Lớp Vỏ Bọc

Chương 51



Sáu giờ ba mươi sáng, những quầy hàng bữa sáng ở cửa cục thành phố đã bày hàng, ông chủ và bà chủ bắt đầu bận rộn chào hỏi khách hàng, mùi thơm của bánh bao hấp bay ra thật xa.

Một chiếc xe cảnh sát lái ra khỏi cục thành phố, sau đó lao nhanh về phía khu Văn Chiêu.

Trên đường, Mạnh Chiêu cầm điện thoại xoay qua xoay lại trong lòng bàn tay, anh muốn gọi điện cho Lục Thành Trạch hỏi tình huống của Lục Thời Sâm, lại lo lắng sẽ làm phiền Lục Thành Trạch.

Ở trong mắt Mạnh Chiêu, lúc trước Lục Thành Trạch và Lục Thời Sâm như được đúc ra từ một khuôn, nhất là khí chất cách xa người ngàn dặm trên người, cho Mạnh Chiêu cảnh giác cực kỳ giống. Cho nên sau khi vụ án của cậu Mạnh Tường Vũ kết thúc, mặc dù anh và giáo sư Chu Minh Sinh luôn duy trì liên lạc, nhưng lại không qua lại gì với Lục Thành Trạch.

Huống chi Lục Thời Sâm bị thương vì giúp mình ngăn cản tai nạn xe, tuy ngoài miệng không nói, nhưng là người làm cha làm mẹ, lúc này Lục Thành Trạch nhất định có nhiều phê bình kín đáo về mình. Mạnh Chiêu nghĩ như vậy, bèn dừng động tác trên tay gọi điện cho Mạnh Nhã Thù.

Mạnh Nhã Thù vẫn chưa dậy, nhận điện thoại bằng giọng nói mơ màng: “Làm gì vậy anh, hơn nửa đêm…”

“Đã sáu rưỡi rồi, trời sáng bửng tưng rồi, mau dậy giúp anh một việc.”

Mạnh Nhã Thù buồn ngủ díp mắt: “Vội gì chứ?”

“Bạn của anh gặp tai nạn xe bị thương nặng, bên này anh còn có vụ án phải làm, em giúp anh đến bệnh viện trông coi, còn nhớ luật sư Lục Thành Trạch không? Người bị thương là con trai chú ấy, năm đó luật sự Lục có ơn với cha em…”

“Biết rồi, em đi…” Bên kia vang lên tiếng sột soạt, nghe vào là Mạnh Nhã Thù rời giường, cô ngáp một cái, “Anh gửi địa chỉ cho em.”

“Sau khi qua đó thì gọi điện cho anh trước, có tin tức báo anh biết bất cứ lúc nào.” Mạnh Chiêu dặn dò, “Bên anh vừa kết thúc vụ án sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu mới nhận ra mình thoáng yên tâm hơn.

Có Mạnh Nhã Thù ở bên kia trông coi, anh có thể ngay lập tức biết được tình huống của Lục Thời Sâm.

Mạnh Chiêu nhìn xe cộ dần dần nhiều trên đường cái và nghĩ đến Lục Thời Sâm trên giường bệnh.

Lục Thời Sâm hôn mê có đang nằm mơ không? Nếu là vậy, vậy nhất định phải có một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đủ khơi lên ý chí cầu sinh của hắn.

*

So sánh với tòa nhà cũ rách nát mà Lâm Lang sống một mình, tòa nhà cha mẹ Lâm Lang ở thoạt nhìn điều kiện tốt hơn nhiều. Tòa nhà cao mười lăm mười sáu tầng, còn lắp thang máy, xem ra là nhà ở được thay đổi trong mười năm qua.

Ra khỏi thang máy, Mạnh Chiêu dẫn theo Trình Vận đi về phía căn hộ của cha mẹ Lâm Lang.

Trong cửa loáng thoáng truyền ra giọng phụ nữ: “Mau dậy đi! Bảo mày học mày cũng không học, đi làm mày cũng không đi, rốt cuộc mày muốn thế nào?!”

Ngay sau đó, giọng nói gào thét không kiên nhẫn của thanh niên truyền ra: “Đừng phiền con!”

Mạnh Chiêu giơ tay gõ cửa một cái, tiếng bước chân vang lên, giọng người phụ nữ hỏi: “Ai vậy?”

