Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 95: Canh chừng cậu



Thật ra Vu Nhạn Bắc cũng không rõ tại vì sao người đàn ông kia vừa đến liền động tay với mình, hơn nữa lúc hắn đến anh thậm chí còn không biết gì cả. Vu Nhạn Bắc càng nghĩ càng cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, không những bị đánh vô cớ còn bị mất mặt với Tô Đồ Lang Quân.

Trợ lý thấy Vu Nhạn Bắc trầm tư như vậy liền thở dài một hơi:

“Mặt của cậu hiện tại bị như vậy, chụp hình sắp tới hẳn là phải hoãn lại vài ngày”

Vu Nhạn Bắc nghe thấy thế, lúc này mới giật mình nghĩ tới gương mặt kiếm cơm này:

“Cô lấy cho tôi chiếc gương đến đây”

Vu Nhạn Bắc đương nhiên cũng rất quan tâm đến cái cần câu cơm của mình, gương mặt này vốn dĩ được anh chăm sóc rất kỹ lưỡng, không phải tự nhiên mà lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng đã nổi tiếng nhanh như vậy, còn không phải là vì gương mặt nam thần này sao.

Khi Vu Nhạn Bắc tiếp nhận lấy gương soi liền nhíu mày, người trong gương bị bầm một bên mắt trái, khóe miệng bên phải cũng bị rách ra. Vết thương bên khóe miệng không nghiêm trọng mấy, nhưng vết bầm xung quanh mắt kia hẳn là phải một thời gian mới lành lại được.

Đúng lúc này điện thoại của người quản lý reo lên, cô nhanh chóng tiếp nhận cuộc điện thoại. Không rõ đầu dây bên kia đã nói những gì, gương mặt người trợ lý càng ngày càng rơi vào trầm tư. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, người trợ lý liền nói với Vu Nhạn Bắc thế này:

“Châu tổng đã biết chuyện cậu cùng phó tổng của Hoàng thị xảy ra xung đột, cô ấy nói nếu như cậu còn tự ý làm bừa nữa thì công ty sẽ không ra mặt giúp đỡ đâu”

Châu tổng này chính là tổng tài của công ty giải trí Châu thị, Châu Hồ Ngọc. Vu Nhạn Bắc xuất thân là người của của Chu thị, được Châu Hồ Ngọc đích thân nâng đỡ mới có thể một bước lên mây như vậy, chỉ có điều Vu Nhạn Bắc trước nay vẫn luôn làm việc tùy ý, vấn đề này đã được Châu Hồ Ngọc nhắc nhở nhiều lần vẫn không thể thay đổi được, hơn nữa Vu Nhạn Bắc giống như cũng không sợ vị tổng tài này của mình.

Dặn dò Vu Nhạn Bắc một chút, trợ lý cũng nhanh chóng rơi đi. Vu Nhạn Bắc do dự một hồi liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tô Đồ Lang Quân thế này:

[Tô tổng, chuyện ngày hôm nay thật sự là xin lỗi cậu]

Ở bên này Tô Đồ Lang Quân và Hoàng Thế Vinh đang ăn món tráng miệng, điện thoại của Tô Đồ Lang Quân đặt trên bàn vừa reo lên, Hoàng Thế Vinh liền nhìn tới. Nếu như là trước đây hắn sẽ không để ý đến nhiều, hơn nữa Tô Đồ Lang Quân cũng chưa bao giờ muốn che giấu hắn, nhưng tại thời điểm hiện tại chính là quãng thời gian nhạy cảm của hắn, bởi vì xung quanh vị này nhà hắn nhiều ong bướm muốn dụ dỗ quá:

Tham Khảo Thêm:  Chương 33: Đợi anh trở về theo đuổi em (3)

“Ai nhắn tin cho cậu sao?”

Tô Đồ Lang Quân cũng không biết là ai, nhưng Hoàng Thế Vinh đã hỏi thì cậu liền chậm rãi đọc lại đoạn tin nhắn kia cho hắn:

“Tô tổng, chuyện ngày hôm nay thật sự là xin lỗi cậu”

Hoàng Thế Vinh mang một sắc mặt u ám vô cùng, hắn đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh chỗ của Tô Đô Lang Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại của cậu:

“Là người hôm nay bị ăn đòn đúng không, xem ra tớ ra tay vẫn còn nhẹ thì phải”

Tô Đồ Lang Quân im lặng, vẫn để điện thoại như vậy trước mặt của Hoàng Thế Vinh tùy ý hắn giải quyết. Hoàng Thế Vinh hỏi:

“Hắn ta là ai vậy?”

