Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1472: Nhị nữ tới chơi



Hàn Lập đảo thần niệm qua mộc hạp, tiếp theo lại dùng tay vuốt ve vật ấy một chút, trầm ngâm không nói gì.

Sau một lúc lâu, hắn mở mộc hạp ra, “vù” một tiếng, từ bên trong bay ra một viên châu màu đen.

Viên châu này xoay tròn trước mặt Hàn Lập, hóa thành một đoàn hắc hà, sau đó biến mất không thấy bóng dáng. Mà cơ hồ cùng lúc đó, Hàn Lập chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay như có một mặt trời, trong lòng vừa động, hắn bỗng nhiên khoát tay. Chỉ thấy trong lòng bàn tay hiện ra mấy chữ nhỏ quỷ dị, chỉ lớn bằng hạt gạo, vô cùng mờ nhạt. Hàn Lập nhìn một cái rồi run cổ tay lên, sau khi thanh quang chớp động, mấy chữ nhỏ liền biến mất.

Hắn thoáng trầm ngâm, sau đó thanh quang nổi lên, hóa thành một đạo thanh hồng bay ra khỏi tĩnh thất, thẳng đến đại môn của động phủ.

Một lúc sau, ngay tại một sơn cốc vô danh, một đạo thanh hồng giống như du long bắn nhanh tới, thanh quang nội liễm, thân hình Hàn Lập liền xuất hiện. Hắn nhìn sơn cốc phía dưới vài lần, rồi từ từ bay xuống. Diện tích sơn cốc này bất quá chỉ hơn ngàn trượng, một mặt sơn cốc có đống loạn thạch, Hàn Lập liền hạ xuống đó. “Hàn mỗ đã đến đúng hẹn, nhị vị đạo hữu xin hiện thân.” Hai chân Hàn Lập vừa chạm đất liền bất động thanh sắc nói. “Ha ha, Nghiên sư tỷ, ta đã nói chút thuật ẩn thân đó không thể gạt được Hàn huynh mà.” “Ta cũng biết thần thông của Hàn đạo hữu khẳng định là bất phàm, chẳng qua chỉ muốn thử một lần mà thôi.” Sau một trận cười khẽ, hôi sắc quang hà nổi lên, hai nữ tử dung mạo xinh đẹp hiện ra. Một người da thịt trắng như tuyết, một người vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, kiều mỵ vô cùng, cả hai cùng cười tươi. Đúng là nhị nữ Nguyên Dao và Nghiên Lệ!

Mộc hạp mà Hàn Lập nhận được ở trong động phủ chính là được luyện chế từ Dưỡng Hồn Mộc lấy được tại Hư Thiên Điện, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Chính là không biết nhị nữ thi triển thần thông thần bí gì, mà lại có thể thần không biết quỷ không hay đưa mộc hạp đến mật thất của hắn. “Quả nhiên là nhị vị đạo hữu! Nguyên cô nương, khi xưa từ biệt tại Loạn Tinh Hải, tại sao đến bây giờ lại xuất hiện?” Hàn Lập nhìn nhị nữ, trên mặt chợt lóe lên một tia dị sắc, từ từ hỏi. “Hàn huynh, chẳng lẽ huynh giễu cợt tiểu muội sao, huynh nhìn ta và Nghiên sư tỷ không có gì lạ sao?” Nguyên Dao thu hồi vẻ tươi cười, thở dài một hơi.

“Điều này cũng đúng, là Hàn mỗ xuất ngôn không đúng, bất quá, ta thấy nhị vị cô nương cũng không giống như là quỷ vật, trong đó chắc có chút kỳ hoặc nào đó.” Hàn Lập cảm thấy âm khí kinh người trên người nhị nữ, nhướng mày nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 389: Vay Tiền (1)

“Hàn huynh đoán không sai, ngày đó sư muội vì cứu ta mà bị hút vào trong quỷ vụ tại Loạn Tinh Hải. Hai người chúng ta mượn âm minh chi khí tu thành Âm Dương Luân Hồi Quyết. Nhưng thuật người quỷ hợp nhất như vậy cũng biến chúng ta thành nửa người nửa quỷ. Nói cho cùng là do ta không có thân thể, mới làm liên lụy tới Nguyên sư muội.” Vẻ mặt Nghiên Lệ áy náy.

“Sư tỷ, tỷ đừng nói như vậy, năm đó nếu tỷ không ra tay cứu giúp thì muội đã sớm không biết sống chết thế nào. Hiện tại sư tỷ ra nông nỗi này…” Nguyên Dao biến sắc, vội vàng nói.

