Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 2: Phiền phức tìm đến cửa



Nguyên quán của nhà họ Từ ở Giang Nam, lúc Từ Văn Chính mười sáu tuổi đã ra đời xông xáo, bây giờ cũng ròng rã bốn mươi năm trôi qua, cuối cùng ông cũng tạo nên được vùng trời ở thành phố lớn như Thiên Hải!

Ở trong trí nhớ của Từ Thiên Phong, không biết đã bao nhiêu năm không thấy nụ cười trên mặt Từ Văn Chính. Ít nhất là khi đối diện với Từ Văn Chính, ông chưa từng niềm nở với hắn! Đương nhiên, điều này cũng không thể trách Từ Văn Chính được, chỉ có thể trách bản thân không có lý tưởng mà thôi.

“Đồ khốn nạn, sao con còn chưa chết nữa?” Từ Văn Chính vừa thấy Từ Thiên Phong đã nổi giận, mắng xối xả: “Từ Văn Chính cha quang minh lỗi lạc cả đời, không biết tại sao lại sinh ra thằng con trai phản nghịch như conl”

Dù rất vui khi biết con trai mình đã thoát khỏi cái chết nhưng khi nhìn thấy đồ khốn này, ông lại nhớ đến những chuyện lộn xộn mà hẳn đã làm. Nếu không phải bây giờ Từ. Thiên Phong trông như sắp chết, Từ Văn Chính thật sự muốn tiến lên tát hắn một cái!

Ông là anh hùng hảo hán, sao lại sinh ra thăng con không có lý tưởng thế này. Ỷ thế hiếp người thì thôi đi, lần này còn suýt nữa phạm tội hi3p d@m! Mục tiêu hi3p d@m còn là Tống Dĩ Nặc, giám đốc tiếp thị của tập đoàn Thịnh Thế nhà mình!

Cũng không biết Tống Dĩ Nặc là ai mà xung quanh luôn có vệ sĩ giấu mặt bảo vệ. Cô tiến vào tập đoàn Thịnh Thế ba năm, tại sao không ai phát hiện ra hai vệ sĩ này? Kết quả là thằng con trai không lý tưởng của ông c**ng hi3p không thành công mà còn suýt nữa bị vệ sĩ của Tống Dĩ Nặc đánh chết!

Thấy Từ Văn Chính đi vào, Phương Lan lập tức đưa tay cản lại trước mặt Từ Thiên Phong: “Từ Văn Chính, ông đến đây làm gì? Ông còn ngại con trai bị thương chưa đủ nặng hả? Tôi nói cho ông biết, nếu ông dám đụng vào một sợi tóc của Thiên Phong, tôi sẽ ly hôn với ông ngay!”

“Nó thành ra như thế, chẳng lế không phải là do bà hay sao? Đã đến lúc này mà bà còn bảo vệ nó nữa hả?” Từ Văn Chính thật sự rất muốn mắng Từ Thiên Phong xối xả, thế nhưng nghe thấy lời đe dọa của vợ, ông vẫn bất đắc dĩ nuốt lại những lời đó, thay vào đó là trút giận lên người vợ mình.

Con hư tại mẹt! Có lẽ nhiều người ghen với người sở hữu tập đoàn Thịnh Thế khổng lồ như Từ Văn Chính, nhưng chỉ ông biết nỗi cay đẳng trong lòng! Ở trước mặt người ngoài, ông có thể là người giàu có nở mày nở mặt nhưng khi về đến nhà, thậm chí ông còn ước gì mình chưa bao giờ sinh ra thắng súc sinh này!