Tô Đồ Lang Quân đáp:

“Là người mà đối tác Nhật Bản lựa chọn làm gương mặt quảng bá, hình như là diễn viên thì phải, tên là Vu Nhạn Bắc”

Hoàng Thế Vinh hừ lạnh, cầm lấy điện thoại của Tô Đồ Lang Quân làm một vài thao tác, rất nhanh sau đó số điện thoại kia liền bị đưa vào danh sách đen không thể gọi điện hay nhắn tin lại được:

“Diên viên sao, gặp một lần tớ đánh một lần, triệt đường kiếm cơm của hắn luôn”

Tô Đồ Lang Quân buồn cười:

“Thế sao mà được, dù sao anh ta cũng là do đối tác lựa chọn”

Hoàng Thế Vinh quay sang nhìn Tô Đồ Lang Quân dò xét:

“Là thật như vậy hay là cậu đau lòng hả”

Tô Đồ Lang Quân thờ ơ đáp:

“Tớ có gì phải đau lòng đâu”

Hoàng Thế Vinh đột nhiên đưa tay chạm lên bung của Tô Đồ Lang Quân, nhà hàng này là một nhà hàng cao cấp cho nên rất vắng khách, mỗi một bàn ăn được kê khá xa nhau để chú trọng sự riêng tư và yên tĩnh. Hoàng Thế Vinh và Tô Đồ Lang Quân ngồi ở một vị trí lý tưởng có vách ngăn, cho nên nếu như người ngoài không cố ý muốn theo dõi thì khẳng định sẽ không nhìn được bọn họ bên trong đang làm cái gì:

“Có thật không, tớ phải kiểm tra thử”

Tô Đồ Lang Quân không né tránh Hoàng Thế Vinh, cậu cũng không phải người hay thẹn thùng gì cả, ngược lại còn vô cùng yêu thích cảm giác kích thích giống như thế:

“Cậu đã kiểm tra ra chưa?”

Hoàng Thế Vinh khàn giọng:

“Chỗ này không có đủ đồ nghề, để buổi tối về phải kiểm tra cẩn thận kỹ lưỡng hơn rồi mới kết luận được”

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, xem như Hoàng Thế Vinh còn biết điểm dừng. Hoàng Thế Vinh ho một tiếng, vươn tay lấy ly nước nhấp một ngụm cho hạ hỏa:

Tham Khảo Thêm:  Chương 64

“Hôm nay công ty không có việc gì làm, lát nữa tớ ở lại văn phòng của cậu luôn”

Tô Đồ Lang Quân hỏi:

“Ở văn phòng của tớ làm gì?”

Hoàng Thế Vinh muốn giám sát một chút, muốn xem xem trong quá trình làm việc Tô Đồ Lang Quân có tiếp xúc với ai, nhân tiện xem thử ở công ty rốt cuộc có mấy người có suy nghĩ vượt mức với cậu nữa:

“Thì ở đó đợi đến khi tan tầm rồi đón cậu về nhà luôn”

Tô Đồ Lang Quân cũng không muốn lật tẩy lời nói dối kia của Hoàng Thế Vinh chỉ ừ một tiếng:

“Tùy cậu”

Hoàng Thế Vinh thấy Tô Đồ Lang Quân không nói gì đã đáp ứng rồi liền khó hiểu hỏi:

“Cậu tin là thế à?”

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

“Nếu tớ biết lý do thật sự là gì thì cũng không thể thay đổi được việc cậu sẽ đến mà”

Hoàng Thế Vinh im lặng một chút, cuối cùng vẫn là ôm lấy Tô Đồ Lang Quân vào trong lòng, cúi đầu hôn một cái vào má cậu đáp:

“Tớ đến để canh chừng cậu làm việc có được không?”

Tô Đồ Lang Quân bình thản đáp ứng:

“Được”

Đúng là được thật, cho dù Hoàng Thế Vinh muốn làm gì đi chăng nữa thì Tô Đồ Lang Quân cũng sẽ đồng ý, huống chi chỉ là vấn đề ngồi ở văn phòng công ty cậu buổi chiều mà thôi.

Ở trong một căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng, tấm rèm cửa dày tối kia vẫn chỉ được kéo lên đến một phần ba. Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế da đơn vẫn quay lưng lại không thể nào nhìn rõ được gương mặt. Một người mặc một bộ vest đen, đứng ở giữa căn phòng chậm rãi thuật lại một số thông tin:

“Hôm nay ở Tô thị xảy ra một vụ xô xát, là Hoàng Thế Vinh cùng một nam diễn viên mới nổi tiếng hiện nay Vu Nhạn Bắc”

Người không lộ mặt trầm giọng:

“Hoàng Thế Vinh cùng nam diễn viên đánh nhau tại Tô thị?”