Nghiên Lệ chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

“Âm Dương Luân Hồi Quyết?” Hàn Lập nhíu mày. “Không sai, xem ra Hàn huynh cũng biết không ít về pháp quyết này.” Nghiên Lệ quay đầu lại, đôi mắt đẹp chớp động nói. “Hàn mỗ đích xác biết một chút về công pháp này, nói như vậy nhị vị đã mất tư cách tiến vào luân hồi chi đạo!” Hàn Lập ho nhẹ một tiếng, Nghiên Lệ thì hắn không biết, nhưng những chuyện năm đó Nguyên Dao làm thì hắn cũng có chút khâm phục.

“Năm đó nếu ta không cùng sư tỷ hợp công thì sợ rằng đã sớm hôi phi yên diệt tại nhân giới, cho nên đối với việc tu luyện pháp quyết này, Nguyên Dao vẫn không hối hận. Nhưng thật ra Hàn huynh cũng có thể phi thăng linh giới, chuyện này đúng là làm người ta cực kỳ bội phục.” Nguyên Dao cười với Hàn Lập.

“Lấy linh khí thiếu thốn tại nhân giới, ta cũng không phải dùng phương pháp bình thường để đến linh giới. Bất quá nhị vị đạo hữu tại sao lại hẹn gặp nơi đây, nơi đây không phải là khu vực của nhân tộc chúng ta.” Hàn Lập có chút kỳ quái hỏi.

“Ta và sư muội cũng không biết là vì nguyên cớ nào, hai trăm năm trước sau khi ta và sư muội luyện thành Âm Dương Luân Hồi Quyết, mới vừa tiến vào cảnh giới Hóa Thần Kỳ thì đột nhiên bị một đạo âm phong thật lớn bao vây, bị thổi ra khỏi chỗ tu luyện, đồng thời hôn mê bất tỉnh.”

“Đến khi chúng ta tỉnh lại thì đã trực tiếp tiến vào nơi này, tiếp theo cũng được Quỷ Phiền thu làm môn hạ. Ta và Nghiên Lệ ở nơi đây ngây ngốc hồi lâu, mới biết bản thân đang ở linh giới.” Vẻ mặt Nghiên Lệ hiện lên một tia mờ mịt nói tiếp lời. Hàn Lập nghe thấy mấy lời này thì cảm thán. Không biết bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần vì để nhập cư trái phép đến linh giới mà hao tốn rất nhiều tâm tư, kết quả vẫn không như ý nguyện, mà nhị nữ này chỉ cần công pháp đại thành liền mơ hồ bay tới linh giới. Thế gian vạn sự thật đúng là không gì không thể!

“Nhị vị đạo hữu đến linh giới như thế nào, điểm ấy ta không đoán ra được. Nhưng vì sao không rơi xuống khu vực nhân giới, chẳng lẽ là vì duyên cớ Âm Dương Luân Hồi Quyết.” Hàn Lập hơi trầm ngâm nói. “Vấn đề này ta và Nguyên sư muội cũng từng nghiên cứu qua, cũng đoán ra nguyên nhân này.” Nghiên Lệ gật đầu, đồng ý nói. “Được rồi, chuyện dĩ vãng thì chúng ta có thời gian sẽ bàn lại, hai vị đạo hữu đột nhiên tìm Hàn mỗ chắc là có chuyện quan trọng khác.” Hàn Lập bỗng nhíu mày hỏi. Nguyên Dao và Nghiên Lệ nghe thế thì không khỏi nhìn nhau một cái, nhất thời không nói gì. Một hồi lâu, Nghiên Lệ chần chờ chốc lát rồi nói ra một tin làm Hàn Lập giật mình. “Nếu Hàn huynh và Nguyên sư muội là người quen cũ, ta cũng không giấu diếm ý đồ nữa. Lúc này đây, hai người chúng ta chủ động tìm đến là do tính mạng khó bảo toàn, đặc biệt nhờ Hàn huynh giúp đỡ.” “Xin Nghiên đạo hữu nói rõ, nhị vị thân là môn hạ của Quỷ Bà, khu vực này hẳn không ai dám đụng đến mới phải!” Hàn Lập kinh ngạc nói. “Nhưng kẻ muốn lấy mạng của ta và Nguyên sư muội cũng chính là Quỷ Bà!” Nghiên Lệ thở dài một hơi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. “Quỷ Bà, Nguyên cô nương, đây là sự thực sao!” Hàn Lập kinh sợ, mặc dù cảm thấy Nghiên Lệ không giống như đang nói dối, nhưng vẫn quay về phía Nguyên Dao hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174: Ngoại truyện 5

“Hàn huynh, thực sự không có cách nào khác, ta và Nghiên sư tỷ cũng là lén mạo hiểm đến tìm huynh. Bất quá Hàn huynh cũng không cần lo lắng, Quỷ Bà đang lo chuyện Minh Hà Chi Địa, đang tự mình luyện chế vài Đại Âm Giáp Quỷ Vương, hẳn là không thể xuất quan trong thời gian ngắn. Đây cũng là cơ hội duy nhất để ta và Nghiên sư tỷ tự cứu mình. Lúc bình thường, hai người chúng ta căn bản không thể rời khỏi cung.” Nguyên Dao trầm trọng gật đầu.

