Ba người này, một gã khuôn mặt trầm ổn, thân mặc áo đen, một gã cẩm y cẩm bào, ánh mắt lỗ mãng, cuối cùng còn lại là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi trông còn khá hấp dẫn.
“Hóa ra là Địa Tuân sư huynh, môn hạ của Toái Hồn tiền bối. Thật đúng là may mắn” Nữ tử họ Liễu vừa thấy ba gã đệ tử môn hạ Toái Hồn Chân Nhân này, lập tức thản nhiên cười nói.
Nhưng ba người tu sĩ áo đen đối diện nghe lời này lại lạnh lùng nhìn các nàng vài lần, sắc mặt có chút âm trầm.
Trong đó phụ nhân nọ mặt lại càng mang vẻ bất thiện hỏi:
“May mắn? Hai vị sư muội Ngự Linh Tông, vì sao không đợi tại Nguyên Vũ Quốc mà phải trộm tiến vào Việt Quốc? Chẳng lẽ khinh thị Quỷ Linh Môn chúng ta như vậy ư?”
“Lâm sư tỷ có chút hiểu lầm rồi. Ta cùng Hạm sư tỷ lần này đến Việt Quốc là phụng mệnh gia sư. Cũng bởi vì chuyện khẩn cấp, không được chậm trễ cho nên không kịp thông tri với quý môn. Hơn nữa chúng ta ở Việt Quốc cũng chỉ chờ đợi mấy ngày rồi lại rời đi, tuyệt không có ý khinh mạn quý môn” Nữ tử họ Liễu khẽ cười một tiếng, giải thích.
“Mặc kệ hai vị sư muội vì sao phải đến Việt Quốc, Tuân mỗ cũng không muốn đa sự. Ta bây giờ chỉ muốn hỏi một câu, hai vị vài ngày trước có đi qua Thái Nhạc Sơn mạch, lấy vật gì ở đấy không?” Tu sĩ áo đen này hai mắt chằm chằm nhìn nữ tử họ Liễu, lạnh lùng hỏi.
“Thái Nhạc Sơn! Tuân sư huynh nói chính là Hoàng Phong Cốc, một trong Việt Quốc Thất Phái ngày xưa trong Thái Nhạc Sơn mạch?” Hạm Vân Chi nhướng mày, vẻ mặt mang một tia cổ quái hỏi.
“Như thế nào, hai vị sư muội thật sự đã đi qua nơi này” Tu sĩ họ Tuân bất động thanh sắc nhưng trong mắt lại hiện lên nét hàn quang.
Nghe lời này, thần sắc cẩm y thư sinh cùng phụ nhân bên cạnh đồng thời lộ vẻ căng thẳng, trên mặt lộ ra một chút địch ý.
Hạm Vân Chi cùng nữ tử họ Liễu thấy cảnh này, hai người theo bản năng liếc nhìn nhau.
Hai người cũng không phải là người ngu xuẩn, cũng nghe ra trong lời đối phương vài phần bất thiện.
Chẳng qua, đoàn người các nàng căn bản không đi qua Thái Nhạc Sơn, chỉ vì dụng công pháp dò xét vị trí linh anh từ xa nên biết cấm chế linh anh tu sĩ nọ dường như có dừng lại tại Thái Nhạc Sơn nọ hơn nửa ngày.
Vì vậy nữ tử họ Liễu sau khi đảo mắt, khóe hạnh hé mở dò xét.
“Thái Nhạc Sơn thì tỷ muội chúng ta thực không có đi qua. Nhưng chúng ta dò xét được ở khoảng cách ngoài trăm dặm có một gã tu sĩ có lưu tại Thái Nhạc Sơn, thời gian cũng không sai biệt lắm so với thời gian sư huynh nói. Tuân sư huynh chẳng lẽ lại tìm người này?”
“Cách xa hơn trăm dặm ư. Liễu sư muội không phải là đang ăn nói bừa bãi sao? Các ngươi như làm thế nào mà biết đối phương có dừng lại tại Thái Nhạc Sơn. Chẳng lẽ cũng là tu sĩ của quý tông?”
Hai mắt nho sinh cẩm y không kiêng nể gì lưu chuyển vài vòng nhìn chỗ nổi bật trên người hai nàng rồi đột nhiên cười hì hì nói.
“Khuyết sư huynh nói giỡn rồi. Hai người ta đang ở Việt Quốc sao dám lừa gạt mấy vị sư huynh. Không tin thì sư muội có thể chỉ trời phát ra lời thề. Mà sư huynh cứ hỏi là biết ngay thật giả! Người nọ quả thật chúng ta không nhận ra, về phần vì sao lại biết việc này thì nói ra có chút phức tạp. Bây giờ tiểu muội đang có việc gấp phải đi ngay, ngày khác sẽ cẩn thận giải thích cho sư huynh được không”.
