Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 67



Thủy Trạch Lãnh Vực, giương cung bạt kiếm.

Một màn nước chắn ngang chính giữa, sóng lớn cuồn cuộn, biểu thị sức mạnh khổng lồ chấn động.

Tô Tuyết đứng phía sau màn nước, ngũ quan tinh xảo nghiêm túc lạnh lùng, y nhìn chằm chằm nam nhân phía trước.

Trái ngược hẳn với y phải dốc hết toàn sức, thì nam tử khoác áo choàng đen lại bình tĩnh đến kinh người.

“Tránh ra.” Giọng của nam nhân lạnh lùng.

Tô Tuyết nhíu mày: “Không được, bất kể thế nào cũng không để cho huynh phá hủy hắn!”

Nam nhân trầm giọng nói: “Đó chẳng qua chỉ là một cái vỏ, không phải Tô Hàn.”

Tô Tuyết nói: “Đây là thân thể đệ chuẩn bị cho hắn, hắn chắc chắn dùng được!”

Nam nhân hỏi: “Rốt cuộc đệ có biết mình đang làm cái gì không?”

Tô Tuyết bực mình: “Lời này phải là đệ hỏi huynh mới đúng, Tô Sương có phải huynh điên rồi hay không? Tô Hàn chính là đệ đệ của huynh, đệ đệ ruột, huynh thế này…”

Tô Sương ngẩng phắt đầu, dung mạo dưới vành mũ hiện ra, trong đôi mắt màu tím sậm lưu động đường văn quỷ dị: “Hắn là đệ đệ ruột của ta, nhưng hắn đồng thời là ai, lẽ nào đệ không biết?”

Tô Tuyết khẽ giật mình.

Giọng Tô Sương lạnh đến tột cùng, những lời tiếp theo lại gần như không liên quan gì: “Trước đây không lâu, Tô Băng mở một ảo cảnh.”

Tô Tuyết chợt trợn tròn mắt: “Y muốn làm gì?”

“Ai biết được?”

Tô Tuyết có chút khẩn trương: “Có… có xảy ra chuyện gì không?”

Tô Sương nói: “Ta phá vỡ ảo cảnh rồi.”

Tô Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt lại trắng nhợt đến có chút khác thường.

Tô Sương nhìn y, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: “Ta phá hủy nơi đó, cho nên Tô Băng không nhớ được chuyện trong ảo cảnh, thế nhưng Tô Hàn vẫn còn nhớ rõ.”

Trái tim Tô Tuyết trầm xuống: “Tô Hàn thích nơi đó sao?”

Mắt Tô Sương hơi tối đi: “…Lúc ta phá vỡ ảo cảnh, nơi đó đã có dấu hiệu nảy mầm.”

“Hắn cư nhiên muốn ở lại trong ảo cảnh?”

“Đúng vậy,” Tô Sương lại bổ sung một câu, “Hơn nữa Tô Hàn giữ nguyên vẹn kí ức trong ảo cảnh.”

Tô Tuyết bỗng trợn tròn mắt: “Trong trạng thái thanh tỉnh hắn vẫn muốn ở lại trong ảo cảnh?”

Tô Sương nói: “Hẳn là trong ảo cảnh hắn và Tô Băng ở bên nhau rồi.”

Tô Tuyết giật mình.

Tô Sương nhíu nhíu mày nói: “Đệ đừng làm loạn theo nữa, thân thể này phải hủy diệt, Tô Hàn là đệ đệ của chúng ta, Tô Băng cũng vậy, bọn họ ai cũng không nên biến mất.”

Tô Tuyết cắn môi dưới, không cam lòng.

Tô Sương nâng nâng ngón tay lên, màn nước như có thể phá hủy nửa đại lục ầm ầm sụp xuống, trong màn nước hắn chậm rãi tới gần Tô Tuyết.

Tô Tuyết đứng thõng tay, không sử dụng thêm bất kì pháp thuật nào nữa, bởi vì ở trước mặt Tô Sương, tất cả đều chỉ là phísức, dù sao y đã lựa chọn dung nhập vào thế giới này, đương nhiên phải tuân thủ quy tắc nơi đây, nhưng Tô Sương thì không.

Tô Sương đến gần y, giơ tay lên đặt lên vai y, giọng nói rốt cuộc dịu đi: “Nghe lời, Tô Băng chọc đệ, nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi.”

Tô Tuyết ngẩng phắt đầu: “Là lỗi của y, là y đã hại đệ thiếu chút nữa giết Tô Hàn!”

Tô Sương nhìn y chăm chú: “Nhưng lúc đó đệ đã phạm vào cấm kỵ của y.”

Tô Tuyết cúi đầu, hai tay nắm chặt, không cam lòng nói: “Cho dù như vậy, y cũng không nên khiến đệ…” Ai cũng không thể hiểu được, khi y cắn nát hồn đan của Tô Hàn, nhìn hắn từ từ mất đi sức sống ở ngay trước mặt mình thì tuyệt vọng bao nhiêu, y là vì hắn mà sinh, nhưng lại thiếu chút nữa giết mất hắn. Bất kể Tô Băng trước đây đã làm gì, y cũng có thể không tính toán, duy chỉ có chuyện này, Tô Tuyết vĩnh viễn cũng không thể quên được.

Tay Tô Sương luồn qua mái tóc dài của y, đặt vào sau tai y, làm y ngẩng đầu lên: “Đó là chuyện ngoài ý muốn, ai cũng không muốn vậy.”

Tô Tuyết khẽ tránh ánh mắt, không muốn đối diện với hắn.

Tô Sương khựng lại rồi buông y ra, hắn từ tốn nói: “Đừng nghĩ đến chuyện giết Tô Băng nữa, điều đó sẽ chỉ làm Tô Hàn đau khổ.”

Tô Hàn không lên tiếng.

