Mặt trời dần dâng cao, khí lạnh trong viện bị xua tan dần, các thí sinh trong trường cũng được sưởi ấm hơn, bọn họ không ngừng xoa xoa tay để nét bút trên giấy không bị đông cứng vì lạnh, bài thi này, thư pháp cũng là một trong các tiêu chuẩn chấm điểm, nên mặc dù đã bắt đầu thi một lúc, nhưng đại đa số mới chỉ lập ý trong đầu, chứ chưa vội viết ra, xem ra những sĩ tử ở đây đại đa số là đã từng kinh qua thống khổ thi cử.
Phạm Nhàn nhẹ nhẹ mỉm cười đi vòng vòng kiểm tra, bước đi không phát ra một tiếng nào, để tránh không quấy nhiễu họ. Nói cũng lạ, thường thi khi đi thi, các thí sinh rất sợ giám thị đứng xem bài mình, nhưng những thí sinh này khi biết người đứng bên mình là vị tiểu Phạm đại nhân đại danh hiển hách của viện, mỗi người lại vô tình có thêm chút tự tin.
Cũng vì Phạm Nhàn không giống hai vị tọa sư mặt mày nghiêm nghị, ngược lại lại luôn mỉm cười rực rỡ ấm áp như Thái dương, nên phàm là thí sinh dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, luôn có cảm giác Phạm đại nhân đang cười cổ vũ mình.
Phạm Nhàn đi thẳng một mạch tới cửa ngách, Mộc Thiết cũng đã pha sẵn trà ngon, chờ hắn yên vị ngồi vào ghế, hạ giọng cười:
-Đừng buồn, Phạm đại nhân chọn chỗ này nghỉ chân là hợp nhất đấy, cửa ngách này có thông với bên ngoài nên cũng không quá khó chịu.
Phạm Nhàn cười, nghĩ thầm nếu mình khơi khơi quay về đại sảnh cùng ngồi với Quách Thượng thư chỉ sợ ông ta sẽ mất hứng, mình cũng khó chịu. Vừa uống trà hắn vừa nhớ tới chuyện lạ đầu xuân, bên phía Thái tử có đưa ra danh sách sáu cái tên nhưng không có tên Hạ Tông Vĩ, hắn vừa nhập Kinh đã biết họ Hạ là môn sinh của đại học sĩ, hơn nữa là tiềm thần của Đông cung, theo lý mà nói, sáng nay chắc chắn có tham gia hội thi xuân chứ.
Tạm thời quên chuyện này đi, hắn nhìn ra cánh cửa nhỏ quay đầu về chỗ tối của khảo viện, trong lòng bỗng cảm thấy hơi có lỗi, mình chỉ mượn rượu giả điên diễn ra mấy bài thơ của Lý Thái Bạch, xuất bản thơ, cư nhiên có thể ngồi ở ghế giám thị này, nhân sinh này quả thực rất không công bằng.
Các sĩ tử đang múa bút ngoài kia, nếu như biết được kết quả thi sớm đã bị các đại nhân vật trong triều, trong cung chia nhau như chia dưa hấu rồi, thì không hiểu họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?
Thời gian trôi qua thật chậm, Phạm Nhàn đã sắp ngủ gật cạnh cửa ngách, mới phát hiện đã đên trưa, Tương quan nha môn đã phái người đem cơm trưa đến, ở cửa ngách tự nhiên đã có người đón, cẩn thận kiểm tra qua chén bát, phát hiện không có gì lạ mới đưa sáu phần thức ăn vào trong phòng.
Phạm Nhàn vào trong phòng cùng mấy vị đại nhân dùng bữa trưa, vừa nghe họ kể chuyện buổi sáng, Đông Nam Giác được giao nhiệm vụ chỉ huy điều hành trông coi đám thí sinh làm bậy, chỉ huy điều hành lắc đầu thở dài nói:
-Đã từng gặp qua nhiều thí sinh làm bậy, nhưng chưa thấy ai làm bậy như thế, thản nhiên công khai để sách dưới án thư mà chép, cho rằng tứ phía vách ngăn thì không ai phát hiện ra sao? Nào biết đâu xung quanh còn có giám thị quan sát.
Tổng tài kỳ thi mùa xuân lần này Lễ bộ Thượng thư Quách Du Chi bỗng nhiên nhíu mày:
-Làm thế nào mang được sách vào?
Phạm Nhàn biết đây chính là lỗi sai của mình, mỉm cười đáp:
-Lúc trước kiểm tra quá chậm, quan viên Giám Sát Viện bên kia sang giục, nên hạ quan hơi sốt ruột, sợ muộn giờ, nên làm ra sơ suất này, thỉnh đại nhân thứ tội.
