Đường Chuyên

Chương 466: Tiếp Thị Hoàn Mỹ



Lý Khác dựa vào cửa nhìn Vân Diệp xử lý thức ăn cho lợn ra sao, thứ dính dính nhớp nháp đó mà cũng ăn được à? Có điều mùi canh gà trong nồi thật hấp dẫn, tận mắt nhìn Vân Diệp bỏ rong biển xanh rì vào, vì sao hương vị vẫn mê người như vậy?

Rong biển còn có thể hấp sườn? Xào thịt? Cái đĩa rong biển xào kia màu sắc thật hấp dẫn, dùng ít ớt xào mà khiến rong biển có mùi thơm ngào ngạt vậy à? Y còn đem toàn bộ rong biển cuốn đậu hũ đem hấp, cho thêm hành, tạo ra màu sắc tuyệt đẹp.

Vì sao lại bỏ xương sườn trong canh đi, chỉ để lại củ cải và rong biển? Còn cho vào trong cái chén sứ trắng nho nhỏ trông cực kỳ quý giá? Trông là biết giá không thấp.

Bất giác đi vào, cho rằng Vân Diệp giữ lại xương để ăn, thực ra chỉ cần Vân Diệp ăn, Lý khác đều không từ chối, trừ thứ món ăn quá mức kinh khủng như châu chấu thì khẩu vị của hắn và Vân Diệp không khác nhau là bao, mò một miếng xương trong bát, thè lưỡi lếm thử, không tệ, mùi vị rất đặc biệt.

– Diệp Tử, xương sườn ngon như vậy mà ngươi vớt ra, tiếc quá.

Lý Khác ăn xong mới nói.

Vân Diệp không đáp, đưa chén sứ nhỏ cho Lý Khác, ý bảo hắn nếm thử hẵng nói, Lý Khác nhận lấy, nhắm mắt uống một ngụm, lập tức dùng thìa múc sạch số còn lại, mặt đầy trông đợi nhìn Vân Diệp, hắn muốn thử những món khác.

– Tiểu Khác, hoàng hậu nương nương cũng tới rồi phải không? Có phải đang nói chuyện với các thẩm thẩm?

Vân Diệp trầm ngâm hỏi:

– Đương nhiên, ngày như hôm nay sao có thể thiếu nương nương, hiện giờ trong hậu trạch một đám nữ nhân đang ríu ra rít rít tán gẫu, muội muội của ta cũng có mấy đứa đến, phiền chết người. Trước kia đại ca ở nhà cứ quấn lấy huynh ấy, hiện giờ đại ca đi biên quan, Thanh Tước thì ngươi biết đấy, không kiên nhẫn, nhạt nhẽo, cho nên chúng quấn lấy ta, nhà của ta ở Trường An thành chỗ tụ tập của bọn chúng rồi. Hại ta có nhà mà không thể về, đa phần ở lại thư viện, trong nhà mặc chúng phá phách.

Vân Diệp thở dài:

– Ở đây có mấy món ăn hữu ích cho phụ nhân giữ gìn dung mạo, ta nghĩ nương nương và các thẩm thẩm có tuổi cần thứ này. Chính mẫu thân ngươi cũng rất cần, thanh tâm sáng mắt chưa nói, rong biển còn có tác dụng chủ yếu là trừ mỡ, có tác dụng lới với bệnh của nương nương, công hiệu của nó trong việc rửa sạch dạ dày cũng rất rõ ràng.

– Diệp Tử, ngươi nói với ta những thứ này vô dụng, có chuyện gì thì nói đi, giúp được thì ta sẽ giúp.

Lý Khác theo Vân Diệp làm ăn vô số lần, tất nhiên biết những lời này chỉ là mở được, đều vì việc cần làm phía sau:

– Thực ra ta chỉ muốn hỏi, hai ta đem những thứ thức ăn này tới hậu trạch có thất lễ quá không?

– Hai nhà chúng ta có tình thông gia, thỉnh an trưởng bối là điều nên làm, thuận tiện mang chút món ăn hiếu kính thì thất lễ cái gì, ngươi mang về bao nhiêu rong biển như thế không bán hết sao được. Ta nghe nói tướng sĩ đang đợi bán rong biển để phát lương, vì thủy quân Lĩnh Nam, cho dù thất lễ cũng phải đi một chuyến. Cùng lắm là bị đám nữ nhân đó trêu ghẹo một trận, không lấy mạng chúng ta đâu.

