Trường An Nguyệt

Chương 16



Ta mang khăn che mặt, tựa vào ghế đọc sách cho đỡ chán, những câu chuyện về tiểu nương tử và thư sinh cũng không thú vị bằng mấy cung nữ trò chuyện ngoài cửa.

Sở ma ma đến từ cung may y phục phàn nàn: “Ta xui xẻo tám đời mới đến hầu hạ một công chúa bị thất sủng.”

“Bát công chúa là nhi nữ của tiên hoàng hậu, là bào muội của thái tử.” Đây là nha hoàn chăm sóc hoa cỏ trong vườn Thượng Uyển.

“Tiểu nha đầu nhà ngươi không biết gì cả,” Sở ma ma nói lại một câu, “Kể từ khi nhà Tấn thành lập đến nay, có công chúa nào rời cung dưỡng bệnh chưa? Mấy ngày nay Thái tử có phái người đến hỏi thăm hay không? Ngoại tổ Chương gia của nàng uy phong lừng lẫy cỡ nào, nếu thực sự muốn chữa bệnh cần gì phải đến cung điện ở ngoại ô phía Tây này?”

Ta cầm cuốn sách che mặt bật cười ngu ngốc, ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu vào cơ thể ta, tâm trạng ta cũng rộng lượng hơn rất nhiều.

Hoàng hậu Tiểu Chương thị hỏi liệu có thể chọn một cung điện vắng vẻ để ta ở lại cung Đại Minh hay không, nhưng bên Thái y viện nghiêm khắc bác bỏ ý kiến ​​này, còn miêu tả bệnh đậu mùa là một căn bệnh nghiêm trọng, một khi mắc phải sẽ làm biến dạng dung mạo, khiến các phi tần công chúa trong cung đều sợ hãi, đến nỗi họ đều thống nhất muốn ta rời khỏi cung.

Thất ca lén đến thăm ta một lần, sau khi biết bệnh thủy đậu không nguy hiểm đến tính mạng, huynh ấy bảo ta phải giữ bí mật danh tính, không cho phép ai khác ngoài thái y chẩn đoán mạch cho ta.

“Thất ca yên tâm, người thái y viện đến chữa vết thương và bôi thuốc, ngày thường vẫn dùng thuốc của Vu thái y.” Ta không định nói cho thất ca biết chuyện lẻn ra ngoài.

Thất ca đứng từ xa nói với ta qua tấm màn: “Tiểu Nghiên, đệ phải nhớ chuyện này liên quan đến cô, hoàng hậu và thậm chí cả Chương gia. Ngàn lần không thể bất cẩn, còn có chuyện của đệ và Từ Quân Dật là sao vậy?”

“Hắn là người đi ra từ cung của ta, chắc là không quên chủ cũ thôi.” Ta thản nhiên nói.

“Tiểu Nghiên, hắn là thái giám có tiếng xấu. Lần sau thà quỳ thêm một canh giờ nữa, còn tốt hơn là dính líu đến hắn.” Thất ca dừng lại, “Không phải là cô không thương đệ, trong triều liên lụy rất nhiều chuyện, nếu đệ vì hắn mà làm hỏng danh tiết, vậy chính là tự tay đánh vào mặt cô và Chương gia.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 100

Ta không muốn tranh cãi với thất ca, nên biểu diễn bị phát bệnh ngay tại chỗ, ngã xuống giường gào khóc.

“Điện hạ, Thụy Vương tới rồi, dẫn theo một vị thần y dân gian, nói rằng ông ấy đến đây để chữa bệnh cho điện hạ.” Quế ma ma đánh thức ta khỏi cơn buồn ngủ trên xích đu.

Ta ngáp dài: “Mời Tứ ca đến chính điện đi. Ma ma, chúng ta tìm cách đuổi thần y kia đi.”

Tứ ca cười híp mắt đang ngồi trong sảnh chính, ra hiệu cho ma ma và cung nữ lui xuống trước, chỉ để lại thần y chữa trị cho ta.

