Dễ dàng như vậy mà đã có được thứ mình muốn, Hàn Lập đương nhiên là thấy vui trong lòng.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sếu trúc cổ, nếm linh trà mà tên làm thuê mang lên, dáng vẻ ung dung.
Một lúc sau, người trưởng quầy trung niên hai tay cầm ra một vòng trữ đồ, đi từ bên trong ra
Vừa đến trước mặt Hàn Lập hắn liền vung một tay lên, lấy ra hai miếng ngọc giản một trắng một lam, tiếp theo lần lượt lấy từng chiếc hộp gấm bình gấm đủ hình sắc ra, tất cả đều đặt lên chiếc bàn bên cạnh.
Sau đó kính cẩn khoanh tay đứng.
Hàn Lập mắt lướt qua một chút. Một tay vừa giơ lên thì hai mảnh ngọc giản bị hút vào trong tay, thần thức nhập vào trong.
“Chân Thiềm dịch, Ngọc Thanh đan.” Hàn Lập tự nói ra hai tiếng, mày nhăn lại, rút thần thức ra.
Ngọc Thanh đan thì khỏi phải nói. Tất cả những nguyên liệu được dùng đều là một số linh thảo hiếm gặp đã nghe nói hoặc chưa từng nghe nói, chỉ có điều đa phần đều cần diệu linh hai, ba nghìn năm, hoàn toàn khác xa so với những linh dược bình thường của nhân giới. Còn về Chân Thiềm dịch lại càng làm cho người ta kinh ngạc, nguyên liệu chủ yếu của loại linh dịch này lại là một loại linh huyết của cổ thú được gọi là Bích Nhãn Chân Thiềm đến từ thế giới Man Hoang, còn về những linh dược phụ trợ cho linh dịch thì lại rất tầm thường, nhưng hai loại linh dược này đều hữu dụng với hoá thần tu sĩ, nhưng trong đó ngọc Thanh đan chỉ yếu hữu dụng với hoá thần sơ kì tu sĩ, đối với trung kì tu sĩ thì lại hiệu quả lại bị giảm mạnh. Còn dược tính của Chân Thiềm dịch mạnh hơn nhiều, thích hợp dùng với hoá thần hậu kì tu sĩ, còn nếu dùng cho trung kì tu sĩ thì dược tính lại vô cùng lớn, rất nguy hiểm.
Hàn Lập nhắm mắt lại. Sau khi ghi nhớ vào đầu công dụng, luyện chế, thành phần…của hai loại linh dược, mới lại mở mắt ra bắt đầu kiểm tra linh dược trong hộp gấm và bình.
Quả nhiên giống như những gì trưởng quầy nói, nguyên liệu cần cho hai loại linh dược này thiếu gần một nửa. Đặc biệt là linh huyết của bích nhãn chân thiềm một chút cũng không có.
“Tất cả nhưng nguyên liệu còn thiếu ở tiệm thuốc khác phải chăng là có đủ. Loại linh huyết của bích nhãn chân thiềm nếu như là của cổ thú Man hoang, thì chắc không phải là dễ tìm?” Hàn Lập đứng vuốt cằm, hỏi trưởng quầy.
“Khởi bẩm tiền bối, những nguyên liệu cần có của Ngọc Thanh đan không nhất định phải có đủ linh dược, cho dù thời hạn vài năm cũng có thể luyện chế ra, chỉ là công hiệu sẽ giảm đi một phần. Cho nên, tiền bối chỉ cần linh dược đủ, phối hợp lại thì có hi vọng rất lớn. Nhưng linh huyết chân thiềm mà Chân Thiềm dịch cần lại là một thứ cực kì hiếm. Cho dù thỉnh thoảng có người mang ra bán, nhưng ngay lập tức sẽ bị người khác tranh mua mất. Đó là một trong những nguyên liệu quý giá nhất của các tiệm thuốc lớn. Tiền bối muốn có được vật này quả thật là không dễ. Nhưng sắp có hội đấu giá rồi, thường thì đều có bán linh huyết. Tiền bối có thể đến thử vận may.” Trưởng quầy thật thà khác thường trả lời.
“Hoá ra là như vậy, những thứ này ta đều cần.” Hàn Lập suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói.
“Đa tạ tiền bối chiếu cố, hậu bối sẽ tính tiền cho tiền bối. Phương thuốc hai trang, linh thạch 10 vạn, kim chi nghìn năm ba phần…” trưởng quầy mừng rỡ vội vàng nói, bắt đầu nói giá của từng món đồ trên bàn.
Hàn Lập hai con mắt hơi híp lại lắng nghe, khuôn mặt một chút khác thường cũng không lộ ra.
Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập bình tĩnh bước ra khỏi tiệm thuốc, nhưng vừa đi được chưa xa, lại tiến đến, đi vào trong một tiệm thuốc khác
Cứ như thế, hắn không ngừng đi ra đi vào các tiệm thuốc, cơ hồ như tất cả các tiệm thuốc trên đường hắn đầu đã đặt chân vào.
