Nghĩ đến các yêu cầu Thiên Phù môn sẽ đưa ra, Hàn Lập thần sắc bình tĩnh nhưng khóe miệng lại cười khẽ.
“Muốn ta làm khách khanh trưởng lão của ba phái, các ngươi nghĩ ta sẽ đáp ứng sao?”
“Vãn bối biết loại tiểu tông môn như chúng ta căn bản không đủ tư cách đưa ra điều kiện để đáp ứng cho một cao nhân như tiền bối. Nhưng ba nhà chúng ta chỉ cần tiền bối xuất thủ giải quyết một phiền toái này thôi, còn về sau này thì chỉ là trên danh nghĩa, tuyệt đối không dám phiền đến tiền bối nữa.” Ôn lão giả vốn trong lòng không yên nhưng thấy Hàn Lập cũng không có bộ dáng tức giận, tâm thần buông lỏng vội giải thích.
“Ý của các ngươi là chỉ muốn ta xuất thủ một lần, sau đó không cần làm gì nữa?” Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ là chờ người nói ra câu này. Đương nhiên cũng ta cũng sẽ không để tiền bối tay trắng quay về, tiền bối đã cảm thấy hứng thú với chế phù thuật, Thiên Phù môn nguyện ý đem các mật thuật chế phù dâng tặng cho tiền bối, Kim Hà sơn và Minh Dương cốc đồng dạng cũng sẽ dâng tặng các bí thuật truyền thừa cho tiền bối tìm hiểu. Mặt khác chúng ta cũng đã chuẩn bị thêm mấy vạn linh thạch, hy vọng tiền bối vui lòng nhận lấy.”
Việc đã đến nước này, lão giả họ Ôn cũng đành một hơi đem tất cả các điều kiện nói rõ ràng. Hắn biết rõ nếu có gì không rõ ràng ngược lại có thể chọc giận đối phương, không bằng tất cả kể ra hết.
“Mấy vạn linh thạch?” Hàn Lập cười nhẹ.
“Linh thạch có thể là ít một chút nhưng ba phái chúng ta sau này hàng năm còn có thể dâng tặng thêm linh thạch cho ngài. Mặt khác bổn môn nguyện ý mang Hóa linh phù do tổ sư lập phái luyện chế tặng cho tiền bối. Với thần thông của tiền bối dĩ nhiên có thể luyện hóa được nó.” Ôn lão giả cắn răng một cái, đem điểm mấu chốt cuối cùng nói ra.
“Tổ sư lập phái, là Thiên Phù chân nhân sao?” Rốt cuộc thần sắc Hàn Lập cũng khẽ biến.
“Đúng vậy, chính là bảo vật này. Không dối gạt tiền bối, lúc trước tổ sư đã từng dùng bùa này thể hiện thần thông nhưng hiện nay không còn một ai có thể luyện hóa vật ấy. Linh phù này đã truyền thừa nhiều năm, ta bây giờ cũng chỉ đành trơ mắt nhìn linh tính nó ngày càng mất đi. Nếu tiền bối có thể thu dụng được nó xem như cũng là một việc lưỡng toàn.” Lần này là Nhạc Chân chủ động nói.
“Quý môn còn có bảo vật như vậy, trước tiên hãy để Hàn mỗ xem qua đã!” Hàn Lập cảm thấy hứng thú.
“Nhạc sư điệt hãy mang linh phù ra cho tiền bối xem.” Ôn lão giả thấy Hàn Lập có chút động tâm, trong lòng mừng rỡ vội phân phó. Tuy rằng trong Thiên Phù môn hắn là người có tu vi cao nhất nhưng Địa linh phù mà Thiên Phù chân nhân từng sử dụng qua thì chỉ có chưởng môn mới được quyền nắm giữ nên mới nói như thế.
“Vâng, sư thúc!”
Nhạc Chân thức thời lập tức vỗ tay lên túi trữ vật, thanh quang lóe lên, một hộp gỗ vàng nhạt hiện lên trên tay, hai tay dâng lên cho Hàn Lập.
Hàn Lập nhướng mày, cũng không khách khí một tay thu lấy, cúi đầu đánh giá hộp gỗ trước mắt.
Hộp gỗ này không hề bắt mắt, phong cách cổ xưa dị thường, trên nắp hộp còn có một tấm phù vàng rực.
Hàn Lập nhướng mày hướng nắp hộp phất tay một cái, linh quang chớp động, lá phù trên nắp hộp vô thanh vô tức rơi xuống.
Các tu sĩ xung quanh thấy một màn như vậy cũng không hiểu gì, chỉ có bọn trưởng lão Kết Đan kỳ là đồng thời cả kinh.
Có thể dễ dàng mang cấm chế linh phù gỡ xuống không phải là tu sĩ bình thường có thể làm được. Chẳng những tu vi bản thân phải cường đại đến một trình độ nhất định, thủ pháp dụng lực phải vi diệu đến cảnh giới kinh khủng. Với loại thủ đoạn này bọn họ cũng chỉ nghe qua chứ chưa được thấy lần nào.
