Đường Chuyên

Chương 698: Gia thần khủng bố (2)



Lúc này Vân Diệp chỉ muốn chửi bới, nhìn những lão binh đem tính mạng bản thân, bao gồm cả con cháu đều bán cho mình liền không tiện chửi:

– Mọi người chuẩn bị phân gia đi, mỗi nhà phân ra một con cháu, không tham dự vào chuyện hạch tâm của Vân gia, Vân gia tuy quan trọng, cũng không thể để mọi người không còn hương hỏa.

– Ha ha ha, lời này của hầu gia sai rồi, chúng tôi vào Vân gia, làm gì còn hương hỏa của mình, luận tuổi, chúng tôi chết trước, tương lai hầu gia chọn mộ xong, chúng tôi vào ở trước, mở đường cho hầu gia, đánh gãy chân tiểu quỷ ở âm phủ. Hương hỏa hầu gia nhận, thế nào cũng có một phần của chúng tôi, nên không cần phân gia, phân gia càng thêm lo lắng.

Vân Diệp cười thảm:

– Vân gia không cần đại phú đại quý, chỉ cần mỗi người bên cạnh khỏe mạnh hạnh phúc, nên ở nhà ta, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ đừng nói chuyện hi sinh.

Đám lão binh cười lớn, lần này hoàn toàn trói buộc vào Vân gia rồi, từ nay về sau tiền lấy từ Vân gia không phải là tiền công, mà là bổng lộc.

Mang cánh tay bị thương về nhà, Tân Nguyệt lau nước mắt băng bó cho Vân Diệp, nãi nãi mừng ra mặt, vái bồ tát mãi, Lý An Lan đừng sau Vân Diệp, không sao che giấu được sự hâm mộ.

– Diệp Nhi, mãi nãi nãi tới tửu trang cảm tạ bọn họ, nhà ta có gia thần thực sự rồi, người như thế mới đáng tin, còn như Thiên Ma Cơ thì bớt đi là hơn.

– Phu quân, Dung Nhi cũng là con chàng, chàng phải phân cho nó mấy gia thần chứ, năm người được không?

Lý An Lan quỳ xuống cầu khẩn:

Tân Nguyệt rất bất mãn, gia thần không phải là tiền bạc châu báu, muốn mấy người cho mấy người, gia thần là tính mạng của chủ nhân, dù tạo phản thì cuối cùng ở bên chủ nhân nhất định là gia thần, nhưng ở vấn đề này, là chủ mẫu, Tân Nguyệt không có tư cách lên tiếng.

– Ừm, thế này, năm mươi hộ gia thần, Dung Nhi sẽ có năm hộ, nha đầu trên thảo nguyên sẽ có năm hộ, ta sẽ an bài, nàng đừng hỏi tới nữa, gia thần Vân gia không cho phép các nàng khinh nhờn, hiểu chưa?

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

Tân Nguyệt và Lý An Lan khom người vâng lời, lão nãi nãi cũng gật đầu, gia tộc phong kiến coi trọng nhất là đất phong và gia thần, không thể thiếu cái nào.

Có gia thần, địa chủ gia chủ sẽ tăng lên vô hạn, trước khi đi ngủ, Tân Nguyệt bê một chậu nước, Lý An Lan cũng thế, tranh nhau rửa chân cho gia chủ, đành để các nàng mỗi người rửa một chân.

Rửa chân xong, Tân Nguyệt leo lên giường trước, mắt chớp chớp quyến rũ Vân Diệp, Lý An Lan nũng nịu ngồi ở đầu giường không chịu đi.

– Nàng nhìn uổng thôi, thuốc chưa hết tác dụng, công chúa không muốn về thì ngủ cùng đi, ta có lời nói với các nàng.

Vân Diệp đẩy Lý An Lan lên giường, bản thân cũng cởi y phục, thổi tắt đèn, thả màn xuống, giường thành không gian riêng tư.

Nằm giữa hai nữ nhân, cảm thụ tiếng tim đập kịch liệt hai bên, Vân Diệp cắn răng nói:

– Vân gia tới giờ mới coi như có chút vốn liếng, nhà ta vốn là cỏ đầu tường, đầu thì to mà rễ thì nông, chuyện thu gia thần phải cực kỳ cẩn thận, năm mươi lão binh theo ta từ Lũng Hữu, luôn tận tâm tận lực bảo vệ cái nhà này, cho nên ta mới nhận lời. Ta là người đa nghi, ta biết đó là thói xấu, muốn được ta tin tưởng không phải dễ, các nàng cẩn thận, gia thần tuy quan trọng, nhưng không thể để họ dắt mũi, trên sử sách nhiều quý tộc mưu phản không nhất định là do gia chủ, khi tất cả gia thần quyết định muốn làm một chuyện, gia chủ không thể phản kháng.

