Thực ra nàng chỉ là tình cờ nói những lời này thôi.
Nàng xem vẻ điên cuồng của hắn, liền nghĩ tới trong truyền thuyết, giữa dạ yến hoàng cung Nam triều, thi tiên xuất hiện giữa nhân gian điên cuồng không kiềm chế được, cho rằng Phạm Nhàn nghĩ quỹ đạo nhân sinh đã định, con đường vô cùng phồn hoa cứ tiến lên, nhưng lại sinh ra cảm giác chán đời, chán nản.
Tình huống này rất hay gặp ở các văn nhân, nên nàng nhẹ nhàng nói câu kia thực sự là xuất phát từ trong tâm, muốn khuyên hắn đặt tâm trên người dân thiên hạ.
Vì nàng vẫn tin trong xương Phạm Nhàn vẫn là một văn nhân.
-Thiên hạ rộn ràng nhốn nháo cũng vì lợi ích của mình.
– Hắn châm biếm – Hải Đường cô nương là người đi tu, tự nhiên gần gũi yêu quý con dân, lại không biết bọn họ chỉ là vì lợi ích mà làm.
Bản quan cũng không ôm dã tâm mở mang bờ cõi, cũng muốn giúp cho bá tánh hôm nay được thoải mái hơn, nhưng trước hết là ta cần phải thư thái.
Để giúp cho bá tánh được thoải mái hơn, trong tay tất phải có quyền lực, nhưng quan trường trên thế gian này, nếu ngươi muốn có được địa vị cao thì làm sao có thể thoải mái được?
Hải Đường nghe ra sát ý lành lạnh trong lời nói của hắn, nao nao:
-Phạm đại nhân trong tay quyền bính một phương, vạn mong nghĩ đến hai chữ đạo nghĩa.
-Ăn thôi ăn thôi.
Phạm Nhàn cầm đôi đũa gõ vào bát vang vang nhưng không vỡ.
…
…
-Người khác với cầm thú.
– Nàng vẫn nhíu mày – Là người trọng nghĩa, Phạm địa nhận và ta mặc dù thân ở hai nước, nhưng bất luận là con dân Khánh quốc hay Tề quốc, đều là một sinh mạng.
Đại nhân nếu còn kính nể hai chữ đạo nghĩa, vạn mong đại nhân khi về nước, tận lực ngăn cản chiến sự xảy ra.
Dẹp loạn chiến tranh thiên hạ? Đó là mục đích của Hải Đường, rất sai với mục đích của hăn! Một đền thờ rất lớn, nếu như là từ miệng một người khác nói, nhất định sẽ nghĩ rất ác tâm, nhưng là Hải Đường nói, lại có vẻ rất điềm nhiên tự nhiên, rất đáng tin.
Phạm Nhàn cười trào phúng:
-Vậy Tiếu Ân không phải sinh mạng?
-Giết một người Tiếu Ân, cứu vạn người trên thế gian, có gì là không thể?
Tiếu Ân nếu đã thoát được đại lao, liên thủ với Thượng Sam Hổ, căm ghét đế quyền, nói ra bí mật thần miếu, với hùng tâm của Hoàng đế Bắc Tề, chỉ sợ sau mấy năm sẽ lại rơi vào vòng lửa chiến tranh,nên nàng nói vậy cũng có vài phần có đạo lý.
Phạm Nhàn vẫn khăng khăng không chịu hiểu, cười nhạt:
-Nếu trăm người muốn chết, giết bốn mươi chín người, để cho năm mươi mốt người sống, cô nương có giết không?
Nàng lặng lẽ một lúc lâu không nói gì.
-Nên mới nói, ngươi ta đều vô tình.
– Hắn bỗng nhiên không muốn nói về chủ đề không thú vị này nữa, hơi dừng lại muốn chuyển sang chuyện khác – Người khác cầm thú ư? Người có lương thiện hơn thú vật không?
Nàng khẽ giật mình ngẩng đầu.
-Tu vi võ đạo của ta thua cô nương, nhưng nếu thực sự sinh tử đối đầu, co nương không thể dễ dàng giết được ta.
Nàng gật đầu.
Uống một chén rượu, nhìn mắt nàng, hắn nói:
-Vì sao? Bởi vì ta rất giỏi lợi dụng tất cả mọi phương tiện.
-Tu vi võ đạo, cái chính là phải tu tâm, vật bên ngoài, cuối cũng cũng không thể cứu ngươi.
Phạm Nhàn lắc đầu:
-Trọng nhân nghĩa, cũng không cần thiết phát huy như thế.
Người mưu lợi, nhưng không cần thiết phải là một kẻ vô nghĩa.
Nhân nghĩa, đại lợi, chỉ cần đúng mục đích, hà tất phải quan tâm đến thủ đoạn?
