*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nukaly
“Tui nhịn anh lâu lắm rồi đấy nhá!”
“Hệ công kích thì ghê gớm lắm à?!”
“Hệ phụ trợ bọn này cũng không phải ăn chay nhé!”
Đinh Vũ móc ra hơn hai mươi bình thuốc đóng băng, ào ào ào cho Hải Xương tắm rửa một trận.
Anh ta còn chưa kịp ra tay, phụ trợ kia lại dám đánh lén?
Ánh mắt Hải Xương đờ đẫn, bộ dáng khó có thể tin. Dáng dấp này cũng được duy trì theo sau đông thành tượng đá.
Nhìn khối băng lớn trước mặt, Đinh Vũ vẫn chưa hết giận, đi qua đá hai cái: “Anh cho là chỉ có mỗi anh đang chờ đợi cơ hội thôi á? Tui đây cũng đang đợi thời cơ thích hợp đánh lén đó nhé!!”
“Con ghẻ?”
“Anh đến cả con ghẻ cũng đánh không lại nhé!”
“Xì…Phì.” Hàn Nhất Bình không nhịn được, cười thành tiếng.
“Khụ.” Đinh Vũ nhanh chóng thu lại: “Anh ta quá ghê tởm, để tui giúp anh hả giận!”
“Cảm ơn.” Hàn Nhất Bình cũng không vạch trần, nghiêm túc nói cảm ơn.
Đinh Vũ móc thuốc khôi phục phẩm chất hoàn mỹ ra: “Của anh nè, sau khi uống xong vết thương lập tức khỏi hẳn đó.”
Hàn Nhất Bình muốn nói mình không cần, lại thấy nhóc con tha thiết mong chờ nhìn mình, rốt cuộc không chối từ.
Dù sao thì chỉ cần tốn một chút ma lực liền có thể sao chép, cũng không tính là lãng phí. Anh thầm nói.
“Cái kia. . .” Đinh Vũ cúi đầu, âm thanh nhỏ vụn: “Cám, cám ơn anh ban nãy đã cứu tui.”
“Còn có trước đó, tôi không biết dị năng của anh có vấn đề, đối với anh vô cùng không hữu nghị. . . Tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói tiếng xin lỗi. . .”
“Có à?” Hàn Nhất Bình cười khẽ: “Tôi không nhớ rõ.”
Đinh Vũ: QAQ.
Thật đúng là một người tốt mà.
Trước đó luôn bị dị năng của chính mình gây khó dễ.
Sau này cậu sẽ cố gắng đối tốt với người này.
Đinh Vũ quyết tâm, tay phải không khỏi nắm thành quyền.
Hàn Nhất Bình khiêng khối băng lên vai: “Ma pháp chấn động trong nhà đã lắng lại rồi, hẳn là sẽ không có chuyện gì nữa. Đi thôi, chúng ta đi gặp hội trưởng.”
Đinh Vũ gật đầu, nhanh chóng đuổi kịp.
**
Một nhóm năm người, ba thợ săn cấp S, hai người cấp A. Đội hình xa hoa này thật làm cho người ta run chân.
Tống Nghị đứng ở bên cạnh hít thở sâu một hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Nếu như không có công hội Vĩnh Hằng anh ta nhất định chắc chắn phải chết!
“Năm người này. . . Sao mặt mũi ai cũng lạ thế nhỉ?” Vân Lan nghi hoặc.
Cô hỏi Hứa An đầu tiên: “Các người từ đâu tới vậy?”
Biết được nhiệm vụ đã thất bại, đồng tử Hứa An co rút nhanh một trận, mím môi không nói.
Vân Lan lại hỏi: “Tại sao sau khi thức tỉnh dị năng lại không tới công hội thợ săn đăng ký thế?”
“Cấp A này, còn có cả cấp S nữa, rõ ràng có thể thông qua con đường hợp pháp để kiếm tiền nuôi sống bản thân mình mà, sao mấy người lại đi làm quân trộm cắp vậy?”
