Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1046: Huyết nhận tái hiện



Trong lúc hắc bào nữ tử hiển lộ Ngân Lang yêu thể thì bọn bốn người Hàn Lập, Khuê Linh đang chậm rãi vây quanh một bóng người toát ra hồng quang nhàn nhạt.

Bốn người nhìn chằm chằm bóng người này, thần sắc rất là không tốt.

Ngân sí quỷ dạ xoa cùng sư cầm thú đứng ở xa nhìn cảnh này không có ý nhúng tay vào.

“Các vị đạo hữu, đây là ý gì? Vì sao bao vây ta? Tại hạ chưa có đắc tội gì với các vị” Hồng quan nhân ảnh lộ ra là một lão giả, hình dáng hoà ái dễ gần, hai mắt xoay chuyển, chính thị là vị Tứ tán chân nhân.

“Các hạ nếu truyền tống đến, vì sao phải lén lút lẩn trốn? Nếu không phải trong lòng có ý quỷ thì ắt có kế hoạch nham hiểm”

Thanh niên họ Từ mặt không đổi sắc nói.

“Đạo hữu thật sự nói đùa. Tại hạ vừa đến đã thấy rất nhiều cao nhân xuất hiện trước mặt. Địch ta chưa phân biệt, tự nhiên phải lấy cẩn thận làm đầu”

Tứ tán chân nhân không ngừng liên thanh kêu khổ.

” Phải không? Vậy ẩn nấp bên cạnh thiếp thân? Ẩn thuật của đạo hữu quả là thần diệu. Nếu không phải nhờ ngũ sắc linh quang của Linh Tê Khổng Tước vừa mới quét đến đó, chỉ sợ thiếp thân không còn biết đứng đây mà sợ nữa.”

Lâm Ngân Bình nhướng đôi mi thanh tú, sắc mặt lộ vẻ bất hảo.

“Tiên tử hiểu lầm. Đó là…”

Tứ tán chân nhân giả lả cười biện giải.

Nhưng lúc này, Hàn Lập âm thanh lạnh lùng nói “Khi tiến vào Trấn Ma Tháp, các hạ dùng bảo vật xuất thủ ám toán ta. Lúc đó ngươi bỏ chạy cực nhanh nhưng đã bị ta thấy một phần bóng dáng. Hơn nữa thậm chí cả chuyện Bính Huyết Nhận đang bị phong ấn đột nhiên khởi động. Ngoài ra còn cổ hung thần huyết khí vẫn theo trên người ngươi ẩn ẩn lộ ra dọc theo đường đi. Cỗ huyết khí này ắt hẳn ngươi đã thôn phệ không ít tu sĩ nguyên anh. Có vài tên tu sĩ đi cùng ngươi, đến khi bọn ta đến cũng không gặp được ai. Bọn họ kết cục … hắc.hắc…”

Thanh niên họ Từ cùng Lâm Ngân Bình vừa nghe lời này, trong lòng chợt rùng mình.

Tứ tán chân nhân lộ vẻ ngưng trọng nhưng lập tức xua tay lắc đầu một mực phủ nhận

“Hàn đạo hữu không nên nói vậy. Cái gì là huyết sát khí. Trịnh mỗ chính là người tu đạo, nào có thể là loại nghịch thiên chém giết đồng đạo. Đạo hữu nói lung tung không chứng cớ làm tại hạ thật oan uổng”.

“Chứng cớ? Buồn cười. Không cần nói nhiều. Ngươi đi chết đi!”

Hàn Lập trong mắt hàn quang chợt loé, sau một tiếng quát chói tai, trong miệng phun ra một thanh kim sắc tiểu kiếm, hoá thành một đạo kim quang hung hăng chém về Tứ tán chân nhân.

Thanh niên họ Từ và Lâm Ngân Bình cùng liếc nhau một cái, cũng không có ra tay ngăn cản y.

