Đường Chuyên

Chương 398: Thiên Nhược Lệnh Kỳ Vong, Tất Tiên Lệnh Kỳ Cuồng



Vượng Tài cách đại thụ rất xa tìm cỏ mềm ăn khắp nơi, Vân Diệp nằm trên ghế mới làm, phơi nắng ở một nơi mặt trời hiếm khi xuất hiện.

Có một loại cỏ xanh ăn rất tốt, chẳng qua nó không nhiều, cần phải đi vào sâu trong bụi cỏ, mới đi được hai bước, một con rắn to như cánh tay đã quấn lên đùi Vượng Tài, siết chặt thân mình lại, Vượng Tài kinh hãi giơ chân trước chạy về phía Vân Diệp.

Nghe được tiếng hí của Vượng Tài, Vân Diệp giật mình nhảy bật dậy, lớn tiếng gọi tôi tớ Đậu gia lên hỗ trợ, cho rằng xuất hiện mãnh thú.

Đến trước mặt xem, một con rắn quấn trên chân trước của Vượng Tài, lè lưỡi muốn quấn lấy cổ Vượng Tài, Vân Diệp cầm lấy cái cuốc trên mặt đất, quay một vòng đập lên đầu mãng xà, đầu mãng xà rũ xuống, người vẫn bất động, vẫn vững vàng quấn lấy trên đùi trước của Vượng Tài, Vượng Tài bị đau kêu ầm lên.

Đám tôi tớ của Đậu gia cười hố hố xem náo nhiệt, không tên nào hỗ trợ, Vân Diệp cố gắng tỉnh táo lại, móc dao ra, cầm lấy đầu rắn đâm mấy cái, sau đó lại dọc theo lỗ đâm cắt đầu rắn xuống. Cắt đứt đầu rắn, Vân Diệp rõ ràng thấy được cơ thể màu trắng trong suốt của mãng xà đang nhanh chóng to ra, thân hình nhỏ con cũng trong nháy mắt to lên, chậm rãi trượt xuống đùi Vượng Tài, đuôi vẫn liên tục run run.

Đá mãng xà ra một bên, tỉ mỉ kiểm tra cho Vượng Tài đang trốn phía sau, ngoại trừ trên đùi xuất hiện vài vết máu thì không có vết thương gì khác, may là một con mãng xà, không phải là độc xà, bằng không hiện tại Vân Diệp khóc không ra nước mắt rồi.

Chán ghét nhìn thoáng qua đám khốn khiếp có chút hả hê, giờ khắc này Vân Diệp rất muốn giết người, làm hầu gia lâu rồi cũng có chút uy nghiêm, đám tôi tớ đều cúi đầu, tiếp tục làm việc, giống như vừa rồi không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Móc ra một miếng bánh điểm tâm, cái bánh này lấy lúc vấn an Đậu Yến Sơn, mặc dù rất xù xì, tốt xấu cũng là bánh điểm tâm, nhét vào trong miệng Vượng Tài an ủi cho nó, đến bây giờ cả người nó vẫn đang run.

Trong rừng chỉ cần có cơ hội bổ sung nhiệt lượng thì tuyệt đối không thể bỏ qua, đem thi thể của mãng xà dùng đinh gỗ đóng lên thân cây không có đỉa, cầm dao bắt đầu lột da từ chỗ chặt đầu.

Lột da rất thuận lợi, rắn dài gần hai thước, chừng hơn mười cân, rắn dã ngoại thật ra rất bẩn, phía dưới da rắn có rất nhiều ký sinh trùng, đây là nguyên do Vân Diệp vẫn không thích ăn thịt rừng, các thứ hoang dại thường đều có ký sinh trùng, các trận ôn dịch ở hậu thế cướp đi rất nhiều người sinh mệnh chính là bởi vì thói xấu ăn không cẩn thận.

Y không dự định buông tha con rắn này, Đậu Yến Sơn thân thể suy yếu, cần mấy thứ nhiệt lượng cao điều dưỡng một chút, dùng con rắn này bổ sung một chút dinh dưỡng cho hắn coi như là tận trách nhiệm của bằng hữu rồi.

