Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 113: Tân Phổ



Bởi vì hôm nay Hoàng Thế Vinh không đến đón người cho nên Tô Đồ Lang Quân cố tình ở lại công ty tăng ca, lúc làm xong hết tất cả mọi việc rồi, ngẩng đầu lên phát hiện thì ra mới chỉ 8 giờ tối mà thôi. Hoàng Thế Vinh không ở nhà, cậu cũng chẳng chuẩn bị bữa tối cầu kỳ nữa, bụng cũng không hề cảm thấy đói, chính vì thế liền tắt máy tính, thu dọn lại đồ đạc, đột nhiên muốn đến Tân Phổ nhìn người một chút.

Tô Đồ Lang Quân muốn đến Tân Phổ không phải là bởi vì trong lòng cảm thấy không yên tâm, sợ Hoàng Thế Vinh sẽ ở nơi đó liếc mắt nhìn trúng một chàng trai mắt xanh tóc vàng nào, mà chỉ đơn giản là cậu muốn nhìn thấy hắn mà thôi. Nếu như nói rằng cậu thấy nhớ hắn, người khác sẽ cảm thấy nhất định là không tin được, nhưng mà cậu thật sự nhớ hắn rồi, mới chỉ vài tiếng không gặp liền cảm thấy không vui.

Tô Đồ Lang Quân đẩy cửa phòng làm việc, phát hiện ra vị trí bàn làm việc ở góc ngoài kia vẫn còn có người đang ngồi, cậu liếc mắt nhìn về phía Đàm Dật Nam, đồng thời anh ta cũng đưa mắt nhìn về phía cậu. Tô Đồ Lang Quân mang một bộ mặt thờ ơ, thuận miệng hỏi:

“Anh chưa về sao?”

Đàm Dật Nam trong lòng có một chút kích động, dù sao ở công ty làm cùng với Tô Đồ Lang Quân lâu như vậy, rất hiếm khi cậu chủ động hỏi anh chuyện gì đó mà không liên quan đến công việc:

“Ngoài trời mưa lớn, tôi định đợi hết mưa thì về”

Đàm Dật Nam nói mưa, Tô Đồ Lang Quân lúc này mới biết, cậu gật đầu một cái rồi nâng bước tiến về phía thang máy. Thang máy rất nhanh dừng ở dưới tầng hầm, trong hầm rộng lớn có một chiếc xe ferrari thể thao đen bóng đỗ ở một góc đã lâu, cũng một thời gian rồi cậu chưa dùng xe hơi của mình di chuyển, bởi vì từ đó đến giờ vẫn là có Hoàng Thế Vinh đưa đón tận tình rồi.

Chiếc farrari này là lần đó nhìn thấy Hoàng Thế Vinh có một chiếc, Tô Đồ Lang Quân liền ngay lập tức mua cho mình một chiếc giống như vậy. Hoàng Thế Vinh thích kiểu thể thao khỏe khoắn, cậu thì lại không mấy hứng thú với dáng xe này, nhưng bởi vì muốn có những món đồ giống như của hắn mà ngay cả sở thích của mình cũng gạt qua một bên không để tâm tới.

Tô Đồ Lang Quân chậm rãi lái xe ra khỏi cửa hầm, quả nhiên bên ngoài đúng là mưa rất lớn, chiếc xe hơi thể thao đắt tiền nhanh chóng lướt nhanh trong màn mưa, cả thành phố này e rằng người sở hữu nó chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Ferrari thể thao đắt tiền đỗ lại ở trước cửa Tân Phổ, bên ngoài có mấy chàng trai ăn mặc bảnh bao vừa nhìn thấy chiếc xe hơi kia hai mắt liền sáng lên, khách tới hẳn là rất có tiền đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 573

Tô Đồ Lang Quân lái xe vào một chỗ trống, còn chưa tắt máy thì ở bên ngoài đã có khoảng 3 4 người đàn ông cao to mang theo ô lớn đợi cậu xuống. Cửa xe vừa mở, gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ kiêu ngạo lạnh lẽo xuất hiện, những người đàn ông đứng ở bên ngoài cũng phải thất thần mất vài giây, đầu bảng hiện giờ của quán bar là một cậu thanh niên người Ý 17 tuổi tên Mike, đẹp giống như búp bê so với Tô Đồ Lang Quân thật sự cũng không là gì.

“Cậu mới tới đây hay sao?”

