Đến màn này, bọn người đại hán bên kia sắc mặt khẽ biến, bốn người bọn họ lập tức tụ tập thì thầm bàn tán.
Trong khi đó, Hàn Lập bên tai cũng vang lên tiếng truyền âm của Lão giả họ Phú:
“Xem ra sau khi phá trận xong, sự liên thủ của bọn ta cũng coi như là kết thúc. Chẳng biết Hàn huynh sau này có tính toán gì không?”
Hàn Lập liếc mắt nhìn lão giả cách đó không xa, sau một thoáng trầm ngâm, môi khẽ máy động truyền âm.
“Trong này thông đến nhiều địa phương như vậy, Hàn mỗ sắp tới cũng định một mình hành động, chỉ cần không chọn những nơi đặc biệt khiến người chú ý, thì chắc sẽ không có gì nguy hiểm.”
“Thì ra là thế! Nhưng Phú mỗ cũng không dám một mình hành động, nếu bị Ngân Sí Dạ XoaNgân Sí Dạ Xoa kia và Sư Cầm Thú đánh lén, tại hạ cũng không có sức tự bảo vệ. Tại hạ và Bạch đạo hữu chọn cùng một bậc thềm đá đi thôi. Có thể có thu hoạch thì phải dựa vào cơ duyên.”
Lão giả sau một lúc trầm mặc cười khổ trả lời.
Vị Cửu U tông trưởng lão này thật không có ý than oán. Dù sao nhiều người như vậy tìm bảo vật, đích xác là không thích hợp cho nhiều người hướng ở địa phương tìm kiếm mấy. Nếu không thì khi thực sự xuất hiện bảo vật quý hiếm gì thì sẽ không tránh khỏi một phen tranh đoạt.
Mà thần thông Hàn Lập hiển lộ so với hắn và Bạch Dao Di cao hơn rất nhiều, chẳng bằng chia tay ở nơi đây phân nhau mà đi.
“Phú huynh, Hàn đạo hữu! Chúng ta đi trước.”
Đại hán bên kia tựa hồ cũng thương lượng xong, lập tức hướng bên này lên tiếng nói, rồi hai người một tổ đi một vòng đến trước mấy tấm bia đá, phân chia hai đường rồi bay vào trong hai bậc thềm đá.
Không lâu sau, thân ảnh bọn họ hòa vào trong linh vụ đằng xa, không thấy bóng dáng
Lúc này lão giả họ Phú cùng Bạch Dao Di cũng đã truyền âm xong, sau khi cùng Hàn Lập cáo từ một tiếng, hai người cũng chọn một thềm đá không ai đi khẩn cấp thi triển khinh thân thuật rời đi.
Quảng trường rộng như thế, trong nửa khắc chỉ còn lại một mình Hàn Lập mà thôi.
Nhìn bốn phía trống không, trên mặt Hàn Lập lộ ra một tia cười lạnh, mắt đảo qua những tấm bia đá kia.
Ngoại trừ Côn Ngô điện và Trấn Ma tháp thoáng nghe là đã biết chúng chính là trọng địa của Côn Ngô Sơn có vài nhóm người đã đi qua, còn lại đều là những nơi mơ hồ không rõ khiến người ta không thể phán đoán phải đi tới nơi nào.
“Tuệ Minh các, Tường Vân điện, Câu Ngọc đàm. Chú Linh đường. Chẳng lẽ có quan hệ với luyện khí sao.”
Ánh mắt Hàn Lập liền dừng lại trên tấm bia đá nào đó.
Hắn tuy rằng biết Côn Ngô điện, Linh Bảo các, đi tới những nơi như vậy thì càng có khả năng tìm được trọng bảo. Nhưng tu sĩ đi nơi ấy khẳng định là không ít. Hắn không có hứng thú liều cái mạng nhỏ của mình.
Một khi đã lấy được Bồi Anh đan thì chuyện có thể bình yên thoát khỏi nơi đây mới là chuyện căn bản nhất.
