Lần này không biết lại xảy ra chuyện gì, phỏng chừng lại là chuyện này, hắn không có can đảm làm chuyện khác. Lý Đạo Tông anh hùng một đời, không ngờ lại có một nhi tử như vậy, thực sự là mất hết thể diện.
Ngồi xuống bên người Lý Thừa Càn, bóp vào vai hắn một cái, chỉ vào hai người bị đánh nói:
– Sao? Muốn xem bản thân chịu đòn thế nào sao? Ngươi là thái tử, hẳn là không bị thế này chứ? Lần trước hai ta bị đánh, ngươi không bị làm sao, còn ta mông đít nở hoa. Lần này nhiều lắm là Xử Mặc và Hoài Nhân bị đánh, mà hai tên đó bình thường cũng hay bị đánh, chắc là không có vấn đề gì.
– Diệp tử, xin lỗi, huynh đệ không giúp được ngươi. Bị đánh hay không là chuyện nhỏ, nhưng chuyện của ngươi mới là đáng lo. Xử Mặc, Hoài Nhân muốn đi cùng ngươi, cầu phụ hoàng cả nửa ngày không được. Một mình ngươi đi thật khiến chúng ta lo lắng.
– Ai nói là ta đi một mình? Còn có một vạn ba nghìn tướng sĩ dưới trướng, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thuận tiện làm quả phát tài. Khi trở về sẽ tính cho các ngươi một ít.
Đang nói chuyện, chỉ thấy hai lão thái giám vẻ mặt dữ tợn kéo Lý Cảnh Hằng nằm im như chó chết ra ngoài, ngay cả một phản ứng của người cũng không có.
Lý Thừa Càn đứng lên định đi về phía án tử nằm lên. Lão thái giám đã chuẩn bị xong, dường như không có gì ưu đãi, Trình Xử Mặc nhếch mép, ngăn trước mặt Lý Thừa Càn:
– Ta đi trước hao khí lực của lão, tiếp theo là Hoài Nhân, ngươi cuối cùng, trong ba người ngươi là yếu nhất.
Ba người tâm tình đều không tốt, chuyện không hoàn thành nên rất chán nản, đều rất ít nói.
– Được rồi, các ngươi cũng không bị đánh nữa, bệ hạ đã bỏ qua cho các ngươi rồi, chúng ta về thôi, về cho khỏi sợ.
Vân Diệp tức giận nói với ba tên ủ rũ.
– Bị đánh còn thoải mái, nhưng chuyện không hoàn thành, ngươi đến Liêu Đông sẽ không dễ chịu. Đều là ca ca ta vô dụng, ngay cả một chuyện nhỏ cũng làm không xong.
Trình Xử Mặc trong lòng chán nản, một cước đá tung án tử lên trời, việc Vân Diệp bị buộc đi Liêu Đông khiến hắn rất khó chịu.
Nếu như là hắn thì hắn còn mừng không kịp, càng nguy hiểm hắn lại càng khoái. Thế nhưng Vân Diệp lại khác, y cho tới bây giờ đều trốn phía sau đại quân, đừng đao thật thương thật giết địch, ngay cả tràng diện sát nhân còn chưa thấy quá vài lần.
– Ai nói không có thứ kia thì không còn cách nào khác? Chiến tranh của các ngươi dựa vào khí lực, chiến tranh của ta dựa vào đầu óc. Các ngươi nói người dựa vào khí lực, hay là dựa vào đầu óc lợi hại?
– Cái này sao thể so sánh, trăm người với vạn người là khác biệt quá lớn. Ca ca ta là bách nhân địch, ngươi lại không phải là vạn nhân địch, trong triều tính ra cũng có ba vạn nhân địch, nhưng tính thế nào cũng không có ngươi.
Lý Hoài Nhân tức giận nói với Vân Diệp.
– Vậy ngươi nói hài tử cầm loại cung nỏ tốt nhất, so với đại hán tay không tấc sắt lợi hại? Tiền đề chính là hài tử này rất quen thuộc việc dùng cung nỏ, bắn rất chuẩn.
– Đương nhiên là hài tử kia mạnh hơn, cho lên chúng ta đi trộm hỏa dược, chính là để vũ trang cho hài tử ngươi mạnh lên. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể miễn cưỡng đấu được với đại hán này, nhưng nào ngờ lại không thành công. Bạn đang xem tại – www.TruyệnFULL.vn
– Thanh Tước vẫn trộm được cho ta một xe, có so với không đương nhiên là tốt. Lại nói huynh đệ ta còn có thứ so với hỏa dược lợi hại hơn, hỏa dược xem là cái gì. Ngâm nước tiểu là hỏng, cho nên mới cho bệ hạ, ta có thứ còn tốt hơn.