“Đúng vậy, đúng là tôi nuông chiều con, tôi yêu thương nó. Tôi chỉ có một thằng con trai, tôi không thương nó thì thương ai đây? Nếu ông thấy hai mẹ con tôi rồi lại không vui, chờ Thiên Phong khỏe lên, tôi sẽ lập tức chuyển về nhà mẹ đẻ! Không có tập đoàn Thịnh Thế, hai mẹ con chúng tôi cũng không chết đói!” Chỉ cần nhắc đến con trai là Phương Lan hiền lành trí tuệ sẽ biến thành sư tử cái giận dữ. Mặc kệ là người nào thì là chuyện gì không có lợi với con trai bà là bà sẽ xé xác thành từng mảnh nhỏ!

Tham Khảo Thêm:  Chương 109

Nhìn thấy cha mẹ tự dưng có được không ngừng cãi nhau trong phòng bệnh, Từ Thiên Phong chỉ cảm thấy đau đầu. Hắn muốn khuyên hai người nhưng lại không biết nên khuyên từ đâu.

Sau khi Phương Lan dọa ly hôn, Từ Văn Chính chợt nghẹn họng, chỉ có thể phất tay áo tức giận nói: “Bà… Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì bà cũng giết nó!”

“Dù sao cũng tốt hơn là bị ông đánh chết!” Mặc dù Phương Lan biết con trai bị mình chiều hư nhưng bà không chịu thừa nhận. Đối mặt với lời quở trách của Từ Văn Chính, bà phát động phản kích không hề do dự.

Sau đó hai vợ chồng lại cãi nhau kịch liệt trong phòng bệnh. Bác sĩ trong phòng bệnh thấy tình hình không ổn nên lặng lẽ lui ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Từ Thiên Phong không thể nhúc nhích. Nếu có thể đi được thì hắn cũng sẽ đi ra khỏi nơi này, để hai người cứ từ từ mà cãi.

Vì đứa con không nên thân Từ Thiên Phong này, không biết hai vợ chồng đã cãi nhau bao nhiêu lần nhưng chắc chẳn lần này là cãi vã dữ dội nhất.

“Được rồi, cha mẹ đừng cãi nữa, sau này con sẽ thay đổi!” Cuối cùng Từ Thiên Phong cũng lên tiếng, hắn không muốn nhìn thấy hai người lại cãi nhau như thế nữa. Hản nhất định sẽ thay đổi, bởi vì hắn đã không còn là Từ Thiên Phong kia nữa rồi!

Tiếng cãi vã của hai người đột nhiên dừng lại, nhìn Từ Thiên Phong trên giường với ánh mắt như gặp quỷ. Với tính tình của thằng ngốc này, không kêu gào muốn đi tìm Tống Dĩ Nặc báo thù mà lại còn nói răng sẽ thay đổi tật xấu trước kia là sao?

“Xem ra đầu óc vẫn chưa hồi phục…” Hai vợ chông không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài.

Một tuần sau, cuối cùng Từ Thiên Phong cũng xuất viện.

Tất cả bác sĩ đều cho răng anh được thần linh phù hộ. Vết thương nặng như thế, theo suy đoán của bọn họ thì ít nhất cũng phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi dăm ba tháng. Thế nhưng chỉ mới một tuần mà Từ Thiên Phong đã nhảy nhót tưng bừng rời khỏi bệnh viện!

Đương nhiên Từ Thiên Phong sẽ không nói cho bọn họ biết, lý do hắn có thể khôi phục nhanh như vậy là vì nội lực của hẳn đang hoạt động. Mặc dù thân thể này không còn mạnh mẽ như trước nhưng cũng không trở ngại việc hẳn tu luyện “Ngự

Long Quyết”!

Từ Thiên Phong cũng tranh thủ thời gian này mà sắp xếp lại thông tin trong đầu, nếu không phải vì bây giờ hắn đang ở trong thân thể người này, hắn đã muốn tự tay bóp ch ết “Tù Thiên Phong” cho rồi!

Từ Thiên Phong còn được gọi là “Từ hư hỏng”, 25 tuổi, phó tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế. Đương nhiên đây chỉ là chức danh cho có mà thôi. Thật ra người này đến tập đoàn Thịnh Thế chỉ có một mục đích, đó là theo đuổi Tống Dĩ Nặc, người được mệnh danh là “Hoa khôi ởThiên Hải”!