– Tân Nguyệt không hiểu những chuyện này, An Lan chắc nghe qua ít nhiều, hoàng gia gia nàng thực ra bị cha nàng cùng gia thần ép tạo phản. Vân gia phải chặn đứng chuyện này, không thể để người ta cho rằng chúng ta có vốn liếng tạo phản, dưới hoàn cảnh lớn này, nhảy ra tảo phản sẽ chết thảm hơn lợn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: Không còn đường lui

– Vân gia do ta tọa trấn sẽ không có vấn đề, An Lan, chỗ Dung Nhi nàng phải lưu tâm, có chút manh nha là lập tức thanh lý môn hộ, không được có chút do dự nào, trời cao hoàng đế xa lâu dần dễ sinh ý nghĩ không hay.

Cả đêm không ngủ, mắt nhìn trừng trừng lên nóc màn suy nghĩ, dù nằm hai bên là mỹ nhân sắc nước hương trời vẫn làm được lòng tĩnh như thủy, chẳng phải do dược liệu của Tôn Tư Mạc, gánh nặng gia tộc đè lên vai như núi, hoàn cảnh như thế, chẳng nảy ra được suy nghĩ nào khác.

Hiện giờ Vân gia sản nghiệp to lớn, điều phải tính toán quá nhiều, cái gì trao đổi được, cái gì vứt bỏ được, cái gì dứt khoát lấy mạng bảo vệ đều phải tính rõ, muốn xác định rõ ràng không mất vài ba ngày không xong, rất bội phục những người quyết đoán trên lịch sử, chớp mắt đã phân rõ thiệt hơn, tuyệt đối không phải bình thường. Chút gia nghiệp của Vân gia đã làm Vân Diệp đau đầu, chẳng biết Lý Nhị tính toán rõ ràng thế nào còn không ngừng đào bẫy hại người khác.

Nhan Chi Thôi sáng sớm đã tới Vân gia, thấy cánh tay băng bó của y, đến chỗ không người nói:

– Tiểu tử, giỏi lắm, đã có gia thần rồi cơ đấy.

– Lão tô tông nói đùa rồi, toàn là phó dịch trong nhà, lâu dần không nỡ chia tách nên nhận làm gia chủ, trò chơi trẻ con, người đừng coi là thật.

– Đừng lừa ta, trẻ con chơi đùa mà rạch be bét cả tay, nhân số nhất định rất nhiều. Tiểu tử, từ rày về sau làm việc phải ổn thỏa, còn làm bừa, không chỉ nhà ngươi mất mạng.

Cùng ông cụ hẹn nhau hôm nay đi xem thu hoạch ngọc mễ, ông cụ nói thích ngọc mễ nhất, cháo ngọc mễ uống thế nào cũng không chán, còn đặt một cái tên là cháo thủy tinh hoàng ngọc. Hôm nay thu hoạch ngọc mễ đợt đầu, ông cụ nhất định muốn xem, đi cùng còn có Lý Thừa Càn và Lý Thái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Rạn nứt

Huyện lệnh dẫn chủ bạ, huyện thừa, huyện úy có mặt hết, hiện giờ không còn thấy khoai tây làm người ra khiếp sợ nữa, quan viên đương địa đã khôi phục sức sống.

– Tào huyện lệnh hôm nay sắc mặt hồng hào, có chuyện gì vui nói ra nghe xem.

Vân Diệp trêu huyện lệnh, Tào huyện lệnh béo tốt cười toét miệng, chắp tay liên hồi:

– Hổ thẹn, hổ thẹn.

Chủ bạ vội tiếp lời:

– Báo hầu gia được biết, Tào huyện lệnh nay phải đổi cách xưng hô rồi, hôm qua có văn thư của lại bộ, nay phải gọi là Hứa châu biệt giá, không bao lâu nữa đi nhậm chức, hiện đang bàn giao công vụ, hay tin Nhan công, thái tử, Ngụy vương, Vân hầu tới thị sát, bất kể thế nào cũng tới nghe giáo huấn.

Lý Thừa Càn ồ một tiếng:

– Đây là vinh thăng, công lao có, tất nhiên bay cao. Lời chúc mừng khỏi nói, chỉ mong ngươi tới Hứa châu vẫn tận chức tận trách, lập công vì nước. Hứa châu xưa nay là nơi quần hùng đuổi hươu, bình nguyên nhiều, núi ít, vốn là nơi dân đông màu mở, tiếc là trải qua bao nhiêu chiến tranh, khiến bách tính cùng khổ. Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương, nếu ngươi có biểu hiện tốt ở Hứa châu, sĩ đồ sẽ không giới hạn ở biệt giá.

Tào huyện lệnh nghe thái tự khích lệ, giáo huấn, vội vàng quỳ xuống thề nhất định phải cải biến hiện trạng Hứa Châu, nếu không làm được, nguyện chết già ở đó.

– Tào béo, vận khi của ngươi thật tốt, thái tử nói thế rõ ràng chuẩn bị để ngươi thăng quan, Hứa châu cũng ở kinh kỳ, khí hậu và phong thổ không khác gì Quan Trung, ngươi chỉ cần mang khoai tây, ngọc mễ tới, trong một năm sẽ làm bách tính no bụng, hai năm khắp nơi là miến, bách tính có lương thực có tiền, mẹ nó đó là thành tích chắc như đá của ngươi, tương lai làm thứ sử vẫn y bài, không bằng gọi ngươi là quan khoai tây cho xong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.