Đường Chuyên

Chương 970: Tình hình



Trương Lượng nhất định có phiền toái lớn, hơn nữa hoàng đế đang truy bắt ông ta, đó là tình hình Vân Diệp tìm hiểu qua lời nói của ông ta, đợi đám Lại Truyền Phong tìm hiểu chi tiết từ đám đại hán áo vải, toàn bộ chân tướng đã xuất hiện, trong lòng Vân Diệp như có trăm con mèo đang cào, ngứa ngáy tò mò.

– Vân công có hứng, ta tất nhiên bồi tiếp, được khoe công tích của mình trước mặt tiền bối là vinh hạnh của vãn bối, lát nữa khoe khoang, mong Vân công tha thứ, mời!

Vân Diệp đưa tay mời khách, Trương Lượng cười lớn, đi lên chiếc Công Chúa, giống như quan trên tới tham quan.

Con số và bố trí trên thuyền Công Chúa được Vân Diệp thuộc lòng, mỗi loại cải biển đều nói qua, Trương Lượng đích thân vào phòng nhỏ đặt nỏ tám trâu, xem khoang thuyền của thủy thủ, không bỏ qua chỗ nào, còn đưa ý kiến mang tính kiến thiết vô cùng cụ thể, Vân Diệp gọi thư ký tới ghi lại, dù sao ông ta cũng là mãnh tướng trên mặt nước, kiến nghị đều nói trúng yếu hại.

Trương Lượng vuốt ve nỏ tám trâu, cảm khái:

– Cải tiến từ tám người điều khiển thành ba người, thậm chí hai người, đây là đại công, nỏ tám trâu vì thao tác bất tiện nên không an bài quy mô lớn lên hạm thuyền, một thuyền có bốn cái là cực hạn, Vân hầu trên sàn thuyền có tám cái, khoang thuyền tầng hai còn nhiều hơn, chẳng trách một lượt oanh kích làm chiến hạm của lão phu tan tành.

Vân Diệp cười:

– Vận dụng kỹ thuật mới là đặc điểm của ba chiếc chiến hạm này, Vân công, chuyện này không nói tới nữa, ta chuẩn bị chút rượu nhạt, chúng ta cùng say một bữa.

Trương Lượng gật đầu, vui vẻ nghe theo, tới phòng ăn, đầu bếp đã chuẩn bị bốn món nhắm, một bầu rượu, toàn bộ không gian phòng ăn nhường lại cho hai bọn họ.

Ngồi xuống rồi, Trương Lượng tự rót rượu uống liền ba chén mới nói:

– Lượng đã là tù phạm, ý tốt của Vân hầu chẳng thể báo đáp, ba chén rượu này tạ ơn Vân hầu không giết khuyển tử.

Khi Lại Truyền Phong báo không phát hiện ra quan quân, Vân Diệp biết Trương Cử Nhân, Trương Cử Trí nhất định ở gần đây, khi Trương Lượng hỏi Vân Diệp có phải hoàng đế phái tới bắt mình không, Vân Diệp lập tức phái Thanh Tước truy bắt hai người này, họ nhất định mang tinh nhuệ còn lại của gia tộc rời chiến trường, với tốc độ của Thanh Tước, họ chạy không thoát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Dù không biết Trương Lượng phạm phải sai lầm gì, nhưng chắc chắn không phải là phản bội tổ quốc, còn lỗi khác, liên quan chó gì tới mình? Giết cả nhà người ta chẳng hay, dù nói thế nào Trương Lượng cũng có công với quốc gia, giả ngốc cho qua là được.

Trương Lượng đề xuất tham quan chiếc Công Chúa là để tranh thủ thời gian cho hai đứa con, biết không lừa được Vân Diệp, chỉ là dùng tư thái khác cầu khẩn Vân Diệp tha cho con mình, Vân Diệp vui vẻ đồng ý tháp tùng mình là câu trả lời, nay chỉ còn hai người, Trương Lượng nói rõ ra.

