Trời Tối

Chương 77: C77: Lại đi rồi



Lúc xế chiều, Mạnh Dĩ Lam lái xe trở lại bờ sông.

Trước khi ra khỏi xe, cô nhìn đồng hồ một chút.

Sau khi không thấy Bạch Tử trả lời, cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam dường như cũng không dao động chút nào.

Cô bình tĩnh cất đồng hồ, bước lên tàu dưới cơn mưa phùn.

Khi trở về phòng ngủ, Mạnh Dĩ Lam lại nhìn đồng hồ thêm lần nữa.

Vẫn không thấy Bạch Tử trả lời, cô im lặng ba giây, sau đó tùy ý ném đồng hồ lên giường, rồi xoay người thay quần áo.

Buổi tối, Hoa tỷ mang cơm tối đến cho Mạnh Dĩ Lam ở phòng làm việc.

Hai người tuỳ ý trò chuyện vài câu, sau khi Hoa tỷ rời đi, không biết đây là lần thứ mấy Mạnh Dĩ Lam lại nhìn đồng hồ.

Vẫn như cũ, không thấy Bạch Tử trả lời.

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, cô nhấp một ngụm canh rồi bật hệ thống định vị của đồng hồ lên.

Khi đồng hồ hiển thị không tìm được thông tin định vị của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lập tức dùng sức ném mạnh cái thìa trở lại trong chén.

Nước canh bắn tung tóe, những giọt nước tràn ra khắp bàn.

Loại đồng hồ ID do chính phủ phân phối này có khả năng định vị cực kỳ chính xác, trừ khi ra khỏi phạm vi phát hiện, nếu không thì không thể nào “không tìm được thông tin định vị”.

Nhưng đồng thời, không hiểu sao Mạnh Dĩ Lam lại rất chắc chắn, rằng mặc dù mối quan hệ giữa hai người hiện tại có chút căng thẳng, nhưng Bạch Tử không thể nào lại cố tình không trả lời tin nhắn của mình, huống chi là rời khỏi thành phố B mà không nói trước một lời.

Một lúc sau, Hoa tỷ đang định đi xuống lầu, thì nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam sắc mặt lạnh lùng bước nhanh lướt qua mình, mấy giây sau liền biến mất ở cuối hành lang.

Sau khi xuống tàu, Mạnh Dĩ Lam nhanh chóng bước vào trong xe.

Ngay khi cô chuẩn bị khởi động xe để đi đến thủy cung, lại phát hiện đồng hồ của mình đã nhận được tin nhắn mới.

Người gửi tin nhắn là chú Hồng: “Mạnh tiểu thư, tôi đã sắp xếp một trợ lý mới cho cô, cô định khi nào để cô ấy bắt đầu làm việc?”

Sau khi nhìn thấy ba chữ “trợ lý mới”, Mạnh Dĩ Lam mới hơi bình tĩnh lại.

Cô nhướn mày, lại lần nữa bật chức năng định vị của đồng hồ lên, phát hiện vị trí hiện tại của “Trương Linh” vẫn là ở thủy cung.

Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một lúc, mới nhắn với chú Hồng: “Nếu thuận tiện, hy vọng ngày mai cô ấy sẽ chuyển đến chỗ tôi.”

Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, mở cửa bước xuống xe, rồi chậm rãi quay trở lại tàu.

Trong phòng khách, Hoa tỷ và Hầu Tắc Văn đều đang làm việc riêng của mình, khi phát hiện người vừa mới rời đi đã quay trở lại, họ không khỏi sững sờ.

Thấy sắc mặt Mạnh Dĩ Lam lạnh như mặt hồ đóng băng, hai người cũng không dám hỏi thăm đối phương.

Mạnh Dĩ Lam cũng không để ý tới những người khác, cô chậm rãi đi lên lầu, mấy chục giây sau, trên tầng hai truyền đến tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.

Hầu Tắc Văn và Hoa tỷ nhìn nhau, dường như đã thành thói quen, nên họ cũng không nói gì.

Mấy ngày nay, tính tình của Mạnh Dĩ Lam luôn luôn nắng mưa thất thường, làm cho người khác không ai dám lại gần chọc tức cô.

Ngay cả Hầu Tắc Văn đang vô cùng phấn khích vì Bạch Tử vừa rời đi, cũng không dám tiếp cận Mạnh Dĩ Lam trong hai ngày qua.

Người duy nhất dám chọc tức Mạnh Dĩ Lam chính là người đang ngồi bên đống lửa, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên tay.

“Cái này nhất định là không thể sửa được nữa.” Du Vu Ý đang sắp xếp mấy lọ thuốc bên tường, quay đầu nhìn Bạch Tử nói: “Nếu cô còn muốn ở lại thành phố B, vài ngày nữa, tôi sẽ tìm người đưa cho cô một cái mới.”

Bạch Tử không chút suy nghĩ, liền từ chối: “Không cần đâu.”