Nữ tử họ Liễu song má ửng hồng, hai mắt lưu chuyển như thu ba nói, cả người toát ra vẻ hết sức kiều mỵ động lòng người, làm cho cẩm y thư sinh hai mắt phảng phất như phát sáng.
Thấy ánh mắt nữ tử họ Liễu như thế, tu sĩ áo đen nhướng mày, trong lòng có chút bán tín bán nghi.
Vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi thần sắc hòa hoãn nói:.
“Nếu là chuyện bình thường, Liễu sư muội nói sao ta tự nhiên sẽ tin không nghi ngờ gì. Nhưng lúc này đây, sáu sư đệ chúng ta cùng một số môn nhân tại Thái Nhạc Sơn mạch ngộ hại, ngay cả hài cốt cũng không có lưu lại chút nào, làm cho gia sư cực kỳ giận dữ. Mà ta tra qua tu sĩ cao giai gần đây tiến vào Việt Quốc hình như cũng chỉ có đoàn người của sư muội có hành tung vô cùng quỷ dị. Nếu Liễu sư muội nhận thức được từ xa người từng dừng chân tại Thái Nhạc Sơn, không bằng chúng ta cùng đối chất một phen. Tại hạ thực muốn xem một chút người nọ là thần thánh phương nào, nếu người này thật sự đã sát hại sáu sư đệ, Tuân mỗ nhất định sau đó trọng tạ hai vị”.
Tu sĩ áo đen bất động thanh sắc nói, rồi nhìn đoàn người Ngự Linh Tông chằm chằm.
“Đối chất?” Nữ tử họ Liễu ngẩn ra sau đó lộ ra vẻ khó khăn.
“Như thế nào, hai vị sư muội có việc ấy cũng không chịu giúp sao?”
Tu sĩ áo đen nhìn như hời hợt vừa hỏi nhưng mấy người phía sau hắn không hẹn mà cùng tiến lên vây lấy đám tu sĩ Ngự Linh Tông, ý tứ một lời không vừa ý sẽ lập tức động thủ.
Mắt thấy tình cảnh này, sắc mặt nữ tử họ Liễu khẽ biến, đang muốn nói cái gì đó thì đột nhiên thần sắc cả kinh bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Không chỉ nữ nhân này, tất cả tu sĩ ở đây cũng cảm thấy một cổ thần thức cường đại lạnh như băng, không kiêng nể gì từ trên trời giáng xuống, vây toàn bộ đoàn người bọn họ lại.
Mặc dù chưa nhìn thấy người, nhưng cái loại thần thức bất thiện lạnh thấu xương này thì bất kỳ ai cũng có thể cảm ứng được.
“Là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, người mà các người nói là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ, là muốn gạt ta chờ chịu chết hay sao?”
Phụ nhân cảm nhận được thần thức đáng sợ, kinh sợ không khỏi lớn tiếng quát tháo.
“Hãy bớt nói sàm đi, lập tức chia nhau đào tẩu, có thể chạy được người nào tốt người ấy”.
Tu sĩ họ Tuân mặc dù trong lòng cũng giận dữ, nhưng rất rõ ràng bây giờ căn bản không phải lúc truy cứu việc này, sau khi trầm giọng nói lập tức hóa thành một đạo ô quang dẫn đầu bỏ chạy.
“Người nọ không nhất định là hung thủ sát hại sáu sư đệ, chúng ta có lẽ không cần phải sợ hãi như thế” Cẩm y nho kinh hãi nhưng lại chần chừ nói.
“Hừ! sư huynh nếu muốn giao mạng nhỏ cho người khác, vậy xin thứ cho sư muội không phụng bồi!”
Phụ nhân không hề tức giận lạnh lạnh nhạt nói rồi hóa thành một đạo hồng quang nhằm hướng khác phá không bay đi.
Nho sinh sắc mặt cực kỳ khó coi, giương mắt oán hận nhìn đám người Quỷ Linh Môn đối diện rồi cũng dậm chân bay khỏi.
Ngự Linh Tông thấp giai tu sĩ khác thấy cảnh này, tự nhiên cũng lập tức giải tán chạy trối chết.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ thực sự đáng sợ, làm cho đám tu sĩ này căn bản không dám nảy sinh chút tâm lý đối kháng nào.
“Đám người này thật vô dụng. Chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn làm mất thời gian chạy trốn của chúng ta” Nữ tử họ Liễu nhíu tú mi, phi thường tức giận thấp giọng nói.
“Không đúng! Bây giờ tình hình tốt hơn nhiều. Có những người này che chở cho chúng ta, cơ hội chạy thoát tăng lên không ít. Chúng ta cũng đành trông vào thiên mệnh thôi”.
