Đường Chuyên

Chương 801: Lại ưng chiến



Ngày đầu không có động tĩnh, ngày thứ hai không thấy gì, Vân Diệp cảm thấy mình sắp bị mặt trời đầu hè nướng cháy rồi, đột nhiên một tiếng kêu vang vọng thu hút sự chú ý của y, con chim trên đầu vội vàng bay vào núi, không thấy con còn lại đâu, Đơn Ưng thành công rồi.

Đi năm hai người, về ba mươi mốt người, hai người nằm trên cáng, máu thịt be bét, Vân Diệp thấy lòng nhói đau, một con chim ưng đổi hai một người, còn kéo cả Cẩu Tử vào, vụ này lỗ vốn rồi.

– Cẩu Tử và hai mươi huynh đệ vẫn canh ở đó, muốn xem xem có ai tới chỗ chim ưng không, nếu có sẽ theo dõi tới sào huyện của chúng.

Vân Diệp đang đau đớn sắp ngất, nghe câu này lên tinh thần ngay, kiểm tra thương thế hai thương binh, phát hiện vết thương tuy khủng bố, nhưng không vào tới nội tạng, đây là may mắn trong bất hạnh rồi.

– Con ưng này lắp móng sắt, hơn nữa có thể hoạt động tự nhiên, chỉ luận riêng thiết trảo có thể nói là cực kỳ khéo léo. Vô Thiệt nhìn con chim ưng trong lưới sắt.

Vân Diệp ngồi xuống nhìn móng sắt đen xì xì, trông cứ như mọc ra từ chân con chim ưng, Vân Diệp cầm lấy lắc hai bên, thấy nó không nhúc nhích chút nào.

– Đám người này nhất định dùng bí pháp cố định móng sắt vào xương chim ưng, nếu không chẳng thể chắc chắn được như thế, xem này, cái móng này chẳng những có tác dụng của móc, đao, liềm còn có thể cân bằng trọng lượng của ưng, tuy con ưng không thể vận dụng hết tính năng của cái móng, nhưng trong chiến đấu, xuất phát từ bản năng, tác dụng của nó còn lớn hơn cái móng kia.

Đơn Ưng đột nhiên hỏi: – Đại ca, sau chuyện này, huynh có thể cho đệ đôi ưng này không?

Vân Diệp ngẩng đầu lên, thấy Đơn Ưng rất cấp bách, cười nói: – Xong chuyện rồi, chim ưng cũng vô dụng, ngươi thích thì cứ mang đi, có điều ta nghe nói chim ưng trưởng thành sẽ không bị người thứ hai thu phục, ngươi lấy nó cũng vô ích, còn nguy hiểm.

– Đại ca, đệ vốn không hi vọng gì chúng sẽ khuất phục, tên của đệ có chữ ưng, là vì từ nhỏ đệ đã thích chim ưng, nên nương thân mới đặt tên này, hùng ưng thì phải bay lượn tự do, bị người ta sai đi bảo lại không ra gì.

– Ngươi định định thả nó đi à? Ngươi thấy gì đó, thứ này rất hung dữ, làm người ta bị th ương thị sao?

– Có gì to tát đâu, mỗi năm người bị hổ, báo cắn chết còn ít à? Biết anh hùng, trọng anh hùng phải thế, hai con chim này là vương giả trong loài ưng, phải để chúng tự do. Vô Thiệt cũng ủng hộ bừa, không thể nào lý giải đám người này, kẻ địch càng đáng sợ càng phải giết cho nhanh, ngươi xem phim thì rõ kẻ nào có cơ hội giết địch không riếng, còn đứng “hát tuồng”, thế nào cũng chết, Vân Diệp không làm chuyện ngu xuẩn đó, vừa rồi Đơn Ưng mà không lên tiếng thì Vân Diệp đã giết chết nó rồi, trong quan niệm của y không có suy nghĩ kỳ quái đó.

Thấy bọn họ kiên trì, Vân Diệp đành đồng ý: – Giờ mới bắt được một con, trên đầu còn con nữa, các ngươi nghe tiếng kêu của nó là biết nó phẫn nộ thế nào, mau bố trí đi, nếu không nó nổi điên lao xuống thì chúng ta gặp họa.

