Ánh sáng chói mắt thu lại, khi Hàn Lập lại một lần nữa mở mắt ra thì phát hiện mình đang ở trong một quảng trường bằng đá xanh, phía trước không xa là một dải kiến trúc cao thấp không đồng đều.
Hàn Lập hơi híp mắt lại, phát hiện những kiến trúc này có chút quen thuộc, rõ ràng là là kiến trúc được vẽ trên Tu Di Động Thiên đồ, hắn nhìn một lượt rồi thở ra một hơi.
Quả nhiên là như vậy, lúc này hắn đang ngồi trên một ngọn núi nhỏ xanh biếc, bầu trời là một mảng xanh thẳm, chỉ có mấy đám mây trắng nhẹ nhàng phiêu động.
Hắn quả nhiên đã lọt vào trong không gian độc nhất vô nhị trên bức Tu Di đồ, không gian này tựa hồ như không quá lớn, chỉ khoảng mấy dặm, xung quanh đều bị tường ánh sáng ngũ sắc bao bọc, ở chỗ không xa, ba người khác cũng đồng dạng xuất hiện.
Chỉ có điều vẻ mặt đang nhìn xung quanh một cách hiếu kỳ của họ lại khác nhau, điếm chủ không chút do dự thân hình khẽ động, nhẹ nhàng bay tới dải kiến trúc đó.
Ba người bọn Hàn Lập cũng không dám chậm trễ, cũng đằng không bay lên theo.
“Ngư huynh, Tu Di không gian này xem ra hoàn chỉnh không chút tổn hại, không có gì dị thường, tỳ vết rốt cuộc là gì đây?” Thanh niên phi tới cạnh điếm chủ, không nhịn được liền hỏi.
“Hắc hắc, các hạ cho rằng ta sẽ nói ra chuyện này ư? Tu Di đồ có tì vết gì thì hình như không có quan hệ tới giao dịch của chúng ta.” Nam tử khô gầy trợn mắt lên, không khách khí nói.
“Ha ha, Ngư huynh lo xa quá rồi, tiểu đệ chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, không có gì ác ý cả.” Thanh niên nghe thấy vậy, trên mặt trắng đỏ đan xen, nhưng cuối cùng vẫn nói một câu hàm hồ cho qua.
Diếm chủ hừ một tiếng, bởi vì lát nữa vẫn phải mượn sức của người này, nên không cũng nói thêm điều gì khó nghe. Sau mấy cái lắc mình, hắn đã xuất hiện trên một tòa các lâu ở ngoài hơn trăm trượng, hay tay chắp sau lưng dừng lại trên không trung. Các lâu cao hơn trăm trượng, phân làm ba tầng, hình dáng cổ xưa, dưới vuông trên nhọn.
“Linh thú bị ta nhốt ở trong lâu này, các ngươi cùng xuống đi, xem linh thú này rồi nói tiếp.” Nam tử cao gầy đợi ba người bọn Hàn Lập bay tới, lạnh nhạt phân phó, sau đó dẫn đầu hạ xuống.
Hàn Lập và ba người nhìn nhau một cái, cũng hạ xuống theo.
Nam tử khô gầy không hạ xuống cửa vào ở tầng một mà bay xuống trước khung cửa sổ ở tầng hai thì dừng lại. Đám người Hàn Lập cảm thấy kỳ quái, nhưng thoáng chốc cũng tới tầng hai.
Bọn họ nhìn vào trong cửa sổ, chỉ thấy tầng hai bị bao bọc trong một màn ánh sáng trong suốt, bộ dạng như sớm dã bị người ta dùng cấm chế phong ấn.
Âm nhu thanh niên mắt lóe sáng, chưa kịp mở miệng nói thì động nhiên tiếng rầm rầm truyền ra, màn ánh sáng ở rước mắt khẽ lay động, cả toàn các lâu lắc lư mấy cái.
Sau đó tiếng sấm sét liên miên bất tuyệt giống như là cuồng phong bạo vũ từ trong màn ánh sáng truyền ra. Nhất thời trong tai bốn người chỉ có tiếng sét đánh đùng đoàng, không còn âm thanh gì khác, giống như là đang đặt mình trong một thế giới lôi đình bạo nộ, khiến thần thức của mấy người trở nên hảng hốt.
“Không ổn!” Hàn Lập là dạng nhân vật gì chứ, dưới sự kinh hãi, Đại Diễn Quyết trong cơ thể lưu chuyển, trong nháy mắt đã trở lại tỉnh táo như trước. Điếm chủ và bọn đại hán thân là tu sĩ Luyện Hư, sau khi thi triển thần thông thì cũng lập tức bình thường lại. Nhưng cho dù là vậy, âm nhu thanh niên và hai đại hán sắc mặt cũng trắng bệch.
“Đây chính là linh thú mà Ngư huynh muốn hàng phục ư?” Lần này là hắc giáp đại hán hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ.