Tứ tán chân nhân cả kinh, không ngừng la lên

“Xin khoan dung! Hiểu lầm!”

đồng thời xuất ra một thanh lam sắc phi kiếm chặn đánh nhất kích của Hàn Lập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Sự Thật Đau Lòng

Hai thanh phi kiếm nhất thời đan vào nhau giữa không trung, linh quang chớp động không ngừng bạo liệt.

Hàn Lập thấy vậy, cười lạnh một tiếng.

Hai tay bắt pháp quyết, niệm thần chú. Thanh Phong Trúc Vân Kiếm lập tức kim quang đại trướng. Thanh lam sắc phi kiếm sau một tiếng gào thét, kim quang chém thành hai mảnh phế đồng thiết, từ không trung rơi xuống.

Tứ tán chân nhân hoảng sợ, bất đắc dĩ giơ tay xuất ra lần nữa một tấm đồng thuẫn có mặt màu xanh. Kết quả như nhau lại bị trảm thành vô số mảnh tròn, vô pháp ngăn cản kiếm quang của Hàn Lập.

Một màn này làm cho Thanh niên họ Từ khoé mắt nhảy dựng. Phi kiếm này ắt hẳn được chế tạo từ loại tài liệu hiếm có trên thế gian. Nó thật quá sắc bén. Điều này làm cho trong lòng vị Từ đại tiên sư phát sinh cảnh giác.

Kim sắc phi kiếm thuận thế liền nhằm đầu Tứ tán chân nhân bắn tới.

Tứ tán chân nhân sắc mặt biến đổi mấy lần, bỗng nhiên thân hình chợt lóe bạch quang hóa thành một phiến bạch ảnh bay né qua. Nhưng trước mặt hắc bạch linh quang lấp lóe, Khuê Linh đã chắn ở phía trước. Chân nhân cả kinh, thân hình uốn éo chuyển chạy sang hướng khác.

Thanh niên họ Từ nhất thời chuyển động, quỷ dị chặn tại hướng này làm cho Tứ tán chân nhân không thể không dừng độn quang lại.

Chỉ trong giây lát trì hoãn này, kim quang đã bay đến đỉnh đầu. Sau một tiếng vù vù, hóa thành từng mảng kiếm ảnh chụp xuống.

Tứ tán chân nhân mắt thấy dù có tránh cũng không được. Trên mặt rốt cục hiện lên một tia hung lệ. Tay áo bào bỗng nhiên rung lên, một mảng huyết quang xuất trảm ra.

“Phanh” một tiếng. Kim kiếm ảnh nhất thời tiêu tán trở lại hình dạng ban đầu, văng ra ngoài mấy trượng. Mà mảng huyết quang lại run lên hóa thành mười đạo huyết mang cấp tốc đuổi theo.

Thanh âm va chạm liên tiếp vang lên, trong nháy mắt bao phủ kim kiếm vào trong. Nồng đậm huyết tinh chi khí làm cho không gian có vẻ quỷ dị, làm người ta nhăn mày nhíu mặt.

Mọi người đều không phải là loại tu sĩ bình thường đều có thể cảm giác được sự đáng sợ của huyết khí này.

Hàn Lập híp mắt nhìn tình huống đang phát sinh trên không trung, thần sắc bất động, dường như sự công kích này không ảnh hưởng gì đến bản mạng pháp bảo của hắn.

Thanh niên họ Từ liếc nhìn Hàn Lập, trong mặt lóe ra một tia kinh ngạc.

Tứ tán chân nhân tựa hồ cũng không nhân cơ hội mà thần sắc trầm xuống điểm vào khoảng không. Nhất thời tất cả huyết quang vụt quay về, sau một cái xoay vòng liền ngưng tụ trên đỉnh đầu thành một thanh đoản nhận đỏ tươi như máu dài chừng nửa thước. Bao quanh nó là một đoàn huyết vụ nhàn nhạt.