Tô Sương thở dài rồi nói vào chính sự: “Ta đã hạ cho Tô Hàn một loại cấm chế, khiến hắn không thể nào bày tỏ tâm ý với Tô Băng, nhưng đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, sau khí mở Thượng giới, Tô Băng nhất định có thể giải trừ cho hắn, đến lúc đó càng hỏng bét hơn.”

Lòng Tô Tuyết rất phức tạp: “Đệ không ngăn cản được việc bọn họ mở ra Thượng giới.”

Tô Sương đáp: “Có thể kéo dài được bao lâu thì cứ kéo dài, còn giờ phá hủy thân thể này trước đã.”

Tô Tuyết vô cùng không tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào.

Lúc Tô Sương sắp sửa rời đi, Tô Tuyết nhịn không được hỏi hắn một câu: “Ca, lần này thực sự có thể được đúng không?”

Tô Sương không quay đầu lại, chỉ dừng lại một lúc rồi hỏi ngược lại: “Không được thì thế nào?”

Thần sắc Tô Tuyết ảm đạm.

Lại nói về Thập Tam Phong, Tô Hàn còn đang hao phí hết tâm tư tìm cách thổ lộ, trăm triệu lần không nghĩ tới câu “ta yêu ngươi” lại trở thành một chuyện khó đến như vậy, sớm biết thế này trăm triệu năm trước ngày nào hắn cũng nói cho Tô Băng nghe, một ngày nói ba lần! Ừm… ba lần không đủ, mười lần mới được!

Tâm tình Tô Băng rất không xong, chủ yếu là bị chính tưởng tượng của mình ngược đến đau gan.

Y không muốn để ý Tô Hàn, nhưng hết lần này tới lần khác Tô Hàn cứ lượn lờ trước mặt y.

Chốc chốc lại ôm y hôn đến hôn đi ─ đây thực ra là thái độ bình thường, phỏng chừng đổi sang một con cổn cổn thú khác, Tô Hàn cũng vẫn là cái dáng vẻ hôn quân này.

Tô Hàn hình như cũng nhận ra rằng mình có nói một ngàn lần ta thích ngươi với cổn gia cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy lại nhắm mắt lại, quay về thức hải tìm Tô Băng.

Đầu tiên là khen cánh đồng tuyết của Tô Băng thật đẹp, phóng mắt nhìn xa, vạn dặm trắng xóa, thực sự khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Tô Băng lười biếng liếc hắn một cái, thọc một đao nói: “Trước đây ngươi ghét bỏ nơi này trống vắng, không giống nơi người sống ở, lạnh băng, như nấm mồ.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng tiếp tục nói: “Còn nói ta thích nơi này là ung thư tuổi nổi loạn giai đoạn cuối, ngủ trong tuyết là chuyện chỉ biến thái mới làm.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng còn muốn nói nữa, Tô Hàn đã vội vàng che miệng y lại: “Đã qua rồi, đều là quá khứ cả rồi, nhưng chuyện đó chúng ta không nhắc lại nữa.”

Tô Băng liếm lòng bàn tay hắn một cái, chậm rãi mạch lạc nói: “Nói thế nào cũng là ngươi có lý.”

Tô Hàn vội vã rụt tay về, chỗ ươn ướt ở lòng bàn tay nóng hầm hập, lại nhìn nhìn cái dáng điệu làm mình làm mẩy này của Tô Băng, không khỏi có chút loạn nhịp.

Tô Băng lại nói: “Ta nổi loạn, ta biến thái, ta thích ngủ ở trong mộ, như vậy ngươi không phải có thể…”

Đây là muốn đuổi người, trái tim Tô Hàn nhói một cái, ôm lấy cổ y hôn lên.

Không cho thổ lộ nhưng hôn môi cũng không hạn chế, tục ngữ nói rất đúng, nói không bằng làm, hắn chắc chắn có thể khiến cho Tô Băng hiểu!

Sau đó Tô đại lão ngay tại nơi trời băng đất tuyết này sảng khoái một trận.

Xong chuyện, Tô Hàn còn ôm lấy mặt Tô Băng nói: “Lần này chúng ta cùng nhau biến thái.” Người đầu óc lắm bệnh mới có thể làm việc này ở nơi thế này.

Tô Băng giật mình, chợt y nhếch khóe miệng, trong mắt đong đầy ý cười.

Trước đây Tô Hàn không cảm thấy gì, bây giờ thì thật lòng không chịu nổi diện mạo đẹp đẽ này của Tô Băng, hắn nhổm dậy khẽ hôn lên mắt y: “Ngươi thật đẹp.”

Tô Băng nhìn hắn: “Ngươi đang khen bản thân mình đó à?”

Tô Hàn cong mắt nói: “Ta cũng đẹp.”

Tô Băng cười theo hắn: “Mặt đâu rồi?”

Tô Hàn nói: “Trần thuật sự thật, chúng ta chính là đẹp, vô cùng đẹp, đơn giản là trời sinh… trời sinh…” Mợ nó, không nói nổi hai chữ một đôi.

Mắt Tô Băng lóe lóe: “Trời sinh cái gì.”

Tô Hàn thành cà lăm rồi, ra sức nháy mắt.

Tô Băng: “Một đôi?”

Tô Hàn gật mạnh đầu.

Tô Băng khẽ cười một cái, từ chối cho ý kiến.

Tô Hàn thực sự muốn chém chết cái tên hạ cấm chế hắn kia, hắn không có cách nào bày tỏ với Tô Băng, không có cách nào nói ra chuyện bản thân bị hạ cấm chế, chỉ có thể như con rùa đen rụt đầu, đến lúc quan trọng lại mắc kẹt.

Mà hết lần này tới lần khác Tô Băng lại là cái tính nết cực kỳ kỳ quặc, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Tô Hàn chỉ lo bầu không khí tốt đẹp này sẽ bị phá hủy, nói lảng sang chuyện khác: “Nơi này quả thực hơi lạnh, chúng ta đến ôn tuyền bên kia đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 58

Tô Hàn hờ hững trả lời: “Ừm.”