Chiếc đồng hồ này là cô được Mạnh Dĩ Lam tặng, Bạch Tử cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc vứt bỏ nó, cho dù nó đã bị cháy đến mức không thể nhận dạng.

“Hình như ở khu giải trí có một cửa hàng sửa chữa đồng hồ,” Bạch Tử suy nghĩ một chút, “Ngày mai tôi đến đó hỏi thử.”

Nhưng ngày hôm sau, trước khi Bạch Tử đi ra ngoài, Du Vu Ý bỗng nhận được tin nhắn từ Mạnh Dĩ Lam.

“Để cô ấy ra ngoài” – chỉ có năm chữ, thậm chí còn không có dấu chấm câu.

Du Vu Ý cau mày, sau nhiều lần xác nhận lại tên người gửi, cô nhanh chóng bước đến bên cửa sổ, nhìn về phía cổng.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, trời đang mưa rất to, nhưng Du Vu Ý vẫn có thể nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường.

Ánh đèn ô tô chói lóa, hống hách chiếu sáng trước cửa thủy cung, giống như một con báo đen đang chờ đợi con mồi.

Ngay trước khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam, Du Vu Ý đã có thể cảm nhận được trong chiếc xe ô tô kia, có một luồng oán khí đang tỏa ra từ ai đó.

Mặc dù cho đến nay, Bạch Tử vẫn không chịu nói chuyện gì đã xảy ra giữa cô ấy và Mạnh Dĩ Lam, nhưng hiện tại, Du Vu Ý có thể đoán được đại khái 70% đến 80%.

Lúc này, Bạch Tử đang định ra ngoài sửa đồng hồ thì nhìn thấy Du Vu Ý đang đứng bên cửa sổ, nên cô cũng tò mò cõng Mao Mao bước đến phía sau và nhìn ra bên ngoài.

Bạch Tử ngay lập tức nhíu mày, sau khi nhìn thấy chiếc ô tô màu đen quen thuộc.

Một giây tiếp theo, Du Vu Ý còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tử đã đẩy Mao Mao đang ghé vào lưng mình xuống đất, sau đó xoay người bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.

Chưa đầy nửa phút, Du Vu Ý đã nhìn thấy Bạch Tử đội mưa chạy tới bên chiếc ô tô màu đen.

Cửa sổ xe hạ xuống, Du Vu Ý nhìn thấy được một bên mặt của Mạnh Dĩ Lam.

Sau khi người kia liếc nhìn Bạch Tử một cái, liền quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, như đang nói điều gì đó.

Bạch Tử đứng ở cạnh xe, khom người lắng nghe Mạnh Dĩ Lam nói gì đó, cô ấy dừng lại vài giây, sau đó lại quay đầu nhìn Du Vu Ý bên cửa sổ.

Tiếp đến, tựa như đã hạ quyết tâm, Bạch Tử hướng về phía Du Vu Ý hét lớn: “Một lát nữa tôi sẽ trở về!”

Sau đó Bạch Tử xoay người chạy sang phía bên kia xe, ngồi vào ghế sau.

Du Vu Ý nhướn mày, nhìn chiếc xe màu đen rẽ ngoặt tại góc đường, cô đứng đó một lúc, khe khẽ thở dài rồi đóng cửa sổ lại.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mãi không dứt.

Bạch Tử nhìn Hoa tỷ đang lái xe, sau đó lại liếc nhìn Mạnh Dĩ Lam đang ngồi bên cạnh cửa sổ.

Vốn dĩ cô chỉ muốn nhìn thoáng qua, nhưng khi Bạch Tử thật sự nhìn thấy bóng dáng người này, ánh mắt của cô lại không thể dời đi.

Hôm nay Mạnh Dĩ Lam mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen bó sát người, mái tóc xoăn dài được búi lại gọn gàng.

Vì Mạnh Dĩ Lam đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nên Bạch Tử không thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương, nhưng mùi hương quen thuộc trên cơ thể đối phương đã làm dịu đi tâm trí bất an mấy ngày nay của Bạch Tử.

Trước khi lên xe, Bạch Tử cảm thấy có thể Mạnh Dĩ Lam đã gửi tin nhắn cho mình, cô đang định giải thích đồng hồ của mình bị cháy, nhưng lại thấy Mạnh Dĩ Lam hạ cửa kính xuống, sau đó chỉ nghe đối phương nói với cô hai câu: “Lát nữa tôi có hẹn gặp người bên Vĩnh Thái” và “Lên xe đi”.

Tuy thái độ của đối phương có chút lãnh đạm, nhưng Bạch Tử cũng không để ý lắm.

Từ sau khi cô thổ lộ tình cảm và bị từ chối, đến hôm nay khi Bạch Tử gặp lại Mạnh Dĩ Lam, trong lòng cô đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Bạch Tử không thể che giấu được tâm tư của mình, đặc biệt là khi đối mặt với Mạnh Dĩ Lam.