Vân Diệp không định mang chuyện Lý Nhị tính kế mấy người nói ra, thứ nhất việc này sẽ khiến bọn hắn thương tâm, thứ hai sẽ khiến bọn hắn phiền não, gần như là một loại đả kích trí mạng vào lòng tự tin. Đều là huynh đệ nhà mình, những việc lông gà vỏ tỏi cứ giữ kín là tốt nhất.
Vân Diệp nói xong thì huýt vang một hồi, Vượng Tài còn đang ở Vạn Dân cung không biết làm gì, hoàng đế cũng biết tính nết Vượng Tài, cho nên sẽ không sai người dắt nó đi.
Chưa được bao lâu đã thấy Vượng Tài chạy tới, vũ khí cùng hầu bao đều còn. Lý Thừa Càn vuốt cái mặt dài của Vượng Tài cười nói:
– Đôi khi thực sự rất ước ao được giống như Vượng Tài, cùng nhau quá nan quan, cùng nhau xuất sinh nhập tử, người và vật ở với nhau, chỉ cần đủ lâu đều sẽ sinh linh khí.
Vân Diệp không trả lời loại suy đoán khờ dại của hắn, từ dưới bụng Vượng Tài lấy ra ba bình, chạy về phía bậc thang, ngón tay chỉ vào ba bình nói:
– Nếu như tâm phiền, hãy dùng ba cái bình này thiêu đông cung của ngươi đi. Nhìn thấy bực bội, suốt ngày tử khí trầm trầm, Tiểu Tượng nhi sinh rồi ngươi cũng không đi chăm sóc, còn vội vàng cái gì quân quốc đại sự. Ăn no rửng mỡ, chỉ cần mấy năm nay ngươi không phạm sai lầm, đến lúc đó sẽ có ngày cho ngươi đại triển hùng phong, hiện tại hiếu kính phụ mẫu ngươi cho tốt, chiếu cố thê nhi cho tốt, hoà thuận với đệ muội là được.
Lý Thừa Càn nhăn nhăn mũi, bất đắc dĩ nói:
– Ta kém như ngươi nói vậy sao? Ta là thái tử, phải suy nghĩ cho vì quốc gia, phân ưu với phụ hoàng, đây là thiên chức, cũng là trách nhiệm, trốn không thoát. Đông cung rất lớn, ba cái bình nhỏ này của ngươi thiêu sao hết.
– Thực sao?
Vân Diệp liếc mắt nhìn thái tử:
– Biết thì tậm tặc, không biết thì ngậm ặc mà nghe. Sao ngươi biết ba bình này không thiêu nổi đông cung của ngươi? Nói cho ngươi hay, lần này ta đi Liêu Đông chính là vội vàng đi phóng hỏa.
Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân là hai người động thủ còn nhanh hơn động não, mỗi người đã cầm lấy một bình lật qua lật lại, phát hiện nhãn dán trên bình, viết cách sử dụng, đây là Vân Diệp cố ý dán lên.
Hai người đọc hiểu xong thì lập tức mở nắp bình, từ nội y xé ra vài mảnh vải nhét vào bình, đợi xăng thấm ướt xong thì nhanh chóng đốt, tiện tay ném vào vườn hoa. Chỉ có Lý Thừa Càn còn cầm trong tay một bình đang dài cổ đợi kết quả.
Vân Diệp không nghe thấy tiếng bình vỡ, lập tức hét lên một tiếng bất hảo, rồi vội kéo Lý Thừa Càn, Trình Xử Mặc ra sau bức tường thấp. Lý Hoài Nhân thấy Vân Diệp dáng vẻ khẩn trương, biết sắp có việc không hay xảy ra, cũng vội vàng trốn đi.
Bình quăng không vỡ, vậy thì chỉ có một kết quả, đó chính là bạo tạc. Sau một tiếng vang, một đoàn lửa đỏ lập tức bốc lên trời, đường sương bên trong bị nổ bay khắp nơi, rơi ở nơi nào nơi đó lập tức bốc cháy.
Không đợi bốn người thở một hơi, lại là một tiếng vang lên, một bình khác cũng nổ tung. Tràng cảnh tương tự lại xuất hiện, chỉ là lần này hiệu quả của lửa cháy gấp đôi, bốc lên hẳn một trượng, phạm vi hoa lửa rơi cũng mở rộng rất nhiều. Bốn người từ sau tường thấp thò đầu ra, chỉ nhìn thấy trong hoa viên lửa cháy mạnh, cây cối cùng cỏ khô lập tức biến thành chất dẫn cháy, thế lửa lại càng lan nhanh.
Bốn người quay mặt nhìn nhau, tiếp theo một tiếng thái giám chói tai “Đi lấy nước” phát ra, hoàng cung lập tức rơi vào hoảng loạn. Thái giám từ bốn phương tám hướng mang theo thùng nước chạy tới, Vân Diệp vừa định ngăn cản, suy nghĩ một chút liền ngậm miệng, nếu chỉ cháy có hoa viên, vậy thì xem hiệu suất cứu hỏa của Đại Đường cũng tốt.