Đến ôn tuyền, Tô Hàn lại bắt đầu khen nấy khen để, Tô Băng nở nụ cười, tâm tình hình như lại thoáng đãng hơn, hai người quấn quýt lấy nhau cả ngày, mặc dù không nói ra mấy câu đơn giản nhất kia, nhưng hình thức ở chung gần như cũng không khác bạn lữ là mấy.

Tô Hàn cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng được, lời nói quan trọng không nói được, nhưng cái thứ tình cảm này, từ trước tới giờ vẫn đều là làm quan trọng hơn nói.

Mọi thứ hắn đều thuận theo Tô Băng rồi, dù không thể quá rõ ràng, nhưng chắc chắn sẽ không hiểu lầm ha?

Hơn nữa khiến Tô Hàn khá yên tâm nữa là, hắn biết Tô Băng cũng thích mình.

Lấy cái tính này của Tô Băng, nếu như không thích hắn, sớm đã ghét hắn phiền phức, đuổi hắn đứng ngoài mười tám bức tường chắn rồi.

Từ đó xem ra, hai người bọn họ coi như là lưỡng tình tương duyệt rồi.

Tinh thần Tô Hàn hăng hái lên, chỉ cần mau chóng mở ra Thượng giới, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

Qua chừng một tháng, Thượng Quan Tình chuẩn bị xong đầy đủ dược liệu, có thể tiếp tục mở lò luyện dược.

Mà khu vực phía Nam trong tình huống bị đám người Hắc Kình ra sức quấy rối đã loạn cào cào cả lên rồi.

Khu vực phía Nam không phân chia rõ kinh mạch như tứ đại sơn mạch ở khu vực phía Bắc, bọn họ vốn không phân định rõ ràng, không ngừng xung đột, chiến loạn chưa bao giờ dừng.

Theo lý thuyết khu vực phía Nam thế này hẳn sẽ yếu hơn khu vực phía Bắc một chút, nhưng thực ra lại hoàn toàn trái ngược, nghịch cảnh sinh anh tài, Tu Chân Giới vô cùng tin tưởng vào năm chữ này, đánh tới đánh lui, khu vực phía Nam luôn chiến đấu không ngừng nghỉ trái lại tổng thể thực lực mạnh hơn khu vực phía Bắc rất nhiều, nếu không phải khu vực phía Bắc có ưu thế về địa lý thiên nhiên, bọn họ đã sớm đánh tới cướp địa bàn.

Nhưng bây giờ bọn họ khỏi cần nghĩ nữa, đừng nói toàn bộ khu vực phía Bắc, chỉ cần phái ra một tông môn thôi phỏng chừng cũng có thể san bằng được toàn bộ khu vực phía Nam rồi.

Biết sao được, ai bảo khu vực phía Nam không được hack chứ…

Tổ chức sát thủ tập kích Cửu Huyền Tông lúc trước cũng đã bị tìm ra, Hắc Kình và Thượng Quan Tình tự mình ra trận, đường đường chính chính mà dạy bọn chúng một bài học.

Thuật khôi lỗi à? Đã hưởng qua mùi vị mình trở thành khôi lỗi mà vẫn giữ nguyên ý thức lại không thể khống chế thân thể hay chưa? Thượng Quan đại ma vương bày tỏ, nào nào nào, cho các ngươi nếm thử xem sao!

Cuộc chiến hoàn toàn áp đảo không đáng để tường thuật tỉ mỉ.

Tưởng Tinh và Tần Trăn cũng có may mắn được đi theo lượn một vòng, sau khi trở về khỉ Tưởng liền bắt đầu tường thuật lại cho Tô Hàn.

Tô Hàn ôm cổn gia, nghe đến hứng thú say sưa.

Tưởng Tinh mở máy hát liền không ngừng lại được, ba hoa xong về tổ chức sát thủ, chuyển sang tán dóc linh tinh.

“Ta nói với ngươi chứ, lần này đến khu vực phía Nam ta đúng là được mở mang tầm mắt, gặp được một tên cặn bã siêu khủng!”

Tô Hàn: “…” Tên cặn bã là được rồi, siêu khủng cái cái quái gì vậy?

Tưởng Tinh tiếp tục nói: “Lần này đi cùng là đệ tử Phụng Vương Thành, người của Phụng Vương Sơn Mạch không phải đều có tiếng là tính tình phóng khoáng đó sao? Nhưng tên cặn bã này đã rửa sạch tam quan của ta.”

(*Tam quan: Gồm thế giới quan: Bạn thấy thế giới này thế nào?; Nhân sinh quan: Bạn cho rằng người sống là vì cái gì?; Giá trị quan: bạn cho rằng làm việc gì là có ý nghĩa nhất?)

Tô Hàn hỏi: “Làm sao?”

Tưởng Tinh nói: “Hắn có một đồng bạn, hai người cử chỉ thân mật, cùng ăn cùng ngủ, chúng ta vẫn cho rằng bọn họ là một đôi, kết quả lần nọ trò chuyện với nhau, tên cặn bã kia cư nhiên nói…”

Y thở dài, trực tiếp diễn mô phỏng lại: “Cái gì mà một đôi chứ? Chúng ta chẳng qua chỉ là theo nhu cầu thôi, không nói chuyện yêu đương, ta cũng chưa từng nói với tên đầu gỗ này là yêu y, thích thật ra cũng có, nhưng cái đó và tình yêu chênh lệch rất xa.”

Y mô phỏng xong, Tô Hàn trằm mặc một lát.