“Quả nhiên là ngươi! Thanh nhận này của ngươi hẳn là Ma Long Nhận phỏng chế?”

Hàn Lập ngưng thần nhìn đoản nhận, chậm rãi nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 486

Từ Ma Long Nhận vừa ra khỏi miệng. Những người xung quanh đều động dung. Mà ngay cả Ngân sí quỷ dạ xoa cũng có thần sắc tương tự, trong mắt chợt lóe dị quang, trợn mắt nhìn về thanh huyết nhận đang phiêu phù giữa không trung.

Tứ tán chân nhân không đáp lại lời của Hàn Lập. Ngược lại nhìn chăm chăm vào thanh kim sắc phi kiếm, trên mặt thể hiện sự giật mình.

Bởi vì phi kiếm đã bị huyết nhận đánh hạ nhiều như vậy, nhưng thân kiếm vẫn lóe kim quang, ngay cả một chút hư tổn cũng không có. Điều này làm cho Tứ tán chân nhân biết rõ uy lực của huyết nhận cũng khó có thể tin đó là sự thật.

“Không cần lo lắng! Phi kiếm của ta có chút đặc thù. Huyết nhận của ngươi cho dù có tập trung uy lực lại như cũ cũng đừng có mảy may si tâm vọng tưởng.”

Hàn Lập nhướng mày, phẩy tay vào không trung, khẩu phi kiếm run lên bay vụt về.

“Như thế nào? Ngươi không muốn giết ta à?”

Tứ tán chân nhân thấy vậy, ánh mắt chợt lóe nói.

“Giết ngươi? Vì sao phải làm vậy? Ngươi chém giết những người đó cùng ta không thân chẳng thích. Ta cũng chẳng hứng thú thay bọn họ cái gì là báo cừu. Đám người vô dụng đó dù sao cũng đã bị giết rồi, lưu lại cũng không có tác dụng nhiều. Hiện ngươi lại đang có bảo vật mạnh như vậy, ngược lại chúng ta có thể cùng ngươi liên thủ một lần.”

Hàn Lập cười âm trầm nói.

“Ý Hàn đạo hữu là…”

Thanh niên họ Từ động dung, ngầm hiểu ý Hàn Lập.

“Nếu muốn từ nơi này đi ra ngoài, chỉ có thể dựa vào lực lượng mạnh mẽ. Hắc Phong Kỳ tuy là thông thiên linh bảo nhưng lúc này Nguyên Sát thánh tổ đang phân tâm ứng địch nên cũng không phát huy ra nhiều uy lực. Chúng ta nhân cơ hội này, mạnh mẽ công kích hẳn có thể phá được không gian này.”

Hàn Lập trầm giọng nói. Từng có kinh nghiệm một lần phá không gian chướng bích ở Linh Miễu Viên, trong lòng hắn cũng có vài phần nắm chắc.

Mặc dù khi hắn tới Linh Miễu Viên, không gian đã có phần bất ổn, mới có thể làm được. Nhưng hiện tại ở đây số tu sĩ nguyên anh cũng không phải là chỉ mình hắn, nếu có thể phối hợp khéo léo, uy lực đủ lớn, hẳn có thể làm được.

“Lời Hàn đạo hữu thật có đạo lý. Ý của Ngân sí đạo hữu thì sao?”

Thanh niên họ Từ hơi cân nhắc, quay đầu hỏi Ngân Sí quỷ dạ xoa.

“Uy năng huyết nhận của người này không nhỏ. Chỉ cần có thể thoát khốn, đương nhiên có thể thử một lần”

Ngân sí quỷ dạ xoa nhìn chằm chằm Tứ tán chân nhân một lát, trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái, không chút do dự nói.

