Đường Chuyên

Chương 1062: Thẹn chết rồi (1)



Ngụy Trưng tựa hồ nhìn thấu tâm tư Vân Diệp, cười nói:

– Lão phu gặp họa tất nhiên không liên lụy tới hầu gia, bệ hạ cũng không làm khó già trẻ trong nhà, lão phu chỉ xin Vân hầu bảo vệ tính mạng già trẻ nhà Hầu Quân Tập, đây vốn là chuyện lão phu phải làm, xem ra không có cơ hội nữa, đành nhờ Vân hầu.

– Chuyện này ngài không nói ta cũng toàn lực làm, ta nhận ân huệ của Hầu gia rất nhiều, sao có thể khoanh tay ngồi nhìn, ngài cứ yên tâm.

Ngụy Trưng gật đầu xách cái hộp trong tay vào lều Lý Nhị.

– Trịnh công, trong hộp đựng cái gì đó? Không phải định cùng bệ hạ sống mái chứ?

– Ha ha ha, trong hộp đựng cái đầu của ác tặc hại dân, lão phu muốn đi hỏi bệ hạ, hai trăm bốn bảy bách tính tội gì mà gặp phải độc thủ. Vân hầu, lão phu đi đây.

Lão già tiêu sái như mang theo hộp quà tới bái phỏng bằng hữu, ai ngờ ông ta đã chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh tồi tệ nhất, giây phút đó Vân Diệp thấy mình chữa lành mắt cho ông ta thực sự quá chính xác, Đại Đường có lẽ thực sự không thể thiếu người như thế này. Bên lều hoàng đế đã có đám ngự sử đang quỳ, ai nấy vươn cổ chờ đợi Ngụy Trưng tới để cùng làm khó dễ hoàng đế.

Con bà nó, đám người này không chọc vào được, sau này thấy đám mặc áo bào ngự sử phải tránh xa, đây là lũ điên không quan tâm tới tình mạng của mình.

Vân Diệp nấp sau một tàng cây lớn, che tai ngồi xuống, không muốn nhìn thấy không muốn nghe thấy bất kỳ thứ gì, nếu có thể chui vào động sóc thì Vân Diệp cũng chui vào, con sóc nhìn thấy tư thế hèn mọn của y, từ trên cây hái quả thông ném y…

“Tiên đế sáng nghiệp chưa đến nửa đường đã băng hà, nay thiên hạ chia ba, Ích Châu suy yếu, sự nguy cấp tồn vong ở ngay trước mắt. Cho nên kẻ bề tôi không thể lười nhác, một lòng trung thành quên cả thân mình. Đã rằng đi theo Tiên đế, muốn báo đền với bệ hạ, rất mong bệ hạ nên lắng nghe rộng rãi, để sáng đức tốt cho tiên đế, phải rộng thúc đẩy chí khí, không nên khinh bạc, dẫn đến điều thất nghĩa sẽ lấp lối, sự trung thực của kẻ can gián…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 83

Vân Diệp bắt đầu dùng giọng nho nhỏ đọc ( xuất sư biểu) của Gia Cát Lượng, như thế sẽ không nghe thấy tiếng gầm bạo nộ của Lý Nhị, tiếng chỉ trích của Ngụy Trưng, tiếng náo loạn của binh sĩ, tiếng cầu khẩn của quần thần, phải biết rằng bịt tai lại giọng bản thân càng to hơn.

Đọc đọc đọc, nước mắt chảy xuống ào ào, làm trung thần đúng là cần can đảm, đáng tiếc là mình không có, cũng không dám, đành bỉ ôi nấp sau cây đọc ( xuất sư biểu), hi vọng hoàng đế có thể lại lần nữa tha thứ cho Ngụy Trưng, nể khổ tâm của ông ta mà không lấy mạng ông ta. Mặc dù đọc ( chính khí ca) sẽ khảng khái hơn, nhưng Vân Diệp bất giác lựa chọn ( xuất sư biểu), vì Lưu Thiện không giết Gia Cát Lượng, còn Văn Thiên Tường viết ( chính khí ca) xong liền toi mạng.

Tới lúc này Vân Diệp mới phát hiện mình ghét Ngụy Trưng là do ghen tỵ, đó là một con người rất thuần túy, trước kia lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, vì người dân làm đá lót đường mà tính mạng bản thân cũng không cần, loại người này không phục không được.

Hận bản thân kém cỏi, lại bị Ngụy Trưng cảm nhiễm nên mặc cho nước mắt chảy, hết lần này tới lần khác nói với bản thân, nhớ kỹ, lát nữa ra phải lau khô nước mắt, đốt ít củi ướt, nói là muốn nướng khoai tây, bị khói làm cay mắt.

Qua đôi mắt mơ màng, Vân Diệp phát hiện xung quanh mình đứng đầy người, gào lên một tiếng cuống cuồng bỏ chạy, không cần biết đứng bên cạnh là ai.

Lý Nhị sầm mặt hỏi Ngụy Trưng:

– Sao y bỏ chạy?

Ngụy Trưng cười hăng hắc:

– Đại khái là bị bệ hạ nhìn thấy bộ dạng khóc sướt mướt nên thẹn quá chạy mất.

