Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 14: Có phải đây là cảm giác gia đình không? 



Sáng sớm hôm sau, khi Từ Thiên Phong mở mắt ra, ba người còn lại vẫn đang ngủ say trong phòng khách, hắn cũng lười đánh thức họ, cứ thế bước ra ngoài, lái xe rời đi.

Những người có thể có một phòng riêng cố định trong câu lạc bộ Danh Sĩ như họ, trên khoản ghi lúc nào cũng có hàng chục triệu, nên không cần phải lo lắng về việc thanh toán hóa đơn.

Đầu tiên, hắn đến tòa nhà mà Tiêu Cảnh Văn nhắc tới, đúng là cũng không xa nhà lắm, nằm ngay giữa tập đoàn Thịnh Thế và nhà họ Từ, chỉ cần rẽ qua một ngã ba đường là đến rồi. Trước đây Từ Thiên Phong cũng thường đi qua đây, nhưng hắn không hề biết tòa nhà đang xây dở này lại là tài sản của Tiêu Cảnh Văn. Tòa nhà năm tầng này được xây dựng rất tốt, trang trí mặt tiền cũng đã hoàn thiện, do không có người quản lý nên nhìn có vẻ hơi tồi tàn, chỉ cần tìm người dọn dẹp và tiến hành sửa sang đơn giản là được.

Bước vào tòa nhà, nhìn xung quanh thì thấy rất bừa bộn, vật liệu xây dựng không dùng đến ở khắp nơi, dây điện lộ ra ngoài không khí đã hơi cũ. Dù vậy, tòa nhà vẫn ổn định, tòa nhà do Tiêu Cảnh Văn xây chắc chắn không thể là một công trình kém chất lượng.

Tòa nhà năm tầng mỗi tầng đều hơn năm nghìn mét vuông, chỉ cần trang trí một chút là có thể sử dụng, xem ra lúc đó Tiêu Cảnh Văn đã bỏ ra rất nhiều tiền để theo đuổi minh tinh nhỏ đó.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi khi ngắm tòa nhà, Từ Thiên Phong còn gọi điện về cho mẹ để bà không lo lắng vì đêm qua hắn không về.

Vừa cúp điện thoại, hắn chợt sửng sốt, giờ đây hắn đã gọi điện cho Phương Lan như một thói quen tự nhiên. Hắn thấy dường như mình đã hòa nhập vào gia đình này và cũng rất thích bầu không khí này, trong lòng có cảm giác lưu luyến khó hiểu.

Có phải đây là cảm giác gia đình không?

Sau khi xem xong, hắn lái xe thẳng đến Thịnh Thế, Từ Thiên Phong không biết nhiều về việc mở công ty nên định hỏi Từ Văn Chính và Lâm Sơ Ảnh để tham khảo.

Bước vào Thịnh Thế, Từ Thiên Phong vẫn nhận được rất nhiều ánh mắt liếc nhìn như mọi khi, nhưng hắn không quan tâm mà đi thẳng lên tầng bốn mươi chín.

Đẩy cửa văn phòng của tổng giám đốc ra, Từ Văn Chính vẫn đang cúi đầu xử lý văn kiện, nhìn thấy Từ Thiên Phong người nồng nặc mùi rượu mở cửa đi vào, ông khẽ cau mày: “Lại đi uống rượu à? Sau này bớt tiếp xúc với những người đó đi, con mới thay đổi được mấy ngày thôi, đừng có lại quay về dáng vẻ như trước đây!”

Từ Thiên Phong khẽ mỉm cười: “Cha yên tâm, trong lòng con hiểu rõ!”

“Ừ, trong lòng hiểu rõ là tốt! Vào phòng cha tắm rửa thay quần áo trước đi!” Từ Văn Chính không nhiều lời nữa.

Từ Thiên Phong gật đầu, đi vào phòng xép trong văn phòng tổng giám đốc, xả nước tắm.

