Đường Chuyên

Chương 1373: Cùng Hưởng



Vân Diệp mới qua hành lang bị một hàng thi thể làm giật mình, tới hai trăm người.

Ngồi xuống bên một thi thể xem kỹ, vết thương ở bụng, nhìn vài thi thể xong liền hiểu, đều là tử sĩ, thấy tình thế không ổn liền lựa chọn tự sát.

Thích khách ư? Vân Diệp lập tức đứng dậy, tiềm thức tránh đám người này xa một chút, nhìn các tướng quân đang nối nhau vào cung Vạn Dân, vội chạy nhanh lên bậc thang, theo sau một người không quen.

Cung Vạn Dân im phăng phắc, nến mỡ cá voi to bằng cánh tay chiếu sáng cả đại điện, rất nhiều người không ngừng chen tới phía trước, sau khi nhìn thấy thi thể của thích khách liền muốn tỏ vẻ trung thành trước Lý Nhị, Vân Diệp nhích mình về phía rèm, nấp trong tối quan sát vẻ mặt mỗi người.

Lý Nhị ngồi trên long ỷ, trên người không ngờ lại mặc tăng y màu xám, trâm thanh ngọc lấp lóe dưới ánh nến, làm người ta không thấy rõ nét mặt của ông ta.

Phòng Huyền Linh lúc nào cũng mặt lạnh tanh, lão già này hôm nay mặc giáp da, đeo trường kiếm, trông rất gọn gàng.

Lý Thừa Càn mặt âm trầm đứng đối diện Phòng Huyền Linh, Lý Thái cứ cúi đầu nhìn mặt đất, còn lấy chân chà gạch vàng, tựa hồ vô cùng phiền não.

Lý Nhị vốn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên cao giọng hỏi:

– Trống tụ tướng đã ngừng, kẻ không tới chém, Vân Diệp đâu? Trẫm lệnh ngươi điều tập phủ binh đã làm chưa?

Không ngờ Lý Nhị mở mắt ra lại hỏi mình đầu tiên, Vân Diệp vội đi tới đưa chiếu thư lên:

– Bẩm bệ hạ, chiếu thư này chỉ có quốc ấn, không có bệ hạ phê hồng, không có trung thư tỉnh ký tên, không có môn hạ tỉnh đóng dấu, là chiếu thư ba không, thứ cho thần không dám tuân theo.

Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối đồng loạt mở mắt, Chử Toại Lương của môn hạ tỉnh cũng tới xem đạo chiếu thư này.

Đoàn Hồng lập tức lấy chiếu thư Vân Diệp đưa cho hoàng đế.

Lý Nhị nhìn chiếu thư một cái, khẽ hắng giọng:

– Là trẫm sơ xuất, không điều bình cũng tốt, có các ngươi thế nào cũng bảo vệ được an toàn cho hoàng cung.

Tham Khảo Thêm:  Chương 84: Cong quá, không dám đụng vào

Phòng Huyền Linh rời hàng khải tấu:

– Bệ hạ, Vân hầu từ chối chiếu thư là chuyện trong chức quyền, nếu như cần, lão thần cho rằng nên tăng cường đề phòng, từ năm Trinh Quan thứ mười tới nay, đại quân Thập lục vệ vì nước chinh chiến, sĩ tốt tổn thất nhiều, chưa bao giờ bổ xung, hiện lấy con cháu Quan Trung bổ xung là hợp lý.

Lý Nhị lắc đầu:

– Trẫm đã quyết tâm giảm lao dịch, sao có thể thất tín với dân, chuyện này đừng nhắc tới nữa. Trẫm mời chư vị ái khanh tới đây là để mọi người xem thi thể bên ngoài, có thể nói chính xác, đó toàn là tử sĩ, thân thủ cao cường, không biết lẻn vảo hoàng cung bao giờ, ai nói cho trẫm được không?

Vân Diệp vốn định lui vào sau rèm, lúc này thò đầu ra là kẻ ngốc, cho nên phía dưới xôn xao bàn luận, nhưng không ai dám ra nói, đột nhiên cảm giác có người nhìn mình, ngó quanh, phát hiện đang xoay người che Lý Nhị nói giọng câm với mình:” Cứu ta với!”

– Ồ, Vân hầu đột nhiên dừng bước có phải là biết cái gì?

Chử Toại Lương đứng bên cạnh Vân Diệp, thấy y ngớ ra, liền bán đứng y không chút do dự:

Lập tức tất cả mọi người đều thở phào, đồng loạt nhìn chằm chằm vào Vân Diệp, bất kể y có nói ra cách nào không, trước tiên thăm dò hướng gió cũng tốt.

Thấy Lý Nhị cũng nhìn mình, Vân Diệp đột nhiên chắp tay hỏi:

– Vi thần lớn gan hỏi bệ hạ, thích khách chuyên môn vì bệ hạ mà tới? Vừa rồi thần vào, phát hiện cung Vạn Dân không hề có dấu vết đấu đá, không giấu bệ hạ, mũi thần cực kỳ mẫn cảm với mùi máu, hiện cung Vạn Dân không xông hương, không mở cửa sổ, không khí bên trong vẫn bình thường, chỉ có ít mùi đàn hương, hẳn là do bệ hạ lễ phật mà ra, cho nên thần mới hỏi thế.