Tưởng Tinh tiếp tục buôn chuyện: “Ta nói với ngươi chứ, nếu quả thực như vậy, hắn còn chưa tính là cặn bã, quan trọng nhất là người bạn lữ kia của hắn chắc chắn yêu hắn, cái loại yêu vô cùng ý, chăm sóc hắn từng li từng tí, ngay đến tính mạng cũng có thể cho hắn, kết quả cặn bã kia… nói những lời này ngay trước mặt y…”

Tô Hàn: “…” Hắn có chút nhập vai, cảm thấy mình hình như trở thành tên cặn bã kia!

Tưởng Tinh vẫn còn đang tức giận bất bình: “Ta thực sự thấy ngứa mắt, nói tình không nói yêu còn tưởng mình thời thượng lắm! Đmm nó chứ, cái loại cặn bã không biết quý trọng thế này nên…”

Y còn chưa dứt lời, giọng nói của Tô Băng đã lạnh lùng vang lên: “Biết làm sao đây?”

Tưởng Tinh giật bắn mình, sau khi nhìn thấy nam nhân nửa trong suốt, cả người y nhảy dựng lên, tiếp theo quỳ xuống đất hành một đại lễ: “Tiền… tiền bối!”

Tô Hàn: “…” Hắn… cũng có chút nhũn chân.

Tô Băng thờ ơ nhìn Tưởng Tinh, lại hỏi: “Biết làm sao đây? Yêu phải một người như vậy, y biết làm thế nào? Nhắm một mắt mở một mắt tốt xấu gì còn có thể lừa mình dối người, nếu cứ một mực truy cứu, cuối cùng lại ầm ỹ khiến cho từ nay về sau không còn gặp nhau nữa…”

Tim Tô Hàn nhói một cái, sau lưng đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn gấp gáp nói: “Ta không phải!”

Tô Băng ngừng lại, nhìn về phía hắn cười nói: “Ngươi đương nhiên không phải.”

Nhưng cái điệu bộ ngoài cười nhưng trong không cười này rõ ràng đang nói: Ngươi chính là!

Tô Hàn giống như bị người ta đánh cho một gậy, có chút đầu váng mắt hoa, thế nhưng lại được cảnh tỉnh, hắn vô cùng cảm kích khỉ Tưởng buôn dưa, nhưng bây giờ hắn phải đuổi y ra ngoài trước: “Tưởng Tinh ngươi về trước đi.”

Ra–đa của Tưởng Tinh đã sớm báo động rồi, từ giây phút Tô Băng hiện hình kia, y đã sợ hãi từng giây từng phút muốn bỏ chạy, lúc này nghe thấy Tô Hàn nói, như nhận được thánh chỉ, lủi đi cực nhanh.

Trong phòng chỉ còn lại một người một thú, Tô Hàn đúng là càng nghĩ càng thấy lạnh, bị trí tưởng tượng của mình dọa cho da đầu tê dại.

Nếu Tưởng Tinh không nói chuyện này, hẵn vẫn còn đang ngốc nghếch cảm thấy thế này không tồi, ở chung hòa thuận với Tô Băng, đợi Thượng giới mở ra sẽ từ từ nói rõ ràng.

Nào có ngờ một tháng này Tô Băng ném tim vào bụi gai, mỗi lần đập một nhịp là máu tươi lại chảy ròng ròng.

Tô Băng không biết hắn đang bị cấm chế, Tô Băng thấy hắn đang nói liền ngừng, là sự trốn tránh và không thừa nhận của hắn, là hắn tham hưởng mối quan hệ thân mật của hai người lại không muốn làm bất kỳ hứa hẹn gì.

Tô Băng dung túng hắn, nhân nhượng hắn, không nghe không hỏi, cũng không vượt quá giới hạn, nhưng thế này bình thường không?

Thế này quá không bình thường!

Tô Hàn hít sâu, nhắc lại: “Ta không phải như vậy.”

Mắt Tô Băng tối đi: “Là ta nhiều lời, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

“Không phải!” Tô Hàn quay về thức hải, kéo lấy Tô Băng, sốt ruột đến độ mắt đỏ cả lên, “Tô Băng, ta không phải người như vậy, ta…ta…”

Đôi mắt thẫm màu của Tô Băng có chút chờ mong, thế nhưng chờ mong này lại như một ngọn lửa nhỏ trong mưa gió, dập tắt cực nhanh.

Tô Hàn cúi đầu, siết chặt nắm tay: “Ta không nói ra được.”

Giọng Tô Băng không hề mất ổn định: “Không cần nói nữa, không cần thiết.”

Vừa nói Tô Băng xoay người định đi, Tô Hàn không chịu buông tay, hắn cau mày nói: “Không phải không muốn nói, mà là không thể nói.”

Tô Băng có chút tức giận, y quay đầu nhìn y: “Này có gì khác nhau ư?”

Tô Hàn rất cuống: “Ta… ta…”

“Không ai miễn cưỡng ngươi.” Tô Băng xoay người, rủ mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn thế nào thì thế đó, không ai có thể…”

“Có!” Tô Hàn chịu không nổi, hắn chỉ cần vừa nghĩ đến tâm tình của Tô Băng trong một tháng này, trái tim hắn liền đau nhói, nhưng hết lần này đến lần khác tổn thương y như vậy lại chính là do hắn mang tới cho y, chỉ là bởi vì bị người ta hạ cấm chế.

Bất lực?

Mắt Tô Hàn trầm xuống, lờ mờ có ánh bạc khuếch tán.

Trên đời này, tuyệt đối không có chuyện hắn không làm được.

Tô Băng biến sắc: “Ngươi muốn làm gì?”

Trong thức hải gió lốc cuồn cuộn nổi lên, chấn động của sức mạnh cường hãn như vậy dường như khiến cả bầu trời cũng đổi sắc.

Tô Băng cố gắng tiếp cận Tô Hàn đang đứng trong trung tâm cơn lốc, thế nhưng lại bị văng ra, cả người bị bắn lùi xa mấy chục trượng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tô Hàn! Ngươi tỉnh táo một chút!” Tô Băng lớn tiếng quát.