Tắm được nửa chừng, hắn chợt nhận ra mình không có quần áo để thay, nên thò đầu ra ngoài nói: “Cha ơi, ở đây có quần áo dư không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 424: Ngươi khi phụ sư phụ ta

Từ Văn Chính ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: “Trong tủ bên trái phòng ngủ có mấy bộ quần áo, có cả đồ lót, cha đều chưa từng mặc, lát nữa con có thể chọn một bộ!”

“Ồ, thế thì tốt quá!” Từ Thiên Phong rụt đầu lại, tiếp tục tắm.

Tắm xong, hắn quấn khăn tắm, mở tủ quần áo ra và lập tức thấy choáng váng.

Trong tủ quần áo treo đầy những bộ vest mới toanh, không có bộ quần áo thường ngày nào, dù là Từ Thiên Phong ngày xưa hay Từ Thiên Phong bây giờ đều không thích mặc vest, mà luôn mặc quần áo bình thường.

“Cha ơi, không có bộ quần áo nào khác à? Tại sao đều là vest?” Từ Thiên Phong nhìn quần áo trong tủ, cau mày hỏi lại.

Từ Văn Chính vô duyên vô cớ liếc nhìn hắn, cười nói: “Ở đây chỉ có vest thôi, lẽ nào con còn trông chờ một ông già như cha, mỗi ngày đều mặc quần áo giống con để đi làm à?”

Với thân phận của Từ Văn Chính, hầu hết thời gian ông đều mặc vest, ông không thể đi họp với quần áo bình thường được đúng không.

Từ Thiên Phong nhún vai, không có thì không có. Tuy mặc vào hơi khó chịu nhưng vẫn tốt hơn quần áo đầy mùi rượu của mình.

Khi hắn thay quần áo và xuất hiện trước mặt Từ Văn Chính một lần nữa, Từ Văn Chính không khỏi sửng sốt, hai cha con có dáng người gần như giống nhau, quần áo của ông rất vừa với con trai ông. Không thể không nói, thằng nhóc trông rất thú vị khi mặc bộ quần áo này. Một từ thôi, đẹp trai!

“Không tệ, rất vừa vặn! Nhìn thuận mắt hơn nhiều!” Từ Văn Chính dừng việc đang làm, tựa lưng vào ghế, hài lòng gật đầu, trên mặt nở một nụ cười.

“Có hơi vướng víu…” Từ Thiên Phong cử động thân thể, nhưng vẫn cảm thấy có hơi không thoải mái, quyết định sau khi về nhà sẽ thay nó ngay.

Nhìn dáng vẻ không thoải mái của Từ Thiên Phong, Từ Văn Chính mỉm cười bảo hắn ngồi xuống: “Nghe nói thằng nhóc con đã khiến cho toàn bộ vệ sĩ của nhà ta đầu hàng? Con trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế? Cha nghe mẹ con nói, con đã luyện được loại võ thuật gì đó?”

“Đúng thế, con là thiên tài, vừa học đã hiểu, giống như Lệnh Hồ Xung vậy!” Từ Thiên Phong cười nói.

Lời lẽ khoa trương của hắn có thể lừa gạt người bị phim truyền hình đầu độc như Phương Lan, nhưng muốn lừa gạt Từ Văn Chính thì có chút ngây thơ rồi! Nhưng Từ Văn Chính cũng biết mình không hỏi được gì, nên lười hỏi tiếp, chỉ cần con trai ông thay đổi theo hướng tốt là được.

“Lại còn Lệnh Hồ Xung, con không biến thành Lâm Bình Chi thì cha và mẹ con đã cảm tạ trời đất rồi!” Từ Văn Chính trợn mắt nhìn hắn, rồi nói: “Nghe nói con dự định mở công ty bảo vệ, đã nghĩ xong nên mở như thế nào chưa?”