Hôm nay gặp Hàn Lập chỉ cần phất tay một cái là làm được, bọn họ đối với Hàn Lập lại tăng thêm vài phần kính sợ.
Nắp hộp vừa mở ra, một đạo thanh quang từ hộp bắn ra, tiếp đó một cỗ mộc linh khí tinh thuần bắn thẳng vào mặt hắn.
Hàn Lập kinh ngạc.
Theo như lời Ôn lão giả, sau nhiều năm trôi qua linh tính trên phù đã giảm đi nhiều nhưng vẫn còn uy thế như vậy quả là vật bất phàm. Chẳng qua khiến Hàn Lập vui mừng chính là Hóa linh phù này thuộc tính mộc cùng công pháp của hắn hỗ trợ lẫn nhau, việc bồi luyện cũng sẽ thoải mái hơn.
Trong lòng nghĩ thế, Hàn Lập liền tập trung xem xét thanh quang bên trong hộp.
Linh phù bằng bàn tay, màu sắc xanh biếc nhưng xung quanh thân lại có kim ngân ẩn hiện tạo vẻ thần bí dị thường. Nhưng khiến cho Hàn Lập chú ý là ở trung tâm lại có một một đám tử sắc quang điểm không ngừng chuyển động.
Hàn Lập nhấc tay, toàn bộ bàn tay bỗng được một tầng thanh quang vây lấy, năm ngón tay hướng linh phù trong hộp bắt lấy.
Hào quang lóe lên, linh phu rung động rồi đột nhiên hóa thành một đạo thanh mang từ hộp bắn ra.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, một trảo lại ụp xuống.
Quang ảnh tiêu tán, một trảo này bắt được linh phù. Các tu sĩ còn lại còn chưa kịp kinh hô đã thấy quang mang lóe lên, rồi chợt tắt sau đó linh phù đã nằm trong tay Hàn Lập.
“Đây là Hóa linh phù? Quả thật có chút môn đạo. Nghe nói năm đó Thiên Phù chân nhân cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, như vậy Hóa linh phù này của Thiên Phù chân nhân quả thực quá mức cường đại nên các tu sĩ bình thường muốn đem nó luyện hóa là một việc vô cùng khó khăn. Hơn nữa nếu luyện hóa thành công thì uy lực của linh phù cũng sẽ giảm xuống rất nhiều, dù muốn dùng chân nguyên bản thân bồi luyện lại cũng mất không dưới mười năm. Hơn nữa nếu kém may mắn còn có thể mất hơn trăm năm.” Nhìn linh phù như vật sống không ngừng vặn vẹo trong tay, Hàn Lập hắc hắc cười.
“Vậy tiền bối thấy linh phù này …” Nghe Hàn Lập nói thế, Ôn lão giả cùng mấy người còn lại liếc mắt nhìn nhau, trong lòng trầm xuống.
“Chẳng qua đó là đối với những tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ta đã tiến giai đến trung kỳ lại chủ tu công pháp mộc thuộc tính, nếu là luyện hóa vật này thì không có gì khó khăn mà lại còn khá hữu dụng.” Hàn Lập tiếp lời, sắc mặt không thay đổi.
Kỳ thật Hàn Lập còn một điều vẫn chưa nói, loại linh phù này tuy bồi luyện lần hai sẽ mất thời gian cực lâu nhưng sau khi bồi luyện thành công chắc chắc uy lực sẽ vượt trội.
“Vậy là tiền bối đã đáp ứng.” Ôn lão giả kinh hỉ.
Những tu sĩ còn lại trong điện nghe thế cũng khẩn trương chờ đợi.
“Đáp ứng hay không, chuyện này chưa vội nói. Trước tiên nói cho ta nghe về phiền toái của các ngươi, nếu không quá khó khăn ta sẽ xuất thủ một lần, việc này cũng có thể được.” Hàn Lập vẫn chưa đáp ứng, cổ tay khẽ rung lên, một đoàn linh khí bao vây linh phù bắn nó vào hộp gỗ, sau đó lại vẫy tay đóng nắp hộp lại.
“Chuyện này kỳ thật với tu vi của tiền bối chỉ cần nhấc tay một cái là xong. Là thế này, ba nhà chúng ta vốn có quan hệ với một phường thị, vài ngày trước…” Ôn lão giả thấy Hàn Lập đã có phần đáp ứng trong lòng mừng rỡ vội vàng đem chuyện phường thị, Sát Dương tông kể hết ra.
Hàn Lập lẳng lặng lắng nghe!
Một khắc sau, Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng rời Bạch Trúc sơn bay thẳng đến phương bắc.
Mấy ngày sau tại tu tiên giới Hoa Vân châu truyền ra một sự kiện không nhỏ.
Một gã tu sĩ họ Hàn tự xưng khách khanh trưởng lão Thiên Phù môn đột nhiên xuất hiện tại ma đạo Sát Dương tông, lấy thần thông kinh người của Nguyên Anh trung kỳ, trong khi “luận bàn” đã dễ dàng đánh bại trưởng lão Nguyên Anh kỳ duy nhất của Sát Dương tông sau đó thản nhiên rời đi.