Lý Khác bây giờ là một tên thương nhân tiêu chuẩn, chỉ cần có lợi ích, những thứ như thể diện gì đó đều vứt đi hết, trong mắt hắn, bán rong biển mới là chuyện lớn, đến hoàng gia cũng không ăn rong biển, ngươi mong bách tính mua rong biển của ngươi à?

Hai hộp thức ăn lớn, mỗi người một cái, Lý Khác tóm lấy quản sự nhà bếp uy hiếp, không được đem chuyện hai bọn họ tới hậu trạch báo cho đám nam nhân đang thảo luận phát tài ở sa bàn, nếu không sẽ đánh đòn.

Vương gia và hầu gia muốn tới hậu trạch lấy lòng hoàng hậu, không cho người khác biết, quản sự lý giải như thế, chức trách của ông ta là nhà bếp, không phải hậu trạch, nên cười hì hì vâng dạ, Vân Diệp còn thưởng cho một nén bạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 243: Rượu đầy tháng 2

Đi qua phòng sa bàn còn nghe thấy Lý Hiếu Cung đằng đằng sát khí nói:

– Nước Oa xưa nay giao hảo với Bách Tể, vùng Tân La tuy có lòng hướng về triều đình ta, nhưng luôn bị người Bách Tể kéo chân, không thể kiềm chế Cao Ly. Nếu trong chuyện này mà không có bóng dáng của nước Oa thì lão phu là người đầu tiên không tin. Nếu chẳng phải không rõ tình hình, lão phu đã dẫn đại quân san bằng nước Oa để trừ hậu họa.

Lý Hiếu Cung có tới nước Oa hay không thì Vân Diệp không biết, nhưng Vân Diệp nhất định tới hậu trạch tiếp thị rong biển, đánh chính diện không xong, chẳng lẽ không cho ta đánh vu hồi.

Trong hoa viên rất náo nhiệt, toàn là các nha hoàn, bà tử ra ra vào vào, đương nhiên xen lẫn trong đó có rất nhiều vị công chúa, quận chúa đáng ghét, ví dụ như Lan Lăng rất đáng ghét.

Vân Diệp và Lý Khác vừa đi qua cổng vòm là Lan Lăng đã phát hiện ra, nhìn thấy hai cái hộp thức ăn lớn, đôi mắt tròn vụt sáng. Đồ ăn của Vân gia trừ châu chấu khiến người ta ghê tởm ra thì những thứ khác đều rất ngon, có điều mẫu hậu nói ăn châu chấu vì chia sẻ khó khăn với quốc gia, ăn không lỗ, còn là lập đại công. Giờ Vân Diệp và Tam ca mang hai hộp thức ăn lớn như thế tới, bên trong nhất định có nhiều món ăn.

Tiểu nha đầu mười tuổi phiền phức cỡ nào thì Vân Diệp có nhận thức đầy đủ, trong nhà mình có mấy đứa, mồm mép chua ngoa, hiếu kỳ lớn, đó là đặc điểm rõ ràng nhất của chúng.

Kéo mép áo Vân Diệp, nhõng nhẽo đòi ăn, còn muốn mở hộp ra cho nó xem, Hợp Phố lớn hơn nó hai tuổi cũng tới, nàng không hứng thú với món ăn, con hồ ly tinh tương lai này chỉ hứng thú với Vân Diệp.

– Vân hầu, ta nghe nói ngài bị một con cá bé tí chừng này đập vào mặt ngất xỉu, có yếu đuối quá không?

Vân Diệp nhìn khoảng cách chưa tới một tấc giữa hai ngón tay nàng, quyết định ngó lơ, không rảnh giải thích một con cá dài hơn cả xích từ trên không rơi xuống với tác động của trọng lực gia tốc đáng sợ cỡ nào, nha đầu này nhất định không học tốt số học, sư phụ của nàng đáng ăn đòn.

Thấy Vân Diệp không thèm để ý tới mình, Cao Dương bất mãn, cùng Lan Lăng kéo áo y, có điều hai tiểu nha đầu làm sao khỏe bằng Vân hầu, vẫn kéo các nàng hiên ngang đi tới.

– Vân Diệp, đây là hậu trạch, ngươi không biết nhã nhặn một chút à? Ngươi nhìn xem làm đám nha đầu sợ hãi trốn hết ra sau cây rồi kìa.