“Hình như là tôi chưa bao giờ thấy cậu”

“Một người xinh đẹp như vậy nếu như đã từng đến, tôi khẳng định sẽ không thể quên đâu”

Những người đàn ông cao lớn giống như những bức tường chắn xung quanh vây kín Tô Đồ Lang Quân, trời mưa lớn như vậy, vừa may có thể khiến cho cậu không bị dính nước mưa:

“Tôi đến thư giãn, không có nhu cầu”

Tô Đồ Lang Quân lạnh nhạt nói một câu, ngầm thông báo với mọi người rằng không cần chú ý đến mình. Chỉ có điều đã lâu lắm rồi những người ở nơi này không vớt được một khách tốt như vậy, vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, không nói đến chuyện đối phương sẽ boa cho mình bao nhiêu, chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể ngủ cùng cậu một đêm liền tự nhiên cảm thấy mãn nguyện rồi:

“Lần đầu đến đây, cậu không cần phải ngại ngùng gì cả, nếu như cậu không có nhu cầu cũng không sao, để tôi ngồi nói chuyện cùng cậu cũng được”

Tô Đồ Lang Quân không nói gì cả, cậu tiến vào bên trong. Bên trong vô cùng đông đúc, tiếng nhạc lớn xập xình, ánh điện nhấp nháy khiến cho người ta cũng nhìn không rõ mặt đối phương.

Có một người đàn ông mặc trên mình một chiếc áo thun trắng bó sát cơ thể, từng đường cơ bắp hiện lên rõ ràng vô cùng hoàn mỹ. Phải nói người đàn ông này cũng rất đẹp mắt, trên gương mặt luôn hiện lên nụ cười tươi tắn, ánh mắt vừa quét đến cửa liền phát hiện ra Tô Đồ Lang Quân đang bị vây xung quanh 3 người đàn ông của quán bar này.

Đây chính là đầu bảng chuyên phụ trách nằm trên của Tân Phổ, anh ta tên Cự Long, cái tên đã nói lên tất cả, khách tới muốn được anh ta phục vụ phải trả phí rất cao, hơn nữa Cự Long này cũng rất ít khi tự chủ động tiếp cận làm quen với khách. Có điều Tô Đồ Lang Quân lần này lại chính là thuộc nhóm người ngoại lệ của anh ta.

Cự Long đứng từ xa quan sát Tô Đồ Lang Quân, người tới mặc áo sơ mi trắng quần âu, gương mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh đẹp, nhìn dáng vẻ kia hẳn là nhân viên văn phòng nghiêm túc, lần đầu tiên đến nơi này, nhìn sao cũng có một chút cấm dục lại dễ lừa.

Cự Long rất tự tin vào suy nghĩ của bản thân, dù sao cũng đã gặp qua vô số khách hàng, liếc mắt một cái liền biết khách hàng chính là loại người gì rồi. Con mồi đã vào tầm mắt, Cự Long đưa mắt ra hiệu với những người đàn ông khác đang vây xung quanh Tô Đồ Lang Quân, hiện tại anh ta đang là đầu bảng kiểm tiền cho Tân Phổ, tuy rằng những người kia có chút bất mãn không muốn để lỡ cơ hội này với Tô Đồ Lang Quân, nhưng mà cuối cùng vẫn phải âm thầm rời đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Tô Đồ Lang Quân tùy tiện ngồi xuống chỗ ngồi ở quầy pha chế, ánh mắt lơ đãng muốn nhìn xung quanh một chút, có lẽ giữa cậu và Hoàng Thế Vinh có một sợi dây gắn kết vô hình cho nên rất nhanh cậu đã phát hiện ra vị trí của hắn.

Đối tác làm ăn chủ động đề xuất địa điểm hẹn gặp mặt ở nơi này, cũng không cần nghĩ nhiều liền biết đối phương muốn nhờ vả rồi, bởi vì nếu như làm việc nghiêm túc chân chính sẽ không lựa chọn địa điểm ồn ào thế này mà bàn chuyện làm ăn.

Tô Đồ Lang Quân chống tay lên cằm, ánh mắt thích thú quan sát Hoàng Thế Vinh, khóe miệng cũng tự động cong cong khẽ mỉm cười. Bàn mà hắn ngồi có khoảng 7 8 người gì đó, bên cạnh Hoàng Thế Vinh có một cậu thanh niên trẻ tuổi, gương mặt non nớt gây ngô kia chỉ sợ là còn chưa đủ 18 tuổi. Cậu ta mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, vải áo cơ hồ trong suốt, khiến cho hai hạt đậu đỏ trước ngực cũng hiện lên, không những là như vậy cổ áo còn được mở rộng, hai hàng cúc áo đầu tiền còn cố tình không đóng, mái tóc vàng cùng làn da trắng, sống mũi cao vút kia, vừa nhìn tới liền biết rằng đối phương chính là người nước ngoài.

Tô Đồ Lang Quân trong lòng vẫn bình ổn, ánh mắt còn mang theo tia thưởng thức đánh giá, cậu không ghen bởi vì nhìn tới gương mặt nghiêm túc cứng ngắc kia của Hoàng Thế Vinh thật sự là rất buồn cười.