Hàn Lập cân nhắc trong lòng, cảm thấy Chú Linh đường này chắc không có người nào đến, mà hắn lại cảm thấy có chút hứng thú, thân hình lập tức nhoáng lên, tiến lên bậc thềm phía sau tấm bia đá hướng lên núi mà đi.
Thân hình Hàn Lập vừa biến mất không lâu, giữa trung tâm của quảng trường hoàng mang chớp động, Ngân Sí Dạ Xoa, xú phụ, Sư Cầm Thú ba yêu vật từ trong hào quang đồng thời hiện hình.
“Thổ độn thuật, cũng chỉ có thể thi triển đến vậy. Tiến về phía trước sẽ gặp phải cấm chế dưới đất.”
Ngân Sí Dạ Xoa đem quang hoa thu lại, quay đầu nhìn thềm đá hướng Côn Ngô điện, chậm rãi nói.
“Nơi này lưu lại linh khí dao động rất cường liệt, xem ra những tu sĩ nhân loại mới vừa phá trừ pháp trận này.”
Xú phụ hai tay chống thắt lưng nói.
Đúng lúc này Sư Cầm Thú đột nhiên gầm nhẹ hai tiếng, sau đó hai cánh mở rộng, bay đến lên tầng không trung thâm thấp, liên tiếp bay quanh vài vòng qua mấy tấm bia đá rồi quay trở về.
“Những địa phương này đều có người đi qua! Chậc chậc, sư cầm đạo hữu khứu giác thật đúng là linh mẫn.” Ngân Sí Dạ Xoa giật mình rồi liên nở nụ cười.
“Như vậy cũng tốt. Những tu sĩ nhân loại đó tách ra hành động thì cướp đoạt bổn mệnh bài càng dễ dàng hơn. Chẳng qua, những tu sĩ xông vào Côn Ngô điện nếu thần thông không mạnh, chỉ sợ còn không thể bài trừ cấm chế của điện này.”
Xú phụ chân mày nhíu lại trở nên lo lắng.
“Hừ, không quan hệ. Nếu những nhân loại không được, ta sẽ âm thầm giúp bọn họ một tay. Chỉ cần không đụng đến mấy loại cấm chế khắc chế chúng ta kia, mấy cái còn lại chúng ta có vài phần nắm chắc.”
Ngân Sí Dạ Xoa ưỡng ngực nói.
“Đã là như vậy, chúng ta đi thôi. Trước hết hãy nhìn xem tu sĩ đi qua thềm đá nầy rốt cuộc là những người nào? Quỷ dạ xoa huynh, trong ba người chúng ta, ẩn nặc thuật của ngươi là cao minh nhất, ngươi xuất thủ thay bọn ta ẩn dấu thân hình đi thôi.”
Xú phụ đỉnh đạc nói.
“Được.”
Ngân Sí Dạ Xoa không chút để tâm đáp ứng.
Sau đó hai cánh trên lưng nhè nhẹ run lên, một cỗ ngân hà từ phía trên tuôn ra và đồng thời cuộn bọn họ vào trong, sau đó hào quang chợt lóe yêu vật đã ẩn nấp không còn thấy.
Lúc này, tại thạch đình giữa sườn núi Côn Ngô Sơn, một ngũ sắc khổng tước vừa mới từ trong quang mạc xuất hiện nửa người.
Đối với chuyện này, Hàn Lập tự nhiên không biết đến.
Hắn giờ phút này mũi chân vừa điểm, thân hình như không trọng lượng, bắn xa mấy trượng, sau mấy ngõ rẽ quanh co, bạch ngọc quảng trường đã sớm chìm về phía sau vô tung vô ảnh.
Dọc theo hai bên thềm đá đều là một số linh thụ cao lớn, trong số đó có một ít Hàn Lập nhận biết, cũng có cây chưa từng thấy qua.
Hắn đối với nơi đây có chút hứng thú.
Những cây mộc thụ tại Côn Ngô sơn cũng không biết sinh trưởng đã bao nhiêu vạn năm, cho dù vốn là linh mộc bình thường, giờ cũng đều trở thành vật liệu luyện khí tốt nhất.