Ta đang băn khoăn không biết nên đối phó với thần y này như thế nào thì Tứ ca đã vén rèm bước vào: “Bát muội thật sự muốn bỏ trốn với Từ tướng sao?”

Ta sợ đến mức suýt té khỏi ghế, giọng điệu không rõ ràng giải thích: “Không phải bỏ trốn, ta…”

Vẻ mặt tứ ca tiếc nuối, thở dài: “Bát muội không lọt mắt lang quân Chương gia tuấn tú thì cũng thôi. Nhưng sao muội có thể thích tên thái giám nham hiểm độc ác đó được vậy?”

“Hắn, hắn không phải là người như vậy, hắn rất tốt với ta,” ta lo lắng nói, “Chờ đã, ta, ta không có thích hắn.”

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ ta căng thẳng, tứ ca sờ cằm đưa cho ta một thẻ bài có chữ Nhan, “Bát muội đừng hoảng sợ, là Từ tướng bảo bản vương đến đây, muội là Nhan công công từ phủ của Thụy Vương đi ra.”

Vừa dứt lời, vị thần y râu trắng bên cạnh tứ ca cởi bỏ bộ râu và mái tóc giả của mình, dưới bộ y phục nam là một cô nương có chiều cao tương đương với ta, vẻ bề ngoài cũng gần giống nhau. Nàng dùng chu sa đánh dấu đỏ lên mặt rồi lấy khăn che mặt lại, càng trông giống ta hơn.

Trước khi đi, tứ ca còn không quên trêu chọc ta lần nữa: “Sau khi bản vương đến Lâm Tri được một tháng, Quỳnh Hoa và Từ tướng đã liên minh riêng. Bát muội, nếu có cơ hội muội nên tìm một lang quân ân cần chăm sóc như Tứ ca đây, không hơn gì tên thái giám kia.”

Ta che miệng cười nói: “Lời hay của Tứ ca, muội sẽ ghi nhớ, một ngày nào đó sẽ nói với Từ tướng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bóng lưng của tứ ca cứng đờ, “Không cần, không cần, quan hệ của bản vương và Từ tướng rất nông cạn, Vương phi cũng sắp sinh con, mong Bát muội thương xót.”

Sau khi tứ ca đi rồi, ta giải thích những điều cần chú ý với thần y giả, thấy nàng bắt chước cách nói chuyện của ta, ta cười đến mức lăn lộn trên giường nhỏ.

“Trước đó nô tì là thị nữ bên cạnh Vương phi. Vương gia phải cầu xin Vương phi rất lâu mới cho ta tới.”

Ta có chỗ hơi khó hiểu, rõ ràng tứ ca và tứ tẩu như keo sơn, tại sao tứ ca lại rời Trường An đến Lâm Tri một tháng trước khi tẩu ấy sinh.

Những nghi ngờ của ta đối với tứ ca nhanh chóng bị ta quên đi, sau khi Quế ma ma và Trân Châu biết ta sắp rời đi, họ vừa lau nước mắt vừa thu dọn bọc hành lý cho ta.

“Lão nô biết không thể khuyên điện hạ, nhưng thật sự không muốn nói chuyện này với Thái tử sao?”

Ta lắc đầu nói rằng chỉ đến Ích Châu du ngoạn, không muốn để thất ca lo lắng.

Quế ma ma còn nhét tổ yến mà ta thường ăn vào, ta nhanh chóng khuyên: “Ma ma, không cần phải mang nhiều đâu, Từ tướng đã sắp xếp xong mọi việc rồi.”

“Mấy ngày nay lão nô thờ ơ lạnh nhạt.” Ma ma nhét qu@n lót của ta vào trong bao, “Nếu Từ tướng không phải thái giám, công chúa thà gả cho hắn còn hơn là gả cho lang quân Chương gia.”