Toàn bộ nỏ tám trâu lên dây, lần này bắn ra không phải là tên, mà là lưới lớn buộc vào gỗ mềm, Đơn Ưng trước khi về đã tính rồi, ngay từ đầu hắn đã không định giết chết con ưng.

Trên hồ đột nhiên nổi gió, từng hồi thanh âm cổ kính trầm trầm truyền tới, đó là tiếng huân, Vân Diệp phất tay, Dương Nguyệt Minh dẫn mấy trăm quân sĩ lên bến tàu, hướng về phía phát ra thứ âm thanh đó.

Tiếng kêu của chim ưng càng dồn dập, tiếng huân càng cao, nếu hai âm thành này mà không có liên hệ với nhau, đánh chết Vân Diệp cũng không tin.

** Huân là nhạc cụ cổ xưa nhất, có từ thời Thương Chu, làm bằng đất, âm thanh phát ra trầm hùng thần bí cổ kính.

Tham Khảo Thêm:  Chương 808

Vân Diệp ghét thứ này, nghe như tiếng khóc, Nhan Chi Thôi nói nghe nó mà thấy cảnh áo tang khắp phòng.

Trước kia cùng lão tiên sinh đội nón rộng, mặc áo vải, chân giày gai, chống gậy gỗ, vượt rừng, qua sông, nửa đêm gõ cửa chùa, không cơm đãi khách, chỉ có một khúc huân.

Tức thì sấm trong bụng hòa cùng tiếng ếch kêu, khách ngồi đó nước mắt chảy dài, một khúc ( Sơn quỷ) và ( Tô vũ mục dương), làm Vân Diệp căm hận cái thứ này. Bất kể là ai, bị một lão tăng trông như quỷ dùng khúc từ nghẹn ngào dày vò nửa canh giờ, sau đó xoay người bỏ đi, ngay cả chào một câu cũng chẳng có, cứ như đã nể mặt lắm rồi đều có tâm trạng như Vân Diệp. Nhan Chi Thôi lấy trong ống tay áo ra một tấm vàng, đặt lên bồ đoàn nói “thất lễ”, rồi bảo Vân Diệp cõng về, đã cho vàng còn phải xin lỗi, loại lỗi này Vân Diệp muốn người ta xin mình mãi.

Có thể thổi nhạc trầm cao tới tận mây xanh cũng là một loại bản lĩnh, con ưng trên trời trông có vẻ rất đau khổ, lúc thì bay phía đông, lát lại lượn về phía tây, không muốn rời chỗ Vân Diệp.

Con chim ưng bị nhốt cũng lồng lộn, cái móng cào nát bươm ván gỗ, Vân Diệp nghĩ một hồi, Bảo Đơn Ưng giữ đầu chim, y mò mẫn trên đầu nói một hồi, quả nhiên có một mảnh sắt cực mỏng sau đầu con chim, không ngừng phát ra tiếng cộng hưởng ù ù với tiếng huân, huân mạnh thì nó rung mạnh, huân yếu thì nó rung yếu.

Sau khi lấy mảnh sắt ra, con chim ưng ôn hòa hơn nhiều, nằm trên sàn thuyền, nhìn con chim bay trên trời, kêu liên tục.

– Đây là thứ khống chế chim ưng à? Nó là cái gì thế? Đầu óc đơn thuần của Đơn Ưng hỗn loạn:

– Trong rương bách bảo của Tiểu Linh Đang có một bộ chuông, tổng cộng có mười cái, đó là quà ta tặng nàng, ngươi đi mượn nàng, ta sẽ biểu diễn trò hay cho mà xem. Vân Diệp không trả lời câu hỏi thừa thãi của hắn.

Rất nhanh, Đơn Ưng mang tới một cái hộp bạc tinh xảo, Tiểu Linh Đang theo sau, lo Đơn Ưng làm hỏng bảo bối của mình, đó là quà sinh nhật do phu quân tặng.

**Linh Đang là cái chuông hay lục lạc.

Mở hộp ra, bên trong xếp rất nhiều chuông từ nhỏ tới lớn, Vân Diệp lấy một cái cỡ vừa, rung một cái, thấy lá sắt không có phản ứng, lại cầm cái chuông khác rung, tới khi thử chuông thứ tư, lá sắt cuối cùng cũng có phản ứng, rung một cái, lá sắt cũng rung theo, vô cùng thú vị.

