Đường Chuyên

Chương 820: Vân đại tiểu thư hoạt động xã giao



Vân Cửu bê một ấm trà nóng vừa pha tới, trên khay gỗ còn có mấy thứ báy, rất đơn giản, nơi này là thảo nguyên không tìm ra được thứ tốt hơn.

Cung kính đặt trước mặt Hầu Quân Tập, lại cúi đầu đứng đợi ở cửa lều, sẵn sàng đợi sai bảo, Hầu Quân Tập cũng có trà của Vân gia, nhưng uống không thư thái như ở đây, Hoạn Nương rót đầy một chén, đặt trên bàn, Hầu Quân Tập hớp một hơi, trà nóng vừa phải, uống một ngụm vào bụng, toàn thân thư thái, uống một chén trà, Hầu Quân Tập hỏi gia thần Vân gia:

– Gần đây Vân hầu làm gì? Có an khang không?

Đây là thăm hỏi chính thức rồi, vốn không có chuyện trưởng bối lại đi hỏi thăm vãn bối, nhưng vì là gia thần, nên Hầu Quân Tập đang hỏi gia chủ của Vân gia, chứ không phải vãn bối mình có thể dạy bảo bất kỳ lúc nào.

Lão Tôn cúi đầu đáp lễ:

– Phiền Hầu công hỏi, chủ thượng thân thể an khang, khi tới chủ thượng dặn dò môn hạ nhất định thay người hỏi thăm Hầu công, chủ thượng tự chọn lễ vật, muốn chúng tôi đưa cho Hầu công ngay trước mặt. Nay người đang chuẩn bị đại chiến với thủy tặc ở Động Đình Hồ, hẳn không bao lâu nữa sẽ có tiệp báo truyền tới.

Hầu Quân Tập gật gù:

– Với bản lĩnh của y mà nói một đám ô hợp ở đó chỉ vươn tay ra là bắt được, không cần lo lắng, không biết y mang cho lão phu lễ vật gì? Lão phu giúp y trông coi bảo bối nữ nhi, lễ vật nhỏ là không được.

Vân nha đầu lúc này đang ăn bánh hoa quế mình thích nhất, không rảnh để ý tới đám người lớn, cả hai bàn tay bụ bẫm đều huy động, ăn ngon lành.

Lão Tôn dùng hai tay dâng lên danh sách lễ vật, rồi lui lại chỗ ngồi, xem Hầu Quân Tập có hài lòng không?

– Năm mươi vò rượu ngon ba năm? Không tệ, thịt khô bí chế? Vị hẳn ngon đây, chỉ là, đồ hộp này là cái gì? Kệ kệ, trước tiên mang lên đây, là món ăn thì sẽ rất ngon, chủ tử nhà ngươi cái khác qua quít, luận tới ăn là nhân vật cấp tổ tông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 37: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (1)

Vân Mộ thích nhất ăn đồ hộp, nhìn thấy cái bình được phong kín bê lên, lập tức bỏ bánh trong tay xuống, để Hoạn Nương lau miệng cho mình, ngồi bên cạnh Hầu Quân Tập đời Vân Cửu mở bình ra.

– Mở ra mau lên, không thấy nha đầu sốt ruột lắm rồi à, xem chừng đúng là thứ ngon, người của Vân gia miệng ai cũng kén, không phải món ngon, nha đầu sẽ không ngoan thế này.

Hầu Quân Tập luôn mồm thúc giục, thức ăn trên thảo nguyên chỉ có vài món, ăn đi ăn lại đã ngán rồi, ông ta muốn xem xem trong bình là cái gì.

Vân Cửu cười toét miệng, tách si niêm phong, lại bỏ đi hai lớp lá sen, cuối cùng xé giấy dầu, ngửi mùi trong bình, rất tốt, không biến vị, liền đổ thứ trong bình vào bát pha lê lớn, vàng rực đến đẹp mắt.

– Đào, mùa này mà có đào.

Hầu Quân Tập lấy làm lạ, có điều chẳng mấy chốc đã cười, mấy năm qua người Trường An đã quen thi thoảng lại xuất hiện thứ mới lạ, ông ta cũng quen rồi.

Vân Mộ nhảy ngay từ trên giường xuống, chạy lạch bạch tới cái bát đào, cực kỳ thuần thục lấy dĩa cắm vào bát, lấy cho Lão Hầu một bát, nước miếng ròng ròng đưa lên.

Lão Hầu cũng chẳng khách khí, cầm dĩa cho một miếng to vào miệng, quả nhiên là ngon, hương vị ngọt ngào vừa miệng, chỉ là hơi ngọt quá, ông ta không thích lắm, nhìn tiểu nha đầu nuốt nước bọt ừng ực, mắt ngong ngóng nhìn mình, sao không hiểu tâm ý cô nhóc, đầy bát tới mặt nó:

– Nào, nha đầu, ăn đi, cha ngươi cũng thật là, nha đầu kháu khỉnh thế này mà cũng nỡ để ở thảo nguyên, một ả tiểu thiếp thôi mà, thật sủng ái quá mức rồi.

Vân Mộ đẩy cái bát lại:

– Hầu gia gia, đào ngon lắm, hạnh cũng ngon, lê cũng ngon, nha đầu không thích ăn nho thôi, Hầu gia gia ăn nhiều vào.

Dáng vẻ quy củ của tiểu nha đầu làm Lão Hầu lại cười to, đi tới bát lớn, bê hết lên, đặt trước mặt nhau đầu, xoa đầu nó:

Tham Khảo Thêm:  Chương 309

– Được, Hầu gia gia ăn hết cái bát này, cháu ăn hết cái bát kia, không được để thừa.