Tham Khảo Thêm:  Chương 348: Chương 348

Nhưng bây giờ, bí mật lớn nhất trong lòng cũng đã được nói ra, hơn nữa đối phương cũng nói rõ ràng là sẽ không thích mình, Bạch Tử cảm thấy cảm giác không được tự nhiên mà cô từng có khi ở một mình cùng với Mạnh Dĩ Lam, cũng đã biến mất.

Chính vì thế, cô cũng sẽ không còn cẩn thận áp sát người vào cửa kính ô tô để tạo khoảng cách với người kia, cũng như không còn cố tình quay mặt đi chỗ khác vì sợ người kia nhìn thấu tâm tư của mình.

Dọc đường đi, Mạnh Dĩ Lam không có nói chuyện, Bạch Tử tất nhiên cũng ngậm chặt miệng lại.

Bầu không khí trông có chút lúng túng, Hoa tỷ đang phụ trách lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt của hai người qua gương chiếu hậu, sau đó liền suy đoán tâm tình của mỗi người.

Ngoại trừ lúc mới chạm mặt, Mạnh Dĩ Lam có nhìn Bạch Tử khi đứng ngoài cửa sổ xe, sau đó hai người này chưa bao giờ nhìn nhau nữa.

Hoa tỷ đoán chừng, rằng có lẽ vấn đề nằm ở Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử vừa lên xe, liền nhìn chằm chằm bên mặt của Mạnh Dĩ Lam hồi lâu, sau đó sắc mặt trở nên bình tĩnh, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn.

Nhưng lúc này, tâm tình của Mạnh Dĩ Lam thì hoàn toàn tương phản, khi thấy Bạch Tử không chút nào dè dặt nhìn cô ấy chằm chằm, Mạnh Dĩ Lam có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng sự không được tự nhiên này rất rõ ràng không phải vì “không thích”.

Ngược lại, thậm chí Hoa tỷ còn cảm thấy, mặc dù lúc này lông mày của Mạnh Dĩ Lam đang nhíu chặt, nhưng tâm trạng của cô ấy từ khi nhìn thấy Bạch Tử từ thủy cung đi ra, so với lúc lái xe đến đây, rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.

Nửa tiếng sau, xe chạy vào bãi đậu xe của khu giải trí.

Bạch Tử có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, cô tưởng rằng Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp người của Vĩnh Thái ở một nơi hẻo lánh hơn.

Sau khi xe dừng lại, Mạnh Dĩ Lam vẫn như cũ không quay đầu lại nhìn Bạch Tử, mà trực tiếp mở cửa bước xuống xe.

Lúc này trong lòng Bạch Tử khá ung dung, ngoại trừ cảm giác tò mò cùng mong chờ được gặp Bạch Tang càng sớm càng tốt, cô cũng không hề có cảm xúc phức tạp nào khác.

Cô nhanh chóng đi theo Hoa tỷ và Mạnh Dĩ Lam, trên đường đi cô luôn cảnh giác quan sát xung quanh, để có thể lập tức phát hiện ra, nếu có điều gì đó không ổn.

Dù sao chỉ cần khi ở cùng Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử sẽ có thói quen chú ý hơn đến tình hình an toàn xung quanh mình.

Tuy nhiên, điều mà Bạch Tử không ngờ tới chính là, Mạnh Dĩ Lam không chỉ hẹn gặp người của Vĩnh Thái ở khu giải trí, mà địa điểm cụ thể còn là quán bar “Không ngủ” – nơi Bạch Tử và Lão Mao đã từng gặp nhau uống bia.

Sau khi bước vào quán bar, Bạch Tử lại cảm thấy có chút hoảng hốt.

Rõ ràng vẫn còn bạo loạn ở một số nơi trong thành phố B, nhưng tại quán bar chỉ bán bia này, vẫn có rất nhiều khách hàng tụ tập trò chuyện và cười đùa.

Cảnh tượng này không khác gì khung cảnh hơn một năm trước, khi đó cũng có một nhóm người làm công tranh thủ ngày nghỉ để vào quán bar phóng túng.

Hoa tỷ dẫn Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử đến một góc rồi ngồi xuống: “Người của bên kia sắp tới rồi.”

Mạnh Dĩ Lam khẽ gật đầu, sau đó tựa như lơ đãng nhìn Bạch Tử, không ngờ lại vô tình bắt gặp ánh mắt của đối phương.

Mặc dù trong lòng có chút khựng lại, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa lộ ra vẻ bối rối quay mặt đi, cô vẫn khá bình tĩnh, không hề nhúc nhích, cố gắng giả vờ như không quan tâm.

Nhưng điều mà Mạnh Dĩ Lam không ngờ tới chính là, Bạch Tử bỗng dưng thản nhiên mỉm cười, như thể hai người chưa từng cãi nhau.

Đôi mắt của Bạch Tử vô cùng trong sáng, cảm xúc bộc lộ trong ánh mắt ấy rất đơn giản và thuần khiết, nhưng lại khiến trái tim của Mạnh Dĩ Lam nghẹt thở.