Nói xong câu này, hắn cũng ngây ngẩn cả người.
Nói chuyện một lúc, vốn chỉ là nói xuề xòa, nhưng trong lúc vô ý đã chạm tới nội tâm của hắn, bỗng nhiên đánh vào trái tim hắn, nhất thời giúp hắn hiểu ra chính mình đến tột cùng là như thế nào? Người vô tinh? Có thể là trong xương là một người đa tình.
Cả đời này hắn phải xoay xở mà sống,nhưng không biết phải xoay thế nào.
Hôm nay, cuối cùng, lúc này lòng hắn hoàn toàn thanh tỉnh, hai mắt cũng chuếch choáng hơn, nhìn chằm chằm Hải Đường, chậm rãi nói hai tiếng:
-Đa tạ.
Lời nói của nàng hôm nay tất cả đều rơi vào hạ phong, nhưng cũng không làm sao tức giận, chỉ la sau khi nghe được hai tiếng đa tạ, trong lòng cũng cảm thấy thất thố, nhìn đôi mắt đầy men say của hắn lại có thêm vài phần kiên nghị, lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy bất an, ngẫm nghĩ lại, đáy mắt đã lại sáng hơn:
-Với tài của đại nhân, phía nam là một sân khấu tốt.
Đại nhân cũng không muốn chiến, đó là bằng hữu của Hải Đường.
Chỉ mong đại nhân khi chấn khởi nhận quyền, có thể vì vạn dân, đừng có ý tự mãn, như vậy mới là chính đạo.
Nhẹ nhàng đặt chén rượu lên cạnh bàn, hắn nhẹ nhàng đáp:
-Yên tâm đi, ta vừa mới khởi hành thôi.
…
…
Ngoại trừ Khổ Hà, Hải Đường được cho là đệ nhất cao thủ Bắc Tề, có giai nhân thủ hộ bên cạnh, đã xua tan hết do dự trong lòng hắn, hắn uống rượu đến nhẹ nhàng vui vẻ không gì sánh được.
Tuy còn tính trẻ con không chịu uống rượu Ngũ Lương, nhưng Tố Mễ Tử lại tốt hơn, cổ họng vẫn khô, lồng ngực mở rộng, đầu buông lỏng, lâng lâng vui sướng mà say ngã trên bàn.
Đây là lần đầu tiên từ khi mở cái rương mà Phạm Nhàn say đến bất tỉnh nhân sự, cũng tại trên tửu lâu địch quốc, trước mặt Hải Đường cô nương chẳng là bạn chẳng là địch, hành sự như vậy thật có hơi điên.
-Ngài đúng là mọt người không thể nhìn thấu.
– Nàng nhìn người đang say sấp trên bàn ngủ như một đứa trẻ con, mỉm cười – Ta vẫn muốn gặp Tuyết Cần tiên sinh.
Phạm Nhàn thấy đầu hơi đau, một đôi tay mềm mại xoa xoa Thái Dương cho hắn, trong lòng kinh ngạc, nhưng hai mắt vẫn không mở, chỉ mở miệng:
-Đây là nơi nào?
Có lẽ vì đã uống nhiều rượu lắm, nên tiếng nói của hắn hơi khô, bàn tay xoa trên Thái Dương của hắn đã rời ra, một lát sau, có một cái chén được cẩn cẩn thận thận đưa tới bên mép, hắn nếm một tí, nhận ra là mật nhạt, giải rượu tốt nhất, nở nụ cười.
Hắn tin Hải Đường sẽ không hạ độc mình, vì như thế chính nàng cũng chẳng được chỗ tốt gì.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên ngửi được mùi hương nhàn nhạt quanh thân mình, hương vị cực kỳ thanh nhã, khiến lòng hắn nhộn nhạo lên, một luồng khí nóng bốc lên nơi tiểu phúc dựng thẳng, loạn tâm loạn chí.
Hương vị kia lại càng tới gần hơn, nhẹ nhàng nâng gáy hắn, chạm vào thân thể mềm mại khiến cho ngọn lửa trong lòng hắn càng khó nhịn.
…
Phạm Nhàn mở hai mắt, trong con ngươi bình tĩnh đã kịp không còn chút dục niệm, nhìn cổ tay bạch ngọc trước mắt, nhìn bộ váy xanh:
-Lý Lý?
Ti Lý Lý xoay người, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng hắn, hai mắt đầy âu yến ôn nhu nhìn hắn, còn hơn một chút đợi chờ, thêm một chút u oán.
Hai người một đường Bắc thượng vốn chỉ còn cách nhau một tầng giấy mỏng, Phạm Nhàn tức giận với thân thể người con gái quen thuộc kia, không khỏi hoảng hốt.
