Đường Chuyên

Chương 1240: Quái nhân tới



Vân gia náo nhiệt vô cùng, bằng hữu khắp trời nam biển bắc tụ hội đợi mai tham dự hôn lễ.

Có một số lễ vật rất quý trọng, nhưng không tìm ra người tặng, gác cửa chỉ nói người tặng lễ rất kỳ quái, có đạo sĩ, có hành giả chân đất, có ăn mày mắt đầy rỉ lấy trong lòng ra một miếng bích ngọc nói là lễ mừng, thiếu chút nữa làm gác cửa sợ chết khiếp. May mà Hàn Triệt đi ra, vẽ một cái ký hiệu trước cửa, thế là không còn những người chướng mắt xuất hiện nữa, có điều Hàn Triệt sai người bày tiệc ở tiểu viện của Đơn Ưng, không biết chiêu đãi khách gì?

Lý Cương nghe nói chuyện này tới tiểu viện tử, sau đó đóng chặt đại môn, cần gì đều ở bên trong nói vọng ra với Nhị quản gia Lão Triệu, bảo ông ta đưa tới.

Lý Cương hôm nay rất phấn chấn, mặc áo thọ ngồi trên xe của mình, uống từng ngụm rượu nho, mắt không ngừng nhìn khách khứa trong phòng.

Hòa thượng chẳng có gì để nói, khổ hành tăng thôi, còn là phiên tăng tóc xoăn, không có tràng hạt, không mặc tăng bào, từ trên xuống dưới không có đồ gì của tăng nhân, nhưng chỉ cần ông ta ngồi ở đâu, ngươi nhất định cho rằng ông ta là hòa thượng, không thể có thân phận khác. Vị hòa thượng đó đang tập trung xử lý con ngan quay, không thèm để ý tới ánh mắt của Lý Cương.

Đạo sĩ cũng thế, hông đeo thừng cỏ, chân đi giày rách lộ ngón, đầu gài trâm gai, bên người đặt một thanh kiếm, thấy thanh kiếm này, lông mày Lý Cương giật một cái:

– Xin cho mượn kiếm xem.

Đạo sĩ thuận tay ném kiếm tới, Đơn Ưng đón lấy, đặt kiếm lên đùi Lý Cương. Đạo sĩ rất không có phong độ cầm cả vò rượu uống, không biết ông ta uống nổi bao nhiêu rượu mạnh của Vân gia.

– Chung Ly Quyền, nơi này là Bạch Ngọc Kinh, không phải Không Động Sơn, cái danh Chính Dương của ông không ăn thua đâu.

Hàn Triệt cắn hạt dưa mỉa mai:

– Nghe nói thần vương đang truyền đạo ở Thổ Phồn, không biết tín đồ đông không?

Đạo sĩ đốp chát lạt:

– Đúng là kiếm thời Hán, nhưng Chung Ly Quyền là tướng quân thời Đại Hán, không biết cao thọ của đạo trưởng thế nào?

Lý Cương cho kiếm vào vỏ đưa cho Đơn Ưng trả lại.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tọa ngọa trường huề tửu nhất hồ,

Bất giáo song nhãn thức Hoàng Đô,

Càn khôn hứa đại vô danh tính,

Sơ tán nhân gian nhất trượng phu.

Đạo sĩ trước khi nói ca một bài, đúng là bài do Hán Chung Ly sáng tác:

– Bản chân nhân du tẩu nhân gian là để cho người đời một cơ hội, tiếc rằng thế gian ngu muội ngoan cố, không hiểu đại đạo, đi đi, đi đi.

Nói xong uống rượu tiếp, không trả lời Lý Cương, cực kỳ vô lễ.

Đại ý thơ là:

Dù nằm hay ngồi vẫn mang theo một bầu rượu,

Không bảo đôi mắt trông thấy kinh thành Trường An,

Càn khôn vũ trụ rộng lớn không có danh tính,

Rải rác ở chốn nhân gian một đấng trượng phu.”