Những lời này tuy là thỉnh thứ tội, nhưng lại là đẩy trách nhiệm sang Giám Sát Viện, thật láu cá!
Quách Du Chi lườm hắn một cái, ừ một tiếng, không làm khó hắn. Dù sao cái chuyện kiểu này khoa cử đời nào cũng không thể tránh, nên cũng không chỉ trích Phạm Nhàn, chỉ nói:
-Tiểu Phạm đại nhân chưa có kinh nghiệm về việc này, các vị đại nhân nên để ý giúp một chút.
Phạm Nhàn cười cười quay tứ phía chắp tay thi lễ với mấy vị quan viên, nhất là quay đến thượng cấp trực thuộc của hắn ở Thái Học:
-Học chính đại nhân, hạ quan tài sơ học thiển, xin được đại nhân chỉ bảo nhiều hơn.
Thái Học chính đó ngày ấy trên điện được Bệ hạ chỉ làm thư đại học sĩ, hắn vốn là học sinh của Trang Mặc Hàn, nhưng dù sao vẫn có tự trọng của người Khánh quốc, vì Khánh quốc quang vinh, nên không ghi hận tiểu Phạm Nhàn đả kích Trang Mặc Hàn thổ huyết, ngược lại lại cười ha hả chỉ vào Phạm Nhàn:
-Phụng chính đại nhân, nếu ngươi tài sơ học thiển, thì Khánh quốc này còn có ai dám xưng có tài?
Một vị tọa sư chỉ huy điều hành khác cũng cười phụ họa trêu hắn:
-Đường đường là Khánh quốc đệ nhất tài tử, nếu không có học thức hơn người, tiểu Phạm đại nhân lúc này hẳn đang ở ngoài kia múa bút thành văn chịu đói gặm cái bánh khô, đâu thể ngồi đây dùng cơm.
Lời này nói ra đến Quách Du Chi cũng không nhịn được muốn cười, tài học của Phạm Nhàn như thế nào, có thể chính Phạm Nhàn cũng không đủ lòng tin, nhưng xem ra bất luận ở quan trường, hay thiên hạ Khánh quốc, mọi người đều tin tưởng ở Phạm Nhàn rằng hắn còn có thể tiến bộ hơn rất nhiều.
Trong khảo viện các sĩ tử vẫn khẩn trương lo lắng làm bài thi, trời cũng tối dần, Phạm Nhàn đi lại vài vòng, xem bài thi của mọi người cũng phát hiện ra mấy người chân tài thực học, không khỏi dừng chân đọc một chút. Tuy ở Đạm Châu hắn cũng đã từng đọc một lượt kinh thư ở thế giới này, dù sao cũng có nghĩ tới việc nhập Kinh khoa cử làm quan, nên thực muốn làm được bài văn chương bực này, nhưng sợ là còn không bằng đại đa số mọi người, dù sao, hắn thích đọc cũng đã đọc rất nhiều sách vở rồi, ánh mắt đánh giá là cũng phải có.
Hắn âm thầm ghi nhớ tên mấy người đó, sau đó tới đi tới chỗ cửa ngách, giả ý ngáp ngáp, nghiêng đầu nhìn thấy Mộc Thiết đã nửa nằm nửa ngồi trên ghế ngủ say. Hắn bật cười, nghĩ thầm gã Một Thiết này cũng thật lạ, khả năng làm việc tất nhiên là có, nếu không Trần Bình Bình cũng không cho hắn làm trưởng một bộ phận quyền lực. Nhưng bản lĩnh thì còn kém nhiều, có lẽ vừa mới học tập cái trò vuốt mông ngựa thôi, mỗi lần thấy Phạm Nhàn đều tỏ ra thái độ kính cẩn không gì bằng, vô tình làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
-Đại nhân, cửa ngách không mở được.
Thấy Cư Trung lang Phạm Nhàn đi tới một nơi hẻo lánh cạnh cửa ngách, một vị quan viên Giám Sát Viện có vẻ hơi khó xử, bước ra ngăn cản:
-Ngoài trừ đưa cơm nước, cửa ngách vẫn phải đóng.
-Bản quan biết quy định này.
Phạm Nhàn cười cười.
-Chỉ là muốn đi loanh quanh một chút, xem có cái gì… chơi được không.
Lời nói này có vẻ khá kỳ lạ, không hợp thể thống, đường đường là kỳ thi mùa xuân quốc chi đại điển, lo lắng không yên, thân là giám thị, Phạm Nhàn lại muốn đi quanh viện tìm đồ chơi! Nhưng kỳ lạ là vị quan viên kia nghe những lời này cũng mỉm cười:
-Trong viện có rất nhiều đồ chơi, đại nhân từ sau nên thường đến.