Mỹ nhân lẳng lơ tóc vàng rót một ly rượu cho Hoàng Thế Vinh, người ta muốn chăm sóc Hoàng phó tổng tận tình một chút nhưng mà ai kia lại giống như cắm gai nhọn trên người, kịch liệt phản ứng không để cho cậu ta chạm vào người.

Tô Đồ Lang Quân cảm thấy người đàn ông của mình thật tốt, khóe miệng cong cong vui vẻ nhìn kịch hay. Bỗng nhiên người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cậu thanh niên ngoại quốc kia đẩy mạnh cậu ta một cái, cậu thanh niên ngoại quốc liền thuận nước đẩy thuyền ngã vào trong lòng của Hoàng Thế Vinh. Hoàng Thế Vinh nhíu mày không vui, hắn đưa tay đẩy người kia ra nhưng mà người nọ lại cố tình khoác lấy tay của hắn nói:

“Hoàng phó tổng, hôm nay anh không vui sao?”

Hoàng Thế Vinh có chút bất đắc dĩ, hắn thật là muốn đứng dậy đi về, nhưng mà đối tác lại muốn giữ hắn lại, hắn nể mặt cho nên lúc này mới ngồi đây:

Tham Khảo Thêm:  Chương 1520

“Cậu ngồi thẳng dậy đi”

Mỹ nhân lẳng lơ tóc vàng cố tình không nghe thấy, cả người đều dán sát vào Hoàng Thế Vinh nói:

“Hoàng phó tổng cảm thấy trong người khó chịu, nói với em, em sẽ tâm sự cùng anh”

Tô Đồ Lang Quân nhìn một màn trước mặt, cậu khẽ mỉm cười nhấp một ngụm cocktail, dáng vẻ kia của Hoàng Thế Vinh thật là ngốc. Đúng lúc này Cự Long đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Đồ Lang Quân, Tô Đồ Lang Quân cũng không để ý tới anh ta, cậu vẫn ở một bên tập trung quan sát người đàn ông của mình.

Cự Long lên tiếng nói:

“Lần đầu cậu đến đây sao?”

Tô Đồ Lang Quân nghe thấy có người nói chuyện liền quang sang nhìn, dù sao thì Hoàng Thế Vinh ở bên kia cũng được mỹ nhân lẳng lơ tóc vàng chăm sóc, cậu ở bên này nhàm chán cùng người khác nói chuyện cũng được:

“Lần đầu tới”

Cự Long nhếch môi, hướng người pha chế búng ta một cái, pha chế theo đó mang ra một thứ nước trong suốt màu trắng đặt ở trước mặt của anh ta:

“Tôi là người của Tân Phổ, gọi Cự Long”

Tô Đồ Lang Quân ừ một tiếng không nói thêm gì nữa cả, ánh mắt lại nhìn tới chỗ của Hoàng Thế Vinh. Cự Long nghĩ rằng Tô Đồ Lang Quân trong lòng ngại ngùng cho nên mới không nói gì cả, anh ta lại chủ động nói tiếp:

“Cậu nhìn ai thế?”

Tô Đồ Lang Quân im lặng một chút liền đưa tay chỉ về phía mỹ nhân lẳng lơ tóc vàng kia hỏi Cự Long:

“Người kia cũng là đồng nghiệp của anh hả?”

Cự Long theo hướng chỉ tay của Tô Đồ Lang Quân liền đáp:

“Cậu ta là Mike, người Ý, 17 tuổi, là đầu bài chuyên nằm dưới của Tân Phổ. Cậu có hứng thú sao?”

Tô Đồ Lang Quân nhàn nhạt đáp:

“Không hứng thú”

Cự Long ngồi bên cạnh quan sát Tô Đồ Lang Quân rồi khẽ cười:

“Nhìn cậu với cậu ta xem như đồng dạng, lúc ở trên giường khẳng định là tự chổng mông đợi”

Tô Đồ Lang Quân mang theo gương mặt lạnh lẽo, cậu khẽ nhấp một ngụm cocktail. Cự Long vừa thấy sắc mặt Tô Đồ Lang Quân thay đổi liền nghĩ có lẽ mình đã động chạm đến người nghiêm túc này, thế cho nên liền trầm giọng nói thêm:

“Xem ra cậu là chưa từng làm qua, có muốn tôi giúp cậu hay không. Phải biết là muốn được tôi phục vụ giá rất cao đó, nhưng mà cậu yên tâm, nếu là cậu thì tôi sẽ giảm giá cho”

Tô Đồ Lang Quân đột nhiên thay đổi sắc mắt không phải là bởi vì lời nói của Cự Long, hơn nữa cậu cũng không nghe vào tai những lời của anh ta. Cậu thay đổi sắc mặt là bởi vì nhìn thấy Mike vừa mới rồi vươn tay tiến vào trong sáo sơ mi của Hoàng Thế Vinh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.