Đường Chuyên

Chương 861: Thê tử của ta không bán



Trong đội ngũ xiếc tạp kỹ, chỉ hắn và tiểu nương tử kia là người Đường tóc đen, mắt đen, còn lại là người Ba Tư tóc vàng mắt xanh, không biết vì sao hình như những người Ba Tư rất sợ tiểu nương tử và tên lùn.

Tiểu nương tử tóc như mây đen, da như tuyết trắng, mặt phớt hồng như hoa đào, lông mày cong như lá liễu, vóc dáng mỹ miều, nụ cười quyến rũ làm say lòng nam nhân, thấy tên lùn bị bắt nạt liền cười hì hì lộn vòng tới dễ dàng bế tên lùn lên, đại hán ngây ra nhìn mỹ nhân bị tên lùn lấy tiền đi.

Cảnh này tức thì khiến tiền ném tới như mưa, tên lùn kêu thảm như bị tiền đồng ném chết rồi, nằm co giật trên mặt đất, vừa mở một mắt giảo hoạt nhìn mọi người. Tiểu nương tử thì bắt đầu khóc trượng phu của mình, đợi mọi người ném tiền cả rồi, tên lùn bò dậy, đi vòng quanh cảm tạ sự khảng khái của người Trường An.

– Tiểu nương tử, diễn lại trò vừa rồi cho đại gia xem, chỉ cần đại gia hài lòng, đồng ngân tệ này là của nàng.

Toàn thân lục bào cùng với mũ xanh, cuối thu còn cầm một cái quạt xanh phe phẩy, đó là trang phục của Lý Hoài Nhân. Vân Diệp lún vào phiền toái lớn, không rứt ra được, Trường Tôn Xung ở Nhạc Châu theo dõi thủy tặc xây nhà, Trình Xử Mặc phải vào cung trực, chỉ có Lý Hoài Nhân không có việc gì, dẫn hộ vệ đi lăng quăng.

Nhìn thấy tiểu nương diễn xiếc tạp kỹ này lâu rồi, cũng thèm khát nàng, nhất là vừa rồi tiểu nương tử lộn nhào, cái bụng trắng muốt lộ ra ngoài, nhìn rõ cả rốn, lòng ngứa ngáy chẳng thèm để ý đây là chỗ phố xá sầm uất của Trường An.

Tên lùn đi tới vái liên hồi, nhưng trong mắt Lý Hoài Nhân lúc này chỉ có mỹ nhân, đâu coi tên lùn vào mắt, giơ chân lên đá như đá một quả bóng, cười nham nhở đặt ngân tệ vào bàn tay trắng nón của tiểu nương tử, thật mịn như bông, chỉ nắm một cái đã khiến người ta bủn rủn, nắm lấy tay nàng không buông. Tiểu nương tử đâu phải đối thủ của Lý Hoài Nhân từng trải sa trường, bất kể dùng sức thế nào cũng không thoát được, bàn tay nhỏ bị người ta nắm chặt biến thành màu phấn hồng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: 63: Ta Biết Y Thuật Còn Có Tiền

Tiểu vương gia nhìn trúng tiểu nương tử rồi, quản sự xách cổ áo tên lùn lên, nói:

– Tiểu tử, ngươi có phúc đấy, tiểu chủ nhân nhà ta nhìn trúng nương tử nhà ngươi, ra giá đi, chỉ cần không quá đáng, lão tử sẽ không mặc cả, cho ngươi tiền kiếm tám lão bà khác, tiểu nương tử thuộc về tiểu chủ nhân nhà ta, nghe rõ chưa?

– Thê tử của ta không bán!

Tên lùn nói chém đinh chặt sắt, nhưng cổ áo bị siết chặt, nên không nghe rõ lắm.

– Cái gì? Mười kim tệ? Tên vương bán này này nhỏ mà tham, ở Trường An mua một nha đầu có năm ngân tệ, xinh đẹp mọng nước lắm cũng chỉ có sáu ngân tệ, ngươi dám mở mồm đòi mười kim tệ?

Mua bán nhân khẩu ở Trường An không phải là hiếm thấy, nhưng bán lão bà thì hiếm rồi, rất nhiều người cùng đường đem lão bà thế chấp cho người ta, một khi không trả được tiền, lão bà thành của người ta. Có điều làm thế không thể để quan phủ biết, chỉ cần quan phủ phát hiện, bất kể là người mua hay người bán đều bị đầy một nghìn dặm.

– Thê tử của ta không bán.

Tên lùn quẫy đạp nói:

– Thế mới đúng chứ, ngươi không thể nhất quyết giữ một giá, lão bà của ngươi là mỹ nhân hiếm có, năm kim tệ coi như cũng xứng. Thiếu gia, tiểu nương tử thành người nhà ta rồi, thiếu gia đưa lên xe ngựa đi.

Lý Hoài Nhân giơ ngón cái với quản sự nhà mình, giật cổ tay, tiểu nương tử liền bay lên vai hắn, vác tiểu nương tử về xe ngựa nhà mình.

– Thê tử của ta không bán!

Tên lùn dùng sức lực lớn nhất rống lên, tiếng nói của hắn bị nhấn chìm trong tiếng hò hét của mọi người, một nữ nhân bán năm kim tệ, trông dáng vẻ còn là một phụ nhân, lần đầu tiên của tiểu nương tử đẹp nhất Yến Lai Lâu cũng chỉ một kim tệ thôi, tên lùn phát tài lớn rồi.

Hộ vệ nhanh chóng tới cửa hiệu bên cạnh làm khế ước, ấn tay tên lùn vào, ấn cả bàn tay luôn, quản sự cười ha hả lấy ra năm kim tệ, đặt vào tay tên lùn trước mặt mọi người, nói tiền trao cháo múc, rồi đuổi theo xe ngựa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

– Thê tử của ta không bán!