Bất quá, Hàn Lập tự nhiên sẽ không vì mấy thứ này mà chậm lại cước bộ. Sau khi đi được chừng một khắc (mười lăm phút), trước mắt chợt trở nên sáng ngời.
Phía xa xa thấp thoáng thấy được một lầu các to lớn.
Mặt của Hàn Lập lộ một tia vui mừng, lập tức thân hình nhanh hơn vài phần, trong nháy mắt đi đến cuối thềm đá, nhưng lập tức dừng bước, thần sắc khẽ thay đổi.
Bởi vì trước mặt có một tầng bạch quang chắn ngang trước mắt, nhìn xuyên qua quang mạc (tấm màn ánh sáng) có thể nhìn thấy được một bức tường xanh to lớn, nhìn kĩ thấy thật hoành tráng, cao sáu bảy trượng, che kín hoàn toàn tất cả mọi thứ ở phía sau. Nhưng đối mặt với thềm đá lại có một bi lâu cao lớn, phía sau bức tường có thể thoáng thấy một tòa lâu vũ to lớn, mà ở bi lâu thấy được đỉnh chóp, dùng ngân phấn viết ba chữ to “Chú Linh đường”.
Hàn Lập nhìn khắp nơi, quang mạc rộng lớn dị thường, đem tất cả trang viên Chú Linh đường này bao bọc vào trong, thực không có gì có thể tiến vào.
Nhìn cách của thượng cổ tu sĩ năm đó phong ấn tòa núi này, trước khi đi đã bày bố các loại cấm chế, tất cả mọi thứ trong đấy đều được bảo vệ, có lẽ bọn họ nghĩ rằng sau này còn có cơ hội trở về.
Hắn trong lòng hờ hững, nhưng động tác không chút nào trì hoãn, tay áo bào run lên, một đạo kim quang bắn vụt ra hung hăng đánh lên quang mạc.
“Rắc” một tiếng giòn vang, phi kiếm biến thành một đạo kiếm quang sắc bén, mạnh mẽ chém sâu vào quang mạc mấy thước, nhưng lại không thể tiến thêm chút nào đành phải dừng lại.
Bạch sắc quang mạc bị phá vỡ một chút, nhưng liền khôi phục lại bộ dáng ban đầu.
Hàn Lập nhíu mày, giơ tay lên hướng quang mạc điểm một cái, “sưu” một tiếng, phi kiếm lập tức bay vụt trở về. Quang mạc bị tách ra lại tái hợp lần nữa.
Nhìn thấy quang mạc chỉ dày chừng mười thước, Hàn Lập đánh giá, cho dù vận dụng cự kiếm thuật để công kích chỉ sợ cũng không có hiệu quả. Dù sao loại cấm chế bình chướng (cái chắn) như vậy, nếu không thể một kích phá huỷ, cơ hồ có thể trong khoảnh khắc lại khôi phục như lúc ban đầu.
Đương nhiên nếu là hắn hữu tâm thì cũng có thể thả ra phệ kim trùng để chậm rãi cắn nuốt linh lực trên quang mạc, phỏng chừng mất thời gian mấy ngày, cũng có thể phá được cấm chế này.
Nhưng hắn sao lại có nhiều hơn thời gian để từ từ chờ đợi như vậy.
Sau một hồi toan tính, trong lòng hắn lập tức có quyết định, tay khẽ vỗ túi trữ vật bên hông, một đoàn quang ảnh quyền đầu bắn ra, sau khi lượn một vòng, một vũ phiến (quạt) cổ xưa xuất hiện, trên bề mặt kim ngân hồng linh mang ba màu chớp động không thôi.
Hướng lên không trung vẫy tay một cái, vũ phiến phát ra một tiếng phượng minh (phượng gáy) liền bay xuống nằm vào trong tay của Hàn Lập.
Sau đó hai tay chà xát mạnh mẽ, hào quang đại phóng, vũ phiến hóa lớn cỡ vài thước.
Hàn Lập đơn thủ xích sơn, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn quang mang trước mặt, bảo phiến trong tay khẽ phất.