“Không phải con đang tới hỏi cha đây à? Cha biết mà, con không biết nhiều về việc thành lập công ty, nên định học hỏi kinh nghiệm từ cha!” Từ Thiên Phong khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: 48: Nếu Như Em Thuần Phục Được Anh

“Không hiểu sao con lại mở công ty nữa? Con đang mua việc cho ông già này phải không? Cha có rất nhiều việc phải giải quyết. Con đi tìm Sơ Ảnh và nhờ nó dạy cho còn một số thứ cơ bản trước, tối về nhà cha sẽ cho con lời khuyên sau.” Mặc dù ngoài miệng thì trách móc nhưng trong lòng Từ Văn Chính lại rất vui vẻ, chỉ cần con trai chịu học hỏi, với sự thông minh của hắn, những chuyện này sẽ dễ như ăn bánh!

Thằng nhóc thối, cuối cùng cũng đi đúng hướng rồi! Giây phút này, trong lòng Từ Văn Chính cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Được ạ!” Từ Thiên Phong gật đầu nói: “Cha mang tạm mấy vệ sĩ bên người đi, chờ xong việc thành lập công ty, con sẽ tìm những người đáng tin cậy hơn cho cha!”

Xung quanh Từ Văn Chính có rất nhiều vệ sĩ, nhưng bọn họ cũng gần giống như những vệ sĩ ở nhà, chỉ có thể lừa gạt người khác, còn lại chẳng được gì, nhà họ Từ làm ăn lớn, khó tránh sẽ thu hút sự thèm muốn của người khác. Vì sự an toàn của ông, Từ Thiên Phong quyết định sẽ huấn luyện cho ông một vài người đáng tin cậy để mang theo bên mình.

“Chuyện này con quyết là được!” Từ Văn Chính cười nói.

Nếu con trai biết võ công vậy thì ông sẽ giao sự an toàn của mình cho hắn, hắn sẽ không bao giờ làm hại ông.

“Ừm, vậy cha cứ bận đi, con tới chỗ chị xem thử!”

“Này, người đàn ông vừa bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc là ai vậy? Trông quen quen? Đẹp trai quá!” Cô thư ký xinh đẹp trong phòng thư ký đang định mang tài liệu đến phòng tổng giám đốc thì tình cờ nhìn thấy Từ Thiên Phong đi từ phòng tổng giám đốc ra, nhìn bóng dáng rời đi của hắn, cô ta lập tức mê mẩn.

“Tiểu Mẫn, sao cô còn đứng đó? Còn không mau mang văn kiện vào cho tổng giám đốc đi!” Một thư ký xinh đẹp khác nhìn thấy Tiểu Mẫn ngơ ngác đứng ở cửa liền nhanh chóng đi tới đẩy cô ta.

“Á, chị Tình, em xin lỗi, em sẽ mang vào ngay!” Tiểu Mẫn tỉnh táo lại, nhanh chóng bước tới gõ cửa phòng tổng giám đốc.

Sau khi ra khỏi văn phòng của Từ Văn Chính, Từ Thiên Phong đi thẳng đến văn phòng của Lâm Sơ Ảnh.

Trước đây đây là văn phòng của hắn, chắc bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi nhỉ? Sẽ không còn chỉ có một chiếc bàn làm việc và một chiếc máy tính nữa.

“Cốc cốc…”

Từ Thiên Phong gõ cửa, hắn không dám tùy tiện đi vào như lúc vào phòng làm việc của cha mình, nếu như Lâm Sơ Ảnh đang tắm trong đó thì sẽ rất xấu hổ.

“Vào đi!” Giọng nói của Lâm Sơ Ảnh phát ra từ bộ đàm điện tử ở cửa.

Từ Thiên Phong mở cửa đi vào.