Phạm Nhàn mặt bình tĩnh lại, nhìn vị quan viên có khuôn mặt thường thấy, bỗng mở miệng nói:
-Ta muốn tìm hay ngươi.
-Vâng, đề ti đại nhân.
Viên quan kia cúi đầu.
Phạm Nhàn nhìn vào hai mắt hắn, biết vên quan Giám Sát Viện này chức quan không cao, nhưng khẳng định là được Trần Bình Bình xếp vào hàng thân tín, mỉm cười:
-Trần đại nhân có nói thời gian cụ thể không?
-Kỳ thi mùa xuân, trong ba ngày.
Vị quan viên kia khẽ đáp.
-Tốt. Ta còn có một chuyện muốn ngươi giúp, ta cần tra lai lịch vài người.
Phạm Nhàn nói ra tên của mấy thí sinh ban nãy đã ghi nhớ cho gã, lại dặn:
-Không cần tra gia thế, chỉ cần xem thái độ làm người.
-Vâng. Xin đề ti đại nhân đưa ra lệnh bài.
Vị quan viên nhẹ giọng nói.
Hắn bèn lấy ra yêu bài Đề ti Giám Sát Viện ở bên hông đã giúp mình không biết bao nhiêu chuyện ra, đưa ra trước mắt gã, nhoáng một cái, ôn tồn hỏi:
-Nhớ chưa?
Gã ôn nhu đáp:
-Nhớ rồi, bất quá việc này hạ quan phải báo với viện trưởng.
-Ta hiểu.
Phạm Nhàn ôn hòa cười
-Trước khi phong quyển ( niêm phong bài thi) ta muốn nghe thấy báo cáo của ngươi.
-Vâng.
-Ta có cần biết tên của ngươi không?
-Không cần.
Viên quan đó nhẹ giọng.
-Hạ quan chỉ là một quan viên cấp thấp của Giám Sát Viện, không dám phiền đại nhân hao tâm tổn sức nhớ tên.
Thái tử muốn an bài nhân thủ cho vài chục năm sau, Đại hoàng tử có thể cũng như thế, nhạc phụ và Xu Mật Viện bên kia, còn là điển hình cho hành vi gian lận. Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn cười khổ, lão nhạc phụ thật không chịu bớt chút chuyện cho mình.
Nhưng hắn cũng biết rõ đây là chuyện bình thường trong quan trường, mà hành động của hắn mới thực là có phần bất bình thường.
Phạm Nhàn hơi thổn thức, nghĩ thầm vài năm nữa, ta thêm vài tuổi nữa, liệu có tham gia vào cái trò chơi này của quan trường, cũng tìm cách an bài người của mình hay không? Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không cách nào làm việc này, trước mắt chỉ muốn cùng sáu đội giám sát phối hợp thật tốt, xử lý mọi chuyện trong kỳ thi xuân lần này thật cẩn thận trọn vẹn, không nên để tự rước lấy phiền phức cho mình.
Khi thành công bức Trưởng công chúa rời Hoàng cung, hắn vẫn rất bình tĩnh để ý tất cả. Nếu như không phải lần này thủ đoạn của Đông cung quá sức lộ liễu bá đạo, hắn có thể vẫn như trước nhẫn xuống, nhịn xuống. Hơn nữa hắn cho rằng kế hoạch của mình thì tuyệt không thể mạo hiểm, trước hết bất luận là lực lượng bên ngoài, trong bóng tối phía sau một vị đại tông sư của đệ nhất kinh khủng viện, đây đều là những năng lực mà nhiều người chưa từng biết, hắn tin chắc minh chỉ cần không động chạm đến lợi ích của hoàng thất Khánh quốc, ở đây nhìn thì cuồng đại, nhưng thực chất lại là quan trường kiềm chế lẫn nhau, hắn mới có tương lai.
Nếu đã được sống lại, thì phải sống cho lâu, hắn có thể nhượng bộ nhều, nếu không chẳng phải phụ công mẫu thân đại nhân đã để lại cho hắn biết bao người giúp đỡ? Các hoàng tử quan lớn có thể làm, thì sao mình không thể làm? Hắn không chỉ muốn làm, mà còn muốn làm tốt hơn.
“Thực ra từ trong xương cốt ta là một tên rất hỗn trướng!” Phạm Nhàn nhìn các thí sinh cực khổ trong trường thi, mỉm cười nghĩ thầm “Hòa thượng mò, cứ sao mình không thể mò? Mình không những mò, mà còn không cho hòa thượng mò nữa”