Cô còn chưa kịp phản ứng, thì người kia đã quay đầu nhìn về phía cửa.

Khi Bạch Tử vừa nhìn đi chỗ khác, trong phút chốc Mạnh Dĩ Lam bỗng thất thần.

Chỉ vỏn vẹn đoạn đường từ thủy cung đến quán bar, tuy hai người không giao tiếp nhiều, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong mắt Bạch Tử và tình cảm của Bạch Tử dành cho mình.

Nhưng cùng lúc đó, Mạnh Dĩ Lam cũng nhận ra – Bạch Tử tựa hồ như không còn để ý tới phản ứng của mình đối với cô ấy nữa.

Khi hai người nhìn nhau, trong mắt Bạch Tử lộ ra một cảm giác nhẹ nhõm và ung dung, ánh mắt ấy không hề có chút bi thương nào, kể từ ngày họ cãi nhau và đối phương bị mình từ chối.

Như thể đối phương không còn quan tâm nữa.

Nhưng mà, hai người chỉ mới không gặp nhau có ba ngày.

Trong ba ngày đầu tiên đó, Mạnh Dĩ Lam đã cố gắng kiềm chế bản thân không gửi tin nhắn cho Bạch Tử, hy vọng giảm bớt sự liên lạc giữa hai người, tránh để Bạch Tử mộng tưởng rằng cả hai sẽ có cơ hội phát triển.

Sau đó, hai người sẽ tiếp tục hòa hợp với nhau như lúc ban đầu.

Nhưng lúc này, bỗng nhiên Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút hoảng sợ.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, thì đã nghe thấy Hoa tỷ ở bên cạnh nói: “Tới rồi.”

Vừa dứt lời, trước cửa quán bar xuất hiện hai người, một nam một nữ, quần áo có hơi mỏng manh.

Người đàn ông thấp hơn nhưng có thân hình cường tráng, trong khi người phụ nữ cao hơn có nước da hơi sẫm màu hơn người bình thường.

Sau khi người phụ nữ nhìn quanh toàn bộ quán bar, cuối cùng cô ấy cũng dừng mắt ở phía Hoa tỷ.

Người đó cúi xuống, thì thầm vài lời với người đàn ông thấp bé bên cạnh.

Sau đó, cả hai chậm rãi bước tới chiếc bàn mà ba người đang ngồi, rồi trực tiếp ngồi xuống mà không nói gì.

Bạch Tử cảm thấy thái độ của hai người này không thân thiện, nhưng cũng không phải kiểu ngạo mạn coi thường người khác.

Thay vào đó, dường như họ đang kìm nén một ngọn lửa, từ ánh mắt cho đến nét mặt của họ, cũng có thể cảm nhận được, rằng họ đang trong trạng thái giận dữ đang dần bùng cháy.

Người phục vụ mang đến năm chai bia, người đàn ông cười khẩy một tiếng: “Còn uống bia, đúng là biết hưởng thụ…” Nói xong, người đó liếc nhìn nam thanh nữ tú đang nói chuyện cười đùa trong quán bar, rồi lầm bầm: “Ăn ăn uống uống, hệt như một đàn lợn.”

Người phụ nữ cao lớn bên cạnh nhìn Mạnh Dĩ Lam, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Mạnh tiểu thư, nếu có chuyện gì thì cứ nói, lát nữa chúng tôi còn phải đi sớm.”

Ngược lại, Mạnh Dĩ Lam cũng không hề mập mờ: “Tôi chỉ trao đổi với anh ấy thôi.”

Anh ấy, là chỉ Bạch Tang.

“Mạnh tiểu thư,” người đàn ông thấp bé nhướn mày với nụ cười giễu cợt, “Lúc trước cô chơi đùa chúng tôi và băng Hắc Cầu như lũ khỉ, sao? Vẫn chưa đủ sao?”

Hoa tỷ không ngờ thái độ của họ lại tệ như vậy, cô bất an nhìn Mạnh Dĩ Lam, lại thấy đối phương có vẻ không quan tâm, thong dong lạnh nhạt nói: “Muốn tôi xin lỗi thì để anh ấy trao đổi với tôi.”

Người đàn ông thấp bé hơi giật mình, sau đó thu lại nụ cười giễu cợt, hắn nhìn người phụ nữ cao lớn bên cạnh.

Sau đó, người phụ nữ cao lớn quay người lại, nhỏ giọng nói với Mạnh Dĩ Lam: “Anh Bạch nói rằng anh ấy sẽ chỉ trao đổi với em gái mình, nhưng không phải bây giờ.”

Người đàn ông thấp bé nhướn mày: “Hiện tại, còn có chuyện quan trọng hơn.”

Vừa dứt lời, bên ngoài quán bar vang lên một âm thanh chói tai, đó là tiếng động phát ra từ những chiếc loa được lắp đặt khắp nơi trên đường phố.

