Lý Thái từ trong khe hở của lều vải nhìn thấy những phu nhân kia không một chút phẫn nộ, hoặc là kinh ngạc, hắn thở dài thật sâu, gương mặt vốn đã tái nhợt, càng trắng xanh, Vân Diệp phát hiện ra hiện tại sắc mặt Lý Thái trắng tới mức gần như trong suốt…….
“Hi Mạt Đế Á ta đơn độc đi tới phương đông, không có tiền tài bên người, chỉ có mười nô bộc trung thành đi theo, vô luận đã trải qua cực khổ như thế nào đi nữa, bọn họ đều không rời khỏi, không vứt bỏ ta, cấp cho ta một hoàn cảnh nghiên cứu yên ổn, cho nên ta mới có phát hiện mới này. Chư vị nữ sĩ, tiên sinh tôn kính, các người xem, đây là một thùng gỗ tràn đầy nước, chiếc thùng này được làm bằng gỗ rất chắc chắn, thợ làm thùng là thợ thủ công nổi tiếng ở Tây thị, chúng ta không cần hoài nghi tay nghề của họ, cho dù đặt một khối sắt lên trên chiếc thùng, nó cũng sẽ không vỡ tan. Hiện tại chúng ta phong kín nó, ở phía trên cắm một ống đồng, cái ống đồng này tốn hao thời gian của ta suốt một tháng.”
Nghe đến đó, Hứa Kính Tông đang ngồi ở bên dưới, bắt đầu chửi thầm trong lòng, do ngươi tìm người làm sao? Đó là do thư viện thỉnh thợ thủ công cao thủ làm, làm một cái ống đồng dài hai trượng, bất kỳ một thợ thủ công nào có thể làm được sao?” Lý Cương cười hướng hắn lắc đầu, tỏ ý hắn nên tiếp tục thoi dõi.
“Trong quá trình nghiên cứu, ta phát hiện một hiện tượng kỳ quái, chính là đơn vị diện tích càng nhỏ sinh ra lực lượng càng lớn. Hiện tại ta còn không biết biết gọi tên của hiện tượng này như thế nào. Mỗi người chúng ta cũng biết, một vật càng bén nhọn, lại càng là dễ dàng đâm vào một vật khác, giống như cái châm, cái đinh mà chúng ta thường dùng”
Lý Thái nhìn thấy Hi Mạt Đế Á đứng ở trên đài tiểu lễ đường, mới múc một muôi nước đầy đổ vào trong ống dẫn, thùng gỗ bên dưới lập tức bị xuất hiện vết nứt rất lớn, tựa hồ có một bàn tay vô hình khổng lồ đè ép nước ở trong thùng gỗ, kỳ quái hỏi Vân Diệp: “Diệp tử, đây là chuyện gì? Trước kia ngươi không từng nói đến khái niệm này”
“Ta chỉ biết tên gọi của hiện tượng này là sức chịu nén, những thứ khác cũng đã trả lại cho lão sư ta, ngươi muốn dùng hiểu rõ chân tướng sự tình, danh tiếng vượt qua Hi Mạt Đế Á, ta đề nghị ngươi làm một thí nghiệm khác”
“Trước kia chúng ta đã từng thảo luận qua loại hiện tượng này, ngươi còn chuẩn bị hai bán cầu sắt rất lớn, mấy học sinh trước kia của học viện đã làm thí nghiệm, không hiện ra hiệu năng. Nếu như ta dùng nhiều con ngựa để làm thí nghiệm này, nhất định thanh thế sẽ nghiền nát nữ nhân xấu xa này, ta trở về chuẩn bị.”
Lý Thừa Càn hâm mộ nhìn Lý Thái nói: “Ta lúc trước không đến thư viện học, thật sự là tiếc nuối. Các ngươi nói chuyện với nhau vô cùng thông thuận, ta nghe mà không hiểu một câu nào, vũ trụ vạn vật đều có đạo lý, có bao nhiêu người muốn theo con đường mà không thể được, ta lại bởi vì sự tình nhân gian mà một lần bỏ lỡ, thật sự không thể tha thứ.”
“Đại ca, ngươi hiểu những thứ này làm gì, những thứ này cực phí đầu óc, cũng tốn thời gian, vì tương lai của thái tử, đại ca không học những thứ này là đúng. Hiện tại ta chỉ tập trung thời gian vào cai quản đất phong, vẫn có cảm giác không đủ thời gian. Nếu như đại ca cũng say mê, tương lai ai đi thống trị giang sơn Đại Đường. Đại ca làm đế vương ta hoàn toàn thừa nhận, mấy đệ đệ phía sau làm, ta sẽ cực kỳ tức giận, bọn hắn không có tư cách.”