Hai ngày sau, tổng binh Đỗ Nhược Phong dẫn tiểu đoàn Tây Sơn Nhuệ Kiện đi tuần tra biên giới Kế Trấn, mọi người trong triều đều biết rất rõ Chỉ huy sứ thực sự của đội quân mới gồm năm ngàn người người này chính là chưởng ấn Tư lễ giám, giám quân nội thần Từ Quân Dật.

Ta làm Nhan công công nội thị bên cạnh Từ Quân Dật, đang ngồi cùng hắn trên một chiếc xe ngựa đơn sơ. Đây là lần đầu tiên ta đi xa, không khỏi tò mò muốn xem dáng vẻ hành quân bên ngoài như thế nào.

Ta vừa vén góc rèm lên, Từ Quân Dật liền ngăn lại, nói: “Thả xuống.”

“Ồ.”

Hành quân trên đường thực sự rất nhàm chán, vì vậy ta nghiêng người kéo góc áo của hắn, “Từ tướng, Tiểu Nghiên muốn ra ngoài cưỡi ngựa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 53-55

Từ Quân Dật đang đọc tin tức quân sự của Kế Trấn, không ngẩng đầu lên: “Không được.”

Ta mím môi, rụt người lại, một lúc sau không bỏ cuộc hỏi: “Từ tướng, khi nào chúng ta mới ăn trưa?”

“Tiểu Nghiên, trong quân mỗi ngày hai bữa, giờ Thìn và giờ Mùi sẽ bắt đầu.”

(Giờ Thìn: 7h – 9h; giờ Mùi: 13h – 15h)

Ta nhớ hình như hắn đã nói với ta chuyến đi này không phải để du ngoạn, nếu biết trước như vậy cần gì để ma ma bỏ qu@n lót theo làm gì, chỉ cần đem một đống sách theo là được. Ta trời sinh chỉ thích vận động không thích yên tĩnh, ta chỉ có thể tìm một người sống khác trong xe để nói chuyện.

“Dung mạo Từ tướng thật tuấn tú, đáng tiếc là thái giám.”

Trán Từ Quân Dật giật giật, không để ý đến ta.

“Từ tướng cao như vậy, xem ra lệnh tôn nhất định cũng cao, Tiểu Nghiên cũng muốn cao hơn.”

“Từ tướng, tại sao nội các và giám quân không được cưỡi ngựa? Đây là quy củ do vị tổ tiên nào nhà Tấn đặt ra vậy?”

“Từ tướng, ngươi đọc trang này gần hai nén nhang rồi.”

“Lại đây.” Dưới sự quấy rối dai dẳng của ta, cuối cùng Từ Quân Dật cũng đặt tập giấy xuống, vỗ vỗ chỗ bên cạnh rồi vẫy tay với ta.

Ta nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chột dạ nói: “Tiểu Nghiên không cố ý làm phiền Từ tướng.”

Từ Quân Dật sờ đầu ta nói: “Há miệng.”

Ta ngoan ngoãn ngẩng đầu mở miệng hướng về phía hắn, Từ Quân Dật nhét một viên mứt trái cây vào miệng ta.

Vị ngọt lập tức tan trong miệng, ta đỏ mặt, đây là mứt trái cây hắn đã cho ta ăn lúc bôi thuốc.

Ta nhàm chán tháo chiếc trâm vàng trên đầu ra, khắc hoa đào lên khung cửa sổ bằng gỗ. Kỷ luật của lính mới rất nghiêm khắc, trong lúc hành quân chỉ có tiếng bước chân và tiếng vó ngựa, không biết đã qua bao lâu, ta nghe tiếng lạch cạch trong xe ngựa, lắc lư theo chuyển động của xe ngựa. Từ Quân Dật trong tầm nhìn của ta biến thành hai người, ta mơ hồ nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu hỏi: “Từ tướng, đâu mới là ngươi?”

Từ Quân Dật ôm ta vào lòng, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi.”

Sau khi nghe xong, ta ngã nằm lên đùi Từ Quân Dật.

– ——————

Tác giả: Say xe


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.