Kết quả là Hàn Lập đã lại vào trong một tiệm thuốc khác, thu thập bảy, tám loại phương thuốc có công hiệu giống nhau, nhưng phần lớn các nguyên liệu cần trong đó đều không khó tìm bằng linh huyết của bích nhãn chân thiềm, làm cho Hàn Lập đành phải tạm thời dừng bước. Chỉ cần luyện chế được tất cả các loại nguyên liệu linh dược cần thiết của phương thuốc thì Hàn Lập sẽ bất chấp tất cả để đi thu thập chúng.
Nhưng những thứ mà hắn thu thập không phải là những thứ nguyên liệu có giá cả cao đó, mà là những loại linh dược và ấu thảo này.
Cứ như thế, Hàn Lập đành phải đại xuất huyết một lần mới có thể mua được đủ số lượng
Như vậy, những phương thuốc khác không cần nói đến, Ngọc Thanh đan đó chỉ cần hắn quay về Động phủ dùng linh dịch thúc chín linh thảo thì lập tức có thể luyện thành linh dược
Đương nhiên loại đan dược mà hoá thần sơ kì mới có thể dùng được này luyện chế nhất định là không dễ. Với trình độ luyện đơn của hắn, có lẽ cũng còn cần sau vài lần luyện thử thì mới có thể luyện ra thành đan.
Nhưng Hàn Lập có chiếc bình nhỏ trong tay, có thể luyện chế thử loại đan này vô hạn. Điều này hoàn toàn không phải lo lắng. còn về Chân Thiềm dịch, đối với hắn là rất quan trọng.
Xem ra hội đấu giá lần này nhất định phải tham gia.
Hàn Lập trong lòng thầm nghĩ một chút.
Nhưng trước khi tham gia hội đấu giá, linh thạch trong tay hắn sau khi trải qua vài lần mua bán đã không còn đủ, phải bán đi một số đồ để đổi lại linh thạch mới được.
Trong linh giới, số lượng linh thạch rất phong phú, dẫn đến giá cả của nhiều thứ đồ vượt xa hàng mấy lần so với nhân giới.
Đương nhiên, ở trong nhân giới linh thạch cho dù có nhiều bao nhiêu cũng không thể mua được phương thuốc hoá thần kì và nguyên liệu chế luyện cần thiết.
Hàn Lập rất tự tin, chỉ cần có đủ đan dược, nội trong một thời gian ngắn tiến giới tuyệt đối khong thành vấn đề.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng người lại bước đến một góc không người của con đường một cách yên lặng.
Hắn nhìn bốn phía, ở chỗ nhất thời không ai chú ý đến, lúc này trên người có tiếng “đôm đốp” phát ra, dung mạo và thân hình bỗng biến to ra. Thoắt một cái hoá thành một đại hán mặt tím…
Rồi Hàn Lập bước đi nghênh ngang, tuỳ ý bước vào một tiệm lớn treo biển “Hồi Sinh Đường”.
Ở trong huyện của linh giới, linh dược nghìn năm bình thường không quý hiếm như ở nhân giới. Nhưng khi Hàn Lập lấy ra vài cây linh thảo bảy, tám nghìn năm thì vẫn làm cho Hồi Sinh Đường không chút do dự đưa ra một đống linh thạch có con số thiên văn để đổi lấy mấy cây linh thảo.
Hàn lập vừa cầm lấy linh thạch, liền rời đi không chút do dự, không dừng lại lâu ở một nơi, đề phòng kẻ xấu nhìn thấy.
Hàn Lập vẫn chưa rời khỏi huyện này, mà vẫn đi trên con đường khác, bắt đầu chú ý đến những pháp khí, bảo vật và các loại nguyên liệu luyện khí, phù triện quý hiếm được bán ra.
Kết quả, hắn đã được mở mang con mắt.
Đương nhiên vì nguyên nhân linh giới có đủ các loại nguyên liệu quý hiếm mà làm cho những pháp bảo pháp khí này bất luận là uy năng hay phẩm chất đều có giá trị hơn nhiều so với những đồ tương tự ở nhân giới, thậm chí trong những tiệm cực lớn còn bán cả dị bảo đẳng giới.
Còn về phù sách và mật phù thì càng có đủ dạng, làm cho Hàn Lập hoa cả mắt. hoàn toàn không phải là thứ phù triện mà nhân giới so sánh được.
Còn trong những phù triện đó, còn xuất hiện vô số phù sách dùng nhiều loại ngân liệu để viết ra.
Loại phù triện này đa số là loại hình dùng để phù trợ cho phòng ngự, còn loại phù triện dùng để công kích thì căn bản vẫn chưa nhìn thấy, hơn nữa số lượng lại rất ít, giá cả cũng khác thường kinh người. Nhưng một loại phù triện có khắc nhân ảnh màu bạc trong đó lại làm Hàn Lập cảm thấy hứng thú
Hắn luôn dò hỏi qua các cửa tiệm, mới biết đây là một loại ngân châm văn mật phù được gọi là “Khôi Lỗi phù” lưu truyền từ Thiên Linh cảnh tới.