Có một số lượng lớn những chiếc loa phóng thanh như vậy ở các khu vực khác nhau trong thành phố B, chủ yếu là để sau khi virus bùng phát, chính phủ có thể sử dụng nó để phát sóng những vấn đề quan trọng cho người dân trong thành phố.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mọi người trong quán bar đều dừng lại việc mình đang làm, tiếng trò chuyện và tiếng cười đùa của họ lập tức tán đi, họ đều cho rằng đang có chuyện khẩn cấp nào đó.

Sau đó, lại có tiếng gõ micro, tiếp theo là giọng nói của một người đàn ông: “Xin chào cư dân thành phố B, hôm nay là cuối tuần, mọi người vui vẻ chứ?”

Điều này hoàn toàn khác với những hình thức thông báo trước đây của chính phủ, mọi người nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ có Bạch Tử lập tức nhận ra thân phận của người đang nói chuyện – Bạch Tang.

“Theo tôi thấy, quả thực mọi người đang rất vui vẻ,” giọng điệu của Bạch Tang đột nhiên trầm xuống, “Giống như một đàn ếch vô tư bơi lội trong ao, mà không biết mình đã gần chín rồi.”

Bên ngoài quán bar, một nhóm cảnh vệ vội vã chạy qua, đội trưởng đội cảnh vệ đứng đầu hét lên: “Hệ thống đã bị xâm nhập, đây không phải là thông báo của chính phủ! Không cần để ý đến nội dung phát sóng!”

Nhưng tiếng hét của đội trưởng lập tức bị át đi bởi giọng nói của Bạch Tang: “Các người sờ vào da thịt của mình đi, đều đã bị luộc chín rồi, sao còn ngâm mình trong ao mà không làm gì đi chứ?”

Mọi người bắt đầu thì thầm, sau vài lời, tất cả đều vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.

Bên ngoài quán bar, một người cảnh vệ đứng trên đường cầm chiếc loa, dùng nó để phát những bản nhạc EDM nhằm át đi giọng nói trên đài phát thanh.

Nhưng tác dụng gần như bằng không.

“Chính quyền thành phố B hôm nay có thể cấm vũ khí của mọi người, sau này có thể sẽ bắt giữ mọi người mà không cần lý do.” Từng lời nói trong đài phát thanh như châm vào da thịt, khiến mọi người kinh ngạc, nhưng giọng điệu của Bạch Tang lại rất bình tĩnh, anh ta chậm rãi nói: “Mọi người chưa bị nhiễm virus, mà đã sống còn thống khổ hơn cả người biến dị…”

“Đóng cửa sổ lại,” chủ quán nhanh chóng phân phó cho nhân viên bên cạnh vì sợ gây phiền toái, “Hãy bật nhạc to lên!”

Nhưng giọng nói của Bạch Tang vẫn vô tư chen vào trong quán: “Sớm muộn gì các người cũng sẽ giống như đồng bào bị nhốt ở khu vực màu vàng, dù không bị nhiễm virus, cũng sẽ bị chính quyền bắt làm vật thí nghiệm cho âm mưu này!”

Những người khách có những biểu hiện khác nhau, thậm chí một số người còn bước ra khỏi quán bar, để nghe cho rõ chương trình phát thanh.

Lúc này, người phụ nữ cao lớn nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam, thấp giọng nói: “Chúng tôi chỉ có một điều kiện,” bất chấp xung quanh ồn ào, Bạch Tử vẫn nghe rõ ràng lời người đó nói: “Hoành Á không được can thiệp vào chuyện này nữa.”

Người đàn ông thấp bé giơ tay gõ nhẹ vào chiếc đồng hồ trên bàn, trầm giọng nói: “Đến lúc đó, anh Bạch sẽ đích thân liên lạc với các người.” Vừa nói, anh ta vừa cười nhẹ: “Thời cơ chín mùi rồi, chúng tôi cũng sẽ giúp Hoành Á thoát khỏi sự kiểm soát của chính phủ, nếu không…”

Người phụ nữ cao lớn nói tiếp: “Sớm muộn gì các người cũng sẽ trở thành mục tiêu của Vĩnh Thái.”

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, nhưng không trả lời.

Ngay sau đó, người đàn ông thấp bé và người phụ nữ cao lớn đứng dậy, chậm rãi rời khỏi chỗ ngồi, đi theo một số khách hàng ra khỏi quán.

Trên đường phố, bài phát biểu của Bạch Tang vẫn còn vang vọng, thậm chí có người dân còn reo hò, hưởng ứng những gì anh ta nói: “Thế giới này đã thay đổi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ trở thành một lũ lợn chỉ biết ăn uống ngủ nghỉ! Ba ngày sau, toàn thể người dân thành phố B chúng ta hãy đoàn kết lại để lật đổ chính quyền tàn ác này…”

Một âm thanh chói tai vang lên, chương trình phát sóng đột ngột dừng lại.

Rất rõ ràng, cảnh vệ đã giành lại quyền kiểm soát hệ thống.