Hạm Vân Chi lại có vẻ phi thường trấn định, giơ tay vỗ vào Túi linh thú bên hông, lập tức một con bạch điểu to lớn xuất hiện trên không trung.
Nữ tử họ Liễu cùng Ngự Linh Tông tu sĩ khác động tác cũng không chậm trễ, mỗi người một hướng trực tiếp ngự khí đào tẩu, tất cả cùng thả phi hành linh thú ra, cùng giống Hạm Vân Chi, ngự thú mà độn.
Điều giống nhau duy nhất là những người này tất cả đều một mình chạy trối chết, không có bất kỳ ai chạy về cùng một hướng vì sợ đông người dễ bị đối phương chú ý.
Trong nháy mắt, nơi này không còn một bóng người.
Dựa theo ý nghĩ của bọn họ, cho dù độn tốc của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nọ nhanh đến mấy cũng không có khả năng đuổi theo tất cả, đủ có thể làm cho đại đa số mọi người đào mệnh.
Mà lúc này Hàn Lập đã đuổi tới trong vòng trăm dặm.
Mới vừa rồi thần thức hắn đảo qua phía dưới đã phát hiện ra một đám tu sĩ ma đạo chạy trốn cũng cảm giác ngạc nhiên.
Nhưng sau khi thấy hai đám người không ngờ tứ tán thoát đi, hắn không khỏi nhướng mày, cảm giác có chút khó giải quyết.
Trên mặt hiện lên một tia nghiêm trọng, Hàn Lập hít sâu một hơi, phía sau người vang lên tiếng lôi minh, hiện ra đôi cánh bạch ngân lơ lửng trên không. Ích Tà Thần Lôi trong cơ thể nhẹ nhàng rót vào Phong Lôi Sí. Hàn Lập trong nháy mắt biến mất, sau một khắc, thân hình đã hiện ra ở địa phương cách đó vài dặm.
Tiếp tục thi triển Lôi độn thần thuật như thế mấy lần, thân ảnh Hàn Lập thấp thoáng chớp động không thôi. Một lát sau, hắn đã đến địa phương mà đám tu sĩ này mới vừa chia tay.
Mặt Hàn Lập không chút thay đổi, nhưng thần thức bất động thanh sắc tỏa ra cảm ứng, lập tức tìm được tất cả tu sĩ ma đạo đang chạy trối chết.
Giờ phút này xa nhất là một gã đã bỏ chạy được bốn năm mươi dặm, gần nhất là một gã, mới chỉ vừa mới thoát đi được ngoài mười dặm.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, rồi lập tức tập trung thần thức vào tên tu sĩ Kết Đan Kỳ chạy xa nhất sau đó điện quang chợt lóe, biến mất.
Chạy trốn ra xa nhất cũng không phải là tu sĩ họ Tuân bỏ chạy đầu tiên mà là phụ nhân tầm ba mươi tuổi có vài phần tư sắc.
Phụ nhân này không biết tu luyện công pháp cổ quái gì nên mặc dù tu vi chỉ có bộ dáng Kết Đan Sơ Kỳ nhưng giờ phút này hồng quang tráo thể, linh hỏa khiêu động, lại phảng phất như yêu linh trong ngọn lửa, cả người hóa thành một hỏa cầu to lớn, nhanh như điện chớp.
Phía ngoài hỏa cầu, từng tia hào quang dài ngắn không đồng nhất từ trên người phụ nhân xuất ra, thanh quang lập lòe, mỗi một lần di chuyển, cũng làm cho phụ nhân này trong nháy mắt độn ra hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Mà phụ nhân này trong lòng cũng đang tự đắc ý.
Công pháp của nàng có lẽ khi đối địch thì so với công pháp đỉnh cấp khác thua kém không ít, nhưng tại độn thuật lại là Phong hỏa chi độn cực hiếm thấy. Hơn nữa bản thân nàng tu luyện một kiện pháp bảo phong thuộc tính “Phiêu Linh Đái” càng làm cho độn pháp như hổ thêm cánh.
Nàng tin tưởng nếu nói về độn tốc hiện nay thì so với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ cũng không thua kém là mấy.
Nếu nói trong đám tu sĩ chạy trối chết này người nào có khả năng bình yên vô sự nhất không phải nàng thì là ai.
Phụ nhân âm thầm tự nghĩ ngợi thì trong tai đột nhiên nghe được thanh âm “Ầm ù ù”, mặc dù thanh âm này không lớn, hơn nữa khoảng cách có vẻ rất xa nhưng làm cho phụ nhân ngây người, không khỏi từ trong đám hồng quang quay đầu lại nhìn.