Người mặt vest rõ ràng đáp:

“Đúng vậy, lý do chính là vì nam diễn viên kia hình như có hành động không được tôn trọng với Tô Đồ Lang Quân cho lắm”

Người không lộ mặt càng nghe càng cảm thấy hứng thú:

“Không tôn trọng?”

Người mặc vest trả lời:

“Hình như nam diễn viên đó có tình cảm với Tô Đồ Lang Quân”

Người không lộ mặt bật cười ha ha, tiếng cười quỷ dị vang vọng khắp căn phòng tăm tối này:

“Lại là tranh giành nhau một người hay sao? Tôi muốn có thông tin của nam diễn viên kia”

Người mặc vest vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm túc:

“Được, tôi sẽ gửi tới cho ngài”.

Vì sư việc của Vu Nhạn Bắc, Tô Đồ Lang Quân đưa ra một lời đề nghị với Ikeda rằng nên đổi người, nhưng Ikeda lại rất cố chấp không muốn thay đổi, cuối cùng Tô Đồ Lang Quân cũng đành thuận theo. Chỉ có điều, Tô Đồ Lang Quân không trực tiếp phụ trách việc này nữa, mà để giám đốc kinh doanh thay mình đứng ra giải quyết mọi chuyện. Việc này dẫn đến chuyện Vu Nhạn Bắc không thể có cơ hội gặp mặt Tô Đồ Lang Quân nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mấy ngày nay Vu Nhạn Bắc không thể liên lạc được với Tô Đồ Lang Quân, ở công ty muốn gặp mặt cậu cũng không thể. Vu Nhạn Bắc có chút buồn bực, nghĩ đến chuyện lần đó có lẽ đã khiến cho cậu tức giận, anh chỉ muốn đi giải thích rõ ràng mọi chuyện với cậu, nói xong rồi không gặp nhau nữa cũng không sao.

Ngày hôm đó Vu Nhạn Bắc có việc đến Tô thị, nhân lúc tình cờ phát hiện ra Đàm Dật Nam có việc phải ra ngoài, anh liền nhân cơ hội đó lén nhấn thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Bởi vì tầng này chỉ có Tô Đồ Lang Quân làm việc và Đàm Dật Nam ngồi ở bên ngoài, Đàm Dật Nam không có ở đây nên Vu Nhạn Bắc mới có thể dễ dàng tiến vào trong không bị ai phát hiện.

Vu Nhạn Bắc đưa tay gõ cửa hai tiếng, trong phòng liền có giọng nói lạnh nhạt truyền ra:

“Vào đi”

Vu Nhạn Bắc đẩy cửa tiến vào, bài trí trong căn phòng này khiến cho anh có chút bất ngờ, chủ nhân của nó khẳng định phải là người rất am hiểu nghệ thuật. Một màu đen trắng vốn dĩ nhàm chán nhưng ở trong căn phòng này lại được phối với nhau vô cùng sang trọng, tạo cho người ta có cảm giác thoải mái. Từng đồ đạc đều không hề dư thừa, mỗi vật trang trí đều có công dụng phụ trợ khác nhau, tủ sách ở một bên ngăn nắp gọn gàng, phía cửa kính sát đất là một không gian có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài rất đẹp, nơi này quả không hồ là địa điểm có tầm nhìn đẹp nhất thành phố.

Vu Nhạn Bắc thấy Tô Đồ Lang Quân mặc áo sơ mi trắng ngồi ở bàn làm việc, cúi đầu tập trung giải quyết công việc gì đó, cả một quá trình đều không có ý định ngẩng đầu lên. Nhìn cậu lúc làm việc thật sự là có một vẻ đẹp khiến cho người ta cứ muốn nhìn mãi không thể rời mắt được.

Có lẽ Tô Đồ Lang Quân cảm thấy có gì đó không đúng cho nên mới ngẩng đầu lên nhìn. Nếu là người bình thường nhìn thấy người đáng lý ra không thể xuất hiện trước mặt mình khẳng định sẽ giật mình bất ngờ, nhưng lúc này Tô Đồ Lang Quân vẫn duy trì dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, cả một quá trình chỉ nhíu mày lấy một cái hỏi:

“Có chuyện gì sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.