Hàn Lập thấy vậy, hướng về Tứ tán chân nhân nhàn nhạt nói

“Điều kiện chúng ta ngươi cũng nghe rồi. Chúng ta có khả năng bắt ngươi. Nhưng liên thủ giúp chúng ta cũng là giúp chính bản thân ngươi. Ngươi hẳn không sợ bị yêu ma thôn phê nguyên anh chứ?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 9

Tứ tán chân nhân thần sắc không đổi nhưng ánh mắt chớp động không ngừng, hiển nhiên là đang cân nhắc đề nghị của Hàn Lập.

“Rời khỏi nơi này, ta và các ngươi không cùng phe, các ngươi không lợi dụng tính sổ sao?”

Tứ tán chân nhân rốt cục mở miệng.

“Ngươi cho rằng chúng ta là đám chính đạo ăn no rửng mỡ không có việc gì làm à. Chỉ cần không ngươi gây nguy hiểm cho chúng ta, ai có hứng thú tìm ngươi chuốc lấy phiền toái”

Thanh niên họ Từ hừ lạnh khinh thường nói.

“Điều này cũng đúng. Nếu nơi này có những tên gia hỏa chính đạo, ta thật có phần lo lắng. Hiện tại nếu các vị đạo hữu nói như vậy, Trịnh mỗ đương nhiên sẽ không cự tuyệt”

Tứ tán chân nhân bỗng cười, mở miệng đáp ứng.

Đối phương đồng ý nhanh như vậy làm Hàn Lập có chút ngoài ý muốn, nhưng tình huống này như vậy là hợp lý.

Lúc này mấy người đồng loạt ghé vào nhau, cùng thương lượng phương pháp phối hợp.

Hiển nhiên bài trừ không gian chướng bích này cần uy lực công kích càng lớn càng tốt. Chẳng qua nói thì dễ. Tất cả công kích đồng thời phát xuất, nhưng phương thức pháp bảo bất đồng, khi xen lẫn cùng nhau, có thể phản hiệu quả làm giảm uy năng công kích.

“Hàn đạo hữu. Ta nhớ bên cạnh ngươi còn có một vị ẩn thân không ra cùng. Tại sao không gọi hắn ra, vị đạo hữu kia rõ ràng có uy năng không nhỏ”

mới thương lượng vài câu, đột nhiên Thanh niên họ Từ bất động thanh sắc hướng Hàn Lập nói.

Đám Ngân sí quỷ dạ xoa khẽ động dung, đồng nhìn Hàn Lập.

Hàn Lập trong lòng đối với họ Từ thầm mắng không thôi, nhưng bên ngoài thần sắc như thường, suy nghĩ một chút rồi trả lời

“Các vị yên tâm. Vị đạo hữu kia sẽ giúp chúng ta một tay. Không cần phải gọi hắn ra, bởi vì đặc thù công pháp nên không tiện hiện thân”.

Nghe được Hàn lập nói như vậy, Thanh niên họ Từ lộ vẻ bất mãn. Nhưng đã từng chứng kiến Hàn Lập công kích Song đầu cổ ma thật quỷ dị, cũng không dám ép quá, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng mà thôi.

Bên kia, Tứ Tán chân nhân đã đáp ứng liên thủ, trên gương mặt vẫn cười hì hì, giờ phút này gặp Hàn Lập cùng họ Từ mâu thuẫn không nhỏ, trong mắt một tia sắc lạnh hiện lên.

Đúng lúc này, sắc mặt hắn bỗng nhiên khẽ biến, nhưng lập tức khôi phục lại như thường. Tiếp theo chậm rãi cúi đầu làm cho người ta không thấy rõ gương mặt, bộ dáng từ bi hòa ái. Nhưng trên thực tế, môi hắn khẽ nhúc nhích, không ngừng âm thầm truyền âm cho người nào đó.

Một lát sau, hắn ngẩng mặt lên. Lúc này gương mặt trở lại thần sắc cười tủm tỉm. Chỉ là không có ai chú ý tới, phía trên mu bàn tay không biết khi nào mọc ra dày đặc bạch mao (lông trắng). Mỗi cái lông dài mấy tấc cứng như kim châm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.