Mà ngày thứ hai, Linh Phong môn vốn được Sát Dương tông toàn lực ủng hộ đột nhiên đem phường thị từ Khai Giang trấn dời đến một nơi cách đó ngàn dặm. Không những thế, những tiểu tông môn khác gần đó cũng kinh hãi, sau khi thám thính nghe ngóng tình hình đều vội vàng đem thế lực rút khỏi Khai Giang trấn hơn ngàn dặm, tự động đem một vùng rộng lớn này tặng cho ba nhà Thiên Phù môn.
Sau một thời gian, Thiên Phù môn cùng hai tông môn còn lại tự nhiên thanh danh đại chấn, các tu sĩ bên trong đều vui mừng vô cùng. Mà mấy chưởng môn cùng trưởng lão cũng cảm thấy tiền vốn ban đầu bỏ ra cho một gã Nguyên Anh trung kì làm khách khanh trưởng lão như thế cũng không hề phí phạm, có một khách khanh trưởng lão như thế, ba tiểu tông môn này sau hơn trăm năm cuối cùng cũng đã có thể trở mình.
Đúng lúc này, đệ nhất tông môn tại Hoa Vân châu “Nam Hải môn” bắt đầu đại hội đồ giao. Đại hội này tuy chỉ ngắn ngủi vài ngày nhưng đã tập hợp được hơn hai trăm tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng có hơn mười người. Sau đó đại hội dưới sự tổ chức của Nam Hải môn bắt đầu chia ra thành nhiều tổ càn quết các hải vực ( khu vực biển) phụ cận, lại dò xét các nơi độc giao ẩn thân.
Một vài yêu thú cấp thấp thỉnh thoảng bị phát hiện lập tức bị tiêu diệt, trong một thời gian ngắn tu sĩ nhân loại khí thế tăng vọt, hứa hẹn một trận thế toàn thắng.
Nhưng bọn ác giao này giảo hoạt dị thường, vừa thấy tình thế bất lợi lập tức ẩn thân thủy chung không xuất hiện. Mấy tu sĩ này sau mấy tháng không ngừng tìm kiếm vô hiệu rốt cuộc đã có một bộ phận chán nản bỏ cuộc.
Tiếp tục một tháng sau chỉ còn lại hơn một trăm tu sĩ tiếp tục truy tầm ác giao, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng đã rời đi vài người, chỉ còn lại bảy người của Nam Hải môn.
Dưới tình hình này, nhân thủ của các tổ đã chia ra tự nhiên thiếu thốn, bọn ác giao kia gặp thời cơ lập tức bắt đầu hành động, chẳng những thường xuyên tập kích một vài tu sĩ đơn lẻ, bát cấp lam giao kia còn trực tiếp tập kích lên những tổ tu sĩ nhân thủ thưa thớt.
Tuy rằng mấy đội ngũ này đều được tu sĩ Nguyên Anh kỳ dẫn đầu nhưng bát cấp lam giao này thần thông quả thật không nhỏ, sau mỗi lần tập kích lập thức dùng thủy thuật xuất thần nhập hóa lẻn vào đáy biển rời đi. Kết quả đám ác giao không hề bị tổn thất mà còn tiêu diệt được thêm vài tên tu sĩ Kết Đan.
Sau vài lần, các tu sĩ nhân loại còn lại bắt đầu hoảng sợ, Nam Hải môn cũng đã vào thế đâm lao phải theo lao, đành sát nhập các tổ nhân thủ lại mới dám tiếp tục phái người xuất hải.
Một ngày bình thường, lại có thêm một tổ hơn mười tu sĩ được một gã Nguyên Anh kỳ dẫn đầu chậm rãi phi hành tại mặt biển, mỗi người đều cẩn thận phát tán thần thức ra xung quanh, gần như mặt biển mọi hướng xung quanh đều đã được đảo qua.
Bên trong đội ngũ tu sĩ này, Hàn Lập đã biến đổi thành một trung niên sắc mặt trắng nhợt, chậm rãi bay theo đội ngũ. Đừng xem bộ dáng hắn thong dong, thật ra trong lòng hắn lúc này vô cùng buồn bực.
Lúc đại hội đồ giao vừa bắt đầu Hàn Lập đã lấy thân phận một tu sĩ Kết Đan kỳ lẫn vào trong chuẩn bị đục nước béo cò. Nhưng hắn tuyệt đối không tin được, một thời gian dài trôi qua mà vẫn không thu hoạch được gì.
Nếu là cách đây vài tháng thì không có thu hoạch gì cũng là bình thường, nhưng từ lúc ác giao xuất hiện trở lại, các đội ngũ khác ít nhất cũng đã bị ác giao đánh lén một vài lần, duy có đội ngũ hắn tham gia vẫn chưa chạm trán bọn ác giao lần nào.
Điều này khiến Hàn Lập thật sự đau đầu, không hiểu là vận khí hắn quá tốt hay quá xấu đây.