Mấy giây sau, cửa mở, một người phụ nữ hơi có tuổi thò đầu ra ngoài: “Cậu là ai?”

“Cảnh sát,” Mạnh Chiêu giơ chứng nhận lên, “Tôi đến hỏi tình huống của Lâm Lang, có thể vào nói không?”

“Chẳng phải trước đó có cảnh sát đến hỏi rồi sao? Lâm Lang không có gì,” Người phụ nữ có vẻ không tình nguyện, “Nó bị bệnh tâm thần vì áp lực học hành lớp mười hai quá lớn, bản thân không thích ra ngoài…”

“Có thể vào nói không?” Mạnh Chiêu lặp lại câu hỏi lần nữa.

“… Vậy vào đi.” Người phụ nữ bất đắc dĩ mở cửa.

Một người đàn ông trung niên mặc áo lót nằm trên sofa trong phòng khách, sáng sớm đang xem Tay xé quỷ trong TV, nghe thấy có cảnh sát tới đây, ông ta chống sofa ngồi dậy.

Mạnh Chiêu đi vào, vừa đi vừa nhìn căn phòng này, hỏi như nói chuyện phiếm: “Phòng này rộng bao nhiêu? Phải đến một trăm năm mươi mét vuông nhỉ? Xem ra trang trí cũng tốn kém nhiều? Hai ông bà làm việc gì? Có vẻ vốn liếng rất dày.”

“Kinh doanh nhỏ, kinh doanh nhỏ,” Người đàn ông đứng lên, “Trước kia kiếm lời ít tiền thôi.”

“Kiếm lời ít? Tôi điều tra được có một căn nhà dưới tên con trai ông bà, một lần duy nhất mua hai căn nhà trong tiểu khu đắt như thế,vậy cũng không phải chuyện người bình thường buôn bán nhỏ có thể gồng gánh nổi, e rằng là cục vàng trên trời rơi xuống bị ông bà nhặt được?”

Người đàn ông chê cười nói: “Cảnh sát đừng mang tôi ra nói đùa.”

Ánh mắt Mạnh Chiêu rơi trên TV trước phòng khách: “Cái TV này cũng rất được, có thói quen xem tin tức không?”

“Không hay xem, lớn tuổi rồi, xem phim nhiều hơn.” Người đàn ông cười theo, thoạt trông hơi mất tự nhiên, dường như ý thức được chuyến này Mạnh Chiêu là kẻ đến không thiện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 164

“Vậy hôm nay có thể xem, thành phố Minh Đàm vừa xảy ra một vụ án giam cầm lớn, không lâu sau tin tức sẽ được lộ diện, ông đoán thủ phạm chính là ai?” Mạnh Chiêu cố ý dừng một lát, “Nhất định ông không nghĩ ra, vậy mà là Ngô Vi Hàm hồi trước cùng lớp với Lâm Lang.”

Nghe được cái tên “Ngô Vi Hàm”, vẻ mặt của hai ông bà trước mắt đồng thời thay đổi.

“Nghe nói Lâm Lang còn từng yêu đương với Ngô Vi Hàm, hai ông bà biết chuyện này không? Nhà họ Ngô là phú hào số một số hai ở thành phố Minh Đàm, nhưng tôi làm thế nào cũng không nghĩ ra, chỉ là một mối quan hệ yêu đương thôi, nhà họ Ngô lại ra tay hào phóng đến vậy, tặng hai căn nhà? Một căn nhà bai người ở, một căn để lại cho con trai làm phòng cưới, về phần Lâm Lang nguồn gốc của khoản tiền phi nghĩa này, dù sao cũng không ra khỏi cửa, cứ để cô ấy sống ở trong nhà cũ tự sinh tự diệt đi. Tôi đoán đúng không?” Mạnh Chiêu quay sang nhìn về phía hai người kia.

Áo sơ mi dính máu trên người anh vẫn chưa thay, thức trắng một đêm trong đôi mắt giăng đầy tơ máu lít nha lít nhít. Thoạt nhìn không giống cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, mà giống kẻ liều mạng đến trả thù hơn.

Hai vợ chồng đều câm như hến, Mạnh Chiêu cũng không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm hai người kia, ép họ mở miệng.

