Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1598: Hà tỳ phẩm



“Lưu Ly Thiên Hoả Dịch”, cái tên này Hàn Lập đương nhiên có nghe nói qua, thậm chí đã từng một thời tìm kiếm.

Đây là thứ dịch mà Thanh Nguyên Tử muốn hắn thì để luyện chế vài loại đan dược Hợp Thể Kỳ. Nghe nói linh dịch này nhỏ vào đan dược, chỉ cần một giọt cũng có thể tiết kiệm được vài năm khổ tu, cho nên giá trị to lớn thế nào cũng có thể nghĩ được.

Hơn nữa vật ấy tuy sinh ra từ thạch mộc nhưng lại được luyện thành từ thiên ngoại chi hoả, số lượng với linh vật cùng cấp càng ít hơn rất nhiều.

Hàn Lập xem qua điển tịch có liên quan, mới phát hiện đây là thứ không có khả năng thu thập nhất trong những thú tài liệu của Thanh Nguyên Tử.

Nhưng hiện tại hoả dịch này lại xuất hiện, hơn nữa giá cả lại thấp đến khó tin.

Phải biết rằng trình độ trân quý của Lưu Ly Thiên Hoả Dịch dư để làm trục đấu giá.

Một ngàn tám trăm vạn, mặc dù không ít nhưng đối với giá trị của linh dịch thì hiển nhiên là quá rẻ. Tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng quay ngược lại, tựa hồ cảm giá được Tiêu Bố Y khẳng định là có điều gì đó quỷ dị. Trong đại điện đấu giá, không chỉ có mỗi mình Hàn Lập có loại ý nghĩ này, mà không ít người khác đồng dạng cũng kinh ngạc, sắc mặt âm trầm bất định.

Quả nhiên, Tiêu Bố Y vừa thấy phản ứng của mọi người, liền cười nói:

“Ta biết giá khởi điểm của Lưu Ly Thiên Hoả Dịch làm cho chư vị đạo hữu cảm thấy bất ngờ nhưng giá như thế hiển nhiên là có nguyên nhân. Hoả Dịch này mặc dù là từ thiên ngoại chi hoả luyện hoá ra nhưng trong lúc luyện hoá lại xuất hiện một chút tỳ vết, so với thành phẩm chính thức thì có chút khiếm khuyết. Nhưng đó chỉ là một chút mà thôi, Tiêu mỗ có thể cam đoan rằng vài loại công dụng bình thường của Lưu Ly Thiên Hoả Dịch đều có. Bất quá công hiệu không lớn lắm mà thôi. “Hà Tỳ Phẩm!

Nguyên bổn đám người đang dao động, lúc này yên tĩnh trở lại. Rất nhiều người nhíu mày.

Đấu giá hội xuất hiện linh dược hoặc pháp bảo tỳ vết, trước kia cũng không phải là không xuất hiện qua. Nhưng mỗi một vật phảm khi thu về, nghe nói cũng không thể dùng tốt, khác xa so với chánh phẩm. Đó là chưa kể về luyện đan hay luyện khí, yêu cầu đối với tài liệu vô cùng nghiêm khắc. Có một chút khác biệt nhưng lại có thể làm cho luyện chế đan dược và khí vật thất bại. Không ít người vốn đang hưng phấn lúc này như bị dội một gáo nước lạnh, lý trí bình tĩnh trở lại.

Hà tỳ phẩm này giá một ngàn tám trăm vạn, lúc đầu cảm thấy có vẻ thấp nhưng hiện tại xem ra lại quá cao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

Một nam tử không biết tên ngồi trên tầng ba, lạnh nhạt cười một tiếng.

Mạnh đạo hữu, nếu thật sự không muốn hoả dịch này thì cần gì phải nói giá cao hay thấp. Lấy Viêm Linh Chi Thể của đạo hữu, Lưu Ly Thiên Hoả Dịch này sợ rằng rất thích hợp dùng đấy?

Tiêu Bố Y nhìn gian phòng đối diện trên tầng ba, lời nói không mềm không cứng hỏi ngược lại.

Nếu là chánh phẩm thì Mạnh mỗ hiển nhiên phải có nhưng hà tỳ phẩm thì hiệu dụng đối với ta cực kỳ bé nhỏ.

Nam tử họ Mạnh không chút khách khí trả lời.

Nhưng lúc này đây, Tiêu Bố Y cười cười, không tiếp lời mà đột nhiên tay áo phất về phía bình trong tay một cái. Thanh quang chớp động, bình nhất thời bay lên không, “phốc xuy” một tiếng, một hồng sắc quang trụ từ trong miệng bình bắn ra, tiếp theo một đoàn chất lỏng màu đỏ theo quang trụ chậm rãi bay ra.

