lập mí mắt không chớp đem một đống tài liệu cực kỳ trân quý, trực tiếp đẩy đi, sau đó tựa cười mà không cười nhìn đối phương không nói.

“Ngươi dùng mấy thứ này trao đổi?” Vân Thiên Khiếu lạnh như băng nói, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc.

Trước mắt mấy thứ này đều là tài liệu trân quý của lục, thất cấp yêu thú, giá trị tối thiểu cũng mấy vạn linh thạch. Nhưng đối phương mặt không đổi sắc dùng để trao đổi một vị nữ tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho dù nàng ta có xinh đẹp động lòng người thì hắn vẫn có chút giật mình.

Chẳng lẽ tin tức yêu thú cấp tám đối với người này trọng yếu vậy sao? Mượn cơ hội này xuống đài hay là tiếp tục lấn tới một chút.

Các loại ý niệm trong đầu vị Vân Thiên Khiếu này cực nhanh chuyển động, rút cuộc cũng có chủ ý, thần sắc hòa hoãn, muốn nói cái gì đó, thì thân thể mềm mại của Phạm phu nhân ở một bên chợt động, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói vài câu. Nhất thời làm cho sắc mặt Vân Thiên Khiếu biến đổi, hiện ra vẻ chần chừ.

“Lệ đạo hữu, cho dù ngươi đem đống tài liệu kia để trao đổi thì nữ tử này cũng không thể mang đi. Nếu không sẽ thành lệ, chẳng lẽ sau này ai vừa mắt nữ đệ tử của bổn môn, cũng có thể dễ dàng mang theo sao? Thể diện của Diệu Âm Môn chúng ta để đi đâu chứ!” Vân Thiên Khiếu trầm mặt trong chốc lát, sau đó nói thẳng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1613: Đám Người Ngớ Ngẩn

Lời này làm cho các tu sĩ khác ở đây đầu tiên là cảm thấy khó hiểu, sau đó không khỏi có chút đăm chiêu.

Tài liệu trân quý nhiều như thế, theo lý thuyết dư sức đổi lấy một nữ tu sĩ Trúc cơ kỳ. Nhưng Vân Thiên Khiếu dĩ nhiên cự tuyệt, bên trong tuyệt đối có vấn đề.

Mà xem bộ dáng Hàn Lập, tựa hồ đối với nữ tử này quyết không buông tay.

Điều này làm cho người khác không khỏi cười lạnh một tiếng, nhất thời cảm giác có trò hay để xem.

“Diệu Âm Môn?” Hàn Lập nhếch miệng, trong mắt hiên lên biểu tình cổ quái.

“Như thế nào? Lệ đạo hữu chẳng lẽ không biết nơi này là do bổn môn mở sao? Vân mỗ tuy bất tài nhưng đúng là trưởng lão Diệu Âm Môn, hiệp trợ Phạm chưởng môn chưởng quản bổn môn.” Vân Thiên Khiếu lãnh đạm nói, trên mặt mơ hồ hiện ra một tầng khí quỷ dị. Ý uy hiếp biểu lộ không thể nghi ngờ.

Bất quá Vân Thiên Khiếu làm như thế, cũng chỉ muốn chấn nhiếp đối phương một phần mà thôi.

“Đối phương chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, lại đang ở địa bàn của mình. Nhất định sau khi hắn đánh giá lợi hại thì cũng chỉ có cách tuân theo mà thôi. Tiếc là tiếc đống tài liệu kia!” Vân Thiên Khiếu có chút tiếc hận thầm nghĩ, trong lòng không có chút nào lo lắng.

Nhưng lúc này, chỉ thấy bên mép Hàn Lập lộ ra một tia cười lạnh, mở miệng nói một tiếng “Được!”.

Tiếp theo thấy đối phương nhấc tay phải lên, một mảnh bạch quang đột nhiên xuất hiện trước mắt, một đạo tinh mang màu trắng bay ra.

Vân Thiên Khiếu trong lòng kinh hãi, hộ thể công pháp tự động vận chuyển, trên người vô số ngọn lửa màu xám hiện lên, bảo vệ lấy hắn.

Nhưng lúc này, bạch mang không chút khách khí đánh tới ngọn lửa màu xám, sau một trận mờ ảo, đột nhiên lộ ra mười hai thanh tiểu kiếm dài một tấc, đồng thời hung hăng đánh xuống.

Vân Thiên Khiếu sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng há mồm phun pháp bảo ra.

Nhưng dưới công kích điên cuồng của mười hai thanh phi kiếm, hỏa diễm hộ thể căn bản không thể ngăn được chút nào, trong nháy mắt ngọn lửa tiêu tan, trên người bị xuyên thủng mười mấy lỗ, máu chảy ra.

Vân Thiên Khiếu lúc này vừa mới lấy ra pháp bảo tiểu xoa màu xám, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, người đã ngã xuống đất.

Các tu sĩ còn lại thấy thế liền trợn mắt, há hốc mồm, nửa ngày sau vẫn không thể khép lại được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.