Tô Hàn lại nghe không thấy, hắn muốn cởi bỏ cấm chế này, dù thế nào cũng muốn cởi bỏ, hắn không thể để Tô Băng chịu ủy khuất như thế, bọn họ là lưỡng tình tương duyệt, bọn họ sớm đã nên ở bên nhau. Đã lãng phí thời gian dài như vậy, vì sao còn phải hành hạ lẫn nhau? Hắn thích Tô Băng, hắn yêu y, hắn không muốn để y phải chịu bất cứ thương tổn nào, không muốn để y đau khổ, càng khống thể chịu được chuyện rõ ràng nên ngọt ngào lại tràn đầy chua xót và đau khổ như vậy!

─Cứ tiếp tục như vậy nữa, thế giới này sẽ biến mất. Thế giới nhỏ yếu này không thể thừa nhận nổi sự phẫn nộ của Tô Hàn.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tô Băng không kịp nghĩ nhiều, y phóng sức mạnh ra, cường ngạnh tiến tới gần Tô Hàn, ôm chặt lấy hắn rồi nói: “Bình tĩnh chút đi, Tô Hàn, tỉnh táo một chút, đừng phá hủy nơi này, đừng…”

Lời y nói đến bên miệng đột nhiên ngừng lại, Tô Hàn ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt bạc khẽ lấp lánh: “Ta không muốn thương tổn ngươi.”

Trái tim Tô Băng thít lại: “Ta biết, ta không sao.”

Tô Hàn lắc đầu nói: “Không phải, ta, ta…”

Bởi vì phóng thích ra chút sức mạnh, Tô Băng nhìn thấy văn lộ màu tím vờn quanh trên cổ Tô Hàn.

Con ngươi của y co rút lại: “Có người hạ cấm chú cho ngươi?”

Tô Hàn giống như cá gặp nước, có loại cảm giác sung sướng như được cứu sống, hắn gật mạnh đầu.

Tâm thần Tô Băng run lên, cổ họng có chút thít chặt: “Cho nên… ngươi thực sự muốn nói mà không nói ra được?”

Mắt Tô Hàn ứa lệ, gật mạnh đầu.

Tô Băng nhìn hắn chòng chọc, đầu ngón tay khẽ run rẩy: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Tô Hàn nhìn y không chớp mắt.

Hầu kết Tô Băng dao động lên xuống một cái: “Ngươi… yêu ta?”

Tô Hàn gật mạnh đầu, nước mắt ngân ngấn trong mắt rốt cuộc rơi xuống.

Tô Băng ngẩn ngơ nửa ngày, y cảm thấy việc này quá khó tin.

Mà Tô Hàn đã hôn lấy y, bởi vì sốt ruột mà vụng về, bởi vì bất an mà run rẩy, nhưng tất cả tâm tình đều là chân thật vô cùng, truyền đạt chuẩn xác đến choTô Băng.

Tô Băng chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có thứ gì đó thoáng cái bùng nổ, y ôm chặt lấy Tô Hàn, như là chiếm được bảo bối mất mà quay lại, điên cuồng hôn hắn.

Bầu trời Thập Tam Phong, nam tử mặc đồ đen dựng lên một kết giới khổng lồ, giam cầm sức mạnh chấn động đáng sợ kia trên toàn Thập Tam Phong này, không để nó tiếp tục lan rộng ra.

Nhưng dù vậy, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt, hiển nhiên đã ngấp nghé ở cực hạn.

Cho dù hắn đã thoát khỏi tổn tại của thế giới này, có thể sánh ngang với Tô Hàn, nhưng vẫn yếu đuối như một đứa trẻ, có thể chống đỡ lâu như vậy đã là dốc hết toàn lực. Hơn nữa lúc này Tô Hàn mới chỉ dùng một chút sức mạnh, còn là sau khi so đấu với Tô Băng bị triệt tiêu đi phần lớn sức mạnh mới thoát ra một chút.

Mỗi lần tiếp xúc đến sức mạnh đáng sợ này, Tô Sương đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Cường đại như vậy… ai có thể ở bên bọn họ? Trừ chính bản thân họ ra.

Đêm đó Tô Hàn ngủ lại trong thức hải, vẫn luôn ôm chặt lấy Tô Băng, nói thế nào cũng không chịu buông ra.

Tô Băng căn bản không có cách nào chợp mắt, trong lòng y như đánh đổ một bình mật, mỗi lần cúi đầu nhìn người trong lòng, phần ngọt ngào kia lại đặc thêm một chút, ngọt ngào, tràn ngập, khiến khóe miệng của y không tự giác được mà cong lên, làm thế nào cũng không ép xuống nổi.

Trong ảo cảnh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào y bày tỏ, Tô Hàn đã tiếp nhận rồi sao?

Trong thiết lập như thế, Tô Hàn vẫn tiếp nhận y ư?

Không lựa chọn vô số sủng vật đáng yêu, không lựa chọn vị hôn thê phù hợp nhất, mà là chống lại áp lực lớn từ gia đình, khăng khăng muốn ở bên y sao?

Nghĩ tới đây, Tô Băng vừa vui vẻ lại vô cùng hối hận, tại sao có thể quên mất chứ? Lúc đầu y cho rằng mình chịu phải đả kích ở trong ảo cảnh, không muốn giận lây sang hiện thực cho nên mới lựa chọn lãng quên, nhưng hiện tại xem ra… hẳn không phải chính y quên, như vậy…

Ngón tay Tô Băng nhẹ nhàng vuốt ve lên cổ Tô Hàn, hiện tại đã không nhìn thấy văn lộ màu tím trên cổ Tô Hàn nữa, nhưng đã xác định có người hạ cấm chú với Tô Hàn.