Hầu Liên Nhi trừng mắt hạnh xuất hiện trước mặt hai người, vừa rồi đám công chúa quận chúa còn đang đứng trước ao đọc thơ hoa sen, hiện giờ trốn hết sau cây. Trốn thì trốn, làm cái gì còn dùng quạt che mặt lén lút nhìn qa bên này, nhìn cái bộ dạng làm người ta chỉ muốn xông tới tóm lấy một nàng cưỡng gian.

– Liên Nhi muội tử, muội thương ta bị ăn mấy trăm gậy ở nhà muội mà tha cho ta đi, thái tử điện hạ cưới muội, ta ăn đòn nhiều nhất, còn lẽ trời nữa hay không? Hiện giờ nghĩ tới vẫn còn sợ, ta chọc không nổi, phiền muội xử lý hai thứ phiền phức sau lưng, tiểu huynh cảm kích bất tận.

Hầu Liên Nhi lấy quạt che miệng phì cười, mau chóng nghiêm mặt lại:

– Ngươi là đại nam nhân đi bắt nạt hai tiểu cô nương lại còn có lý à? Dám tới hậu viện thì phải chuẩn bị gặp xui xẻo, à phải, đệ đệ của ta ở thư viện ra xem?

– À, không tệ, nghe nói xem trộm đề thi bị Lý Cương tiên sinh bắt đi khiêng đá, không chất được một hòn giả sơn cao tám xích thì chưa xong.

Hầu Liên Nhi cuống lên, giọng rin rít:

– Ngươi là huynh trưởng của nó mà nhẫn tâm nhìn nó chịu khổ à? Uổng cho mẹ ta coi ngươi như thân nhi tử, có thứ huynh trưởng như ngươi không?

– Nếu như không coi Hầu Kiệt là thân đệ đệ thì hắn không chịu tội như vậy, nam tử đại trượng phu làm sai thì phải nhận phạt là đương nhiên, do ta đưa hắn vào, cho nên hắn bị trừng phạt gấp bội. Ở thư viện loại chuyện này không nói tới quan hệ gì hết, ta không đi xin xỏ đâu, muội hỏi Thục vương đi, khi hắn bị người ta đánh có tìm ta không?

Tham Khảo Thêm:  Chương 4: Không cần

Chuyện gì cũng có thể qua loa, nhưng chuyện của thư viện thì Vân Diệp rất nghiêm, Hầu Liên Nhi nghĩ tới đệ đệ của mình vác đá giữa trời nắng chói chang, dáng vẻ như chực khóc, cuối cùng trông có chút nữ tính.

– Tẩu tẩu, vào thư viện là không có cuộc sống thoải mái được đâu, tiểu đệ và Thanh Tước cũng phải cắn răng vượt qua đấy, tẩu xem chỉ cần tới được năm thứ ba có ai không phải là nhân tài hàng đầu, Tiểu Kiệt cũng thế, chẳng qua cần rèn luyện thêm thôi.

– Nhưng nó mới mười lăm tuổi, người lại mong manh, ngươi phạt nó nặng như thế, ta đi mách nương nương, để nương nương xử lý ngươi.

Nhìn Hầu Liên Nhi đến chạy cũng chạy sao cho yểu điệu, Lý Khác hỏi nhỏ Vân Diệp:

– Ngươi làm nàng giận, lát nữa liệu có làm hỏng chuyện của chúng ta không?

– Không, chuyện giáo dục không thể đùa, tẩu tử của ngươi cũng biết, chẳng qua nàng ấy kiếm cái thang để xuống thôi. Ta chuẩn bị mở lớp nữ, ngươi đem mấy muội muội của ngươi tới, ví như Cao Dương, Lan Lăng rất thích hợp, thư viện nuôi ít rắn độc để lấy nọc, bảo bọn chúng viết nhật kỳ quan sát hàng ngày là tốt nhất.

Vân Diệp vừa nói xong, bốn bàn tay nhỏ sau lưng buông áo y ra ngay lập tức, Lan Lăng cười ngọt:

– Vân Diệp ca ca, muội phải đi xem bươm bướm, món ngon lần sau hẵng ăn.

Nói xong kéo Cao Dương mặt tái mét bỏ chạy.

Hai người nhìn nhau cười, mang hộp thức ăn vào hậu sảnh.

