Cùng dâng tấu là chuyện nhỏ, tại hạ cũng không thấy có gì không thích hợp, chỉ là có một chuyện mong cao nhân của Hồng lư tự thỉnh giáo, nay triều đình có thể nói là trung chính, không ai không phải là cao nhân học vấn sâu rộng, đạo đức ngờ ngời, không tiếc công sức nâng đỡ hậu bối, vì sao tiểu tử lại chưa từng được các vị trưởng bối yêu quý bảo vệ? Nói tới chuyện tư, ai ai cũng vui vẻ, chỉ là tiểu tử nhắc tới chuyện công, chư vị trong triều đều treo cao thẻ từ khách, cố ý lảng tránh, thế là vì sao?
Hôm nay Đường Kiệm có việc muốn nhở, Vân Diệp liền dùng chuyện cùng dâng tấu khoe công bắt ông ta giải thích, vì sao mỗi chuyện mình tấu lên triều đường đều bị nghiên cứu đi nghiên cứu lại, rồi mới có câu trả lời lấp lửng, thường phải đi tìm Lý Nhị giải thích rõ ràng mới làm được. Rốt cuộc vì sao, Vân Diệp tự thấy mình không làm tổn hại tới lợi ích của bất kỳ ai, cơ bản đều là chuyện hai bên cùng có lợi, vì sao lại khó khăn như thế?
– Vân hầu không biết à?
Đường Kiệm hỏi lại:
– Không biết, tiểu tử tuy ít tuổi, nhưn liên quan tới chuyện thử viện, nhất định làm đúng bổn phận, không cho ai nắm được nhược điểm.
Vân Diệp vừa nói xong, Đường Kiệm và Hứa Kính Tông cùng cười ngặt ngẽo, khiến y không hiểu ra sao.
Cười lâu lắm bọn họ mới ngừng lại được, Đường Kiệm bảo Hứa Kính Tông:
– Duyên Tộc, ngươi hãy nói nguồn cơn cho vị hầu gia hồ đồ tài năng kiệt xuất này biết, để lão phu cười thêm lúc nữa đã, có thể khiến Vân Bất Khí đứng đầu Trường An tam hại phải gãi đầu, đáng lão phu uống say một bữa.
Hứa Kính Tông lau nước mắt:
– Vân hầu, ngài xui xẻo ở chỗ chuyện gì cũng nghĩ quá chu đáo, làm quan trên tìm không ra lỗi, quan trên sở dĩ làm quan trên vì nhất định cao minh hơn ngài, ngài dâng tấu khiến bọn họ thấy ngài mới là quan trên, vì tâm tư đó nên bọn họ mới tìm kiếm bới móc từng sai sót một, dù sai một chữ cũng tốt, đáng tiếc hầu gia không cho bọn họ cơ hội đó. Dâng tấu lên, là hi vọng quan trên sửa chữa, bổ xung rồi phê duyệt. Nhưng tấu của ngài không cho bọn họ chỗ sửa chữa, tức là bọn họ là đám ngốc, vì để mình không làm kẻ ngốc, bọn họ đành ủy khuất ngài làm kẻ ngốc.
– Khi ta ở công bộ thường xuyên bị gọi đi xem tấu của ngài, nói thật lòng, mỗi yêu cầu của ngài đều hợp lý, mỗi chủ ý để nằm ngoài dự liệu nhưng có thể nói là tuyệt diệu, mỗi lần ta xem đều có thu hoạch mới, liên tục vỗ bàn khen hay, hận không thể tới thư viện thỉnh giáo. Bản tấu như thế ta nhớ có ba cái, cái đầu là ( tân kiến khác vật viện thỉnh chuẩn thư), cái thứ hai là ( thỉnh bát công phí ngân tiễn thư) cái thứ ba chính là ( thư viện khải luận) nổi danh.
– Ta đã xem qua không dưới một nghìn tấu chương, ấn tượng sâu nhất trong cái đầu tiên là ngài trình bày tính tất yếu của thành lập thư viện, bất kể từ quân, công, nông, thương, đều có luận cứ không ai phản bác được, thấy chỉ cần đóng dấu lên là xong, không cần làm gì, ngài sẽ thao tác thành công.
Bản tấu thứ hai khỏi phải nói, thượng thư đại nhân ở công bộ đem nó thành bản mẫu, nhưng chi phí kỳ quái nhưng lại tồn tại thực sự, làm bọn ta choàng tỉnh, té ra chi phí một công trình có thể tính như thế. Hầu gia không biết c hứ thượng thư đại nhân xem xong mồ hôi ướt đẫm lưng, một tấu chương như vậy mà thông qua, công bộ sẽ biến thành trò hề, ngài nói xem bọn họ có thông qua không?