Tham Khảo Thêm:  Chương 28

Từ nhỏ Từ Thiên Phong đã ngậm thìa vàng, ăn uống cá cược chơi gái đều thành thạo! Có lần hắn tình cờ nhìn thấy Tống Dĩ Nặc thì sửng sốt như gặp được nàng tiên. Hắn mặt dày mày dạn hỏi xin chức vị phó tổng giám đốc với Từ Văn Chính, vốn định lợi dụng chức vị này mà quy tắc ngầm với Tống Dĩ Nặc, ai ngờ cô không thèm đếm xỉa đến hẳn. Sau này hẳn vận dụng rất nhiều thủ đoạn theo đuổi Tống Dĩ Nặc nhưng lần nào cũng bị cô từ chối không thương tiếc.

Mãi đến khoảng thời gian trước, Từ Thiên Phong không chịu được sự lạnh lùng của Tống Dĩ Nặc với mình nữa. Dưới cơn say rượu và bạn bè xúi giục, hẳn muốn c**ng hi3p Tống Dĩ Nặc, cuối cùng đã bị vệ sĩ bên người Tống Dĩ Nặc đánh gần chết, à không, nói chính xác thì “Từ Thiên Phong” đã chết rồi!

Về thân phận của Tống Dĩ Nặc, trước kia Từ Thiên Phong chưa từng nghe nhắc đến. Ở trong mắt hắn, Tống Dĩ Nặc chỉ là giám đốc tiếp thị của tập đoàn Thịnh Thế mà thôi, cùng lắm cũng chỉ là người phụ nữ bình thường có năng lực!

Được ăn thừa nhận là Tống Dĩ Nặc thật sự rất ưu tú. Không nói đến vẻ đẹp của cô, mới hai mươi tuổi đã tốt nghiệp đại học Thiên Hải, sau đó gia nhập tập đoàn Thịnh Thế. Chỉ trong ba năm ngăn ngủi, cô từ nhân viên nghiệp vụ bình thường trở thành giám đốc tiếp thị với mức lương vài triệu mỗi năm, hoàn thành thăng tiến nghề nghiệp mà nhiều người không thể hoàn thành trong đời. Chỉ riêng điều này cũng đủ chứng minh sự xuất sắc của Tống Dĩ Nặc!

Phụ nữ ưu tú luôn rất kiêu ngạo, đương nhiên Tống Dĩ Nặc cũng không ngoại lệ. Trong những năm qua, có rất nhiều người theo đuổi Tống Dĩ Nặc, trong đó cũng không thiếu mấy cậu ấm như Từ Thiên Phong, cũng không ít thanh niên tự nhận tài năng đẹp trai hơn người. Thế nhưng cô chưa bao giờ đồng ý với lời theo đuổi của bất kỳ ai.

Từ Thiên Phong ngồi trên xe nghĩ đến chuyện của Tống Dĩ Nặc, không lâu sau tài xế đã đưa hắn về nhà. Mặc dù hắn đã có ấn tượng về biệt thự nhà họ Từ trong ký ức tên phá của kia nhưng hắn vẫn sốc sau khi tận mắt nhìn thấy.

Biệt thự nhà họ Từ, thay vì nói là biệt thự thì không bằng nói là trang viên. Nơi sinh hoạt chỉ là một phần rất nhỏ, hầu hết khắp nơi đều là cảnh quan nhân tạo. Chỉ mỗi hồ bơi xa hoa đã có hai cái, còn có khu vườn khổng lồ phía sau, thậm chí là căn biệt thự lớn cho người giúp việc, tài xế và vệ sĩ.