Lý Cương chẳng để bụng, nhìn sang một lão nông, chưa kịp hỏi, lão nông đã chắp tay nói:

– Lão hán chỉ là nông dân, kiếm ăn ngoài ruộng, nghe nói đại đệ tử của Bạch Ngọc Kinh thành thân, chuyên môn tới kiếm bữa rượu, chớ cười, chớ cười.

Người ta không muôn nói thì thôi, Lý Cương chuyển hướng sang hành già chân trần, chắp tay nói:

– Môn đồ của Mặc Địch, sau thời Tần hoàng, Mặc gia đã ẩn cư, tám trăm nay chưa từng nghe nói có người kiệt xuất, không biết nay còn giữ được chủ trương của mình không? Lão phu nghe nói Điền Tương Tử đã mất ở bắc hải, không biết Mặc gia ra sao?

– Bọn ta kiên trì kiêm ái và phi công, nói Mặc Địch gì chứ, bọn chúng liên quan gì tới kiêm ái, phi công? Nay nhân thế đại hưng, chẳng cần phi công, chỉ còn lại kiêm ái, lão phu hành cước thiên hạ, chỉ giữ được kiêm ái thôi.

Lý Cương nghe câu này thất kinh, đứng dậy thi lễ:

– Thư viện Ngọc Sơn chỉ cần đệ tử yêu thương thế nhân, Lý Cương bất tài, muốn tôn tiên sinh làm thấy để học đạo kiêm ái.

Hành giả nhìn áo gấm trên người Lý Cương, lại nhìn bàn tiệc, lắc đầu:

– Cẩm y mỹ thực là khao khát của thiên hạ, Bạch Ngọc Kinh giàu có trùm đời, nay lấy vàng làm bàn, lấy ngọc làm chén, viện tử nho nhỏ từ viên gạch, viên ngói đều là tinh phẩm, làm gì có chỗ cho khổ hành giả truyền đạo.

– Ngọc Sơn thư viện của ngươi dạy trí tuệ cho nhân gian, dùng kỳ thuật nhân gian, xây lầu cao trên không, cúi đầu không thấy chân, ngẩng đầu chẳng thấy trời, áp dụng cái xảo ( khéo léo), làn gió thô sơ không thổi được vào Ngọc Sơn. Lão phu nguyện dùng đôi chân này đi khắp thiên hạ, nói với mỗi người gặp được về kiêm ái, như gió phất qua, không để lại danh tính. Tới khi đó Mặc gia và thiên hạ hòa làm một. Lý Cương, ngươi có thể phân biệt được, đâu là Mặc gia, đâu là Ngọc Sơn không?

Tham Khảo Thêm:  Chương 759: Gặp Lại Diệp Lâm Trần

Lý Cương ngẫm nghĩ chốc lát lần nữa khom người tạ ơn:

– Kính cẩn thụ giáo.

– Phiến bích ngọc của ta không nên để thế nhân biết, nếu không sẽ gây ra họa, phiến bích ngọc đó là do lão phu cắt từ nơi ở của Tây Vương mẫu, nghe nói chủ nhân của Bạch Ngọc Kinh ở dưới thần sơn, ngày đêm thao luyện binh mã, Tây Vương mẫu nhờ lão phu hỏi một tiếng, chủ nhân Bạch Ngọc Kinh có ý gì?

Lão ăn mày ở hai mắt ra, đôi mắt đầy rỉ lại trong sáng như mắt trẻ nhỏ:

– Ân sư dẫn binh mã tới Tây Vực là bảo gia vệ quốc, vì sao Tây Vương mẫu lại trách cứ?

Cửa bị đẩy ra, Tiểu Vũ toàn thân áo cưới đỏ rực, cầm một cái khay gỗ đi vào, nghe thấy lão ăn mày hỏi, không nhịn được hỏi lại:

Lão ăn mày vỗ tay nói:

– Bạch Ngọc Kinh toàn sinh ra nhân tài, Tân Mị Nhân năm xưa múa lưỡi đi khắp bốn phương, nay chủ nhân Bạch Ngọc Kinh thống binh chinh chiến tứ phương, còn tích trữ nước của đá, y muốn làm gì? Chẳng lẽ trăm vạn oan hồn từ bắc xuống nam chưa đủ để y gây dựng lại Bạch Ngọc Kinh à? Sai khiến âm hồn sẽ bị trời phạt, cẩn thận, cẩn thận.