Trong suốt long lanh, hồng quang chói mắt!

Tiêu Bố Y ngưng nhìn, tay thoáng một cái, bạch quang chợt loé, trong tay liền xuất hiện một phi kiếm dài một thước. Hàn quang lập loè, hình dạng cổ xưa, vừa nhìn đã biết phẩm chất không thấp.

Tiêu Bố Y vung tay, phi kiếm nhất thời hoá thành một mảnh hàn quang chém về phía chất lỏng màu hồng.

Một màn kinh người xuất hiện.

Hàn quang vừa tiếp xúc với chất lỏng, trong nháy mắt phát ra một tiếng “xèo xèo“, tiếp theo phi kiếm tan ra thành nước, sau vài lần chớp động liền biến mất giữa không trung. Đoàn chất lỏng này lại có uy lực đáng sợ như vậy sao!

Chư vị đạo hữu đã thấy rõ rồi chứ, hoả dịch này mặc dù có chút tỳ vết nhưng bản chất nung chảy kim thạch vẫn còn nguyên. Cho dù là luyện đan hay luyện khí cũng có rất nhiều tác dụng.

Tiêu Bố Y nhìn ra do dực của mọi người, giải thích nói. Tiêp theo trung niên nam tử này lại há miệng, phun ra một đoàn linh khí màu xanh, bắn về phía hoả dịch. Một tiếng “ầm ầm” nặng nề vang lên, hoả dịch phảng phất như hoả phượng trọng sinh, hung hăng bốc cháy, biến thành một đoàn hoả cầu cỡ đầu người. Một cổ nhiệt hoả toả ra từ trên đài cao nhanh chóng lan ra.

Trong lúc nhất thời, cả đại điện đều ở trong nhiệt độ cao, vài dị tộc nhân gần đài thậm chí phảng phất như bản thân đang trong dung nham biển lửa.

Thần thông của đám người trong điện rất lớn, hiển nhiên sẽ không bị chút nhiệt độ ấy mà ảnh hưởng nhưng không ít người lại biến sắc!

Lấy kiến thức của mọi người ở đây, hiển nhiên nhìn ra mới vừa rồi Tiêu Bố Y bất quá chỉ dùng một đoàn tinh thuần linh khí dụ luồng hoả lăng này mà thôi, hiện tại tuôn ra toàn bộ đều là uy lực của bản thân hoả dịch. Lưu Ly Thiên Hoả Dịch tỳ vết này mà lại có uy lực to lớn như thế thì thật sự đã nằm ngoài dự đoán của hơn phân nửa số người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1250

Nguyên bản đại điện yên tĩnh thì lại bắt đầu nổi lên tiếng bàn tán xì xầm, không ít người nhìn hoả dịch với ánh mắt nóng bỏng. Tiêu Bố Y biết mục đích của mình đã đạt, tay áo phất một cái tuỳ ý thu hoả cầu lại.

Một phiến hà quang bay ra, nhiệt độ lập tức hạ xuống, lần nữa hiện ra hoả dịch, chợt loé liền chui vào trong miệng bình.

Tiêu Bố Y hư không đánh một trảo, miệng bình khép lại, rơi vào bàn tay hắn.

Đấu giá Lưu Ly Thiên Hoả Dịch bắt đầu!

Trung niên nam tử không hề chần chừ tuyên bố.

Ba ngàn vạn!

Một cái giá kinh người phát ra từ một góc đại điện, một chút đã đẩy giá lên rất cao.

Không ít người nguyên bổn đang nghĩ giá để mua không khỏi cả kinh nhìn lại.

Chỉ thấy người ra giá là một gã nam tử sắc mặt tái nhợt, mặc một bộ trường bào màu đen. Đúng là Hàn Lập!

Thấy kẻ hét giá là một dị tộc nhân không phải bản địa Vân thành, không ít người thầm nghĩ hay là từ bỏ ý định ra giá.

Mặc dù Lưu Ly Thiên Hoả Dịch tỳ vết vẫn trân quý nhưng giá cả lại cao như thế thì hiển nhiên có cảm giác cái được không bù nổi cái mất.

Mà Hàn Lập ngồi bất động tại chỗ, nhìn thần sắc có vẻ bình thường nhưng trong lòng đã có một tia hưng phấn.

Mặc dù hoả dịch này có tỳ vết, hiệu năng giảm đi nhưng vẫn là Lưu Ly Thiên Hoả Dịch, hơn phân nửa sẽ có hữu dụng với Thanh Nguyên Tử. Mà nếu bỏ qua cơ hội này thì sau này cơ bản sẽ không còn cơ hội có được Lưu Ly Thiên Hoả Dịch chánh phẩm, dù chỉ là hà tỳ phẩm thì hắn vẫn phải có được. Cho nên Hàn Lập không khách khí, ngay từ đầu đã hét giá cao.

