Mặc dù là các chủ của Thần Đan Các ở ngoại môn nhưng Hồng Vân trưởng lão thực chất cũng là một trưởng lão nội môn.
Tất nhiên, địa vị của bà ta vẫn thấp hơn La Thiên Tiếu một bậc.
La Thiên Tiếu cười, thấy Hồng Vân đang đến thì lạnh lùng nói: “Hồng Vân trưởng lão, chuyện này không liên quan gì tới bà”.
Hồng Vân không có ý nhượng bộ, bà ta nói: “La trưởng lão, ngươi làm khó đồ đệ như vậy là không phù hợp với thân phận”.
La Thiên Tiếu cười lạnh nói: “Ta có quyền hạn ra lệnh cho đệ tử, sao lại nói là làm khó? Hơn nữa, thăm dò tân thế giới còn có phần thưởng hậu hĩnh, người khác muốn tiến còn không có cơ hội”.
Hồng Vân nói: “La trưởng lão, đừng quanh co lòng vòng, ta biết ngươi muốn làm gì, Thiên Vũ Thần Tông sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh”.
La Thiên Tiếu vẫn không quan tâm, thản nhiên nói: “Ta không biết bà đang nói cái gì, hơn nữa ta cũng không có ép buộc ai”.
Hắn lạnh lùng nhìn Phương Thần, nói: “Hắn đương nhiên có thể cự tuyệt, nhưng nếu như vậy thì hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt tương ứng”.
Chuyện này không sai, thân là trưởng lão hạch tâm, ông ta tất nhiên có quyền lực này.
Có thể nói, chỉ cần ngày nào Phương Thần vẫn là đệ tử nội môn thì La Thiên Tiếu hoàn toàn có thể dễ dàng giết chết hắn.
Sắc mặt Phương Thần lạnh lùng, lúc này Hồng Vân truyền âm cho hẳn.
“Không được đồng ý. Ngươi đã giết La Ngạo cho nên hắn chắc chắn sẽ dàn xếp giết ngươi trong chuyến thám hiểm này. Nếu ngươi chết trong lúc thăm dò tân thế giới thì sẽ không có ai truy cứu, chỉ có bồi thường mà thôi”.
Nghe thấy lời này, Phương Thần rốt cuộc cũng hiểu được ý đồ của La Thiên Tiếu.
Hắn truyền âm hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Nếu ngươi không đồng ý, cùng lắm ngươi chỉ bị hắn phạt chút bổng lộc hoặc là giam lại. Tuy nhiên, với sự hận thù của La Thiên Tiếu đối với ngươi thì ngươi có thể sẽ bị biệt giam đến nửa năm, Hồng Vân đáp.
Phương Thần trầm mặc, hiện tại đang là thời kỳ mấu chốt để hắn gia tăng tu vi, nếu như bị giam lại thì đối với hắn mà nói chính là tổn thất rất lớn.
Hơn nữa, trong hai tháng tới hắn còn phải đại chiến sinh tử với La Vân, cho nên dù thế nào hắn cũng không thể bị giam lại.
Hắn lại hỏi: “Trưởng lão, nếu ta đồng ý đi vào thì ông ta có thể phái bao nhiêu cường giả đến giết ta? Nếu sau khi ta đồng ý tiến vào và vẫn có thể ra ngoài thì ông ta có còn nhắm vào ta được hay không?”
Hồng Vân trả lời: “Lối vào tân thế giới không ổn định, nếu tu vi quá cao thì rất có thể sẽ sụp đổ, cho nên mạnh nhất cũng chỉ có Hậu Thiên Cảnh cấp bảy mới có thể tiến vào. Nếu ngươi ra ngoài được thì ông ta sẽ không thể tiếp tục ra lệnh cho ngươi trong vòng nửa năm. Đây cũng chính là quy định của tông môn nhằm ngăn chặn các trưởng lão hạch tâm cố ý nhắm vào đệ tử”.
“Nửa năm sao? Ta hiểu rồi, cảm ơn trưởng lão”.
Phương Thần chân thành cảm tạ, hắn không ngờ hắn cùng Hồng Vân trưởng lão chỉ gặp mặt một lần mà đối phương lại giúp đỡ hắn như vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía La Thiên Tiếu nói: “Được, ta tham gia”.
Nếu những kẻ tiến vào chỉ có tu vi cấp bảy thì hắn sợ cái gì?
Cho dù đánh không lại thì chẳng lẽ hắn còn không biết chạy?
La Thiên Tiếu sửng sốt, không ngờ Phương Thần thật sự dám đồng ý.
Ông ta cười khẩy, khinh thường nói: “Xem như ngươi có bản lĩnh, yên tâm, ở tân thế giới ta sẽ sắp xếp người chăm sóc tốt cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết, đắc tội đến La gia ta chính là quyết định đáng hối hận nhất trong đời ngươi”.
Ông ta cười ha hả, vô cùng đắc ý.
Sau đó liền biến thành một tia sáng rồi biến mất vào khoảng không.
“Sao ngươi lại đồng ý! Ta đã nói ông ta muốn mạng của ngươi!”, Hồng Vân bực mình nói.
Phương Thần ôm quyền, lại tạ ơn nói: “Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, nhưng ta nhất định phải vượt qua trở ngại này, nếu không về sau sẽ không bao giờ có được ngày nào bình an. Trưởng lão đừng lo lắng, cho dù ta không thể đánh lại thì ta vẫn có thể chạy trốn được”.
Hồng Vân nhìn thấy Phương Thần đã quyết định, mặc dù cảm thấy chuyện này vẫn quá mạo hiểm nhưng bà ta cũng không thể nói thêm gì nữa.