Hồi lâu, người phụ nữ lắp bắp giải thích: “Lâm Lang, Lâm Lang… chúng tôi cũng muốn cho nó vào ở, nhưng nó không chịu đi ra ngoài…”

“Tại sao Lâm Lang không muốn ra ngoài? Nói, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lâm Lang mới ra nông nỗi như bây giờ?” Mạnh Chiêu thay đổi giọng điệu nói chuyện phiếm trước đó, trở nên nghiêm túc hẳn, “Ngô Vi Hàm đã chạy trời không khỏi nắng, nếu như hai người giấu giếm chuyện này, các ngươi là đồng lõa của hắn.”

“Chúng tôi không biết gì cả…” Người phụ nữ rõ ràng hơi luống cuống, “Lâm Lang áp lực học hành lớp mười hai quá lớn nó mới không ra khỏi cửa…”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ sau lưng bỗng nhiên bị đẩy ra, một thanh niên cao gầy đi ra từ bên trong, cậu ta nhìn về phía Mạnh Chiêu, ngắt lời người phụ nữ kia: “Vốn cũng không phải áp lực học tập quá lớn, bọn họ nói dối!”

“Mày cút về cho tao, liên quan gì đến mày!” Người đàn ông vẫn luôn không lên tiếng lúc này quay đầu lại rồi quát về phía thanh niên kia.

Biến cố này khiến người ta bất ngờ, Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang, quan sát thanh niên này.

Thanh niên khoảng mười tám mười chín tuổi, tóc mái che mắt, nom giống lưu manh thường gặp bên đường. Mạnh Chiêu liên tưởng đến đoạn đối thoại mình vừa nghe được ở cửa, xem ra, thanh niên này cũng rất bất mãn với cha mẹ mình.

“Cậu chính là em trai của Lâm Lang?” Mạnh Chiêu nhìn cậu ta hỏi.

Thanh niên “Ừ” một tiếng.

“Cậu có biết chuyện xảy ra năm đó không?”

“Tôi biết, ” Thanh niên quay đầu đi chỗ khác, âm thanh nhỏ lại, “Chính là Ngô Vi Hàm và người khác đồng thời hi3p d4m chị tôi, vì không để họ báo cảnh sát, còn cho họ phí bịt miệng, lúc đó chị tôi muốn báo cảnh sát, họ còn giam chị ấy lại…”

“Mày nói gì đó?!” Người đàn ông đi qua, giơ bàn tay lên, vả mạnh phía sau cổ thanh niên, “Đồ chó ăn cây táo rào cây sung!”

Mạnh Chiêu vươn tay kéo thanh niên kia ra sau lưng mình, giải cứu cậu ta ra khỏi bàn tay của người đàn ông kia, “Cậu đi theo tôi.”

Anh nhìn hai vợ chồng trước mắt: “Năm đó Lâm Lang muốn đi báo cảnh sát, mà hai người vì hai căn nhà này nhốt cô ấy lại? Liên quan đến giam cầm phi pháp, gần đây hai người đợi lệnh triệu tập đi.”

“Cảnh sát, chúng tôi không giam cầm,” người phụ nữ vội vàng hốt hoảng giải thích, “Sao lại là giam cầm được, một cô gái xảy ra chuyện này trên người còn gặp người khác như thế nào, truyền ra ngoài cũng sẽ khó nghe với nó, chúng tôi cũng vì nó…”

“Không phải khó nghe với cô ấy, mà là hổ thẹn cho mặt mũi của mấy người đúng không?” Mạnh Chiêu nhìn đôi vợ chồng khiến người ta buồn nôn trước mắt này, đưa ra câu hỏi tiếp theo, “Làm cha làm mẹ, làm đến nước này, hai người còn là con người không?”

Anh nói xong, nắm lấy cánh tay của thanh niên kia, dẫn cậu ta ra khỏi căn  nhà này.

Lên xe, Mạnh Chiêu bảo thanh niên ngồi ở vị trí lái, Trình Vận ngồi phía sau ghi âm.

“Chúng tôi cần ghi âm làm bằng chứng, cậu nói mười năm trước Lâm Lang bị Ngô Vi Hàm và người khác hi3p d4m, là thật sao?”

Thanh niên gật đầu.

“Nói chuyện.” Mạnh Chiêu nói.

“Là thật.”

“Cậu đoán như thế nào? Tận mắt nhìn thấy rồi?’

