Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1418: Ba lựa chọn



Bộ dạng đôi nam nữ trung niên kia là một đôi phu phụ, bọn họ cùng chủ tiệm nói xong cái gì.

Một trong hai người bọn họ một gã là luyện hư sơ kỳ, người còn lại là luyện hư trung kỳ. Về phần tên chưởng quầy, hắn đúng là một gã luyện hư hậu kỳ đáng sợ.

Người có bậc tu vi này, sao lại mở cửa tiệm.

Hàn Lập trong lòng hơi hoảng sợ.

Khi đó, đôi nam nữ vừa thấy có người tiến vào, lập tức đảo mắt nhìn qua.

Bọn họ nhìn ra Hàn Lập là hóa thần trung kỳ, lại cảm thấy gương mặt xa lạ dị thường, trong lòng tràn ngập ngoài ý muốn.

Nhưng thật ra tên chưởng quầy kia, chỉ là thoáng nhìn không để ý tới Hàn Lập, tiếp tục cùng hai người nói chuyện với nhau.

“Không tìm được hấp linh thạch, thì quý phu phụ đừng vọng tưởng tới tiên tử mộc! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thiếu mấy thứ cao giai linh thạch này sao?” Chưởng quầy khẩu khí rất lớn.

“Ngư huynh, dùng hấp linh thạch đổi lấy tử tiên mộc, điều kiện cũng quá hà khắc rồi, vật ấy chỉ có thể tồn tại ở uyên thâm. Đừng nói phu phụ ta chỉ là luyện hư tu sĩ, mà ngay cả các vị trưởng lão trong tộc cũng không dám tiến sâu.” Vẻ mặt nữ tử không cam lòng nói.

“Lão phu không quan tâm. Không có hấp linh thạch, việc này khỏi bàn thêm.” Chưởng quầy hai mắt khẽ chớp, không chút khách khí nói.

Đôi phu phụ nghe được chưởng quầy nói như thế, sắc mặt thay đổi rất khó coi. Nhưng bất luận hai người có khẩn cầu như thế nào, lão ta vẫn lạnh như băng không hề đem ra.

Cuối cùng, đôi phu phụ này chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Bọn họ từ đầu đến cuối cũng không nói với Hàn Lập một câu.

“Tiểu tử, ngươi tìm đến lão phu có chuyện gì?” Điếm chủ chờ kia đôi phu phụ đi ra cửa, liền hướng đến chiếc ghế, ngồi xuống, bộ dạng có vẻ bực mình nói.

“Có phải tiền bối có Thanh La quả muốn bán?.” Hàn Lập bình tĩnh hỏi lại.

“Thanh La quả! Đó là một trong những vật trân quý của bổn điếm, chỉ sợ ngươi không đổi nổi, ta không lãng phí thời gian, ngươi hãy mau đi đi.” Chưởng quầy nghe Hàn Lập hỏi, liền ngẩn người ra, hắn cẩn thận đánh giá Hàn Lập, tỏ vẻ không thể giao dịch cùng Hàn Lập.

“Tiền bối không nói điều kiện, làm sao biết vãn bối không thể đáp ứng.” Hàn Lập ảm đạm cười, hai chân không hề có ý muốn rời đi.

“Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Chưởng quầy giận dữ, một đôi cánh màu bạc phòng thủ hiện lên ở phía sau, từ trên không đột nhiên hướng thẳng Hàn Lập.

“Thanh âm kéo dài, một cỗ cự lực vô hình hướng Hàn Lập đè xuống, không khí xung quanh ù ù lên thành tiếng.

Hàn Lập khóe mắt dựng lên, vẫn chưa có ý né tránh, mà khoát tay chỉ nhẹ nhàng khua kiếm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Một đạo kim mang chợt lóe, làm cho cỗ cự lực vô hình kia dễ dàng bị phân đôi sát theo hai bên Hàn Lập, tiếng nổ ầm vang phát ra “A! Trách không được có chút lo lắng, xem ra ngươi thực sự có vài phần bản lĩnh.” Điếm chủ thốt lên một tiếng khe khẽ, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Phải chăng vãn bối không có tư cách giao dịch cùng tiền bối?.” Thần sắc Hàn Lập lại bình tĩnh như thường hỏi tiếp.

Cứ coi như ngươi đủ tư cách đi. Chẳng qua cố ý muốn đánh vì Thanh La quả là linh dựơc quý hiếm cần xem ngươi thế nào, vậy mà ngươi vẫn không biết trời cao đất rộng, vẫn muốn đổi trác.“Điếm chủ thản nhiên trả lời.

Ngay cả đổi trác như thế nào cũng không nói cho vãn bối biết, làm sao vãn bối có thể hiểu được tiền bối muốn điều gì.” Hàn Lập miệng cười nhếch lên trả lời.