Là người này đã phá vỡ ảo cảnh sao?

Tô Băng giật mình, trong lòng đã lờ mờ có chút phán đoán.

Ngày hôm sau, khi Tô Hàn tỉnh lại đã quay về trong hiện thực, trong lòng hắn ôm cổn cổn thú, trong lòngkiên định hơn một chút.

Tô Băng nói: “Tỉnh rồi à.”

Tô Hàn cười cười, lại chạy về thức hải tặng cho y một nụ hôn chào buổi sáng.

Tô Băng hôn đáp lại hắn, Tô Hàn bắt đầu không thành thực.

Tô Băng đè tay hắn lại hỏi: “Là ai nói ta không biết tiết chế vậy?”

Tô Hàn hắng giọng, nghiêm trang nói: “Thế này đã là rất tiết chế rồi.”

Ngoài miệng Tô Băng nói vậy nhưng trong lòng lại thoải mái. Y hiểu rất rõ Tô Hàn, người này phần lớn thời gian đều làm việc lãnh tĩnh tỉ mỉ cẩn thận, nhưng có thể là thứ để ý quá ít, cho nên đối với những thứ thích thật sự luôn không biết khắc chế.

Ví như đánh bạc, thua thì thua, hắn vẫn thích vô cùng; ví như đám đoàn tử lông mềm, hắn nhìn thấy liền hóa thành hôn quân, vĩnh viễn không chê nhiều.

Kỳ thực hơn một tháng này Tô Băng nên nhận ra, Tô Hàn vẫn luôn kề cận y, nếu hắn không thích đến tận đáy lòng, thì sẽ không đòi hỏi vô độ như đứa trẻ như vậy.

Tô Băng cảm thấy mình cứ tiếp tục bị ngâm trong mật đường như vậy, cánh đồng tuyết trong thức hải sẽ biến thành thế giới kẹo mất.

Thức hải phản ứng nội tâm, nếu thật sự thành thế giới kẹo, thì cũng mất mặt quá.

Tô Băng tiễn hắn ra bên ngoài, bản thân cũng vào trong thân thể cổn cổn thú.

Trong mắt Tô Hàn đong đầy tiếc nuối không hề che giấu, vân vê cái chân nhỏ của cổn gia trút giận: “Chạy cái gì chứ?” Còn chưa hôn tử tế được một cái.

Tô Băng cười cười, hỏi: “Chúng ta ở trong ảo cảnh làm rồi à?”

Mặt Tô Hàn đỏ ửng, nhưng nghiêm túc gật đầu.

Tô Băng nhìn hắn chằm chằm: “Đã làm mấy lần?”

Tô Hàn: “…”

Ý cười ở đáy mắt Tô Băng càng đậm hơn: “Là ta hỏi câu ngớ ngẩn, ừm…” Y đổi giọng nói: “Chúng ta ở bên nhau bao lâu?”

Tô Hàn nói: “Hơn một năm.”

Tô Băng trầm ngâm nói: “Lâu như vậy, xem ra ngươi đã rất thích ứng rồi.”

Tô Hàn nhớ đến thân thể da gân kia của mình… quả thực là quen thuộc vô cùng.

Tô Băng nín cười, đè thấp giọng hỏi: “…Sau khi tiến vào thoải mái không?”

Tô Hàn: “…”

Hắn không lên tiếng, Tô Băng trả lời giúp hắn: “Xem ra là rất thoải mái, bằng không ngươi đã phá vỡ ảo cảnh lâu rồi.”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng biết hắn da mặt mỏng, không trêu hắn nữa, hỏi vào chính sự: “Là người hạ cấm chú cho ngươi đã phá vỡ ảo cảnh?”

Tô Hànthu lại biểu tình đáp: “Ừm.”

“Có quen không?”

Tô Hàn hoảng hốt một lúc, nói ra nghi ngờ trong lòng: “Ta luôn cảm thấy… hơi hơi giống Tiểu Xuyên.”

Tô Băng trầm mặc một lát nói: “Không thể nào.”

Bản thân Tô Hàn cũng cảm thấy không thể, vẻ mặt hắn hơi ủ rũ: “Hắn che dung mạo, ta không thấy rõ.”

Tô Băng lại hỏi một vấn đề khác: “Trong ảo cảnh ngươi có làm chuyện gì không?”

Tô Hàn nhớ lại một chút rồi nói: “Không có chuyện gì, một năm cuối cùng chúng ta trải qua rất an nhàn, ta chưa từng ra khỏi vương cung người lùn.” Hắn không có cách nào nói mình và Tô Băng ân ân ái ái dính lấy nhau cả một năm.

Tô Băng hỏi: “Ta với ngươi ở cùng nhau?”

Tô Hàn nói: “Đương nhiên!”

Tô Băng dừng lại, lông mày khẽ cau, sau đó lại hỏi: “Ngươi thích năm cuối cùng kia không?”

Tô Hàn nói: “Thích, thích vô cùng, thậm chí còn mong muốn đó không phải là ảo cảnh.”

Câu nói này khiến trái tim Tô Băng giật thót, y trầm giọng nói: “Đó là ảo cảnh, đều là giả.”

Tô Băng thở dài nói: “Ta cũng biết vậy, nhưng thực sự rất hạnh phúc, có người nhà có ngươi, hơn nữa còn nhận được chúc phúc của tất cả mọi người…” Hắn nở nụ cười, tiếp tục nói, “Mặc dù biết chỉ là một giấc mộng, nhưng bởi vì quá tốt đẹp, cho nên không muốn tỉnh lại.”

Tô Băng dùng chân trước vỗ vỗ hắn: “Đừng miên man suy nghĩ, ở đây ngươi cũng có người nhà có ta.”