Lão Đậu thích ăn thịt, rất quan tâm mấy vật sống, nói không chừng sẽ thích ăn thịt rắn, nghe nói mưu sĩ Trần Đăng nổi tiếng tam quốc bởi vì thích ăn thịt, kết quả mình đầy ký sinh trùng, đến cuối đời bụng to như trống, thân thể gầy gò, bụng toàn là giun, Vân Diệp nhìn ký sinh trùng nhúc nhích trên thịt rắn bị phơi nắng dưới ánh mặt trời từ từ chui vào trong thịt rắn, thoả mãn gật đầu, đây đúng là thứ đại bổ.

****

Từ khi nhìn thấy hạt vàng đầu tiên trong mâm đào vàng, Vân Diệp biết là Đậu Yến Sơn chết chắc rồi, Tham Qua nữ vương có thể sẽ không tin tưởng Vân Diệp, nhưng nhân loại ở trước mặt vàng có bao nhiêu lý trí, Vân Diệp rất rõ ràng.

Nam Chiếu cũng không phải chỉ có một bộ lạc như Tham Qua, nó là cách gọi chung của 100 bộ lạc, cao nguyên Vân Quý vốn chính là nhà của họ, nếu như để cho bọn họ biết có một bộ lạc đã rơi vào trong tay người Đường, nhất định sẽ không chịu để yên, nếu như nói khi xua đuổi địch nhân họ còn sẽ cân nhắc một chút năng lực tiếp nhận của mình, nhưng ở trước mặt vàng, đám thủ lĩnh bộ lạc biết vàng quý giá nhất định sẽ liều chết mà làm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 541: Viên tịch quy khư 1

– Bộ lạc Tham Qua đã phát hiện ra biển vàng.

Vân Diệp hời hợt nói những lời này cho Tham Qua nữ vương, sản lượng ngày hôm nay, năm lượng vàng bỏ vào túi được ném lên sàn nhà.

Tham Qua bán tín bán nghi mở túi ra, đổ vàng vào trong bát cơm, cát vàng chỉ không qua đáy bát, nàng nhìn rất tỉ mỉ, một lúc lâu sau ngẩng đầu nói với Vân Diệp:

– Không sai, đều là vàng, các ngươi kiếm được thế nào?

– Khách nhân của cô có một loại công cụ, sử dụng loại công cụ này, hai người, mỗi ngày đều đào được nhiêu đây vàng, ngày hôm qua ta đã nói cho cô rồi, cô không tin, ta cầm vàng qua cho cô xem, còn phải đưa cho khách nhân của cô xem, mấy ngày nay hắn nhất định sẽ chế tạo thêm công cụ, vàng của Nam Chiếu các cô rất nhanh sẽ bị hắn đào hết.

Vân Diệp nói xong cầm theo thịt rắn, vàng đi tìm Đậu Yến Sơn, trong trúc lâu phía sau truyền ra tiếng rít gào như dã thú, tiểu lâu cũng thoáng run rẩ nhếch nụ cười nơi khóe môi.

Đậu Yến Sơn cuối cùng cũng ngừng máu, ngủ cả ngày đã có thêm chút tinh thần, nằm nghiêng trên giường nghe tôi tớ báo cáo thành quả hôm nay, khi hắn nghe được chỉ trong một ngày đã đào được năm lượng vàng, lập tức liền ngồi dậy, muốn cười to, lại lo lắng bị thương thân thể, tinh thần rất dồi dào, đang muốn khích lệ người hầu hai câu thì ngoài lâu ngoại truyền tới âm thanh của Vân Diệp và lão quản gia, hắn lại nằm xuống, làm bộ suy yếu lắm.