Lúc hắn bước vào, hai người phụ nữ trong văn phòng đều sửng sốt, họ chưa từng nhìn thấy Từ Thiên Phong mặc quần áo chỉnh tề. Tục ngữ có câu người đẹp vì lụa. Sau khi Từ Thiên Phong mặc bộ vest chỉnh tề này, không hiểu sao lại có được khí chất phóng khoáng thoát tục, nụ cười tà ác mang tính biểu tượng trên khuôn mặt khiến hắn trông càng nam tính hơn. Sự thay đổi phong cách đột ngột này khiến hai người phụ nữ trong văn phòng có vẻ hơi xuất thần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Phi yêu tức hồ

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, theo một nghĩa nào đó, họ đều chú trọng đến ngoại hình, đàn ông thích phụ nữ xinh đẹp và có dáng chuẩn, còn phụ nữ thích đàn ông đẹp trai và có khí chất. Những người có những đặc điểm này luôn có thể thu hút sự chú ý của người khác giới trước tiên, giống như Từ Thiên Phong vào lúc này.

Từ Thiên Phong cũng sửng sốt, tại sao Tống Dĩ Nặc lại ở đây? Phải chăng đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết?

Tống Dĩ Nặc phát hiện Từ Thiên Phong đang nhìn mình, lập tức ý thức được mình đã thất lễ, vội vàng quay đầu sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy, cô sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tiếp tục báo cáo với Lâm Sơ Ảnh: “Tôi nghĩ nên thay đổi người đại diện thương hiệu quần áo của công ty. Sự nổi tiếng của Trần Luân đã giảm sút do hành vi không đứng đắn của mình và anh ta không còn thích hợp làm người đại diện của loạt thương hiệu ‘Thanh Nha’ nữa!”

“Thiên Phong, em ngồi cạnh chờ chị chút, để chị thương lượng với Dĩ Nặc chút chuyện đã!” Lâm Sơ Ảnh cũng định thần lại, sau khi nói chuyện với Từ Thiên Phong, cô hỏi Tống Dĩ Nặc: “Vậy cô thấy ai thì thích hợp hơn?”

“Trước mắt trong lòng tôi có hai ứng viên, một là Tần Thiển Ngữ, hai là Lý Hiểu Linh. Hình tượng và khí chất của hai người này khá phù hợp với vị trí của thương hiệu chúng ta, nhưng cá nhân tôi thích Lý Hiểu Linh hơn!” Nói đến công việc, Tống Dĩ Nặc đã lấy lại được khí thế mạnh mẽ vang dội.

“Nói lý do của cô xem!” Lâm Sơ Ảnh gõ nhẹ lên bàn, lộ ra vẻ suy tư.

Tống Dĩ Nặc gật đầu và phân tích: “Trong hai năm qua, Lý Hiểu Linh đã phát triển rất tốt. Cô ấy đã đóng một số bộ phim bom tấn và thường xuất hiện trong các liên hoan phim ở nước ngoài. Cô ấy có xu hướng chuyển sang thị trường quốc tế, điều này sẽ giúp chúng ta quảng bá sản phẩm của mình ra thế giới. So với Tần Thiển Ngữ, mặc dù ở Trung Quốc được coi là ‘Lạc Thần’, nhưng dù sao cũng còn trẻ, hơn nữa ở nước ngoài cũng không nổi tiếng!”

Cô nói cũng rất có lý, nhưng Lâm Sơ Ảnh cũng có những cân nhắc của riêng mình: “Vấn đề lớn nhất của Lý Hiểu Linh là tuổi tác của cô ấy. Cô ấy hiện đã ngoài ba mươi. Đối với nữ minh tinh mà nói, tuổi tác luôn là vấn đề không thể xem nhẹ. So qua sánh lại, tuy rằng danh tiếng của Tần Thiển Ngữ không bằng Lý Hiểu Linh, nhưng vẫn tốt hơn là vì cô ấy còn trẻ, bây giờ mới hai mươi mốt tuổi, là thời điểm có sức sống mãnh liệt và sự phát triển trong tương lai là vô hạn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.