Không chỉ văn võ toàn triều sửng sốt, hoàng đế cũng thế, người thả thích khách vào cung không thể không biết hiện hoàng đế cơ bản cả ngày không rời cung Vạn Dân. Lý Nhị tin phong thủy cho rằng, từ khi mình chuyển vào cung Vạn Dân, tất cả điều mình muốn đều đạt được, nên trừ điện Lưỡng Nghi của hoàng hậu, ông ta chỉ ở cung Vạn Dân, lúc này lại chém giết ở cung Thái Cực, mười hai vị cao tăng Vương Huyền Sách mang tới chết tám chín người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 395

Hai trăm ba mươi hai thích khách từ đầu tới cuối chỉ tập chung đánh cung Thái Cực, không ngó ngàng tới cung Vạn Dân và Lưỡng Nghi, vì sao?

Tâm tình Lý Thái tựa hồ tốt hơn, rời hàng nói:

– Phụ hoàng, nhi thần cho rằng lần này ám sát không nhắm vào phụ hoàng, nhi thần hỏi thị vệ rồi, ngay từ đầu mục tiêu của những kẻ này là cung Thái Cực, lời giải thích duy nhất là chúng muốn phá kế trường sinh của phụ hoàng, đúng là đại nghịch bất đạo. Phải tìm kẻ sai phái đằng sau, nghiêm trừng không tha.

Vân Diệp chỉ muốn ôm Lý Thái hôn mấy cái, quả nhiên là kẻ trí tuệ cao, quá lợi hại.

– Bệ hạ, trường sinh bất lão là sao? Chuyện nực cười như thế sao vi thần không biết?

Lý Nhị tựa hồ có chút xấu hổ, giải thích qua:

– Vương Huyền Sách mới được cao tăng đại đức ở Thiên Trúc, đã dốc lòng nghiên cứu thuật trường sinh hai trăm năm, thậm chí có thể bạch nhật phi thăng, trẫm chỉ muốn xem có thật không.

Vân Diệp không định buông tha cho Lý Nhị ở chuyện này, tuổi càng cao càng sợ chết cũng đành đi, giờ ngay cả lời ma quỷ này cũng tin. Thấy ngọc bài của mình đặt ở trên long án, cáo lỗi với hoàng đế, đưa tay lấy ngọc bài lắp lên giá, từ thì điện Vạn Dân sáng rực, che cả ánh nến.

Trừ Đỗ Như Hối không chút ngạc nhiên nào thì ánh mắt của mọi người đều lộ vẻ ngây ngất, Vân Diệp đưa giá cho Đoàn Hồng, bảo hắn treo lên trần nhà, được Lý Nhị đồng ý, Đoàn Hồng nhảy lên, trèo vào cột mà Vân Diệp chỉ định, cả đại điện liền sáng như ban ngày.

Vân Diệp đi tới bên nến thổi tắt, đi tới giữa đại điện nói:

– Bệ hạ, đây chính là cách dùng chính xác nhất của bốn tấm ngọc bài, người khác nói đó là thần quang, đều là đồn bậy, lời hoang đường này sao có thể lừa được người anh minh như bệ hạ. Ai cũng nói đây là chí bảo vô thượng của Bạch Ngọc Kinh, vì nó mà hơn nghìn người chết, Điền Tương Tử vì tìm thiên môn đi tới bắc cực, kết quả là khóc lóc nửa năm trước cực quang chết ở nơi không có bóng người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: Dẫn Xà Xuất Động

– Còn một đội ngũ vì tìm kiếm Thái Dương thần quốc, muốn tìm đất thần tiên, bệ hạ biết họ đi bao xa không? Tới tám vạn dặm!

Vân Diệp nói tám vạn dặm làm mọi người hít sâu một hơi, Lý Nhị cũng ngượng ngùng:

– Các vị đồng liêu đừng nghĩ ta nói năng lung tung, Trường Tôn gia, Đỗ gia, còn có rất nhiều nhà có da gấu trắng tới từ bắc cực. Hai trăm người đi Thái Dương thần quốc chỉ ba người trở về, hai chết sau đó không lâu, một đang được Tôn tiên sinh trị liệu ở thư viện Ngọc Sơn, chư vị muốn du lịch Thái Dương thần quốc một chuyến thì tìm hắn hỏi đường là được.

– Bệ hạ, thần sở dĩ công bố bí mật của Bạch Ngọc Kinh với người đời là muốn nói một chuyện, cái bảo bối vô số người đổ máu tranh giành này tác dụng duy nhất là thắp sáng thay nến mà thôi, vi thần thỉnh cầu bệ hạ treo nó ở đại điện cung Vạn Dân, để nó ngày đêm chiếu sáng.

Lý Nhị mặt càng xấu hổ, thời gian qua ông ta không ngừng uy hiếp Vô Thiệt, muốn đoạt thứ này, không ngờ chính chủ không chút do dự treo nó ở cung Vạn Dân.

Phòng Huyền Linh cười lớn:

– Lời này hay lắm, nếu vật này thực sự có thể kéo dài tuổi thọ, treo ở cung Vạn Dân để chúng thần cũng được hưởng lợi.

Những người khác nối nhau phụ họa, đều muốn mau chóng tiêu trừ vụ án thích khách, để mọi người thoải mái hơn, nhìn thích khách thân thủ bất phàm, lại cương nghị nghĩa dũng, nếu không nói có lai lịch lớn thì quỷ cũng không tin, bất kể là ai, thế nào cũng dính líu tới huân quý quan hệ phức tạp, không ai muốn chuyện này xảy ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.