“Đã cướp được nhiều tiền như vậy rồi, sao còn không chịu thu tay lại? Còn xông vào người khác?”
Mặc kệ Vân Lan nói cái gì, Hứa An đều giống như khúc gỗ, không nói tiếng nào.
Ellen thấy thế, dùng tay bóp cổ Hứa An: “Lẽ nào ông thà chết cũng không chịu nói thật?”
Hứa An cười thảm, đáp lại : “Cậu cứ dứt khoát một đao giế t chết tôi đi.“
Ellen: Ông cho rằng tôi không dám không?
Sau khi trở lại anh mới biết, con rồng ba đầu của ông già này đã suýt chút nữa sử dụng Long tứ hủy diệt cả tòa tòa nhà.
Người này chết cũng không hết tội.
“Ellen, buông ông ta ra đi.” Vân Lan lên tiếng: “Thông báo cho công hội thợ săn, giao bọn họ cho hội trưởng Phương Lâm Ý.”
“Vâng.” Ellen lui trở về bên cạnh Vân Lan.
Hơn một giờ sau, công hội thợ săn cuối cùng cũng tới.
Trước khi bọn họ tới Vân Lan đã lần lượt thẩm vấn mấy người này mỗi người một lần.
Ai ngờ sau khi biết được hành động thất bại, tất cả bọn họ đều có phản ứng giống nhau như đúc —— Ngậm miệng không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi, biểu tình bất an nói không nên lời.
“Đây rốt cuộc là sao nhỉ?” Vân Lan cảm thấy khá khó hiểu.
Bất kể như thế nào, công hội thợ săn cũng đã tiếp quản hiện trường. Phạm nhân cũng sẽ bị bỏ tù, vụ án trọm cắp này cuối cùng cũng coi như có một kết thúc.
**
Mấy ngày sau, chuyện dần dần lắng lại, mọi người khôi phục lại thành sinh hoạt ngày xưa.
Tống Nghị đến tận nơi nói cám ơn: “Nếu chỉ gửi quà cám ơn thì không thể hiện được tấm lòng của tôi.”
Vân Lan tiếp nhận thẻ ngân hàng, khẽ vuốt nhẹ, không nói lời nào
Tống Nghị chủ động nói: “Từ nay về sau, chỉ cần ngài sử dụng tấm thẻ này trả tiền, tất cả các phí tổn đều sẽ do nhà họ Tống trả.”
Lại có người muốn đưa cho cô đưa tiền.
Vân Lan: “Vậy tôi đây cũng không khách khí nhận vậy.”
“Hội trưởng Vân Lan không cần khách khí.” Tống Nghị trong lòng tự nhủ, nhận quà rồi, chuyện sau đó mới có thể dễ bàn bạc tiếp được.
Anh ta thở dài một tiếng, khuôn mặt sầu khổ: “Sau lần này tôi mới nhận ra phòng thủ của nhà họ Tống quá yếu ớt, quyết tâm muốn tăng mạnh đề phòng. Thành viên của công hội Vĩnh Hằng đông đảo hẳn không thiếu thợ săn cấp B và cấp A nhỉ. Ngài xem xem… Có thể nào phát cho tôi một hai người hay không?”
Vân Lan : ” .. . .”
Không đào được người nên đổi sang thuê đó hở?
Được lắm, không hổ là dân làm ăn, đầu óc đủ linh hoạt.
“Cậu chủ Tống, mặc dù các thợ săn là thành viên của công hội nhưng cho tới bây giờ tôi đều không hạn chế hay ép buộc bọn họ làm việc.” Vân Lan nghiêm nghị nói: “Nếu như anh muốn thuê vệ sĩ có thể đăng tuyển trong mục nhiệm vụ vệ sĩ của công hội, công khai ra giá.”
“Có người muốn làm thì tất nhiên sẽ liên lạc với anh.”