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Sáng hôm đó chị tôi được người ta đưa về, trên người toàn là máu,” Thanh niên cúi thấp đầu nói, “Mới đầu tôi không biết, về sau cha của Ngô Vi Hàm tìm người đến nói chuyện với cha mẹ tôi, tôi ở ngoài cửa nghe được.”

“Cậu nói lúc đó chị cậu bị cha mẹ cậu nhốt lại, cậu chưa từng nghĩ đến việc giúp cô ấy?’

“Tôi không có chìa khóa…” Thanh niên ngập ngừng nói.

“Cũng chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát giúp cô ấy?”

“Tôi… nhớ lại sự kiện kia tôi cũng rất hối hận,” Thanh niên có phần đau khổ ôm lấy đầu, “Lúc ấy tôi sợ họ, nếu tôi giúp chị, họ sẽ mắng tôi…”

Mạnh Chiêu thở dài, mười năm trước, chàng trai trước mắt chắc cũng chỉ tám chín tuổi, từ nhỏ đã lớn lên cùng cha mẹ không bằng cầm thú này, mặc dù tính tình nhu nhược, nhưng ít nhất còn tồn lại lương tri. Bây giờ trách móc cậu ta cũng không có ý nghĩa gì, Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi vấn đề khác: “Bộ quần áo chị cậu mặc trên người khi đó thì sao? Còn không?”

Thanh niên ổn định cảm xúc chốc lát, hơi ngẩng đầu: “Chắc ở chỗ chị tôi, lúc đó cha mẹ tôi định cầm đi, chị tôi không cho giống như phát điên, cuối cùng cũng không để họ lấy đi, cha mẹ tôi lừa gạt người kia nói quần áo bị họ đốt bếp rồi.”

“Người kia tin?”

“Tôi không biết…”

Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Chị cậu bị bệnh tâm thần, hơn nữa mười năm không ra khỏi nhà, vậy cô ấy còn có thể giao bình thường với người khác không?”

“Chị ấy thỉnh thoảng mới phát tác, lúc không phát tác vẫn bình thường, lúc tôi đưa cơm cho chị, thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với chị ấy.”

“Bây giờ chúng tôi cần chị cậu giúp đỡ chỉ ra và chứng minh tội ác của Ngô Vi Hàm, cậu cảm thấy cô ấy có đồng ý đối thoại với cảnh sát không?”

Thanh niên lắc đầu: “Chị ấy sẽ không gặp ai, các anh đi vào, chị ấy sẽ trốn đi khóa phòng lại, bây giờ chị ấy sợ gặp người.”

“Cô ấy không kháng cự nói chuyện với cậu đúng không? Vậy cậu có thể thử khuyên cô ấy giao tiếp với cảnh sát không?”

Thanh niên lại lắc đầu: “Chị sẽ không nghe tôi, có lẽ chị ấy cũng hận tôi… Xảy ra chuyện này, chị hận cả nhà chúng tôi…”

Không muốn gặp ai, kháng cự giao tiếp… chuyện này khó xử lý rồi. Mạnh Chiêu cũng hơi sầu muộn, muốn để Lâm Lang phối hợp chỉ ra và xác nhận Ngô Vi Hàm, trước hết nhất định phải để cho cô ấy gỡ lòng phòng bị xuống mới được, nhưng trong thời gian ngắn nhiệm vụ này có thể hoàn thành không?

Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát rồi đưa ra quyết định, nói với em trai của Lâm Lang: “Cậu có chìa khóa chỗ Lâm Lang đúng chứ? Lát nữa cậu mở cửa đi vào, có hai nhiệm vụ, một là đưa bộ đàm, đảm bảo Lâm Lang ở bên trong cửa có thể nghe được lời nói của cảnh sát, hai là tốt nhất có thể dẫn Lâm Lang tới cửa, tiện thể cho chúng tôi đưa đồ vào cửa. Trình Vận, em phụ trách thuyết phục Lâm Lang mở cửa, đầu tiên chúng ta cân nhắc để Lâm Lang tự nguyện chỉ và giao vật chứng ra, thực sự không làm được, lại suy nghĩ cách vào phòng lục soát chứng cứ.”

“Vâng.” Trình Vận gật đầu nói.