Loại phù triện này có thể triệu hồi ra một tên khôi lỗi được phong ấn trong đó. Thần thông và uy lực của khôi lỗi lớn hơn hoàn toàn phải xem tu vi trình độ luyện chế và điều khiển của người đó
Nhưng nghe nói Khôi Lỗi phù đẹp nhất thậm chí có thể phục chế được công pháp và tu vi của người thúc đẩy, quả thật là một loại phù triện rất thực dụng.
Sau khi xem xong, Hàn Lập chợt động lòng, không khỏi nhớ tới ngọc và thư không toàn vẹn trong tay mình.
Cái dòng được ghi trên mặt phù triện cũng có một ghi cách luyện Khôi Lỗi phù, chỉ là chưa nghiên cứu kĩ. Giá bán của loại văn phù triện này cực kì cao, hắn phải quay lại tìm hiểu kĩ một phen.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hàn Lập dứt khoát tìm đến hai tiệm phù triện, tiện thể cũng mua luôn đủ số nguyên liệu luyện chế loại phù triện Ngân Đẩu Văn. Sau khi làm xong tất cả, hắn mới thong thả đi thẳng đến đích, đó là thạch điện cực lớn nối thẳng hai khu Nhân Yêu với nhau gọi là “Thái Huyền Điện”.
Cho dù hội đấu giá phải hai ngày sau mới bắt đầu, nhưng hắn lại muốn xem bên Yêu tộc phải chăng là có thứ gì tốt có thể đổi được.
Dù sao người của Yêu tộc từ trước đến nay chưa từng tham gia đấu giá của Nhân tộc, trực tiếp trao đổi những thứ mình cần với Nhân tộc tại Thái Huyền điện này.
Để tránh hai tộc Nhân Yêu giao dịch trong điện xảy ra xung đột, cho nên tất cả những tu sĩ của Nhân tộc muốn vào bên trong đại điện chuẩn bị trao đổi đồ đều phải nhận lấymột miếng ngọc bội to bằng bàn tay.
Miếng ngọc bội này chỉ cần mang trên người, lập tức sẽ có một đám bạch hà che phủ lấy toàn thân, đông thời hạn chế tu vi của người đeo nó, hơn nữa đại trận cấm chế mà Thái Huyền điện vốn đã bố trí, thông thường tu sĩ nếu như chỉ cần dùng pháp lực làm điều xằng bậy trong điện thì không những không có cách nào phát huy thần thông của cơ thể, mà trong nháy mắt sẽ bị tống ra khỏi thạch điện. Trong một khoảng thời gian ngắn, không có cách nào vào lại được trong điện.
Còn bên Yêu tộc lại cần phải nhận một cái phướn màu đen, hoá thành một đám yêu vân che lấy khuôn mặt.
Ngoài ra, trong điện đồng thời còn có bốn vị luyện hư kì của hai tộc Nhân Yêu, mười vị thanh minh vệ duy trì trật tự, hai tộc mỗi bên chiếm một nửa.
Một lực lượng lớn như vậy với tình hình chung thì đương nhiên là đủ để ứng phó với tất cả nhừng gì phát sinh ngoài ý muốn ra.
Sau khi Hàn Lập ở bên ngoài giao một khoản linh thạch ra, thì rút từ trong thủ vệ ra một miếng ngọc bội đeo vào sau eo, trong sự bao bọc của bạch hà, đi qua một hành lang dài, đi vào một cánh cửa lớn.
Kết quả trước mắt hiện ra một căn phòng cực lớn khoảng vài trăm trượng, ở mặt khác bất ngờ lại là một cửa điện khác độc nhất vô nhị, còn có một thông đạo có vẻ thông về phía xa
Còn ở trong phòng lớn đang có sự tồn tại của Nhân Yêu hai tộc được bao bọc bạch hà và hắc khí. Trong đó bạch hà chiếm nhiều hơn
Trong đó, hơn ba mươi kẻ đã ngồi khoanh chân hai bên phòng, phía trước mặt bày một số thứ, đều yên lặng không nói gì.
Còn những người khác thì phần lớn cũng đang đứng phía trước sạp hàng, hoặc tỉ mĩ quan sát đồ vật, hoặc nói cái gì đó với chủ hàng mà không phát ra âm thanh. Còn có một số người thì đang đi lại tự do trong phòng, cũng có lúc nói chuyện với những người khác mấy tiếng, rồi cùng nhau trốn vào một góc phòng, thì thì thầm thầm.
Hàn Lập vẫn đứng ở chỗ cũ, thăm dò bốn phía, không nói một lời nào, bước tiến vào một sạp gần đó.
Người chủ sạp cũng trốn trong đám bạch hà, đó là một tu sĩ của Nhân tộc.
Còn phía trước sạp hàng có bày hai thứ đồ quái dị.
Một cái màu xanh nhạt, giống như cành của một loại thực vật nào đó, còn một cái khác thì lại là một tinh thạch đỏ màu máu to bằng nắm đấm, đang phát quang.