“Như vậy à. . .” Tống Nghị ngượng ngùng mỉm cười.
Đừng xem nhìn họ Tống rất có tiền, cái thời đại này, tiền tài dùng kém xa trước đây.
Thế nhưng Vân Lan đã nói tới như vậy, anh cũng không tiện miễn cưỡng, chỉ nói: “Vậy để tôi thử xe
Tiễn Tống Nghị đi, Vân Lan hỏi: “Đường Hiên sao rồi?”
Ellen: “Đang ở trong sân, chuẩn bị triệu hồi cốt long.”
Có thể bắt được băng trộm kia, công hội Vĩnh Hằng có công lớn. Chỉ lấy một con rồng ba đầu làm chiến lợi phẩm thôi nên đương nhiên công hội thợ săn không hề phản đối.
Vân Lan bật cười: “Có đồ chơi mới, hẳn là anh ta rất vui nhỉ?”
“Vừa vặn ngược lại.” Ellen lắc đầu: “Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn khổ não xem đến tột cùng nên triệu hồi cốt long ba đầu lớn hay là tách xương ra triệu hồi thành ba con nhỏ.”
“Thực sự là hạnh phúc buồn phiền.” Vân Lan đầy hứng thú hỏi thăm : “Sau đó thì sao? Quyết định xong chưa?”
Ellen: “Lúc anh đi ngang qua đã nói “Xương này nhìn đẹp nhỉ, hẳn là cháy lên sẽ rất đẹp” , anh ta ngay lập tức đưa ra quyết định.”
Vân Lan nghiêm trang nói vớ va vớ vẩn: “Đường Hiên nhất định vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ của anh.”
Ellen khẽ mỉm cười, ẩn sâu công cùng danh.
“Đinh Vũ và Hàn Nhất Bình thì sao?” Vân Lan lại hỏi: “Dạo này em chẳng thấy bọn họ đâu cả?”
Ellen hồi bẩm: “Đều đi cày phó bản rồi, nghe nói hai người đó hợp lực có thể quét sạch phó bản cấp A. Hình như Đinh Vũ định kiếm một ít vật liệu cho em, muốn giúp em chế ra mấy món đồ mới.”
Nhắc đến chuyện này, Vân Lan tự đáy lòng cảm khái : ” May là công hội vận hành tốt, mấy ngày này tích góp lại không ít vật liệu cao cấp, bằng không em cũng không làm được nhiều cuộn giấy cường lực như vậy.”
Ellen than nhẹ: “Bất kể là chuyện gì em cũng đều vô cùng xuất sắc.”
Vân Lan bị khen mặt già đỏ ửng: “Cũng không đến mức đó.”
Đời trước cô cũng đã từng phải chật vật, cũng có lúc không được như ý, chỉ là đời này Ellen không biết mà thôi.
“Anh rất vui khi được phục vụ chủ nhân là em.” Nói xong, Ellen quỳ một chân trên đất, cầm tay hôn lên mu bàn tay của cô.
. . . Nếu như bây giờ rút tay về, Ellen có thể nào lầm tưởng cô ghét bỏ anh, từ chối đón nhận những cống hiến của anh hay không?
Vân Lan rối rắm một lát, từ bỏ giãy dụa.
Được rồi, lần này nên đã không ngăn lại, để lần tới nhắc lại đi.
________________Tác giả có lời muốn nói:
Hải Xương (ngạo nghễ): Hươu chết vào tay ai còn chưa biết đôu.
Đinh Vũ ( rầm một tiếng, giội nước thuốc): Là anh hông biết thôi.
Hải Xương: . . .
**
Đối mặt với Trí Kiệt
Ellen: Đừng có tùy tùy tiện tiện nhào tới như vậy, rất không có lễ phép.
Đối mặt với Vân Lan
Ellen: Em cứ tùy tiện nhào lên, anh hứa không phản kháng (nằm ngửa)