“Đúng vậy, chính là con linh thú này. Mấy đạo hữu không cần lo lắng, nó bị cấm chế vây khốn, trước khi không được ta thả ra thì không có nguy hại gì cả.” Điếm chủ thần tình trấn định lại, hai mắt hiện ra vẻ hưng phấn. Lập tử chỉ thấy đơn thủ của nam tử này lật lên, một luồng ánh sáng chiếu ra, một họa trục xuất hiện trong tay hắn, chính là hoa trục Tu Di Động Thiên Đồ.
Lần này, hắn không triển khai họa đồ này vậy mà đơn thủ nắm lấy một đầu họa trục, đầu kia thì điểm nhẹ một cái vào màn ánh sáng.
Tình huống quỷ dị liền xuất hiện.
Màn ánh sáng trên khung cửa sổ vỡ tan như pha lê, sau đó liền tiêu tán.
Hai cánh của điếm chủ khẽ động, mang theo một đao tàn ảnh lao vào trong các lâu.
Hắc giáp đại hán và âm nhu thanh niên sớm đã không nhịn nổi, cũng đồng thời lắc mình lao và theo.
Hàn Lập sờ sờ cằm, trầm ngâm một lát rồi mới từ từ bay vào cửa sổ.
“Ầm!!!” Toàn bộ các lâu rung lên, một cỗ linh áp có thuộc tính lôi giống như là thực chất ập vào mắt.
Hàn Lập vừa bay vào liền biến sắc, suýt chút nữa không nhịn được mà muốn né tránh.
Nhưng cuối cùng vẫn bồng bềnh ở trên không trung không động, dùng luống ánh sáng màu tro ở trước mặt để ngạnh kháng.
Lúc này, hắn mới có thời gian để nhìn rõ tất cả những gì ở trước mặt.
Tầng hai của các lâu to hơn nhiều so với tưởng tượng.
Có điệu tích rộng khoảng ba trăm trượng, khiến nơi này giống như một quảng trường loại nhỏ, trung tâm dùng tám mươi mốt cột đồng thô to, cột nào cột nấy vàng rực, khắp thân cột khắc các loại các dạng yêu vật quái thú. Những cột đồng này vây lấy một khoảng đất rộng hơn ba mươi trượng, bên trên chớp động hồ quang điện màu đen, phát ra tiếng sấm rầm rầm, tổ thành một cấm chế chi địa khổng lồ giống như cũi giam. Trong lồng giam, một đoàn hắc vụ to hơn một trượng cuồn cuộn không ngừng, bên trong cũng là tiếng sấm rền rĩ không ngừng, từ trong hắc vụ thỉnh thoảng lại có hồ quang điện màu trắng bạc bắn ra, nhưng khi đánh lên lưới điện màu xanh thì lập tức tan thành mây khói như gặp khắc tinh.
“Bên trong chính là linh thú có thuộc thích lôi đó hả?” Hắc giáp đại hán nhìn vụ khí máu đen không chớp mắt, không khỏi ngây người.
“Sao, các ngươi khinh thường con thú này hả. Chỗ lợi hại của con lôi thú này các ngươi không dễ dàng biết được đâu.” Điếm chủ liếc đại hán, cười lạnh.
“Lôi thú?” Hàn Lập nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm một câu.
“Không sai, đây chính là tên của linh thú này. Lai lịch của linh thú thì ta không cần phải nói nhiều nữa. Nhưng trong thiên địa tuyệt đối chỉ có một con này, tuyệt đối không có con Lôi thú thứ hai.” Điếm chủ nhìn chằm chằm vào vụ khí trong lưới điện màu đen, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng.“
“Khoa trương quá, xem ra công kích của con thú này cũng chẳng ra làm sao cả.” Âm nhu thanh niên nhíu mày, nhìn hồ quang điện màu bạc từ trong vụ khí bắn ra, có chút không tin.
“Công kích? Con lôi thú này căn bản không phải là đang công kích gì cả. Những điện quang này là vật mà con thú này từ lúc sinh ra đã có. Ta sẽ cho các ngươi kiến thức một chút lực công kích thực sự của lôi thú.” Nam tử khô gầy khóe miệng lộ ra tia khinh thường, nói.
Hắn độtnhiên giơ tay lên, một đạo bạch mang từ trong tay áo bắn ra, sau khi xoay tròn liền rơi vào một cây cột to lớn nhất trong đống cột đồng.
Bỗng nhiên một con thú nhỏ có cánh, toàn thân trắng tinh, cả người đầy gai nhọn dài mấy tấc, giống như là một con nhím biết bay vậy.
Không biết bị điếm chủ thi gia cấm chế gì, con thủ nhỏ này vừa rơi lên cột đồng, xương cốt toàn thân nhũn ra không thể bay lên chút nào, chỉ nằm đó mà run rẩy.