Lý Nhị nghi hoặc nói:

– Đọc ( xuất sư biểu) tới mức khóc như thế e rằng chỉ có một mình y, đây đâu phải là gò Ngũ Trượng, dù có hoài niệm công tích, trung thành của Gia Cát Lượng cũng không cần khóc như thế, nhất định có điều cổ quái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 209: C209: Dương diệp thực lực chân chính

Ngụy Trưng mở hộp lấy ra một cái ấn, nói với Lý Nhị:

– Bệ hạ, tù binh Cao Ly đã xử quyết xong, xin bệ hạ thu lại lệnh.

– Ngụy Trưng! Ta chơi tổ tông mười tám đời nhà lão!

Làm rõ ngọn nguồn Vân Diệp ở trong rừng rống lớn, chim chóc vừa mới về rừng bị giọng y làm bay tứ tán, Ma Thiên Nhai đối diện tựa hồ cũng kêu oan thay Vân Diệp, không ngừng vọng lại mấy chữ cuối cùng…

– Lưu Tiến Bảo, ngồi xuống cho ta đánh một trận được không, cho ngươi một kim tệ.

Vân Diệp phẫn nộ tới mất lý trí.

Lưu Tiến Bảo thấy hầu gia giận tới mặt mày biến dạng, tính toán một lúc thấy không có lời, lắc đầu từ chối, chỉ chỉ cây thông, ý nói hầu gia ngài trút giận vào đó.

Vân Diệp dù giận sôi gan, nhưng nhìn vỏ cây thông xù xì, lại nhìn đôi tay trắng trẻo của mình, quyết định không làm tổn thương mình, đầy một bụng tức không biết phát tiết đi đâu, lão Ngụy Trưng chó má không những hại lão tử, còn dẫn người tới xem lão tử khóc, sau này cò mặt mũi gặp ai, đường đường hầu gia mà khóc như trẻ trong nôi, đã thành trò cười trong quân rồi.

Quá ngu xuẩn, thực sự quá ngu xuẩn, Lý Nhị hiện giờ coi con dân ông ta như vàng, làm sao nỡ lấy mạng hơn hai trăm người đi lót đường, ông ta đi đường thấy nhà bên cạnh có tiếng khóc của trẻ mới sinh còn mặt dày vào chúc mừng người ta, vì nhà đó sinh ra cho ông ta một người nộp thuế, hoặc trang đinh, quân sĩ tương lai.

Dọc đường đi, Lý Nhị không nhìn nơi nào có hùng quan hiểm yếu mà xem nơi nào thích hợp canh tác, nếu như đất đai đầy nông sản, ông ta sẽ vô cùng cao hứng, nếu đất thích hợp trồng trọt nhưng lại hoang vu, ông ta nhất định hỏi quan địa phương, nghe thấy ít người, canh tác không hết thường thở dài.

Đầu óc mình nghĩ thế nào vậy chứ? Sao lại không nghĩ ra.

Ngụy Trưng mắt vừa mới chữa lành, tất nhiên thấy mới mẻ nhìn khắn nơi, nhìn qua nhìn lại phát hiện Vân Diệp bất thường, với trí tuệ của ông ta căn bản không cần đoán là biết dây thân kinh nào của y có vấn đề, thuận nượng đẩy thuyền, thăm dò bản chất của Vân Diệp, còn kiếm cho mình một minh hữu cứu gia quyến Hầu Quân Tập có gì không làm? Còn về phần dẫn người vây quanh xem Vân Diệp khóc là hoàn toàn ngoài dự liệu, vì Vân Diệp bịt tai khóc quá lớn, bị đám ngự sự tới huấn đạo Lý Nhị nghe thấy, tới xem là tất nhiên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: Đứa trẻ xấu xa (12)

Trời sắp tối, Vượng Tài ngửi mùi tìm Vân Diệp, nó luôn để ý tới huynh đệ của mình, ôm đầu Vượng Tài, Vân Diệp không biết đi đâu, về lều ư? Quá mất mặt.

– Vượng Tài à, chúng ta chạy trốn được không? Ta theo ngươi về quê nhà Lũng Hữu, làm một gian nhà cỏ cho xong, không thò mặt ra làm gì nữa cho nhục, ngươi cùng lắm là không có rượu để uống, ăn nhiều có một chút là được, ngựa là phải ăn cỏ.

Chữ rượu tuyệt không thể nhắc tới trước mặt Vượng Tài, nghe thấy rượu, rõ ràng hai tai của nó dựng lên, cắn vạt áo của Vân Diệp kéo xuống núi, không chút do dự trở về trại, lấy vó đá cái thùng gỗ cực lớn.

Vân Diệp thở dài, đổ nửa chậu rượu vào cái chậu Vượng Tài uống rượu, đây là rượu ngon nhất ở Hán Trung, ai ngờ Vượng Tài không uống, lấy đầu húc Vân Diệp, hướng về cái túi treo trên nóc lều hí lên.

Thành tinh mất rồi, hiện giờ rượu không cho thêm quả khô và hoa quế là Vượng Tài không uống, dưới ánh mắt chăm chú của Vượng Tài, Vân Diệp bốc liền ba nắm quả khô cho vào nó mới hài lòng, cúi đầu uống một ngụm lại phun ra, hình như giận rồi, đá bay cái chậu, quay đi chổng mông vào mặt Vân Diệp, há miệng gọi ầm ĩ.

Mãu phu mau chóng xuất hiện, thấy chậu đồng đổ ra đất, nói với Vân Diệp:

– Hầu gia, Vượng Tài không bao giờ uổng rượu lạnh, mỗi lần phải hâm rượu lên, nấu nhừ quả khô, mùi hoa quế tỏa ra, rượu thế mới uống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.