Vân Diệp đặt bát vàng lên bàn trước cửa sổ, quân tử hổ thẹn nói chuyện tiền, cầm theo con rắn bị lột da đi tới trước giường Đậu Yến Sơn, lắc lắc con rắn trước mặt hắn, lại đặt lên bàn đọc sách của hắn, vươn tay sờ thử trán hắn, bảo Đậu Yến Sơn thè lưỡi ra nhìn tưa lưỡi, lúc này mới ngồi xuống nói với Đậu Yến Sơn:

– Chuyện vàng không ngoài sở liệu của chúng ta, đào được năm lượng, không nói đến mấy thứ này nữa, bảo quản gia xử lý đi, nói cho ngươi một tin tức tốt, ngươi hạ sốt rồi, tính mệnh không lo, hôm nay trong lúc vô ý ta bắt được một con mãng xà, nói cho ngươi, đây chính là thứ tốt để ích khí bổ huyết, bản thân không nỡ ăn nên xách tới cho ngươi, ngươi cần thứ này, nhanh bồi dưỡng tốt đi, ta chuẩn bị xem ngươi làm sao dương oai tại dị vực. 

Đậu Yến Sơn quả có phong phạm quân tử, không thèm nhìn vàng, vươn tay chạm vào thịt rắn trên ghế, cảm thấy trong suốt, trông rất ngon lành, nghĩ đến nhiều ngày chưa ăn thịt rồi, miệng hắn chảy cả nước bọt.

– Ý tốt của Vân hầu, Đậu Yến Sơn không dám nhận, không bằng bảo nhà bếp làm thịt nó, chỗ tiểu đệ có loại rượu tốt nhất, không bằng chúng ta cùng làm vài ly?

– Ngươi ăn thịt rắn không có vấn đề, rượu thì đừng uống, đầu của ngươi sưng to như thế, ngươi không cảm thấy chướng mắt, nhưng ta cảm thấy khó chịu đấy, rượu là đồ kích thích, ngươi đừng uống mới tốt, ngươi cho ta chút lương thực, Vượng Tài nhà ta luôn ăn không đủ no, tại Trường An, Vượng Tài thường là tự mình đi phố mua đồ ăn.

Đậu Yến Sơn cười ha ha đáp ứng, địa vị bảo bối của Vượng Tài tại Vân gia không ai không biết, hiện tại sống hơi thê thảm. Đậu Yến Sơn liền phân phó lão quản gia cho Vân Diệp một đấu gạo, thuận tiện cũng cắt ít thịt khô, cho Vân Diệp ăn với cơm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154

Thấy Vân Diệp ra cửa, Đậu Yến Sơn đứng dậy bước nhanh tới phía trước cửa sổ, bưng bát vàng làm bằng gốm đen lên xem, dưới chút ánh nắng cuối cùng của mặt trời lóe ra quang mang.

– Công tử, Vân Diệp này một ngày đã đào được nhiều vàng như thế, lão nô coi thường tên hoàn khố này rồi.

– Thịnh danh chi hạ, kỳ thực nan phó, Vân Diệp thông minh tuyệt đỉnh, phát sinh kỳ tích như vậy không tính thái quá, đáng tiếc người như vậy cuối cùng bất kể như thế nào cũng nhất định phải giết, quá đáng tiếc.

*Đối với cái danh tiếng lừng lẫy ấy, thực khó xứng nổi.

– Công tử ngài hồi trước không phải là còn muốn tận lực mời chào hắn sao? Vì sao hôm nay nổi lên sát tâm, muốn giết hắn vì sao không hạ thủ ở Trường An, cầm theo thủ cấp của hắn, chúng ta còn thuận tiện hơn.

Đậu Yến Sơn chỉ vào mặt mình nói:

– Người như thế sẽ nhìn thấu tâm tư của người khác, ta đứng dưới gốc đại thụ đó muốn nhìn xem hắn tới cùng có thể ở trước mặt ta bố trí phòng vệ hay không, kết quả, hắn bình thản mà tắm, không để ý tới ta làm nhục, hắn sở dĩ nhẫn nại chính là muốn thấy ta bị đỉa hút máu, nếu không phải hắn dự liệu được ngày ta chết chính là ngày diệt vong của hắn, tuyệt đối sẽ không nhắc nhở ta trên người có đỉa, hiện tại ngẫm lại ta cũng toát mồ hôi lạnh, lúc trước ta ảo tưởng mời hắn làm việc cho ta, thực sự là buồn cười, ta chẳng qua sơ sẩy một chút, thiếu chút nữa bị hắn giết vô hình rồi, hắn còn có một loại bản lĩnh, chính là khiến người khác bất giác sinh ra thiện cảm với hắn. Hắn hại chết cả nhà ta, ta đối mặt hắn không ngờ không sinh ra chút hận ý nào, ngoại trừ tiếc nuối, cái gì cũng không có, có thể dự kiến, sau khi ta giết hắn, sẽ có một khoảng thời gian rất dài ta sẽ không vui.