– Vân công cả đời nam chinh bắc chiến, cứu dân khỏi nước lửa, hương hỏa tất nhiên không thể đoạn tuyệt. Sáu chiếc chiến hạm đã bị bắt hết, chuyện khác không liên quan tới ta, ta cũng chẳng muốn có liên quan.

Trương Lượng cười ha hả:

– Khi chia tay Cử Nhân, Cử Trí, ta nói vốn là chuyện chết cả mười phần, gặp được Vân hầu liền biến thành mười phần chết chín, nếu gặp Lưu Anh Hành bộ hạ cũ của lão phu thì chết chắc. Ha ha ha, quả nhiên là thế, chỉ mong các con ta có thể an thân lập mệnh ở đất mới, chuyện cũ để trôi theo gió, sống cho tốt mới là chuyện duy nhất chúng nên làm.

Nói xong những lời này Trương Lượng hình như hoàn toàn thả lỏng, ăn uống thoải mái.

– Vân công, ta không hiểu sao ngại lại bị hạch tội, người muốn chinh chiến ở Cao Ly nhất phải là cha con ngài mới đúng, vì sao bệ hạ lại mạnh tay với công gia như thế?

Vân Diệp nói ra nghi hoặc của mình.

– Ha ha ha.

Trương Lượng vuốt ve chòm râu trắng:

– Uyên Cái Tô Văn giết cả nhà ta, ta sao có thể buông tha cho hắn, khi bệ hệ ắt thắng, lại có người khuyên bệ hạ lui binh, nói Cao Ly đã thuần phục, không tiện đánh nữa, lão phu thấy bệ hạ có ý lui binh, liền dẫn tướng sĩ dưới trướng chém giết, tất nhiên không nương tay, vì lão phu hạ lệnh chó gà cũng không tha.

– Kết quả, ha ha ha, kết quả tất nhiên là khiến người Cao Ly điên cuồng phản kích, Trương Văn Can bị phục kích, hai nghìn tướng sĩ tử chiến, chỉ có hắn chạy thoát, bị bệ hạ chém đầu. Trương Quân Tiện bị người ta điên cuồng báo thù sợ chết khiếp, không ngờ lại hạ lệnh rút lui, khiến tướng quân Vương Quân Ngạc chiến tử. Cao Duyên Thọ, Cao Huệ Chân thoát khỏi vòng vây, bệ hạ nổi giận hạ lệnh chặt đầu Trương Quân Tiện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 885

– Cao Duyên Thọ, Cao Huệ Chân tuy dựa núi tử thủ, cuối cùng vẫn đầu hàng, bệ hạ thu ba vạn sáu nghìn hàng binh, đồng thời đặt tên ngọn núi tác chiến là Trú Tất Sơn. Ngươi nói xem, lão phu tự ý làm càn, bệ hạ sao không giận, thời cơ tốt có thể thu phục sĩ tốt Cao Ly không cần động binh đao bị lão phu phá hỏng, thế là từ đó lão phu cứ tránh bệ hạ mãi, không ngờ một tháng trước nhận được ý chỉ của bệ hạ, lệnh Trình Danh Chấn thay lão phu làm tổng quản hành quân Bình Nhưỡng đạo, còn muốn nhốt cha con lão phu vào xe tù, giải tới An Thị, hẳn bị chặt đầu. May là thân vệ của lão phu trung thành, cướp sáu chiếc chiến thuyền ra biển, lại gặp phải ngươi, bệ hạ an bài không một kẽ hở, Trương Lượng bội phục.

Trương Lượng nhìn ra Vân Diệp không biết gì về thế cục Cao Ly, lòng căm hận, Lý Nhị vì đề phòng mình, đem người hiểu Cao Ly nhất giấu tới tận bây giờ, cười khổ xong đem toàn bộ tình hình Cao Ly kể rõ ràng.