“Phốc” một tiếng, hắn gian nan khống chế pháp lực trong cơ thể, trên vũ phiến tuy rằng cũng trào ra một cổ tam sắc hỏa diễm, nhưng lúc này đây này lửa tịnh chưa hóa thành hiện thân hỏa phượng, mà trực tiếp phun lên trên quang mạc. Kết quả nơi hỏa diễm đi qua giống như xuân dương dung tuyết (ánh mặt trời mùa xuân chiếu tới, tuyết tan), quang mạc nhất thời nhanh chóng hòa tan biến mất dưới tốc độ có thể thấy được với mắt thường, trong nháy mắt trên quang mạc xuất hiện một lỗ to.
Hàn Lập ánh mắt lóe lên, Tam Diễm Phiến trong tay vừa thu lại, thân hình lập tức hóa thành một đạo thanh hồng, trực tiếp bắn vào bên trong quang mạc.
Thanh hồng quang hoa chợt tắt, thân hình Hàn Lập tại trước mặt bi lâu hiện ra, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trong khoảng nửa khắc, quang mạc lại bắt đầu kết hợp lại lành lặn.
Hàn Lập khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. Xem ra lúc trở ra ngoài, còn phải tốn công sức một phen mới được.
Nghĩ đến đây, hắn xem xét lại pháp lực trong thể nội. Tuy rằng vì từng có kinh nghiệm một lần vận dụng Tam Diễm Phiến, lúc này thao túng vũ phiến này chỉ có vận dụng ít hơn nửa uy lực, nhưng pháp lực vẫn còn tổn thất gần đến một phần ba.
Hắn lắc đầu, quay người lại, nhanh chóng hướng lâu các sau bức tường đá đi đến.
Phía trước là vài toà lầu các kiểu dáng giống nhau, đều là tiểu lâu cỡ hai tầng, cao khoảng hơn mười trượng. Hàn Lập tùy ý bước vào lối vào gần đấy của một tòa lầu liền phát hiện, bên trong trống rỗng, ngoại trừ một chút bàn ghế ra, thì nhìn trống không chẳng có vật gì. Tựa hồ đây chính là địa phương chuyên cho cung nhân nghỉ ngơi.
Xem ra cho dù bên trong có chút vật phẩm tư nhân, thì khi thượng cổ tu sĩ rút lui thì đã sớm thu thập sạch sẽ.
Tuy rằng trong lòng sớm có dự liệu, Hàn Lập u ám thở dài.
Kể từ đó, hắn đối với những lầu các khác cũng không ôm hy vọng quá lớn.
Quả thật như vậy, sau khi không ngừng tham quan một loạt lầu giống nhau như đúc, hắn vẫn không thu hoạch được gì.
Những toà thạch ốc khác giống như kho hàng, cũng đều rỗng tuếch.
Vô luận thạch giá hay thạch đài bên trong, hay thùng kim chúc cự đại, toàn bộ đều rỗng tuếch, ngay cả bóng dáng của vật liệu luyện khí cũng không có lấy một chút. Điều này khiến Hàn Lập cảm thấy bực mình, sắp chuyển qua một tiểu địa phương khác.
Đang lúc Hàn Lập từ trong một tòa thạch phòng cuối cùng đi ra, đứng trước một tòa thạch điện.
Thạch điện này nhìn không lớn mấy, cùng lắm là rộng hơn trăm trượng, nhưng bề ngoài toàn thể đỏ đậm, giống như một tòa thạch điện bị hỏa diễm thiêu đốt.
“Hóa Linh điện “
Hàn Lập nhìn bảng hiệu hỏa hồng bên trên cửa điện, thấp giọng tự thì thào.
Tuy rằng đang đứng ở ngoài thạch điện, nhưng một cổ khí tức nóng bức từ trong điện cũng đã ập vào mặt Hàn Lập.
Hắn trong lòng vừa động, chắp tay sau lưng tiêu sái đi vào.
Kết quả người vừa mới vừa tiến vào cửa điện, hai tai lập tức truyền đến tiếng lôi minh ầm vang, điều này khiến hai mắt Hàn Lập nhíu lại, ánh mắt vội vàng hướng trong điện đảo qua một lượt.