Từ Thiên Phong không thể không thở dài cảm thán cuộc sống của người giàu quá xa xỉ. Đương nhiên hắn chỉ cảm thán trong lòng mà thôi, chắc chắn hắn sẽ không từ chối cuộc sống xa hoa này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

“Ngày mai đến công ty, con đích thân xin lỗi Dĩ Nặc!” Từ Thiên Phong vừa về nhà thì Từ Văn Chính đã bước đến ra lệnh.

Thật ra có đôi khi Từ Văn Chính cũng hy vọng Tống Dĩ Nặc. có thể trở thành con dâu nhà họ Từ. Ít nhất thì nếu con trai mình không có tương lai, với năng lực của Tống Dĩ Nặc cũng có thể duy trì sản nghiệp mà ông đã dày công kiến tạo, thậm chí còn có thể nâng cấp hơn, đây cũng là lý do mà ông mặc kệ con trai theo đuổi Tống Dĩ Nặc. Dù ông biết rõ thằng nhóc khốn kiếp này không xứng với Tống Dĩ Nặc, trong lòng ông vẫn còn sót lại hy vọng vô cùng mong manh. Thế nhưng sau việc này, ông biết hy vọng vô cùng mong manh trong lòng đã hoàn toàn vỡ nát.

Bây giờ ông không trông cậy vào việc Tống Dĩ Nặc trở thành con dâu của mình, chỉ hy vọng giữa con trai và Tống Dĩ Nặc sẽ không có thể sự cố nào nữa. Mặc dù ông không rõ thân phận của Tống Dĩ Nặc nhưng một người luôn có vệ sĩ âm thầm bảo vệ, có lẽ cũng không phải là người bình thường. Chỉ là không biết tại sao nhân vật như vậy lại chọn làm việc trong tập đoàn Thịnh Thế.

“Xin lỗi?” Từ Thiên Phong không nghĩ nhiều đến thế, hản chỉ khó hiểu nhìn Từ Văn Chính, lắc đầu thật mạnh: “Con suýt c**ng hi3p cô ta, người của cô ta lại suýt nữa đánh chết con. Hai bên huề nhau, không ai nợ ail”

Hản là ai chứ? Là “Thương Long” quyền lực nhất trong tổ chức “Người chấp pháp” mà lại xin lỗi con người á hả? Chỉ có người khác xin lỗi hẳn thôi!

“Khốn nạn!” Từ Văn Chính không nhịn được mắng ầm lên, sau một tuần quan sát trong bệnh viện, ông còn tưởng rằng thăng ất ơ này đã thay đổi, trong lòng còn thầm vui mừng nhưng không ngờ còn chưa thành hình thì đã lộ nguyên hình rồi!

Nghe thấy tiếng mắng của Từ Văn Chính, Phương Lan mặc tạp đề vội vàng chạy ra khỏi bếp, sợ ông già này lại dạy dỗ con trai cưng của bài!

Lúc này người giúp việc đến báo cáo, nói rằng cục trưởng Lý Tu Bình của cục thành phố Thiên Hải dẫn người đến.

“Mời vào!” Từ Văn Chính tức giận trừng Từ Thiên Phong, vội vàng gọi người đón Lý Tu Bình vào.

Khi Lý Tu Bình bước vào, Từ Văn Chính bỗng dưng cảm thấy hơi khác thường. Ông và ông ta cũng khá thân thiết, trước kia ông ta luôn một mình đến biệt thự nhà họ Từ, hôm nay lại mang theo đại đội cảnh sát, trong đó còn có rất nhiều cảnh sát vũ trang.

“Cục trưởng Lý, ông đây là?” Từ Văn Chính khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu. Bình thường ông đều gọi Lý Tu Bình là “ông Lý”, nhưng ở trước mặt nhiều cảnh sát như vậy, ông vẫn nể mặt ông ta.

Hơn nữa lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông cũng học được cách nhìn mặt nói chuyện. Nhìn thấy biểu cảm của Lý Tu Bình, ông bỗng có dự cảm chẳng lành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.