“Hàn huynh tại nhân giới đã từng rat ay trợ giúp sư muội, hộ pháp giúp tiểu muội hoàn hồn, tiểu muội cũng đã từng nghe sư muội kể qua nhiều lần. Lúc này đây hai ngươi chúng ta thật sự không thể nhờ ai khác được nữa, chỉ có thể tìm đến Hàn huynh. Mong rằng đạo hữu cứu sư muội ta một mạng!” Nghiên Lệ vừa nói, hai mắt đỏ lên, đột nhiên kéo Nguyên Dao bên cạnh cùng lạy Hàn Lập một cái. Sắc mặt Hàn Lập chợt biến, tay áo phất một cái, nhất thời một cổ cự lực vô hình lập tức cách không phát ra, Nguyên Dao và Nghiên Lệ đang muốn bái hạ chỉ cảm thấy không khí xung quanh ngưng lại, lấy tu vi hai người cũng không thể bái hạ, trong lòng nhị nữ không khỏi vừa mừng vừa sợ!

Đương nhiên việc này là do thần thông của Hàn Lập cao siêu hơn các nàng. Thậm chí các nàng còn đoán rằng nếu đối phương rat ay, các nàng tựa hồ có khả năng sống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 71: C71: Chương 71

“Nguyên cô nương, hai người cũng đã đề cao Hàn mỗ rồi. Tình hình tại hạ chắc hai người cũng biết rõ, Hàn mỗ cũng đang bị giam lỏng, như vậy sao có thể đối kháng cùng Quỷ Bà. Hơn nữa tại sao Quỷ Bà phải nhất định lấy tính mạng nhị vị đạo hữu, nguyên do là gì? Nhị vị thật sự xác định việc này là thật?” Sau khi Hàn Lập từ chối nhận lễ của hai nàng, thì trầm giọng hỏi.

“Hiểu lầm? Nếu như thật sự ta và sư muội hiểu lầm thì đúng là may mắn. Nhưng trên thực tế, hai người chúng ta đã phát hiện ra dã tâm mà Quỷ Bà giấu diếm, tình hình cụ thể thì tiểu muội không thể nói. Nhưng có thể nói cho Hàn huynh biết, lúc đầu Quỷ Bà thu nhận ta và Nguyên sư muội làm môn hạ chính là vì thấy chúng ta tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết, âm khí ngưng tụ tinh thuần. Quỷ Bà có một loại công pháp có thể đem tinh hồn và âm khí của chúng ta thôn phệ, giúp cho tu vi của bà ta đại trướng.” Nghiên Lệ vừa nói vừa không khỏi rùng mình.

“Mặt khác, ta và sư tỷ cũng điều tra được lúc trước Quỷ Bà cũng từng nhận vài tên khác làm đệ tử, kết quả cũng biến mất một cách thần bí. Như vậy có thể thấy được chứng cứ chúng ta có không phải là gì!” Sắc mặt Nguyên Dao cũng trắng bệch, nàng nói bổ sung.

“Cho dù là như vậy, chung quy nhị vị cũng không thể trông cậy vào một câu nói của ta mà khiến Quỷ Bà thả người chứ. Cho dù ta có chút giá trị lợi dụng, nhưng cũng chỉ là khi tiến vào Minh Hà Chi Địa, sau khi tiến vào xong thì mạng của ta cũng khó bảo toàn!” Hàn Lập trầm ngâm, ánh mắt chớp động nói.

“Điểm này Hàn huynh không cần lo, chúng ta đã có cách, tiểu muội sớm đã nghĩ chu toàn, chỉ cần Hàn huynh nhấc tay một cái mà thôi. Hơn nữa lúc này đây Hàn huynh giúp chúng ta, kỳ thật cũng là cơ hội tự cứu mình. Biện pháp của hai người chúng ta, có thể tại Minh Hà Chi Địa, trong khoảng thời gian ngắn khu trừ ấn ký trên người đạo hữu.” Nghiên Lệ đột nhiên nhếch miệng, hiện lên một tia giảo hoạt. “Cái gì, các người thật sự có thể làm được việc này!” Sắc mặt Hàn Lập đại biến, hoàn toàn động dung.

“Hi hi, việc trọng đại như thế, tiểu muội sao lại dám nói bừa, hơn nữa ta có thể trước tiên đem phương pháp này nói cho Hàn huynh, sau đó sẽ tự do Hàn huynh xem thật giả.” Nghiên Lệ kiều mỵ nói.

“Được, nếu thật sự là thế thì tại hạ sẽ cố. Hàn mỗ sẽ trợ giúp nhị vị đạo hữu thoát thân.” Hàn Lập sờ sờ cằm, ánh mắt đảo qua gương mặt Nguyên Dao.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.