Tên lùn cuối cùng gào lên xé lòng, tất cả mọi người yên tĩnh lại, một võ hầu tuần tra đi tới đá tên lùn lộn nhào, quát:

– Rõ ràng nhìn thấy ngươi bán lão bà, nhận tiền của người ta, vừa rồi mặc cả sao không nói, giờ gào cái gì? Còn gào cho ngươi vào đại lao, cho ngươi gào đã đời.

Người Trường An chỉ nhìn thấy năm đồng kim tệ, nhiều người còn nghĩ, nếu cho mình bằng đó tiền liệu có bán lão bà không? Ý nghĩ này vừa nổi lên, liền xấu hổ nhìn quanh, chui vào đám đông.

Tên lùn toàn thân nhớp nháp bùn đất ngã trên mặt đất, đợi mọi người tản đi hết, cầm năm kim tệ cho vào đĩa, đứng dậy phủi bùn đất trên người, nhìn theo hướng Lý Hoài Nhân, lẩm bẩm:

– Phúc họa tự mình chuốc lấy. Nếu ngươi chịu mang nữ nhân đó đi mãi mãi, ta trả cho ngươi một nghìn kim tệ.

Từ đầu tới chân tím bầm, cả người như bị thổi phồng lên, ngực vẽ một cái đầu quỷ trẻ con, thoi thóp nằm trên giường rên rỉ, chỉ cần Tôn đạo trưởng chạm vào người hắn một cái là hắn gào thảm thiết, tên này từ lòng bàn tay và bàn chân thì chỗ khác không đụng vào được. Tôn Tư Mặc tỉ mỉ kiểm tra lưỡi và mạch của hắn, nói với Lý Hiếu Cung, Lý Hoài Nhân không trúng độc, lục phủ ngũ tạng không sao, còn về phần vì sao toàn thân sưng lên, đau đớn tột độ thì không rõ, ông ta hành y bao năm chưa bao giờ thấy qua.

Lão Tôn bó tay, Lý gia tức thì vang lên tiếng khóc, cảnh tượng tang thương, nhưng Vân Diệp lại dửng dưng, lấy kính phóng lúp quan sát cẩn thận cơ thể Lý Hoài Nhân, từ ngực tới lưng, cả lòng bàn chân cũng không bỏ qua. Y đi qua cửa một cái là biết Lý Hoài Nhân bị làm sao rồi, toàn thân sưng ngứa, triệu chứng này Vân Bảo cũng bị một lần vào năm ngoái, trẻ con ham chơi, cởi truồng chạy lung tung, bị lông ta của cây tạo giác ( loại cây họ đậu?) dính vào khắp người, chui qua lỗ chân lông, Vân Bảo Bảo không đau, nhưng ngứa ngáy vô cùng, chỉ cần mặc y phục vào là khóc lóc thảm thiết. Cuối cùng Vân Diệp nhớ tới chuyện lấy dùng nắm cơm nếp trị bệnh cho Tiểu Nha, liền nắm cơm nếp lăn trên người nhi tử, kết quả rất hiệu quả, lăn ba lần thì Vân Bảo Bảo không sao nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22

Bệnh trạng của Lý Hoài Nhân nghiêm trọng hơn của Vân Bảo Bảo cả trăm lần, vừa rồi dùng kính lúp quan sát, trên người tên này toàn những sợi nhỏ li ti, không biết là cái thứ gì, Vân Diệp dùng nhíp lấy một cái, cực mảnh, đâm rất sâu, dùng cơm gạo nếp e vô cụng. Có điều không sao, chừng sưng do viêm da này chẳng chết nổi, gọi quản gia nấu một nồi nhựa thông loảng mang tới, còn cả bàn chải.

Lý Hoài Nhân vội hỏi:

– Diệp Tử, ca ca còn cứu được không? Không cứu được thì ngươi nói rõ, ca ca chịu được.

– Không sao, cứu được. Chỉ cần ngươi cầm cự được năm ba ngày là xong, chuyện này không gấp, nghe nói ngươi nạp một tiểu thiếp, là tuyệt sắc giai nhân, có thể mời ra cho tiểu đệ xem không?

Sau khi Vân Diệp nói không sao, cả nhà Lý Hiếu Nhân yên tâm, Lý Hiếu Nhân cung kính mới Tôn đạo trưởng ra tiền sảnh dùng trà. Còn bệnh tình của nhi tử có Vân Diệp sẽ không sao, còn trị bệnh thế nào là chuyện giữa huynh đệ bọn chúng, không cần mình quản.

– Ngươi là tên khốn kiếp, ta sắp chết rồi ngươi còn nói mát mẻ. Rốt cuộc ngươi tới cứu ta hay là tới dụ dỗ tẩu tẩu? Tiểu thiếp của ta xinh đẹp hay không liên quan chó gì tới ngươi?

Vân Diệp thở dài:

– Ngươi trêu chọc ai không trêu, lại đi trêu vào lũ điên, chính vì ta đụng vào bọn chúng, mới bị người ta làm cho trốn trong nhà không dám đi đâu, ta tránh còn không kịp, ngươi lại sán đến, đi xem đi, tiểu thiếp của ngươi nhất định không còn nữa.

– Đương nhiên ta biết, ngay tối hôm đó đã mất tích rồi, trong lúc ta tắm rửa thì không thấy đâu nữa, sau đó toàn thân ta ngứa ngáy, còn tâm tư nào đi tìm à. Ngươi bớt lải nhải đi, mau chữa cho ta, chúng ta đi tìm ả tỉnh sổ, không lột da ả, lão tử làm con rùa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.