“Đúng vậy, Thừa Càn, tinh lực một người có hạn, không có khả năng chu đáo, ta không chút nghi ngờ đối với tương lai Thanh Tước trở thành đế vương trí tuệ, cho nên ngươi phải trở thành đế vương thế tục, như vậy có đoạt được, có cái gì không tốt, mỗi người đều có thể khiến tài năng của mình phát huy đến mức tận cùng. Tóm lại so với việc nhìn chằm chằm vào một vị trí thì còn tốt hơn rất nhiều. Bây giờ nói vẫn còn quá sớm, ngươi muốn làm đế vương ít nhất còn cần ba mươi năm nữa. Thanh Tước không cần thời gian lâu như vậy, chỉ qua mười năm, hai mươi năm, nên là người khác sinh tối huy hoàng của thời khắc. Thừa Càn ngươi hãy chờ xem, thành tựu của hắn sẽ không kém so với một đế vương, nói không chừng sẽ trở thành người như Khổng Tử.”
Lý Thái bật cười một tiếng, nhưng khi hắn quay đầu đã nhìn thấy Hi Mạt Đế Á mang theo hai người hầu không ngừng thu được tiền tài từ trong đám nữ quyến, hắn rất không cao hứng trong lòng, những phụ nhân ngu xuẩn kia, chỉ có điều thấy một trò bịp nho nhỏ, là đã hận không thể cởi ngay y phục trên người mình để quyên góp.
Bộ trang sức Ngũ phượng triều dương có thể mang ra ngoài đổi lấy tiền sao? Có cửa hiệu nào công khai dám thu mua? Mẹ kiếp, Kết ngọc liên châu trường mệnh tỏa không phải mình đưa lễ cho Trưởng Tôn gia sao? Sao mấy thứ tốt đều xuất hiện trong này?”
“Diệp tử, ta đột nhiên cho rằng cần phải bẩm báo tình huống nơi này cho quan viên của Tuần thành ti, ngươi nghĩ thế nào?” Lý Thái nhìn tiểu nha hoàn thiếp thân của Hi Mạt Đế Á bưng khay đầy tràn đồ trang sức đẹp, hỏi Vân Diệp.
“Đi thôi, ta còn muốn đi thay quần áo, ngươi không cần phải hao tâm tốn sức. Dù ngươi bẩm báo cho phủ tông nhân cũng vô dụng, những vật kia nhất định sẽ biến thành tiền. Xem ra cũng phải được gần một nghìn quan tiền. Nếu như là tiểu Khác, hắn tuyệt đối sẽ không nói hưu nói vượn như ngươi, ngươi không hiểu chuyện buôn bán, không nên làm mất mặt xấu hổ.”
“Ta mất mặt xấu hổ? Làm sao có thể, ngươi hãy xem những vật kia, không mấy thứ cho phép tư nhân bán. Nếu như nàng dám bán ra ngoài, nhất định sẽ bị bắt lại. Người đứng đầu tuần thành Ngự Sử là Ngụy Trưng, sẽ không làm việc vì tình riêng.”
Vân Diệp kéo chiếc áo bào trắng căng ra che phủ thêm một chút, Hi Mạt Đế Á sắp đi tới, Y nhìn thấy dáng vẻ không nghe theo, không buông tha của Lý Thái, thở dài nói: “Những đồ vật của các phụ nhân quyên tặng, mấy ngày nữa sẽ được đem ra đấu giá, người mua vẫn là những phụ nhân này. Tặng tiền trực tiếp cho người có học vấn rất khó coi. Đến lúc đó Hi Mạt Đế Á lấy những vật này ra bán, chuyện dễ hơn nhiều. những đồ vật gì đó của Trương gia thì sẽ của Trương gia, những vật gì của Lý gia thì sẽ của Lý gia, trừ phi hai phụ nhân này thương lượng chuẩn bị đổi đồ trang sức, mới có thể lẫn nhau chuyển nhượng cho nhau. Sao ngươi không nhìn xem những vật được tặng là vật gì? Rất nhiều vật đều là báu vật gia truyền, nếu như không thể cầm lại, những phụ nhân này phỏng chừng thậm chí còn không thể quay trở về nhà. Làm như này rất hay, bảo bối nhà mình để cho người khác nhìn, khoe khoang như vậy là đủ rồi, cũng khoe khoang thân phận địa vị của mình, cuối cùng mình dùng một ít tiền mua lại đồ đạc của mình, thể diện đều đủ, còn lấy được danh tiếng giúp đỡ nghiên cứu học vấn. Ngươi cho rằng người ta đều là người ngu hay sao? Trang sức Ngũ phượng triều dương kia, định giá một ngàn quan tiền sẽ có người muốn chiếm đoạt, nhà ai phá sản mà đưa thứ này ra ngoài?”……
Lý Thái gãi gãi gáy, nhìn ca ca của mình, thấy vẻ mặt lực bất tòng tâm của Lý Thừa Càn, hắn đành phải ủ rũ cụp đầu đi theo Vân Diệp ra ngoài, không muốn tiếp tục nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của Hi Mạt Đế Á.
…….