Bản tấu thứ ba là tác phẩm đắc ý của hầu gia, làm các tể tương của tam tỉnh khốn đốn, sợ rằng ngay bệ hạ cũng hối hận vì câu anh hùng thiên hạ ở hết trong tay ta, dù sao ta không dám bình luận, cũng không có năng lực bình luận. Chỉ nghe bệ hạ xem xong tấu chương của hầu gia về cung trách phạt liền bảy tám nội thị, ngày hôm sau đích thân hạ lệnh xây dựng thư viện, đồng thời bắt bá quan văn võ sau này dâng tấu phải đạt trình độ mỗi lời phải có ý nghĩa, nếu toàn nịnh bợ, ca tụng công đức sẽ bị phạt tiền, trừ lương. Đường hồng lư, ngài cũng bị trừ lương phải không?
Đường Kiệm cười chảy nước mắt:
– Lão phu đúng là xúi quẩy, dâng tấu xin tiền ngay sau tấu (thỉnh bát công phí ngân tiễn thư) của hầu gia, tiền đâu c hẳng thấy còn bị phạt hai tháng lương, đó họa do ngài gây ra đó, hại lão phu bị người ta cười nửa năm, món nợ này tính sao đây?
Vân Diệp hiểu rồi, thì ra mình thành phái thiểu số trong quan trường, văn võ toàn triều đang sống yên lành cho qua ngày tháng, đột nhiên nhảy ra một tên đáng ghét quấy vũng nước trong thành đen xì, làm mọi người không được sống yên, tất nhiên phải bới móc y.
Còn may khi mọi người đang đợi Vân Diệp thi triển tài năng, y lại lui về trốn và thư viện đọc sách, làm bọn họ lồi hết cả mắt, nghĩ tới đó Vân Diệp thầm đắc ý, lão tử chơi trò bất ngờ thế đấy, có một cục xương cũng khiến các ngươi đánh nhau vỡ đầu, còn lão tử đứng bên ăn thịt xem náo nhiệt, tên nào nứa mắt thì đi ra đá cho một phát, quá tuyệt vời.
– Chỉ là ba công văn cách thức hóa đã khiến các vị như gặp đại địch, học vấn như thuyền đi ngược dòng, không tui thì lui, các vị hiện giờ hiện nằm trên công lao ăn vào vốn, ăn được hai ba năm nữa thôi, đợi học sinh thư viện ăn tốt nghiệp, cách viết công văn của bọn họ sẽ giống ta y như đúc, tới khi đó, không chỉ có ba bản công văn, mà là ba nghìn, ba vạn, khi ấy, Đường công, Hứa công, các vị tự xử thế nào?
Vân Diệp nói xong cười khoái trá bỏ đi.
– Lão Đường, ta thì không sao, trở về ta tới thư viện làm viện phán, cùng lắm bỏ thể diện xuống tới lớp học bài, tư chất của Hứa Kính Tông ta chẳng lẽ không học nổi sao? Lão Đường, đợi xem tấu chương mới của ta nhé.
Thấy Đường Kiệm trầm tư, liền kích thích ông ta thêm phát nữa, rồi ung dung chắp tay sau lưng bỏ đi, đi xem Hà Thiệu xỏ vòng cho bò thế nào.
Lại một tiếng bò kêu thảm đánh thức Đường Kiệm, vừa nghĩa tới sau này có vô số tấu chương kiểu Vân Diệp đổ xuống, mình không phán đoán được sai lầm trong đó, tình hình đáng sợ như thế, mình ngoài cuốn gói về quê thì không còn cách nào nữa.
Không được, ta tới thư viện học thì quá mất mặt, con ta có thể đi, nó còn là trẻ nhỏ, không phải cứ om sòm đói đi thư viện học hay sao?
Tâm sự được giải quyết, toàn thân nhẹ nhõm, dù là tiếng bò kêu thảm cũng nghe thật sinh động.
Vân Diệp trở về lều, trời đã tối hẳn rồi, kỳ thực y rất mong Na Mộ Nhật tiếp nhận ý tốt của mình, vừa rồi chỉ tránh đi để có không gian cho Hoạn Nương khuyên nhủ Na Mộ Nhật, hiện trong lều chỉ có một mình, Vân Diệp thấy nên ngủ rồi, ở thời không có thứ giải trí nà tự nhiên tạo thành thói quen mặt trời lên thì dậy, mặt trời xuống thỉ nghỉ.
Hoạn Nương không biết đi đâu rồi, ngay cả nước rửa chân cũng phải tự chuẩn bị, mặc dù ở với nhau chưa lâu, Vân hấu gia được Hoạn Nương chiều thành đại thiếu gia ăn chỉ há miệng, mặc chỉ vươn tay.
Hết cách, không có ai đành phải tự làm, nhưng chưa đợi y làm thì lều đã bị vén lên, Na Mộ Nhật mặc bộ áo gấm đỏ rực đi vào, hôm nay nàng rất lạ, trên mặt không có vết bẩn nào, hai tay bê chậu nước cũng sạch sẽ,trên đầu cắm đầy đồ trang sức, không biết nàng kiếm ở đâu ra.