Tiểu Vũ che miệng cười, đặt khay gỗ xuống, trong khay đựng mười bát mỳ, nàng cung kính dùng hai tay đưa cho mỗi người, thi lễ nói:

– Chư vị từ xa tới, Bạch Ngọc Kinh không dám thất lễ, tiểu nữ tự mình làm mấy bát mỳ kính hiến chư vị, chúc thọ các vị trưởng giả, mời dùng.

Lão nông cầm bát lên trước, ngửi một cái:

– Đúng là cô bé ngoan, lão hán một ngày không ăn mỳ, toàn thân không thoải mái, bát mỳ này hơn thứ mỹ vị trên bàn nhiều, mỗi tội bát hơi nhỏ. Cô bé ngoan, thay lão phu hỏi sư phụ ngươi, khoai tây, ngọc mễ từ đâu ra, trước năm Trinh Quan chưa từng có, lão phu ăn liền mười năm mà không có bệnh, còn sinh hai đứa con, xem ra đúng là hoa màu tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 34: C34: Cảm ơn anh

Tiểu Vũ cảm tạ lão nông, đáp:

– Khoai tây, ngọc mễ là do Cầu Nhiệm Khách mang tới cho tổ sư gia gia, vãn bối cũng không biết, sư phụ chưa bao giờ nhắc tới. Đợi sau khi sư phụ về, tiểu nữ nhất định hỏi, có câu trả lời rồi, làm sao để bẩm báo với trưởng giả?

Lão nông cười lớn, lấy từ trong lòng ra một túi hạt giống cho Tiểu Vũ:

– Không cần trả lời ta, chỉ cần ngươi đem hạt giống này trồng vào mùa xuân năm sau, sư phụ ngươi tất nhiên biết đi đâu tìm ta, nếu y không biết thôi.

Nói xong liền ăn mỳ, kệ Tiểu Vũ nói gì cũng không đáp.

Lão ăn mày thấy Tiểu Vũ ngó lơ mình thì vỗ đùi, chỉ người áo đen ngồi trong góc nhà:

– Không phải ngươi muốn tìm tên lùn và mỹ nữ à? Hiện chính chủ ở đây, vì sao không hỏi?

– Vì không cần hỏi nữa, họ đã chết rồi, ta không định báo thù, ngươi đừng lắm mồm.

Giọng nói vô cùng quyến rũ, là một nữ tử:

Tiểu Vũ liếc nhìn nữ nhân đó, đột nhiên nói:

– Bọn họ bị vây trên núi, không có cái ăn, nữ ăn nam, sau đó nữ rơi xuống vách núi.

Nữ tử kia vén rèm che mặt lên, thong thả ăn mỳ, không đáp lời Tiểu Vũ, bát mỳ rất nhỏ, nên rất ít, ăn vài miếng là hết, nữ tử uống cạn nước:

– Ta đường xa, không tiễn ngươi xuất các nữa, tương lai ta sẽ mang đi một đứa con của ngươi.

Sau đó đi qua người Tiểu Vũ, Đơn Ưng định ngăn lại, nhưng bị Lý Cương ngăn cản, mọi người đưa mắt nhìn nữ tử áo đen rời cửa, nàng không ra đường, mà tới thẳng Tần Lĩnh, tốc độ rất nhanh.

Xin miễn chú thích, vì sẽ rất lằng nhằng, liên quan cả thần thoại lẫn lịch sử, các loại hệ tư tưởng, không hiểu cũng chẳng sao, coi như giữ lại chút sắc thái thần bí đi.

Nói ra những người này có một boss, một nhân vật truyền thuyết ẩn hiện trên lịch sử 400 năm ( khác với sống 400 năm nhé), chả biết có cho vào truyện không!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.