Vân Diệp cười lớn, rung chuông như điên, chỉ nghe thấy tiếng leng keng leng keng, con chim ưng trên trời rơi thẳng xuống, rơi được nửa chừng, vỗ cánh bay lên. Vân Diệp treo chuông lên, tiếng huân dồn dập, chuông không gió mà tự kêu.

Vân Diệp cười càng khoái chí, nghiến răng nghiến lợi rung chuông. Đơn Ưng, Vô Thiệt ngẩng đầu lên nhìn trời, chỉ thấy con chim ưng quay cuồng trên không, tựa hồ đau đớn lắm.

– Thế nào? Con chim ưng này không uy hiếp được ta nữa rồi, nếu muốn, hôm nay ta giết chết nó. Thế là đắc ý rung trái lắc phải, miệng còn ngâm nga bài hát không ai hiểu: – Leng keng, leng keng, chuông reo leng keng…

Con chim ưng trên không như một món đồ chơi, lúc bị tiếng huân quấy nhiễu, lúc bị tiếng chuông hỗn loạn mê hoặc, không ngừng phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Đơn Ưng nhắm mắt không nỡ nhìn, đột nhiên điều khiển nỏ tám trâu, nhắm thẳng vào con chim ưng đã hạ xuống rất thấp, không dùng búa, lấy tay bóp cò, bị lựa phản chấn cực mạnh làm hổ khẩu toạc máu.

Ba mũi tên rít lên, Đơn Ưng nhắm mắt lại, như thế cảnh con chim trúng tên. Vân Diệp không muốn con chim ưng chết như thế, món đồ chơi hay như vậy, khi phát hiện ý đồ của Đơn Ưng, lắc chuông của mình một cái, con chim ưng đau đớn quay tròn, ba mũi tên sượt qua người nó.

Con chím dưới đất kêu lên thê lương, con chim trên trời lao xuống, đám Đông Ngư vội vàng dùng búa gỗ đập nỏ tám trâu, một cái lưới lớn chụp tới.

Không ngờ nó chỉ dùng cánh mà quạt tấm lưới rơi xuống, Vân Diệp và Đơn Ưng đều bị lưới chùm lên, trong lúc luống cuống, không thoát được lưới cá trên người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30

Mục đích của con chim không phải là hại người mà là tóm lấy con chim ưng trên thuyền định bay, Vân Diệp khó lắm mới thoát khỏi lưới cá, ngăn đám Đông Ưng chuẩn bị công kích.

Con chim ưng không tha được lưới, cái lưới đó đã bị Vân Diệp đóng lên sàn thuyền rồi, dù nó nỗ lực thế nào cũng hoài công, thừng bị kéo căng cách đất tới ba xích, tiếc là chỉ đến thế là cùng, thấy không mang đi được, đánh bỏ lại. Đông Ngư cười gằn muốn lắp trường tiễn lên nỏ tám trâu bắn ra, nhưng bị Đơn Ưng đá lộn nhào, thấy Đơn Ưng mắt đỏ kè, đành tự nhận xui xẻo, Đơn Ưng không chọc vào được, Đơn Ưng nổi điên càng không chọc vào được, ngươi cứ nhìn hầu gia giả ngây giả ngô là biết lúc này y cũng không muốn chọc vào Đơn Ưng.

Ưng bay lên trời quả nhiên lợi hại, chớp mắt đã biến mất trong tầng mây, nhưng chỉ trong chớp mắt lại thấy một chấm đen từ tầng mây lao thẳng xuống, nhìn nó đầu dưới chân trên, biết ngay không muốn sống nữa. Vân Diệp ôm lấy hộp chuông, tay kéo Tiểu Linh Đang, chui tọt vào khoang thuyền, Đơn Ưng kêu lớn, nỏ thủ lập tức chuẩn bị, liên tục ba lớp lưới phòng ngự che mũi thuyền, nếu nó cứ lao xuống như thế, không chừng thuyền thủng một lỗ lớn.

Chỉ nghe phụt phụt, hai tấm lưới dễ dàng bị xé rách, tấm lưỡi thứ ba chắc nhất, thừng to như ngón cái bị kéo căng, mấy sợi bị đứt, có điều vẫn ngăn được con chim.