Xung quanh chỉ còn lại tiếng nhạc EDM được chủ quán mở âm lượng đến lớn nhất, Mạnh Dĩ Lam liếc nhìn Hoa tỷ, rồi lại nhìn Bạch Tử.

Lúc này Bạch Tử đang cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ mà người đàn ông thấp bé để lại trên bàn, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Một lúc sau, khi cô giơ tay định lấy chiếc đồng hồ, thì Mạnh Dĩ Lam đã ra tay lấy trước.

Bạch Tử nghi ngờ nhìn đối phương, nhưng chỉ thấy Mạnh Dĩ Lam cất đồng hồ vào túi xách, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi quán bar, không nói một lời.

Hoa tỷ nhìn Bạch Tử đang ngơ ngác, sau đó gọi người phục vụ thanh toán tiền, rồi cùng Bạch Tử rời khỏi quán bar.

Khi ba người vừa đến khu giải trí thì mưa đã tạnh, lúc này, khắp nơi trên mặt đất đều là nước đọng, nhưng Mạnh Dĩ Lam bước đi càng lúc càng nhanh.

Trên đường phố, cảnh vệ không ngừng xua đuổi người dân, nói rằng khu vực này sẽ đóng cửa sớm, thậm chí còn bắt giữ một số “phần tử gây rối” đang làm ồn ào, dùng việc này để thị uy những người dân khác đừng dễ bị kích động.

Sau khi ba người trở lại bãi đậu xe, Mạnh Dĩ Lam đứng bên cạnh chiếc ô tô màu đen, cô quay đầu nhìn Bạch Tử đang đi theo phía sau.

Cô thấy người đó vẫn còn đang xoắn xuýt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hoa tỷ thấy Mạnh Dĩ Lam hình như có chuyện muốn nói với Bạch Tử, nên vội vàng bước lên xe trước.

Cửa tài xế vừa đóng lại, Bạch Tử liền ngẩng đầu nói với Mạnh Dĩ Lam: “Đừng đồng ý với bọn họ.”

Mạnh Dĩ Lam đứng ở bên xe, sắc mặt không thay đổi chờ Bạch Tử nói tiếp.

“Để tôi giữ đồng hồ cho,” ​​Bạch Tử nói thêm, “Sau này tôi sẽ tự nghĩ cách tìm được Bạch Tang.”

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không lấy đồng hồ ra, mà thay vào đó là sau vài giây im lặng, cô hỏi một câu không liên quan: “Đồng hồ của cô đâu?”

Bạch Tử sững sờ một lát, sau đó có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi, nhỏ giọng nói: “… Cháy hỏng rồi.”

“Cái gì?” Mạnh Dĩ Lam nhíu mày.

“Chính là Mao Mao…” Bạch Tử thở dài, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương, “Nó vô tình làm rơi đồng hồ của tôi vào đóng lửa, cháy hỏng rồi.”

Lông mày Mạnh Dĩ Lam giãn ra một chút, nhưng cô vẫn trầm giọng nói: “Không phải tôi đã nói dù thế nào cũng không được tháo đồng hồ ra sao?”

Bạch Tử vô thức chạm vào cổ tay nơi bị mình cắt ra, sắc mặt có chút khẩn trương, ấp úng hồi lâu không nói được lời nào.

Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, nhưng giọng điệu không mấy vui vẻ: “Vậy có nghĩa là, Bạch Tang đã đưa đồng hồ đúng lúc?”

Vốn Bạch Tử muốn gật đầu, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của Mạnh Dĩ Lam, toàn thân cô có chút cứng đờ.

Cô luôn cảm thấy nếu bây giờ mà mình gật đầu, Mạnh Dĩ Lam sẽ nổi giận với mình.

Nhưng cách đây không lâu, khi Bạch Tử vừa rời khỏi thủy cung và lên xe của Mạnh Dĩ Lam, rõ ràng cô còn cảm thấy bản thân sẽ không còn “không được tự nhiên” vì Mạnh Dĩ Lam nữa.

Mạnh Dĩ Lam không hỏi thêm gì nữa, cô nhìn chằm chằm Bạch Tử vài giây, sau đó xoay người mở cửa ngồi vào xe.

Bạch Tử đứng ở ngoài xe, có chút mờ mịt.

Vài giây sau, cửa kính xe hạ xuống, Mạnh Dĩ Lam ngồi ở ghế sau tức giận nói với Bạch Tử: “Lên xe đi.”

Sau đó không đợi Bạch Tử trả lời, đối phương đã đóng cửa sổ lại.

Bạch Tử vốn định lấy đồng hồ của Bạch Tang xong, sẽ một mình trở lại thủy cung, cô đứng đó suy nghĩ vài giây rồi bất đắc dĩ lên xe.

Mạnh Dĩ Lam dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không để ý tới Bạch Tử, giống như lúc trên đường tới đây.