– Người này tâm địa ác độc, công tử, chúng ta nên mau chóng hạ thủ là hơn, đừng để hắn bắt nạt, con rắn này nhất định có độc, giờ lão nô sẽ đi chém hắn.

– Không đâu, hiện tại Vân Diệp tuyệt đối không muốn ta chết, ta hỏi qua những người khác rồi, con rắn này xuất hiện tuyệt đối là ngoài ý muốn, cho nên rắn không có vấn đề, ngươi đi phân phó nhà bếp làm thịt đi, ta rất muốn ăn.

– Công tử, không được ham ăn nhất thời, nói không chừng sẽ có hậu hoạn vô cùng.

– Sơn thúc, ta không phải là kẻ ngu, đây là một loại khảo nghiệm đối với tâm tình của ta mà thôi, Vân Diệp ra đề, ta nhất định phải tiếp, thời kì tam quốc, đại tướng Ngụy quốc là Dương Cổ dám ăn thuốc đại tướng Ngô quốc Lục Kháng đưa tới, vì sao ta không thể ăn rắn của Vân Diệp đưa tới? Muốn làm đại sự, can đảm cẩn trọng ắt không thể thiếu, không có việc gì, ngươi yên tâm đi làm đi.

Lão quản gia Sơn thúc bất đắc dĩ chắp tay cáo từ, cầm rắn đi bảo nhà bếp chuẩn bị, sau khi nhiều lần căn dặn nhà bếp làm cho tốt mới tìm một đứa trẻ của thổ dân thử trước xem tới cùng có độc hay không. Nếu như thịt rắn có độc, hắn quyết định giết Vân Diệp trước rồi sẽ đi thỉnh tội với công tử.

Vân Diệp không dám tuỳ tiện đi vào rừng, rừng tối tom không biết ẩn núp bao nhiêu nguy cơ, đứng ở trong trúc lâu, cách cửa nhìn ngọn cây cao nhất.

Một gốc đại thụ vĩ đại, lớn lên ở trong rừng, nó cố hướng lên trên nhằm tìm kiếm ánh sáng mặt trời, mưa móc nhiều nhất, cành cây to tướng tận khả năng chiếm lĩnh không gian để hô hấp không khí trong lành nhất, rễ cây rất sum xuê để hấp thu tối đa tinh hoa của đại địa. Nhưng mà, không cần nhìn cũng biết, bên cạnh đại thụ, mấy cây thân nhỏ đang đấu tranh để sinh tồn, cành của chúng khô nhỏ, lá ngả vàng, phương thức sinh tồn bá đạo của đại thụ hầu như không cho chúng đường nào có thể đi.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 5 - Chương 55: Tì phù hám thụ đàm hà dịch, ngã vu nhân gian toàn vô địch!

Hậu thế coi loại pháp tắc này là pháp tắc của rừng, kẻ mạnh chiếm hữu toàn bộ tài nguyên, kẻ yếu hai bàn tay trắng.

Pháp tắc của rừng là một khái niệm chính trị học xã hội học, chỉ chính là tại xã hội pháp trị không kiện toàn, chuyên chế sinh hoạt, quan hệ cá nhân cùng tổ chức đều tuân theo quy tắc mạnh hiếp yếu, vũ lực trở thành lực lượng quyết định số phận, quyết định sinh tử tồn vong.