Một tiếng va chạm rất lớn, thuyền lớn không ngừng lay động, không sao, chỉ rung chút t hôi, không thủng, không biết thứ ưng gì mà khủng bố như thế, chắc không kém con của Quách đại hiệp.

Vân Diệp thò đầu ra, thấy con chim ưng đầu xuyên qua mắt lưới rũ xuống, con ưng trên thuyền không ngừng lấy mỏ dài đẩy đầu nó, tiếng kêu không ngớt, xem chừng là đôi phu thê.

– Sao phân biệt được chim đực với chim cái nhỉ? Vân Diệp gãi mũi hỏi Vô Thiệt.

– Xéo đi!

Vô Thiệt cũng rất phẫn nộ, đám người này điên con mẹ nó rồi, thứ hại người bị diệt trừ, phải vui mừng mới đúng, Đơn Ưng rút đao, lưới cá tức thì bị ánh đao chói lòa chém tan nát, đi tới cạnh con chim ưng, cúi đầu xuống, lấy ra sau đầu nó một tấm lá thép, thuận tay ném đi, Vân Diệp vồ luôn, đây là thứ tốt mà, bọn trẻ ngày nay chẳng biết trân trọng gì cả, đúng là tạo nghiệt.

Con chim ưng hình như chết rồi, người trên thuyền trừ Vân Diệp vui mừng còn lại mặt mày trang trọng như cha chết vậy, Vân Diệp rủa thầm trong lòng.

Đơn Ưng thả con chim còn lại ra, nó không chạy, cứ ngây ra ở bên cạnh con chim chết, cái mỏ dài rỉa lông, cứ như đang đang chải chuốt lại bộ lông. Nghe nói chim ưng cả đời chỉ có một lão bà hoặc trượng phu, một khi thành thân là cả đời không chia lìa, không biết con còn sống phản ứng thế nào? ( Nhan khâu từ) nói rất hay:” Hỏi thế gian tình là gì mà lứa đôi nguyện thề sống chết? Lữ khách kẻ trời Nam người đất bắc khi đôi cánh mỏi, nhớ những lúc ấm lạnh.” Giờ hay rồi, chúng không bị người ta sai khiến bay đi bay lại nữa, Vân Diệp rất mong đợi con chim ưng này diễn một màn thê lương, sau đó mình ngâm ( Nhạn Khâu Từ), coi như chúng không uổng công tới cõi đời này.

Đơn Ưng mắt nhắm nghiền, không nỡ nhìn, cũng không nỡ nghe riếng cục cục khe khẽ của con ưng, anh hùng mạt lộ là thế, nhớ năng xưa trước khi tự sát Ô Giang, bá vương còn cùng Ngu Cơ hát khúc ( Bá vương biệt cơ), Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi thê thảm ly biệt chốn hoang dã, Vân Diệp kích động muốn ngâm thơ, mau lên chứ, mày lưu luyến lâu quá rồi đấy, dùng móng sắt, hoặc húc đầu vào mạn thuyền là đạt được mục đích, cá nhân tao kiến nghị dùng móng sắt, như thế bi tráng hơn.

Con ưng kia mãi không tự sát, Vân Diệp cho rằng nó đổi lòng rồi, làm bộ bi thương, đi tới gần, định quan sát xem tâm tình của con chim này có thích hợp để tự sát không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2

Vừa tới gần, biến cố phát sinh, con chim rõ ràng đã chết không ngờ vỗ cánh, thẳng vào mặt, hất Vân Diệp bay khỏi thuyền, Đông Ngư hò hét cứu hầu gia, lao thẳng xuống nước.

Đơn Ưng lăn mình một cái, còn chưa đứng vững con chim còn lại cũng quạt cánh, đành lui lại, hai con ưng như cái tàu lượt, chạy trên sàn thuyền vài cái rồi bay đi, khoảnh khắc đã bay rất xa, xa xa lại nghe tiếng huân vang lên, lần này rất êm dịu, đáng tiếc, hai con ưng không thèm để ý, bay vào phía sâu của hồ lớn, bất kể tiếng huân biến đổi thế nào đều mặc kệ, tiếng ưng cao vút truyền tới, tràn ngập niềm vui, hình như chuyến này đi không định quay về.