Hậu sảnh toàn là quý phụ mũ phượng long lanh, Trường Tôn thị và Dương thị chính thê Lý Hiếu Cung được quây ở giữa, nói chuyện này chuyện nọ trong nhà, nhìn vẻ háo hứng của Trường Tôn thị, không ngờ bà ta cũng thích mấy chuyện linh tinh ở nhà khác. Hầu Liên Nhi thì kéo áo mẫu thân không ngừng chỉ trỏ Vân Diệp, có vẻ phẫn nộ lắm.

Trường Tôn thị thấy Vân Diệp đi vào, buông tay Dương thị ra:

– Sao hôm nay ngươi cũng tới? Tai ngươi thính thật đầy, hỉ sự của Lý gia cũng biết, tay cầm cái gì đó?

Hai người thi lễ với Trường Tôn thị và các trưởng bối trong phòng một lượt, Vân Diệp đáp:

– Vãn bối chỉ gặp đúng lúc thôi, hai tay không tới vương phủ, hết cách, đành phải xuống bếp làm chút thức ăn hiếu kính trưởng bối, đúng là thất lễ.

Dương thị cười hiền lành:

– Có bát mỳ trường thọ kia là đủ rồi, ngươi lại là kẻ lắm lễ số nhất đấy, đường đường hầu gia xuống bếp là đại lễ rồi, thường nghe vương gia khen tài nấu ăn của ngươi không thua Dịch Nha thời cổ, hôm nay được ăn một bát mỳ đã thấy lời đó không sai, rất muốn xem xem ngươi làm món ăn khác thế nào, cũng để đám phụ nhân bọn ta mở rộng tầm mắt.

Trường Tôn thị ở bên cười gật đầu.

Lập tức có nha hoàn tràn tới, bày biện bàn ghế trong sảnh nhỏ, hiện giờ nhà phú quý không mấy ai ngồi bàn quỳ rồi, đều đặt Tiện Nghi phường làm bàn vuông, bàn tròn, chỉ giữ lại thói quen ăn riêng bàn.

Dương thị mời hoàng hậu và một số quý phụ có thân phận ngồi xuống, những người không đủ thân phận đứng ngoài xem rốt cuộc Vân Diệp làm gì.

Một món rong biển xào vừa mới được đặt lên đã mang tới những tiếng khen ngợi, Vân Diệp biết đây chỉ là khách khí thôi, toàn những người chưa thấy rong biển, còn chưa ăn sao biết ngon hay không?

– Đây là rong biển mà vãn bối mang từ biển về, tiếc là bách tính đương địa không biết, có món ngon như thế lại để bị đói, vãn bối nghiên cứu ra mấy cách ăn, dạy cho bách tính đương địa, giờ mọi người đều ăn thứ này.

Trường Tôn thị gật đầu:

– Bách tính kiến thức nông cạn, nên cần những người hiểu biết như Vân hầu chỉ dẫn, thế gian thêm một món ăn, nạn đói giảm đi một phần, vì tâm ý này của Vân hầu, bổn cung phải nếm thử xem.

Trường Tôn thị cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng, ăn xong hài lòng gật đầu:

– Khá lắm, đúng là rất ngon, các vị tỷ tỷ cũng thử đi, thứ Vân hầu nói ngon thì nhất định không thể kém.

Tham Khảo Thêm:  Chương 834: C834: Chương 834

Các quý phụ bấy giờ mới động đũa, thị nữ đã cho vào đĩa mỗi người một ít, ngay cả những người đứng ngoài cũng có phần, ăn hai món đầu, mọi người đã có lòng tin mạnh vào rong biển, đều đợi món ăn kế tiếp của Vân Diệp.

Bánh rong biển, rong biển ninh sườn được bê lên, các nha hoàn chia cho mọi người, bánh rong biển bọc bột trứng gà mang theo vị cá thoang thoảng, hết sức dễ ăn, rong biển ninh sườn mới là mỹ vị nhân gian.

Mỗi món ăn của Vân Diệp đều được lựa chọn, khiến từng món để lại ấn tượng rất sâu trong lòng bọn họ, đứng bên cạnh Trường Tôn thị một mặt dùng giọng nói ôn hòa nhất giới thiệu ưu khuyết điểm từng món ăn, và giá trị dinh dưỡng của nó, một mặt đưa vào khái niệm rong biển có thẻ giảm béo làm đẹp cho các quý phụ. Lý Thái thì theo sát Vân Diệp học thủ đoạn biến rác rưởi thành hoàng kim, tay cầm một cuốn sổ nhỏ, không bỏ qua một chữ nào.