“Hào mang thú!” Thấy hình dạng của con thú này, hắc giáp đại hán và âm nhu thanh niên lập tức nhận ra hung thú rất có tiếng trong Phi Linh tộc này, cơ hồ không dám tin vào mắt mình.
Con thú nhỏ này rất hung hãn, cho dù là gặp cao thủ cấp Luyện Hư cũng dám đón đầu công kích. Tuy là hung thú quần cư, cũng có thể tưởng tượng ra sự hung ác của con thú này rồi. Nhưng hiện tại chỉ bị đặt lên trên cột đồng, không ngờ lại biến thành yếu ớt vô dụng, thực sự là khiến bọn họ rất bất ngờ.
Hai người đang nghĩ tới đây, đột nhiên từ trong vụ khí màu đen lao ra một cánh tay màu xanh, hung hăng tóm về phía hào mang thú, năm ngón tay chưa tiếp xúc lên con thủ mà đã phù hiện ra từng đạo hồ quang điện màu bạc. “Rầm” một tiếng, con thú nhỏ thân ở bên ngoài lưới điện màu đen, cho dù sớm đã kinh hãi không thể động đậy, nhưng khi cánh tay màu xanh đụng lên lưới điện màu đen thì không ngờ lại bị bắn ngược lại.
Một tiếng gầm quái dị từ trong vụ khí đột nhiên truyền ra, tựa hồ như tràn ngập nộ khí. Sau một tiếng sét đánh, ngân quang chói mắt từ trong hắc vụ bạo phát mà ra, tiếp theo là một vầng lôi quang nhanh chóng từ trong vụ khí phình to ra. Một lát sau, hắc vụ cuối cùng cũng bị lôi quang xua tan sạch sẽ. Một yêu vật như người mà cũng như chim đã xuất hiện trong lưới điện.
Da xanh, cánh màu lam, nửa thân trên là người, nửa thân dưới là chim, hai tay cầm chùy và dùi hình thái kỳ quái, con ngươi màu vàng, chiếu ra ánh sáng âm sâm lạ thường. Vừa nhìn rõ bộ dạng của Lôi thú, cho dù ba người bọn Hàn Lập đều có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng không khỏi hít một hơi lạnh.
Bọn họ chưa kịp từ trong kinh hãi tỉnh lại thì Lôi thú đột nhiên phát ra tiếng gầm, sau đó bạch quang chớp động mấy cái, vô số quyền đầu ùn ùn bắn ra.
Mà cơ hồ như là đồng thời, đôi cánh ở sau lưng Lôi thú cũng quạt một cái, hàng trăm lam vũ bắn ra, hóa thành tên điện màu lam dài hơn nửa xích, dày đặc ập xuống về phía trước. “Rầm” một tiếng, Dưới sự va đập của chùy và dùi trong tay Lôi thú, lại có một đạo hồ quang điện thô to từ mũi dùi bắn ra, hóa thành một con giao long điện màu vàng, khí thế hùng hổ bay tới.
Lôi thú này không ngờ trong nháy mắt đã tri triển ra ba thần thông thuộc tính lôi khác hẳn nhau, nhìn uy lực thì hình như không phải dễ chơi.
Ba người bọn Hàn Lập chấn kinh, không khỏi bất giác lùi ra sau một bước. Với công kích của ba loại thần thông có thuộc tính Lôi này, xem ra lưới điện màu đen tương đối mỏng manh có vẻ như không chịu nổi. Chỉ có nam tử khô gầy họ Ngư là chỉ mỉm cười, đứng yên tại chỗ như đã biết trước gì đó.
Kết qua ba loại hồ quang điện khác nhau vừa đánh lên lưới điện, đột nhiên tám mươi mốt cột đồng đồng thời vang lên tiếng ong ong, lưới điện màu đen vốn mảnh mai đột nhiên thô to hơn mấy lần.
Lập tức điện quang chói mắt đan xen với nhau, lưới điện màu đen thực sự tiếp được ba loại công kích lôi điện bất đồng màu trắng, lam, vàng đó.
Lôi thú thấy vậy, trong miệng lại phát ra tiếng rống tức giận hơn, nhưng hai mắt lấp lánh kim quang nhìn chằm chằm vào hào mang thú trên cột đồng, nhưng lại không tùy tiện làm ra bất kỳ công kích gì, tựa hồ như cũng có chút linh trí.
“Yên tâm đi, Phược Lôi Tiêu Quang đại trận này (đại trận trói sét làm tiêu tan ánh sáng) là ta tốn rất nhiều tâm tư mới bố trí được, chuyên để khắc chế lực có thuộc tính lôi của con thú này. Con Lôi thú này cho dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể giãy dụa được.” Nam tử khô gầy cười khẽ một tiếng, đột nhiên đơn thủ vỗ về phía hào mang thú trên cột đồng. Lập tức một cỗ ánh sáng trắng bay ra, không chút trở ngại đưa con thú nhỏ này vào trong lưới điện màu đen, tới chỗ cách con Lôi thủ chỉ một xích.