Từ khi vào Kinh mới chỉ thấy nàng một lần ở trong miếu, từ đó quyết định không liên quan đến nữ tử này nữa, nhưng nay thì ôn ngọc đã hiến thân, cảm xúc mềm mại này liên tục ngọ nguật trong ngực mình như tâm ma.
Vừa nãy còn uống rượu với Hải Đường, bây giờ đã thân thiết với Ti Lý Lý.
Phạm Nhàn đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ còn hơi khó hiểu biến hóa ở đây.
—
Kinh thành đầu hạ gió không nổi lên được đầy oi bức, cũng chẳng có lấy một giọt mưa, thực sự không phải một thời tiết tốt.
May sao lúc này ngày đã gần hết, có gió nhè nhẹ thổi qua, giải thoát cho kiến trúc bốn phía miếu nhỏ khỏi bị nướng dưới ánh mặt trời.
Trên đỉnh miếu,một mặt trăng tròn thật to nổi bật giữa bầu trời đêm.
Phạm Nhàn kéo lưng quần, như một dâm tặc từ trong chạy ra, khuôn mặt thanh tú có một vẻ sai lầm thể tin nổi.
Đến cửa miếu, hắn bỗng quay đầu lại, nhìn người con gái ngồi trên nóc miếu, tức giận mắng:
-Ngươi và sư phụ của ngươi đều là kẻ điên.
Phạm Nhàn luôn luôn thích ngụy trang, là xấu hổ, là ngọt ngào, là ngây thơ, tuy không ai tin nhưng vẫn cứ là khiết lương.
Nhưng hôm nay làm ra một chuyện hoang đường đến thế, trong lòng vừa sợ vừa giận chửi ẩm lên.
Hải Đường ở trên nóc nhà, như một bảo mẫu trông trẻ con, khăn vải bông không có trên đầu, cũng nhìn thấy tất cả.
Nàng dường như cũng thật không ngờ hắn lại tỉnh nhanh như vậy, vẻ mặt kinh ngạc, đôi mắt lại có một tí xấu hổ, một chút ý cười, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi:
-Nhanh như vậy à?
Phạm Nhàn nổi giận, sau đó thì choáng váng.
Đây rốt cuộc là nữ nhân kiểu gì đây?
Hải Đường lập tức hiểu, tự trách vỗ vỗ đầu:
-Thế nào đã quên ngươi là đồ đệ của Phí Giới.
Sớm biết thế, lúc trước cho thuốc đã cho thêm một tí.
Mặt trăng khẽ lay động, hơi run rẩy, Hải Đường nhẹ nhàng nhảy xuống, không dấy lên một chút bụi nào, nhẹ nhẹ nhàng nhàng rơi trên người Phạm Nhàn, nàng quay đầu lại mỉm cười nhìn vào trong, đẩy cửa miếu, ý bảo hắn hãy tự đi ra ngoài đi dạo một vòng.
Bên ngoài miếu chỉ là một màu đen, xa xa có tiếng ếch kêu, đầy hơi thở của nông gia, nhưng trong đầu Phạm Nhàn cũng đầy tức giận, lạnh giọng ép hỏi:
-Ngươi cho ta uống thuốc gì?
-Xuân dược.
– Hải Đường thản nhiên trả lời, rất quang minh chính đại – Loại tốt nhất trong cung.
-Ngươi… – Phạm Nhàn vươn ngón trỏ, chỉ vào mũi nữ tử biến thái này, như muốn đập nát mũi nàng – Ta là Khánh quốc sứ thần, nàng sẽ là nữ nhân của Hoàng đế các ngươi… Ngươi thật to gan!
Sắc mặt Hải Đường lập lức lạnh xuống:
-Phạm đại nhân khi ở bên sông đã hạ thuốc ta, thế nào vẫn chưa nhận ra chính mình nhát gan.
-Lúc đó là địch, hôm nay là bạn.
Có thể nào như vậy được? – Phạm Nhàn lập tức có vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Nàng mỉm cười:
-Ở trong cung, đại nhân đã nói thế nào?
…
Hoàng cung nhiều ngày trước.
-Lần trước ngươi cho ta giải dược, vỏ quýt quá nặng, ăn hơi khổ.
– Hải Đường cô nương say sưa dưới ánh mặt trời.
Phạm Nhàn cười biết đối phương đã nhìn ra gian trá của mình:
-Ta là Đề ti Giám Sát Viện, không phải cao nhân thiên địa, dùng thủ đoạn là chuyện bình thường, cô nương không nên để ý, đường nhiên, nếu thực sự để ý, cũng có thể hạ thuốc ta.
Lời này có chút ngả ngớn, Hải Đường cũng không đỏ mặt xấu hổ như nữ tử khác, nhàn nhạt trả lời:
-Nếu có cơ hội nhất định sẽ dùng.
o0o.