Cứ ăn xong một món ăn, Vân Diệp liền mời các quý phụ xúc miệng, rồi mới thưởng thức món tiếp theo, đám quý phụ nhà quê chưa bao giờ có trải nghiệm này, cảm thấy hưởng thụ vô cùng. Trường Tôn thị thì không phải lần đầu có đãi ngộ này, nhìn thanh trà đưa lên liền thuần thục xúc miệng, quay đầu nhổ vào cốc trong tay nha hoàn.

Những quý phụ lỡ uống trà vào thì mặt đỏ tía tai, Vân Diệp lại chẳng hề có chút mỉa mai nào, lại còn hết sức ân cần giảng giải nguyên do làm như vậy, còn lấy chuyện Phùng Áng ăn cua uống cả nước rửa tay làm ví dụ, khiến các quý phụ cười rũ rượi.

Trường Tôn thị nhân lúc mọi người không chú ý, quay đầu qua nói nhỏ với Vân Diệp:

– Ngươi là tên nịnh thần lớn nhất trên đời, làm chuyện mất mặt thế này có thấy ngượng không?

– Bẩm nương nương, nếu sau lưng người cũng có hơn một vạn cái miệng đợi cơm thì người cũng sẽ làm chuyện này tới mức hoàn mỹ nhất.

Trường Tôn thị gật đầu tán đồng.

Thành công một nửa rồi, Vân Diệp cười thầm tiếp tục kế hoạch.

Cuồng phong cuốn mây đen, trên mặt biển sóng đang tận trời, giữa bão bùng có một đội thuyền gian nan tiến về phía trước, buồm đã bị xé tan nát, những thủy thủ cường tráng nỗ lực khua mái chèo. Thuyền lúc chồm lên đầu ngọn sóng, lúc thì dìm xuống tận đáy địa ngục, có người bị đợt sóng cuồng mãnh cuốn xuống biển, còn chưa kịp kêu cứu đã bị cơn sóng đổ xuống như núi nhấn chìm xuống đáy biển, người còn sống vẫn nỗ lực vẫy vùng, tiếp tục chèo thuyền.

Một hán tử vạm vỡ để thân trần cố sức không chế phương hướng mũi thuyền, mũi thuyền nghênh đón sóng biển, một chiếc Mộc Lan chu cực lớn xông pha sóng gió, lao qua đỉnh sóng lớn, mũi thuyền dựng đứng lên trời, phát ra tiếng gỗ nứt sắp đứt đoạn, hán tử lái thuyền bị trói vào bánh lái, mặc cho sóng biển lạnh căm quất lên người, phun ra ngụm nước vừa ộc vào miệng, điên cuồng hét về phía biển lớn:

– Tới đây đi, gia gia không sợ ngươi.

Vân Diệp dùng ngôn ngữ như thơ ca miêu tả gian nan trên biển, lau nước mắt, nghẹn giọng nói:

– Sóng biển dần dịu đi, mây đen cũng trôi về phía xa, hán tử lái thuyền vẫn nắm chắc bánh lái, tựa hồ còn đang chiến đấu với sóng biển. Trưởng quan tới bên cạnh hắn, bảo hắn có thể đi nghỉ rồi, hắn không nhúc nhích, trưởng quan đặt tay lên mũi hắn, phát hiện hắn đã chết, tay vẫn nắm chặt bánh lái không rời, không còn cánh nào, trưởng quan đánh tháo bánh lái ra, thay bánh lái mới vào, dùng vải bọc kín cả người hắn lẫn bánh lái. Khi mặt trời lên đưa tiễn hắn xuống biển, tất cả mọi người đứng trên sàn thuyền tiễn hắn đi, có người hát một bài, vãn bối chỉ nhớ một câu, đó là ” để trời bao phù hộ nam nhi khổ nạn, hãy để trời cao phù hộ nam nhi khổ nạn…”

Vân Diệp dùng giọng khàn khàn hát câu Hi Đồng từng hát, trong phòng toàn những tiếng khóc thút thít, ai khóc nhiều nhất? Áo phượng của hoàng hậu nương nương ướt cả rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.