Trước khi Hoa tỷ khởi động xe, Bạch Tử do dự một chút rồi nói: “Thật ra tôi có thể tự mình quay lại thủy cung, đưa chiếc đồng hồ đó cho tôi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 111: C111: Ai phụ ai thương hải 1

“Mạnh tiểu thư đã chuẩn bị cho cô một chiếc đồng hồ mới.” Hoa tỷ đột nhiên nói, nhìn Bạch Tử qua gương chiếu hậu.

Bạch Tử sững sờ, sau đó lại nghe được Mạnh Dĩ Lam nhắm mắt lạnh nhạt nói: “Sau khi lấy đồng hồ mới, cô muốn đi đâu thì đi.”

Thì ra Mạnh Dĩ Lam đã đoán được đồng hồ của mình bị hỏng.

Nhìn vẻ mặt của Mạnh Dĩ Lam còn mệt mỏi hơn trước rất nhiều, Bạch Tử cho rằng gần đây đối phương bận rộn công việc, không đành lòng quấy rầy đối phương nữa, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tuy nhiên, Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt lại, cũng không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài.

Trên đường đến thủy cung, Mạnh Dĩ Lam đã dự định đón Bạch Tử về sống trên tàu.

Tuy nhiên, mọi chuyện lại phát triển không như cô mong đợi.

Rõ ràng chỉ nói là tách ra vài ngày, nhưng bây giờ hình như Bạch Tử không muốn quay lại với mình nữa.

Điều này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có chút khó chịu, lại có chút tức giận.

Nhưng chẳng bao lâu, Mạnh Dĩ Lam đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Đã từng có lúc, trước cả khi mà Bạch Tử nói “thích” mình lần hai, Mạnh Dĩ Lam đã từng nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giữ Bạch Tử lại.

Nhưng bây giờ, sau khi ranh giới mỏng manh giữa hai người đã bị xuyên thủng, Mạnh Dĩ Lam càng cảm thấy khó xử hơn.

Cô cảm thấy mình sẽ không vì cái gọi là “cảm tình” mà nhượng bộ bất cứ ai, kể cả Bạch Tử cũng không được.

Mặc dù lúc ở trong hang động, cô đã nói rằng cô sẽ ở cạnh Bạch Tử, không để Bạch Tử một mình đau đớn nữa, nhưng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ hạ thấp bản thân, cầu xin đối phương trở lại bên mình.

Muốn đi thì cứ đi, tôi – Mạnh Dĩ Lam, sẽ không bao giờ như lúc trước cố chấp giữ người đó lại.

Gần một giờ sau xe mới quay lại bờ sông, lúc Bạch Tử đi theo Mạnh Dĩ Lam vào trong khoang tàu, Hầu Tắc Văn đang nằm trên ghế sofa ở phòng khách, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cùng lúc đó, một cô gái cao gầy với mái tóc ngắn từ phòng Bạch Tử bước ra.

Cô ấy đeo một chiếc kính gọng nhỏ, trên tay cầm một cái thùng rỗng, nét mặt thanh tú và trông rất trẻ trung.

“Mạnh tiểu thư, xin chào…” Cô gái đó sau khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam liền cung kính gật đầu, “Tôi là trợ lý mới của cô, tên tôi là Luyện Tích, Luyện trong luyện tập, Tích trong chuyện xưa tích cũ, cô gọi tôi là Tiểu Tích cũng được ạ.”

Mạnh Dĩ Lam cau mày liếc nhìn đối phương, sau đó quay đầu nhìn căn phòng ở sau lưng đang mở cửa, không có trả lời.

Bạch Tử nhìn cô gái xa lạ trước mặt, có chút mờ mịt, trong đầu không ngừng nghĩ đến ba chữ “trợ lý mới”.

Cùng lúc đó, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bất an – cảm giác bồn chồn khi nhận ra lãnh địa của mình bị xâm chiếm, nóng nảy muốn đuổi kẻ xâm nhập đi.

“Lam Lam,” Hầu Tắc Văn có chút lúng túng đến gần, nở một nụ cười cứng đờ với Mạnh Dĩ Lam, “Chú Hồng vừa mới đưa Tiểu Tích đến đây, vừa lúc cậu đi vắng, cô ấy mang theo nhiều hành lý không tiện lắm… Tôi thấy Bạch Tử đúng lúc chuyển đi, nên tạm thời để cô ấy ở trong phòng Bạch Tử…”

“Ai nói với cô là Bạch Tử chuyển đi?” Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình hỏi.

Hầu Tắc Văn lập tức che dấu nụ cười, nói: “À, nhưng do những phòng trống khác còn chưa được dọn dẹp…”

“Không sao,” Bạch Tử hiểu ra nguyên do, đột nhiên mỉm cười, “Tôi sẽ…”

Cô muốn nói “Tôi sẽ không trở lại nữa”, nhưng bỗng nghĩ lại, liền thay đổi lời nói thành: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không trở lại đây, cô trước tiên cứ ở đây đi.”

Nghe Bạch Tử nói như vậy, sắc mặt Mạnh Dĩ Lam có chút tối sầm, cô muốn nói gì đó, nhưng lại thay đổi sắc mặt, mỉm cười với trợ lý mới của mình: “Cô dọn dẹp phòng trước đi, tôi và trợ lý cũ còn có chuyện cần trao đổi.”

