Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 173: Hai trăm vạn cũng được



Các quan lại khác cũng đứng ra phản đối, không một ai đồng ý cả.

Nữ đế cũng không đồng ý cho lắm, một nghìn vạn lượng thật sự quá nhiều!

Một nghìn vạn lượng là một phần mười số tiền trong quốc khố rồi, số tiền này có thể dùng để xây dựng một công trình cực lớn, thậm chí còn có thể phát động một cuộc chiến tranh với quy mô cả trăm vạn người, thật sự không thể chỉ một nghìn vạn lượng này một cách bừa bãi được.

Nếu Lâm Bắc Phàm xin một đến hai trăm vạn lượng thì nữ đế còn có thể miên cưỡng đồng ý.

Song một nghìn vạn thì nàng không chấp nhận được!

“Lâm ái khanh, ngươi đòi nhiều quá rồi, ít hơn một chút đỉ được không?”

“Được! Vỉ thần hiểu được cái khó của bệ hạ và các quan, vậy thì vi thần xin năm trăm vạn lượng trước vậy! Năm trám vạn lượng còn lại thì sang năm chi sau cũng được!” Lâm Bắc Phàm nói, trong đôi mắt hắn đầy vẻ chờ mong.

Mọi người đều tức đến mức lệch mũi!

Vậy thì có khác gì lấy luôn một nghìn vạn

đâu?

Ngươi còn bảo ngươi hiểu được cái khó của bọn ta nữa chứ?

Nếu ngươi hiểu thì đã không đưa ra cái yêu cầu này rồi!

Đồ khốn nạn!

Nữ đế trả lời với giọng bực mình: ý của trẫm là ngươi cần một đến hai trăm vạn thôi là được rồi, một nghìn vạn thật sự không được!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 68

“Nhưng nếu ít hơn một nghìn vạn thì thực sự không thể nghiên cứu được đâu ạ!” Lâm Bắc Phàm thấy rất oan ức.

Ta đã chuẩn bị cho ra đời giống lúa nước có thể giúp nước giúp dân rồi!

Có loại lúa nước cao cấp này thì có thể giải quyết vấn đề cơm ăn của hàng nghìn vạn dân chúng ngay lập tức, đây là một chuyện tốt có lợi cho quốc gia, có lợi cho người dân mà có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được!

Các ngươi chỉ chi một đến hai trăm vạn, có thấy hợp lý không hả?

Không thể bắt nạt người thành thật được!

Trông vẻ mặt vô cùng oan ức của Lâm Bắc

Phàm, nữ đế không biết phải nói gì hơn, các quan cũng vậy!

Trông hắn cứ như thể phải chịu thiệt cỡ nào vậy!

Chẳng lẽ đối với hắn việc kiếm chác ít ỏi chính là thiệt thòi?

Nữ đế mệt mỏi vô cùng: “Quốc khố thật sự không có nhiều tiền đến vậy! Việc lai tạo giống lúa nước có thể tạm thời bỏ đó, cứ từ từ mà làm! Ngươi cứ nghiên cứu những thứ khác đi đã, ví dụ như thuyền có thể nổi trên mặt nước ấy!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: ‘Vậy cũng được, cơ mà thần muốn xin kinh phí năm trăm vạn lượng!”

Nữ đế:’Vãi!”

Bách quan: “Đậu má!”

Mọi người trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ tức tối!

Tham Khảo Thêm:  Chương 1798: Người nhà

Năm trăm vạn, vậy mà ngươi cũng dám xin thật cơ đấy!

“Lâm ti nghiệp, trước kia khi nghiên cứu thần khí khí cầu lớn, ngươi chỉ cần hai trăm vạn thôi đã có thể nghiên cứu ra rồi! Cớ sao lần này khi nghiên cứu thuyền ngươi lại đòi đến năm

trăm vạn lượng?” Gương mặt của Công bộ thượng thư Vương Như Thủy co rúm lại.

Lúc ta tham lam nhất cũng chẳng bì được với ngươi lúc này đâu!

‘Vậy là Vương đại nhân không biết rồi!” Lâm Bắc Phàm cười: “Thực ra chế tạo thần khí bay lên trời là một việc khá dê! Giống như trước đó chúng ta tốn không tới một tháng đã sản suất ra được hai mươi khí cầu lớn vậy, cái khó của việc này chủ yếu nằm ở chỗ nghiên cứu!”

“Thế nhưng thuyền thì lại khác!”

“Đầu tiền, muốn chế tạo được một con thuyền thì phải cần rất nhiều sắt thép! Mọi người cũng biết đây, sắp thép là những thứ vô cùng đắt đỏ! Thần muốn chế tạo thuyền thì trước hết phải mua được một lượng lớn sắt thép, những thứ này đều cần rất nhiều tiền! Khi đóng sắt thép thành thuyền lại hao tốn thêm rất nhiều nhân lực, chuyện này cũng cần chi rất nhiều tiền nữa!”

‘Vậy nên chi phí để đóng một con thuyền còn nhiều hơn cả chỉ phí chế tạo một thần khí bay lên trời, năm trăm vạn lượng là còn ít đấy!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 119

Mọi người không khỏi gật đầu, xem ra lời hắn nói cũng có lí ra phết.

Thế nhưng bọn họ vẫn thấy Lâm Bắc Phàm có ý đồ xấu xa gì đó.

Nữ đế trông sắc mặt của các quan, trong lòng thầm nhủ: Các ngươi khỏi cần nghỉ ngờ, hắn có ý đồ xấu xa thật đấy!

Trong số kinh phí nghiên cứu hai trăm vạn lượng lần trước, hắn đã chiếm mất một trăm chín mươi chín vạn lượng.

Còn trong số kinh phí lần năm trăm vạn lượng Lân này, ít nhất hắn cũng phải chiếm đến bốn trăm chín mươi vạn.

Đám cáo già các ngươi mà so với hắn thì đúng là vẫn còn xanh và non lắm.

Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng, hắn ta không thèm đếm xỉa đến Lâm Bắc Phàm nữa mà bẩm báo luôn với nữ đế: “Bệ hạ, năm trăm vạn là quá nhiều, quốc khố không có nhiều tiền đến vậy, mong bệ hạ minh xét!”

“Vậy Tiền đại nhân, ngươi nói xem chi được bao nhiêu? Hạ quan có thể xem xét tình hình để giảm đi một chút!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Nhiều nhất là hai trăm vạn, không thể nhiều hơn được nữa!” Tiền Viễn Thâm hừ một tiếng rồi đáp.

Lâm Bắc Phàm khẽ thở dài một hơi đầy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.