Hắn thật sự không hy vọng chỉ chút này đã có thẻ dễ dàng có vật ấy nhưng ít nhất cũng làm phần lớn người bỏ đi ý định.

Hắn cũng không nói nhiều, cho nên đã nâng giá đến một mức độ mà ngay cả mình cũng không thể tiếp nhận.

Hiển nhiên cách làm này của Hàn Lập có hữu dụng, phần lớn người khi nghe giá ấy thì sau khi kinh ngạc, sắc mặt đều khôi phục vẻ lạnh nhạt, cả đại điện nhất thời trở nên yên tĩnh.

Vị đạo hữu này ra giá ba ngàn vạn, có ai ra giá nữa không? Hỏi quá ba lần thì bình Lưu Ly Thiên Hoả Dịch này sẽ có chủ.

Tiêu Bố Y nhìn về phía Hàn Lập một cái, cao giọng nói.

Lần thứ nhất!’

“Ba nghìn hai trăm vạn!”

Tiêu Bố Y vừa nói xong, một thanh âm già nua liền phát ra, Hàn Lập nghe xong nhướng mày, nhìn về phía thanh âm đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 922: Phệ Chân Hợp Nguyên quyết

Người ra giá là một hoàng lão giả ngồi giữa đại điện.

“Hoá ra là Phù lão, hắn như thế nào cũng hứng thú với hoả dịch này?”

Những người khác vừa thấy người ra giá nhất thời không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tựa hồ lão giả này cực kỳ nổi danh tại Vân thành.

“Bốn ngàn vạn!”

Không chờ Hàn Lập nghĩ ra cái giá cao hơn, từ trên tầng ba đã truyền ra một thanh âm khác. Không phải là thanh âm của nam tử họ Mạnh lúc trước, mà là một thanh âm nữ tử dễ nghe.

Giá này vừa ra khỏi miệng, nguyên bổn thần sắc Phù lão đang bình tĩnh, lập tức lộ vẻ do dự, nhìn tầng ba, miệng giật giật, rốt cục lắc đầu không nói gì.

“Bốn ngàn vạn lần thứ nhất!”

“Bốn ngàn vạn lần thứ hai!”

Tiêu Bố Y lãnh đạm cười, rất nhanh đã nói hai lần. Hiển nhiên giá này đã ngoài dự đoán lúc trước, cộng thêm thánh tộc tầng ba ra t ay, cho nên không ai dám ra giá.

“Bốn ngàn năm trăm vạn!”

Hàn Lập mặt không biểu tình lần nữa ra giá.

Vừa nghe thanh âm này, không riêng gì những người khác trong đại điện, ngay cả Tiêu Bố Y cũng không nhịn được nhìn Hàn Lập một cái, thần sắc có chút quái dị. Dám ở đấu giá hội cạnh tranh với thượng tộc, điều này rất hiếm.

“Bốn ngàn bảy trăm vạn!”

Thánh tộc nữ tử ở tầng ba kia tựa hồ có chút tức giận, giọng điệu lạnh lẽo báo giá.

Hàn Lập nghe giá này, khoé mắt có chút nhảy lên nhưng không chần chừ ra giá “năm ngàn vạn”.

Nhiều linh thạch như vậy cơ hồ đã nằm ngoài số linh thạch hắn có. Nếu có ai ra giá cao hơn, cho dù trong lòng không muốn thì hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Nhưng cũng may nữ tử ở tầng ba kia tựa hồ thấy giá này quá cao, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Được, năm ngàn vạn linh thạch, nửa bình Thiên Hoả Dịch sẽ thuộc về vị đạo hữu này. Xin mời đạo hữu lập tức đến thiên điện giao linh thạch.”

Tiêu Bố Y sau khi hỏi nhanh ba lần, lúc này dứt khoát giải quyết. Hàn Lập trong lòng thả lỏng, đứng dậy đi về phía trước.

Tới trên đài, hắn từ vòng trữ vật lấy ra một cái túi cực phẩm linh thạch đã đếm kỹ từ trước, giao cho đối phương. Thần niệm Tiêu Bố Y đảo qua trong túi, liền hài lòng gật đầu, đem bình nhỏ màu trắng giao cho Hàn Lập.

Hàn Lập chỉ mở bình nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, sau khi cung kính thi lễ với Tiêu Bố Y thì không nhanh không chậm đi xuống đài, về vị trí ban đầu ngồi xuống.

Trong quá trình anỳ, Hàn Lập hiển nhiên cảm ứng được không ít ánh mắt quét qua người mình. Không cần phải nói, trong đó không hề ít ánh mắt không tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.