Ngươi đã như vậy tự tin, lão phu cũng không nhiều lời. Thanh La quả là vật quý hiếm muốn đổi lấy vật ấy, ta cho ngươi ba loại lựa chọn.

Chỉ cần ngươi có thể đáp ứng được một trong ba điều kiện thì ta sẽ lấy Thanh La quả cho ngươi.” Điếm chủ thoáng trầm ngâm, thần sắc lại chầm chậm nói. Ba lựa chọn! xem ra thanh la quả thật không dễ lấy.

Nếu không vị tiền bối này cần gì phải đưa ra nhiều lựa chọn. Nghe đối phương nói như vậy, Hàn Lập nở nụ cười khổ.

Thứ nhất, nếu ngươi là có thể xuất ra u minh liên hoặc hắc ám huyết tinh. Điều này ta không nói hai lời, nếu lấy được ta sẽ đem Thanh La quả đưa cho ngươi.” Điếm chủ cười lạnh, chầm chậm nói.

Hai loại linh vật này căn bản chỉ là tin đồn nhảm không biết thế gian thực sự có hay không? Vãn bối không thể có này hai vật.” Hàn Lập liên tục lắc đầu.

Hắc hắc, chỉ là vật đồn nhảm.” Điếm chủ nghe vậy, trên mặt có vẻ châm chọc. “Nếu ngươi cảm thấy không làm được lựa chọn thứ nhất, thì ta sẽ nói cho ngươi lựa chọn thứ hai. Ta khẳng định ngươi có thể tìm được vật này. Đó là nếu trong tay ngươi có năm sáu trăm viên cực phẩm linh thạch, lão phu cũng có thể miễn cưỡng đổi cho ngươi một viên Thanh La quả.

Năm sáu trăm viên cực phẩm linh thạch, tiền bối thật đúng là quá tham lam. Nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, phỏng chừng vài vị trưởng lão cũng không có thì vãn bối làm sao mà có được.” Hàn Lập thần sắc có chút thay đổi bộ dạng khó coi.

Nếu đối phương chỉ nói hơn trăm viên cực phẩm linh thạch, thì hắn cắn răng chịu lấy phần lớn linh dược đổi lấy một chút, nói không chừng còn có có thể. Với số lượng năm sáu trăm viên, hắn không chút nghĩ ngợi liền loại bỏ lựa chọn thứ hai này.

“Hừ, lão phu cảm thấy Thanh La quả có giá trị lớn như thế tất nhiên là cần phải đặt ra điều kiện lớn.” Điếm chủ tỏ ra không thèm quan tâm lời của Hàn Lập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

Hàn Lập nghe vậy, chỉ có thể im lặng.

“Hai lựa chọn này, ngươi đều không thể làm được, còn một lựa chọn cuối cùng, phỏng chừng ngươi càng không có cách nào làm được. Ngươi có muốn nghe không?” Điếm chủ lạnh lùng nói.

“Tiền bối cứ nói đi!” Hàn Lập âm trầm nói.

Nghe được Hàn Lập nói thế, trên mặt điếm chủ lộ ra tia cổ quái, một lúc sau lại nói: “Điều kiện cuối cùng này không phải ai cũng làm được! Cho nên ta phải hỏi trước. Ngươi có tinh thông lôi điện lực không?”

“Lôi điện?” Hàn Lập đồng tử co rụt lại, tràn ngập ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, nếu là bản thân ngươi không hiểu được thuộc tính thần thông, hoặc là đại khái hiểu biết lôi điện thì điều kiện thứ ba, lão phu căn bản không cần phải nói tiếp.”

“Lôi điện! Hàn mỗ có hiểu biết tinh thông một chút.” Hàn Lập thầm cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng luôn cân nhắc, nhưng vẫn là thành thật trả lời.

“Thật không! Nói miệng không có bằng chứng. Trước mắt lão phu, ngươi hãy thể hiện một phần cho ta xem có thực sự không?.” Điếm chủ không tin Hàn Lập, hai mắt tinh quang chớp động không thôi.

“Không thành vấn đề!” Hàn Lập liền đáp lại, hai cánh rung lên nhẹ nhàng sau lưng.

“Ầm ầm” Tiếng sấm nổ, vô số tia sáng màu bạc toả ra ở hai cánh, tất cả hồ quang ngưng tụ lại, trong nháy mắt, xung quanh Hàn Lập hiện ra hơn mười viên lôi cầu màu bạc.

Một đám quyền lớn nhỏ, đùng rung động trướng lui không chừng. Trong lôi cầu ẩn chứa uy năng đáng sợ làm cho đồng tử của điếm chủ rụt lại, lộ ra vài phần sợ hãi lẫn vui mừng.