Vân Diệp được Đông Ngư kéo lên sàn thuyền, bụng to như trống, vừa rồi bị cánh ứng đánh ngất, không biết uống bao nhiêu nước, Vô Thiệt treo Vân Diệp lên, nước hồ từ mũi, miệng ồng ộc tuôn ra ngoài, Tiểu Linh Đang khóc còn thê thảm hơn đôi ưng vừa rồi.

Một tiếng nôn dài truyền ra, Vân Diệp mở mắt: – Không tha cho hai con ưng đó, hầu gia ta phải ăn thịt chúng.

Tất cả mọi người nhìn về phía mặt trời, Vô Thiệt trào phúng: – Không bắt được, vua không trung đã bay lên không trung, ai mà bắt được.

Hầu gia tươi cười không còn nữa, đầu sưng như mặt heo, tính khí nóng nảy, hơi chút là đánh người, Đơn Ưng cũng bị trúng một cước, đó là vì Đơn Ưng áy náy, nếu không phải vì ương ngạch, đại cữu ca cũng không thành đầu heo, Tiểu Linh Đang nhìn phu quân là lại chửi con chim ưng, tay chống eo, tay chỉ phương hướng con chim bay đi chỉ chỉ trỏ trỏ, quay lại bảo với phu quân đã bảo thù cho y rồi, sau này tránh xa thứ súc sinh lông vũ ra một chút. Con người lúc yếu đuối cần an ủi, đầu gối lên cặp đùi đầy đặn của Linh Đang, vuốt ve làn da láng mịn của nàng, chân gác lên bụng Vượng Tài, ngón chân gãi bụng cho nó, đó là phương pháp Vân Diệp cho rằng có thể vuốt ve tâm linh tổn thương của mình tốt nhất, chỉ là mặt đeo khăn đen, làm người ta nhìn thấy cảm giác ma quỷ.

– Một tháng không gặp được người khác, máu bầm không tan ngay được, thuốc trị thương của lão phu rất linh nghiệm, Lão Tôn cũng lấy từ chỗ ta, ta biết mùi không dễ ngửi, có mùi gà chết, đó là tỳ vết nhỏ, chỉ cần hiệu quả là được, người luyện võ đâu cầu kỳ thế. Vô Thiệt mỗi lần thay thuốc đều quảng cáo một lần, không có Tôn Tư Mạc ở đây, đành nghe Vô Thiệt trát thứ dược cao không rõ thành phần lên mặt.

Lưu dân thì không sầu khổ như Vân Diệp, bọn họ rất sung sướng,có nhà ai ngày nào cũng được ăn nứt bụng thế không? Sáng là cháo gạo, trưa là cơm kê, rưới một thìa nước thịt, Tết mới có, tối canh khoai tây hầm nhừ với cơm, cơm gáo trắng thật sự, đáng t hương người trồng gạo mà cả đời chẳng được ăn mấy bữa cơm, ăn xong chùi mép, chép miệng nói: – Nếu có thêm ít rau xanh thì tốt quá.

Làm công việc khổ lực, khi tới đã biết rồi, đào đất, nung gạch, đập đá, những việc này đều không nhẹ nhàng. Có điều đại tiểu tử Chu gia sao mà may thế, nhẹ nhàng đầu lĩnh đập đá, chó má, chẳng quá làm việc trong công trường lâu nhất thôi mà, tài nghệ của lão tử tốt hơn hắn nhiều. Bữa nào cũng được ăn cơm gạo, không sợ nứt bụng mà chết, hôm qua còn mang về cho lão nương một miếng thịt lớn, chẳng trách trong bát mình chỉ có nước thịt, té ra thịt bị thứ chó má này mò hết rồi.

Các quân gia tuy hung ác, roi quất đen đét, nhưng mà không thấy đánh ai, nhìn thấy có người đẩy xe lên dốc cũng chẳng giúp một tay.

Bách tính là thế, cuộc sống ở công trường không quá gian nan, có cái ăn, có chỗ ở, trẻ con cũng kiếm được đồ thừa ăn no bụng, thế là mong công trình không bao giờ hoàn thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.