Tô Hàn vân vê y nói: “Nhưng mà ngươi là một quả bóng lông, ta còn bị buộc phải áp chế sức mạnh, Thất Nương còn coi ngươi là nhi tử…”

Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên: “Không phải ngươi thích nhất bóng lông à? Hơn nữa chính ngươi đã từng nói, coi ta là đệ đệ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: - Chương 37

Tô Hàn im lặng, đột nhiên cảm thấy có cấm chú có lẽ cũng rất tốt, nếu không lấy cái tính tình nhỏ nhen của Tô Băng, nhất định sẽ bắt hắn sửa lại hết một loạt những lời nói trước đây.

Nhớ đến trước đây hắn nói nhiều lời vô liêm sỉ như vậy, từng câu từng câu đều phải lôi ra ra sửa lại ─ chết mất thôi!

“Quá khứ rồi!” Tô Hàn cường điệu nói, “Không được lôi nợ cũ ra.”

Tô Băng bị bộ dáng này của hắn chọc cho lòng ngưa ngứa, đặc biệt nhớ tới bản thân cư nhiên hồ đà hồ đồ mà làm ra chuyện ngày nhớ đêm mong, sau đó còn quên mất, quả thực không thể nhịn nổi.

Y nói: “Mau mau mở ra Thượng giới, ta muốn thân thể của chính mình.”

Lòng Tô Hàn vẫn còn sợ hãi: “Đến lúc đó ngươi không được làm bậy.”

“Không làm bậy.”  Tô Băng chớp chớp mắt với hắn, “Một ngày một lần, một lần một đêm.”

Tô Hàn: “…” Bày tỏ cái gì chứ, đi chết đi!

Ngày hôm sau, Cửu Huyền Tông vô cùng náo nhiệt, quả thực có thể sánh với tông môn đại bỉ mỗi năm một lần.

Thẩm Tiêu Vân và Lâm Tiểu Phi hưng phấn mà chạy đến tìm Tô Hàn.

“Tô Hàn, mau theo chúng ta đến sơn môn, trên bậc thang bên ngoài quả thực rất thú vị!”

Lúc này Tô Hàn đang tay trái một đoàn tử tay phải một đoàn từ đến “hoang dâm vô độ”: “Chuyện gì thế?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiểu Phi đã đỏ bừng: “Mau ra xem đi, đảm bảo ngươi sẽ thích.”

Tô Hàn rất tò mò, ôm cổn gia vào lòng, đi theo sau bọn họ xuống Thập Tam Phong, chẳng bao lâu đã tới cổng sơn môn, phóng mắt vừa nhìn, lập tức ngây ngẩn cả người.

Thật… thật… thật cmn hùng tráng a!!

Bên cạnh có đệ tử xầm xì bàn tán: “Mới chỉ nghe dựa gai thỉnh tội, trăm triệu lần không ngờ còn có dựa moe thỉnh tội!”

Còn có đệ tử cười to nói: “Bái phục bái phục, các lão tổ khu vựa phía Nam thật là biết chơi!”

“Cũng không biết ai để lộ ra tin tức, khiến bọn họ nắm thóp được sở thích của Tô đại sư chúng ta.”

“A… Tô đại sư tới!”

Đệ tử chung quanh thấy thiếu niên ôm cổn gia, lập tức tự động tránh ra, để hắn có thể thấy rõ ràng hơn chút.

Cánh tay ôm cổn cổn thú của Tô Hàn không chịu không chế mà siết chặt lại, Tô Băng hừ lạnh một tiếng, Tô Hàn cam đoan với y trong thức hải: “Ngươi ngươi ngươi tuyệt đối là quan trọng nhất, ta ta ta chỉ nhìn thôi.”

Tô Băng: “…” Nhìn cái rắm, toàn bộ thức hải đều là xuân về hoa nở rồi.

Các lão tổ phương Nam bên ngoài biết điều hơn một chút, chưa tính đến chuyện trên lưng mỗi người cõng một đám sủng vật đáng yêu, còn dâng hết cả gia sản lên: “Xin đại sư xem qua, đây là tích góp tám trăm năm của lão hủ…”

Lần lần lượt lượt lại có người nói: “Đây là tích góp hai nghìn năm của Tam Lập Quân Đoàn chúng ta!”

“Còn có bảo vật trấn đoàn của La Quyền Cố Dung Binh Đoàn!”

Từng tiếng vang lên không ngừng nghỉ, gần như muốn chấn sụp sơn môn Cửu Huyền Tông.

Lần này đến buổi đấu giá cũng có thể lược bớt, đám người này đã hận không thể lập tức dọn cả nhà vào Cửu Huyền Tông luôn!

Nhưng mà trong mắt Tô Hàn lại chỉ có một hàng lại một hàng mấy nhóc kia, hắn nuốt nước miếng, mở miệng câu nói đầu tiên là: “Các ngươi như vậy liệu có thể siết chết chúng nó hay không?”

Mọi người: “…”

Vô số tài bảo không sánh bằng một con tiểu thú ngao u một tiếng.

Lão đầu tóc bác đứng đầu tiên vội vã ôm con cổn cổn thú trên lưng mình ra trước: “Đại sư yên tâm, Manh Manh nhà ta khỏe mạnh hoạt bát lại vô cùng đáng yêu!”

Lão tổ nếu như ngươi không có cái bộ dáng hung thần ác sát thế kia, độ tin cậy của những lời này còn có thể cao hơn một chút!

Cổn cổn thú được gọi là Manh Manh lười biếng ngáp một cái, hình như còn chưa tỉnh ngủ, rúc cái đầu vào trong lòng ông chủ, chỉ để lộ ra một cái mông tròn vo cho Tô Hàn.

Tô Hàn bị dáng vẻ ngây thơ này moe cho đầy mặt.

Trời biết cổn gia của hắn chưa bao giờ chịu làm những động tác đáng yêu này! Cũng chỉ trong ảo cảnh mới may mắn được nhìn thấy, sau khi ra khỏi ảo cảnh, cổn gia liền khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng, cho sờ chân một cái cũng là đã nể mặt ngươi lắm rồi.