Rồi ăn đào, xem phản ứng của nha đầu.

Vân nha đầu lấy ra ba bát nhỏ đưa cho hai gia thần, lại đưa cho Hoạn Nương, chỉ Vân Cửu:

– Hôm qua ngươi lừa của ta nửa bát, hôm nay không cho ngươi.

Mặt Vân Cửu đen xì, muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui vào.

Nha đầu phân chia cho mọi người xong mới ăn.

Hầu Quân Tập đặt bát xuống, nói với Hoạn Nương:

– Không tệ, ngươi dạy nha đầu rất quy củ, Vân Diệp phải cám kích ngươi mới đúng, công này không thể không tính.

Hoạn Nương hổ thẹn cúi người:

– Hầu công quá khen, tiểu nương tử chia cho mọi người ăn không phải hiểu quy củ, mà là cho mỗi người một ít bịt miệng, tiểu nương tử ăn phần nhiều nhất, không liên quan gì tới quy củ hết.

Hầu Quân Tập ngớ người, nhìn bát mọi người, quả nhiên chỉ có hai miếng đào, bát mình nhiều nhất, còn tiểu nha đầu bằng toàn bộ mọi người cộng lại, đang ăn say sưa.

Phát hiện này làm ông ta cười ngặt ngoẽo, chỉ tiểu nha đầu nói đứt quãng:

– Nhỏ mà ranh, đúng là giống Vân Diệp mà, chỉ có thứ quái thai như Vân Diệp mới sinh ra thứ khuê nữ tinh quái thế này, chẳng biết tương lai chàng trai nhà ai mới xứng được với bảo bối như thế.

Nghe Hầu gia gia cười, tiểu nha đầu vẫn cắm mặt ăn, lúc này ăn thêm thật nhiều mới là quan trọng, tay nhanh hơn, miệng bị nhét phồng lên.

Đợi Hầu Quân Tập cười xong, Vân Cửu lại bê lên một bát mỳ, xung quanh phối thêm mấy đĩa rau xanh mướt, nhìn thôi đã làm người ta muốn ăn rồi, Lão Hầu tới mục trưởng Vân gia là để nghỉ ngơi giải khuây, mỗi lần tới Vân gia đều được chiêu đãi như người nhà mình, cách làm này làm Lão Hầu thích từ tận đáy lòng, một bát mỳ hơn sơn hào hải vị.

Người Quan Trung thích ăn mỳ, tuy Quan Trung cũng có nơi nhiều nước trồng gạo, nhưng Lão Hầu giống Ngưu Tiến Đạt, Trình Giảo Kim, chỉ thích ăn mỳ, ngày nào không ăn là khó chịu, một tháng không ăn thấy cuộc đời vô nghĩa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 131: Nể tình người sai người ám sát tên ẻo lả chết tiệt kia, cô tha mạng cho người (6)

– Ừm, dưa muối chua chua ngọt ngọt vừa miệng lắm, khi lão phu đi mang theo một ít. Tướng sĩ bên ngoài có cơm chưa? Ăn xong lát nữa ra cửa sông xem xét một chút.

– Hầu công cứ yên tâm, tướng sĩ đã bắt đầu ăn rồi, trong nhà giết năm con trâu, mười con cừu đưa tới, các phụ nhân còn nướng ít bánh, chuẩn bị cho các tướng sĩ mang theo làm lương khô.

Hầu Quân Tập nghe vậy mới cầm đũa lên ăn như gió cuốn mây tan, ăn xong dắt tiểu nha đầu đi dạo quanh trại, một già một trẻ trò chuyện cực vui, lúc này không ai liên hệ một người trung niên hiền hòa với ma vương giết người như ngóe được.

Vân nha đầu lục lọi trong bảo vật của Hầu Quân Tập, chọn lựa rất lâu, cuối cùng lấy cái vương miệng vàng rực rở, nhảy tưng tưng về lều, Hoạn Nương thất kinh, quỳ xuống xin Hầu Quân Tập thu lại, đây là vương miện, tiểu nha đầu đội lên sẽ phạm húy, rước lấy phiền toái không cần thiết.

– Ở vùng Tây Vực đó, trăm người xưng anh, nghìn người xưng hùng, vạn người dám xưng vương, thứ này trong quân nhiều vô kể, nha đầu lấy một cái chơi có sao đâu? Mộ nha đầu là quý nữ của Đại Đường, đừng nói vương miện của tiểu quốc vạn người, dù đội vương miện của bộ tộc lớn cũng chẳng hề gì, không phạm quy củ Đại Đường, không sao hết.

Hầu Quân Tập chẳng bận tâm, tiểu nha đầu càng chẳng bận tâm, lúc đội vương miện lên, lát lấy xuống để bảo thạch sáng lấp lánh dưới mặt trời, chơi cao hứng rồi còn bảo Hầu Quân Tập cúi xuống, thơm lên má một cái, làm Lão Hầu cười càng vang.

Đại quân nghỉ ngơi một canh giờ, thấy mặt trời đã ngả về phía tây, lại tiếp tục tiến về mục tiêu, cờ phi hổ bay phần phật, như muốn thoát cán mà đi.

Kỵ sĩ trên ngựa giáp sáng loáng, xếp thành từng hàng một, rầm rầm cuốn đi như dòng lũ sắt, nghiến qua mặt đất xanh mướt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.