Kiến thức học được khi đến trường hiện tại đã có lý giải một lần nữa, Vân Diệp không biết bản thân tới cùng nên cười hay nên khóc, chỉ là đang ở tầm bắn tên, muốn chạy trốn lại như bị dính vào mạng nhện, bó tay bó chân, chỉ có thể vùng vẫy đợi chết.

Bản thân tới cùng đang theo đuổi cái gì? Nếu như tự giác tiếp thu Lý Nhị, trưởng tôn, Lý Tịnh cải tạo, chắc hẳn cuộc sống của mình sẽ rất thoải mái, công hầu muôn đời khó nói, ba đến năm đời Vân Diệp vẫn có thể bảo đảm.

Nhớ lại, toàn bộ vị đắng của mình đều là tự tìm lấy, toàn bộ phiền phức cũng là tự mình tìm, một người của hậu duệ tới Đại Đường, lẽ nào phải một lần nữa tiếp thu chủ nghĩa phong kiến giáo dục mới có thể đặt chân ở chỗ này sao?

Tham Qua vẫn đang đánh đám nam nhân, nhưng không có hiệu quả, phía đông đuổi tới, phía tây lại nằm xuống, ở trong chuồng lợn tiếng nói không bị hư hao, lúc này đã hơi khàn khàn, bất kể nàng nói cái gì, những người đó đều chỉ rũ đầu.

Mặt Đậu Yến Sơn bắt đầu bớt sưng, khôi phục dáng dấp công tử của hắn, ghé vào lan can nhìn Tham Qua bận rộn, lão quản gia đưa tới một viên dược hoàn, Đậu Yến Sơn tiện tay vứt xuống.

Phía dưới đám thổ dân vừa được Tham Qua cỗ vũ một chút dũng khí lập tức đại loạn, dược hoàn nho nhỏ liên tục truyền qua tay, không biết là ai đấm người khác trước, những người này mới nhớ bản thân có tay chân, biết đánh người, người vừa rồi yếu ớt ngay cả đứng thẳng cũng thành vấn đề liền biến thành đàn ác lang, hai mắt đỏ lòm, dùng ta dùng chân, dùng răng để đánh nhau, tranh đoạt.

Tham Qua nữ vương điên cuồng nhào vào đám người, ném tung đám nam nhân gầy yếu ra, tự mình cướp lấy viên dược hoàn đó, trong ánh mắt như sói của những người đó ném vào dòng sông nhỏ đằng xa.

Đấm ngực mình đi về phía Đậu Yến Sơn bạch y thướt tha mà rống lên:

– Ma quỷ, ma quỷ!

Đậu Yến Sơn nở nụ cười tỏa nắng, thậm chí có chút ngượng ngùng, cầm lấy hai viên dược hoàn trong tay quản gia ném xuống chỗ nhiều người nhất, trong ánh mắt có vẻ hiếu kỳ.

Tham Qua nữ vương còn muốn cướp lấy dược hoàn nhưng bị đoàn người như dã thú bao phủ, hai người mạnh khỏe nhất cướp được dược hoàn hiện tại đã không còn màu sắc của dược hoàn, càng giống như hai viên đất, vừa đến tay lập tức bỏ vào miệng nuốt.

Rất nhanh họ té xuống đất trong ánh mắt ước ao của mọi người, kịch liệt co quắp, lăn lộn không đến thời gian một nén nhang liền bất động nằm im… Đậu Yến Sơn đang nhìn, Vân Diệp đang nhìn, Tham Qua nữ vương nằm trong vũng bùn đang nhìn, Đậu Yến Sơn bưng mũi lui về phía sau một bước, mùi không khống chế của hai nam nhân kia đã xúc phạm tới hắn.

Vân Diệp bị khung cảnh kinh khủng này kích thích, Tham Qua nữ vương có thể phát điên hay không, về phần hai con quỷ nha phiến đã chết, y thật sự không sinh ra được chút đồng tình, không quản là bị động hít độc hay là chủ động đều sẽ không có kết quả tốt, tại hậu thế thấy rất nhiều, hiện tại có lẽ đã đến lúc bản thân nên đi rồi. Bè trúc Tham Qua đáp ứng làm cho mình đã đến lúc phát huy tác dụng…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.