Lão tổ hung thần ác sát hiển nhiên làm việc còn chưa thành thục, hắn vụng tay vụng chân muốn cho Manh Manh quay đầu nhìn Tô đại sư, kết quả Manh Manh không chịu, liều mạng rúc đầu vào khuỷu tay hắn, chỉ đồng ý lấy mông gặp người.

Lão tổ hung thần luống cuống, hắn biết Tô Hàn coi thú cưng như sinh mạng, cho nên không thể chọc vào tổ tông trong lòng, nhưng tổ tông này không nhìn Tô đại sư, không cố gắng làm nũng, làm sao có thể lấy được lòng của đại sư?

Có ý nghĩ này tuyệt đối không chỉ mình lão tổ hung thần, mấy người xung quanh đều đang bày cái mặt hung tướng, làm đống chuyện khôi hài.

Xung quanh có đệ tử gan lớn phì một tiếng cười vang: “Các ngươi xem mà xem, đây có giống hình ảnh đưa nữ nhi vào cung, ra sức hi vọng nàng lấy lòng hoàng đế, kết quả nữ nhi mặc kệ, cha già buồn đến bạc đầu hay không?”

Ví dụ này quá sống động,bên phía Cửu Huyền Tông lập tức cười vang.

Một đám lão tổ khu vực phía Nam: “…”

Tô Hàn: “…”

Tô Băng: “…” Tình địch là một đám súc sinh, cuộc sống của y còn có thể tiếp tục không đây?

Sau đó là Hắc Kình ra mặt, chủ trì trận đại hội “tuyển tú” này.

Hắc đại tổng quản xin chỉ thị của Tô hôn quân: “Muốn giữ lại những con nào?”

Tô – Hôn quân – Hàn: “…” Muốn hết. Nhưng mà hắn chỉ có thể đáng thương nhìn “hoàng hậu” trong lòng.

Cổn gia lườm hắn một cái.

Tô Hàn muôn phần uể oải: “Đều… không…cần.” Ba chữ đơn giản này, hắn như đang khóc ra máu đau khổ tột cùng.

Hắc tổng quản thẳng thắn xin chỉ thị của hoàng hậu: “Thực sự không chừa lại một mống?”

Cổn gia trông bộ dáng này của Tô Hàn, quay lại thức hải nói: “Muốn cũng được.”

Mắt Tô Hàn lập tức sáng rực lên: “Thực sự?”

Tô Băng: “Có điều kiện.”

Tô Hàn vội vàng nói: “Cái gì ta cũng có thể đồng ý với ngươi!”

Tô Băng khẽ cười cười, đè thấp tiếng nói: “Lưu một con, thêm một tư thế.”

“Hở?” Tô Hàn có chút mờ mịt.

Tô Băng đã trở lại: “Muốn mấy con thì xem bản lĩnh của ngươi rồi.”

Tô Hàn phản ứng kịp, vụ buôn này không lời a, lưu một con một tư thế, hắn còn có thời gian sủng hạnh manh vật sao? Sợ rằng sẽ tinh tẫn chết luôn ở trên giường á!

Nhưng mà… nhưng mà… nhưng mà…

Tô hôn quân quyết tâm, thu toàn bộ!

Được ngày nào hay ngày đấy, dù sao cổn gia còn chưa có thân thể, hắn cứ thỏa chí tiêu dao trước rồi nói sau!

Các lão tổ khu vực phía Nam mừng đến chảy nước mắt, bộ dáng nữ nhi rốt cuộc đã gả đi được, quả thực không gì xót xa hơn.

Hắc Kình ra mặt, mang từng đám từng đám sủng vật đi, đương nhiên “đồ cưới” các lão tổ mang tới cũng không khách khí lấy đi luôn.

Thu phục khu vực phía Nam quả là không cần tốn nhiều sức.

Cửu Huyền Tông xuất vốn xây lại Thập Tam Phong lần nữa, từ hôm nay trở đi, Khí Phong hoàn toàn biến mất, Thập Tam Phong của Cửu Huyền Tông trở thành tồn tại kì diệu nhất, người ngoài tặng cho nó một cái tên riêng ─ Manh Phong.

Có vô số động vật đáng yêu, còn có người siêu siêu đáng yêu.

Tô đại sư không hề nghi ngờ trở thành đệ nhất bảo bối trong lòng của tất cả mọi người trong Nam Bắc Lãnh Vực.

Bởi vì tiểu thú trân quý đếm không hết này đều được thu xếp ở Thập Tam Phong, hơn nữa còn bố nhiệm vụ trường kỳ ở chỗ nhận nhiệm vụ, trên cơ bản đệ tử Cửu Huyền Tông đều sẽ tới nhận nhiệm vụ chăm sóc trân thú thế này thế kia.

Hơn nữa vận khí bọn họ mà tốt còn có cơ hội mang đi một con, chỉ cần tiểu thú thích bọn họ, muốn nhận chủ, Tô Hàn cũng sẽ không ngăn cản “tình yêu tốt đẹp” này, tay vung lên liền cho bọn họ tự do, thuận tiện còn có thể đưa một phần “đồ cưới”.

Tâm tình Tô Hàn tốt, hiệu suất luyện đan tăng lên rất nhiều, khi Cửu Huyền Tông lần thứ hai nghênh đón mùa xuân, nền móng thông lên Thượng giới đã ổn định.

Hiện tại chỉ cần tập hợp tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại viên mãn, để bọn họ trùng kích Hóa Thần, vượt qua lôi kiếp, là có thể phi thăng Thượng giới!

Tô Hàn rất hiếu kỳ, Thượng giới của mỗi một thế giới đều khác nhau, không biết Thượng giới nơi này sẽ có dáng vẻ thế nào đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.