Nói xong, cô liếc nhìn Bạch Tử, sau đó xoay người đi về phía cầu thang.

Nghe được danh xưng “trợ lý cũ”, Bạch Tử sững sờ một chút, sau đó nhanh chóng đi theo Mạnh Dĩ Lam lên lầu.

Tâm trạng của cả hai người đều không ổn lắm, Bạch Tử ảo não vì sự bất an và nóng nảy vẫn đang không ngừng quấy phá trong lòng, còn Mạnh Dĩ Lam thì tức giận vì lời nói kia của Bạch Tử: “Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không trở lại đây.”

Nhưng ngoại trừ điều đó ra, Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cũng phát hiện, trong lòng mình lại xuất hiện một cảm giác hoảng sợ.

Hơn nữa, cảm giác hoảng sợ này thậm chí còn lấn át cả sự tức giận trong lòng mình.

Dường như có điều gì đó đang phát triển hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Mạnh Dĩ Lam, nhưng cô lại không rõ đó là gì.

Mạnh Dĩ Lam mím môi, dẫn Bạch Tử tới phòng làm việc của mình.

Sau khi mở cửa, Bạch Tử đứng tại cửa, cũng không đi theo Mạnh Dĩ Lam vào trong.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam mặt không biểu tình bước ra khỏi cửa, trên tay cầm hai chiếc đồng hồ.

Một chiếc giống hệt đồng hồ đã bị cháy của Bạch Tử, chiếc còn lại là do gã lùn trong quán bar để lại, nhưng hiện tại, mặt đồng hồ đó đã được bọc trong một miếng lưới nhỏ bằng kim loại.

“Đừng tháo lưới phía trên ra,” Mạnh Dĩ Lam hờ hững nói nhỏ, “Nếu không, Bạch Tang sẽ có thể tìm ra được vị trí của cô bất cứ lúc nào.”

Bạch Tử cầm lấy hai chiếc đồng hồ, gật đầu: “Cảm ơn.”

Hai người im lặng một lúc, Mạnh Dĩ Lam nhìn sắc mặt Bạch Tử, mấp máy môi, ma xui quỷ khiến định nói: “Cô…” dự định lúc nào trở về?

Nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là: “Sống ở chỗ Du Vu Ý có quen không?”

Bạch Tử sững sờ, sau đó gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”

Mạnh Dĩ Lam nghe xong, khẽ cau mày, một làn sóng tức giận lại dâng lên: “So với trên tàu tốt hơn sao?”

Không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy, Bạch Tử suy nghĩ một lát cũng không có trả lời, mà chỉ cười nhẹ.

Nụ cười này khiến Mạnh Dĩ Lam càng thêm bực bội hơn, cô đang định nói tiếp thì cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Hai người quay đầu lại, thì phát hiện người tới chính là Luyện Tích – trợ lý mới của Mạnh Dĩ Lam.

||||| Truyện đề cử: Ngoan, Đừng Sợ Anh |||||

“Mạnh tiểu thư,” Luyện Tích đi tới trước mặt Mạnh Dĩ Lam, lo lắng nói: “Trước lúc chú Hồng đến, chú ấy đã giao cho tôi một việc, rằng tôi cần kể cho cô nghe chuyện trong phòng thí nghiệm trước, tôi sợ tôi sẽ quên mất…”

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, lơ đãng liếc nhìn Bạch Tử, sau đó đưa tay kéo Luyện Tích vào phòng làm việc: “Tiểu Tích, vào trong rồi nói.”

Vốn Mạnh Dĩ Lam chỉ muốn chọc tức Bạch Tử, nhưng lại không để ý sau khi vào trong phòng, cửa phòng làm việc đã tự động đóng lại, đợi khi cô và Luyện Tích nói chuyện xong, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Bạch Tử ở ngoài cửa đã từ lâu biến mất không thấy tăm hơi.

Tim Mạnh Dĩ Lam chợt thắt lại.

“Mạnh tiểu thư, vậy tôi đi dọn phòng trước, nếu cô còn có thắc mắc…” Luyện Tích chưa kịp nói xong, đã nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đột nhiên xoay người, sải đôi chân dài chạy về phía cuối hành lang.

Mạnh Dĩ Lam cũng không biết bản thân bị làm sao vậy, cô nín thở chạy nhanh từ tầng hai xuống, cho dù búi tóc có bị rối tung cũng không quan tâm, trong quá trình đó cô còn suýt đụng Hoa tỷ xém ngã xuống đất.

Khi cô lao ra khỏi khoang tàu, nhìn thấy trên boong tàu trống trơn, rốt cuộc cô mới tỉnh táo lại.

Người kia, lại đi rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Tôi đã trở lại!!!!

Canh gà trích lời hôm nay:

Bất cứ điều gì bạn muốn, bạn sẽ có được!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.