“Không sai, ngươi quả nhiên không nói khoác, thần thông lôi điện quả không nhỏ. Ngươi có thể nghe ta nói lựa chọn cuối cùng. Kỳ thực rất đơn giản, điều kiện cuối cùng này ngươi không phải dùng bất cứ cái gì để trao đổi lấy Thanh La quả mà chỉ giúp ta thu phục một con linh thú mà thôi.”

“Thu phục linh thú!” Hàn Lập ánh mắt chợt lóe lên, tràn ngập vẻ ngoài ý muốn.

“Như thế nào, ngươi cảm thấy đơn giản chứ. Nói thật cho ngươi biết, linh thú này có chút đặc biệt, tuy rằng ta đem đã muốn bắt sống, nhưng cuối cùng không thể thu phục. Ta tìm không ít người, nhưng không có ai có thể giúp ta hàng phục nó. Thật ra cũng có không ít người có thần thông mà lại bị con thú này tân công.

Bất quá, nếu ngươi tự tin ở lôi điện lực thật sự phải có chút trình độ. Không phải là không có cơ hội, nhưng có thể dẫn đến những điều không may, lúc ấy lão phu có thể sẽ không để ý tới.” Điếm chủ thâm ý sâu sắc nói.

“Nguyên tính linh thú? Tiền bối sao không nói thẳng là linh thú nào.” Hàn Lập nghe xong, cau mày đứng lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1165

“Đó là loại linh thú nào, tạm thời không tiện nói cho ngươi. Ngươi thực sự giúp lão phu chứ, ta sẽ đưa ngươi đi gặp con thú này, đến lúc đó ngươi nhìn sẽ biết thôi.” Điếm chủ hai mắt hiện lên vài phần xảo quyệt.

Nghe được đối phương trả lời hàm hồ, Hàn Lập sờ cằm suy nghĩ, trong lòng tự nhiên tự trách không thôi.” Nhưng trong đầu ý niệm vẫn nhanh quay trở lại cân nhắc việc này.

Người này là một gã luyện hư hậu kỳ, thế mà còn không thể hàng phục một con linh thú, bên trong khẳng định có chút kỳ lạ. Nhưng đối phương đã nói rõ cần người tinh thông lôi điện lực, mới có thể ra tay tương trợ. Thoạt nhìn cũng không có chút thành ý.

Hàn Lập trầm ngâm trong chốc lát, mới mở miệng hỏi: “Tiền bối nói xem muốn hàng phục được thì cần loại trình độ nào mới có thể làm được.

“Hiển nhiên là hiệp trợ lão phu, làm cho nó ngoan ngoãn chịu trói, nhận lão phu là chủ chủ chính thức.” Điếm chủ không chút do dự nói.

“Nếu là như vậy, vãn bối nguyện ý thử một lần trợ giúp tiền bối, “ Hàn Lập không chần chờ.” Tốt lắm!Lão phu cần chuẩn bị một chút để tiến hành cho nghi thức nhận chủ. Bốn ngày sau, ngươi đến đây tìm lão phu.” Điếm chủ vẻ mặt tươi cười nói.

“Đúng giờ này bốn ngày sau, tại hạ sẽ ở đây. Vãn bối xin cáo từ.” Hàn Lập không nói gì thêm, liền xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.

Nhìn Hàn Lập biến mất trước cửa tiệm, điếm chủ nâng tay sờ sờ cằm, trong mắt lộ ra một tia hưng phấn.

Hàn Lập từ cửa tiệm đi ra sau, hắn vẫn không vội vả lập tức rời đi mà tiến tới chỗ cột đá, hy vọng có thể phát hiện thêm thông tin gì khác…..

Mãi cho đến khi trời gần tối, đại điện giao dịch sắp đóng cửa, Hàn Lập mới từ trong cánh cửa bay ra với vẻ vui mừng.

Hắn lần này thu nhận được nhiều điều. Ngoại trừ phát hiện tung tích Thanh La quả, còn theo thiên bằng tộc giao dịch trong đại điện, phát hiện vài loại tài liệu quý hiếm mà ở nhân tộc căn bản không thể tìm thấy. Trong đó có luyện khí vật, có linh hoa linh thảo.

Trong đó một gốc cây linh dược, vừa lúc cùng kim tủy t*ng trùng phối hợp, một vị chủ dược luyện chế Phạm Thánh Chân Ma.

Tự nhiên làm cho Hàn Lập hết sức vui mừng, hắn chỉ cần dị tìm được hai chung linh dược khác, là có thể hồi môn tất cả tài liệu, có thể ngưng hóa Pháp Tướng Chân Thân.

Hàn Lập trong lòng cân nhắc, thân thể hóa thành một đoàn thanh quang, thẳng đến chỗ ở bay đi.

Ngày mai, Hàn Lập cùng thiên bằng tộc ước định ba ngày.

Hàn Lập trong độn quang, khóe miệng khẽ cười, giống như không còn nhớ đến việc này nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.