Tới giờ Vân Diệp mới biết, Lý Nhị bất đắc dĩ bỏ tấn công Bình Nhưỡng, cùng Lý Tích giáp công viện binh, hiện nhắm vào An Thị, định công hạ An Thị xong rồi mưu tính cách khác.

Vốn chiến tranh có thể sớm kết thúc, vì Trương Lượng mà trì hoãn ba bốn tháng, qua mùa đông khốc liệt, tới giờ vẫn kịch chiến với Dương Vạn Xuân.

Muốn lấy lương thực ở Cao Ly là không thể, bản thân Cao Ly cũng đói khắp nơi, lương thực của đại quân toàn bộ trói buộc vào Trương Kiệm, vì chỉ có kỵ binh của ông ta mới có thể vượt qua vòng vây của phản quân Mạt Hạt, ngoài ra còn có thủy quân.

Dương Vạn Xuân tìm được cách khắc chế thuốc nổ, đâm điếc binh sĩ, những binh sĩ đó chỉ có thể tác chiến máy móc, không hề sợ hãi, thấy quân Đường dùng thuốc nổ là xông tới, triển khai công kích mang tính tự sát, nhiều binh sĩ cầm gói thuốc nổ châm lửa chạy khắp nơi, tuy bị nổ tan xương nát thịt, nhưng hành động này cổ vũ lớn đấu chí người Cao Ly.

Tham Khảo Thêm:  Chương 457

Lắp thuốc nổ vào nỏ chỉ vô địch trên biển, vì nó đối diện với gỗ, nhưng với thành An Thị kiên cố chẳng có mấy tác dụng, chỉ có cách chôn cả đống thuốc nổ dưới chân thành mới có tác dụng.

Lý Nhị đào địa đạo, kết quả Dương Vạn Xuân trước khi khai chiến đào hào sâu quanh thành, Lý Nhị định chui qua hào, kết quả đào phải nước ngầm, chết hơn trăm sĩ tốt, đành quy củ công thành chiến.

Lý luận đại nhất thống Lý Nhị tuyên dương không được người Cao Ly tiếp nhận, Dương Vạn Xuân cho bách tính lên tường thành mắng chửi Lý Nhị, đây là xỉ nhục chưa từng có với ông ta từ khi đăng cơ, lệnh ba quân công phá thành An Thị xong sẽ đồ thành, tin tức truyền vào trong thành, tới trẻ năm tuổi cũng vác đất đá dựng sau tường thành, chuẩn bị làm bức tường thành thứ hai. Lý Nhị hết cách, lệnh Lý Đạo Tông cũng dựng núi đất, chỉ cần núi đất dựng xong, kỵ binh có thể trực tiếp đột kích vào trong thành, đập tan sĩ khí của người Cao Ly.

Vận khí của Lý Nhị tệ vô cùng, Lý Đạo Tông khó khăn lắm mới đắp được một ngọn núi đất, kết quả có một kẻ tên Phó Phục Ái lên núi đất quan sát, không ngờ núi bị sụp xuống, còn lấp lên cả tường thành An Thị, chẳng biết vì sao Phó Phục Ái không thừa cơ hạ lệnh công thành mà bỏ chạy, thế là núi đất biến thành điểm đột kích mới của thành An Thị, Dương Vạn Xuân phát huy tác dụng của nó tới mức cao nhất, quấy nhiễu, đột kích, thả tin đồn, quân Đường khổ không kể siết.

Lý Đạo Tông vì lấy công chuộc tội, liên tục dẫn quân công kích ba ngày ba đêm không chiếm lại được núi đất, khi Lý Nhị thấy Lý Đạo Tông thương tích đầy mình, đành hạ lệnh ngừng tiến công, tìm cách khác.

Cao Kiến Vũ và Uyên Cái Tô Văn không ngừng gom góp binh lực cứu viện thành An Thị, quân Đường đã vô cùng mệt mỏi, có lẽ chẳng bao lâu sẽ rút quân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.