*

So sánh với khung cảnh náo nhiệt chỗ cha mẹ của Lâm Lang vào buổi sáng, tòa nhà nát nơi Lâm Lang ở cực kỳ quạnh quẽ.

Lúc lên cầu thang Mạnh Chiêu đang nghĩ, nếu như ban đầu Lâm Lang còn có ý nghĩ báo cảnh sát, vậy sau đó cô ấy phát triển đến tình trạng không ra khỏi cửa tránh không gặp người, nói chung không chỉ có liên quan đến lần bị hi3p d4m đó, mà còn liên quan đến thái độ của cha mẹ cô ấy.

Ngay tại vừa rồi, mẹ của cô ấy còn luôn miệng nói “một cô gái xảy ra chuyện này trên người còn gặp người khác như thế nào”, khó có thể tưởng tượng một cô gái sau khi bị xâm phạm, còn phải thừa nhận vũ nhục của người  nhà. Lúc đó tâm trạng phải tuyệt vọng đến mức nào, mới dẫn đến cục diện bây giờ…

Tuy rằng trường cấp ba Văn Chiêu thi đậu tư nhân, nhưng để đảm bảo tỷ lệ lên lớp, hằng năm đều sẽ cung cấp học bổng kếch xù thu nạp một lượng lớn học sinh thi cấp ba xếp hạng đầu. Theo tình huống gia đình của Lâm Lang, năm đó thành tích học tập của Lâm Lang nhất định xuất sắc, cô gái như vậy lại rơi vào tình trạng bây giờ, thực sự khiến người ta có phần không đành lòng.

Cách cửa nhà Lâm Lang còn mấy bậc cầu thang, bước chân Mạnh Chiêu dừng lại, bảo Trình Vận tự đi lên.

Bởi vì trước đó trải qua chuyện của Mạnh Nhã Thù, anh hiểu tâm lý của những cô gái từng bị xâm phạm, nhất là Lâm Lang không tiếp xúc với người ngoài trong mười năm qua, bỗng tiếp xúc với đàn ông, sẽ chỉ khiến Lâm Lang sinh ra nhiều tâm trạng mâu thuẫn hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: Bạn bè

Em trai Lâm Lang đi ở phía trước, dùng chìa khóa mở cửa, cầm bộ đàm đi vào. Trình Vận thì đợi ở ngoài cửa.

Mấy phút đồng hồ sau, Trình Vận nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong cửa, Lâm Lang đi tới cửa.

Lúc này bộ đàm trong tay cũng vang lên, là giọng nói của thanh niên: “Chị nói đi, chị tôi có thể nghe được.”

Trình Vận vô thức nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu đứng ở phía dưới,  Mạnh Chiêu gật đầu với cô một cái, Trình Vận hít sâu một hơi, nói vào bộ đàm trong tay.

“Lâm Lang, tôi là cảnh sát, cũng trạc tuổi cô,” Trình Vận nói những điều này, thử giảm cảnh giác của Lâm Lang xuống, “Cô đừng sợ, tôi nhét chứng nhận dưới cửa, cô có thể xác nhận xem.”

Trong phòng không có âm thanh, nhưng Trình Vận biết Lâm Lang đã ở sau cửa, cô ấy giống như một động vật ở hang nhát gan, ôm cảnh giác cực lớn lớn bất kỳ biến động nhỏ nào.

Trình Vận ngồi xổm xuống, nhét chứng nhận cảnh sát của mình dưới cửa, còn có một nửa lộ ra ngoài. Nếu như Lâm Lang chịu cầm chứng nhận cảnh sát vào xem, nói rõ cô ấy vẫn bằng lòng tiếp xúc với cảnh sát. Nhưng đợi một lúc lâu, chứng nhận cảnh sát kia vẫn bị kẹp dưới cửa, không động đậy chút nào.

Trình Vận quay đầu nhìn Mạnh Chiêu dưới bậc thang, Mạnh Chiêu làm khẩu hình với cô “Ngô Vi Hàm”.

Trình Vận gật đầu, tiếp tục nói với cửa: “Lâm Lang, chúng tôi đã biết tất cả hành động năm đó của Ngô Vi Hàm, trên thực tế chuyện này không chỉ một mình cô là người bị hại, mà còn có rất nhiều người bị hại giống như cô. So sánh với các cô gái kia mà nói, cô may mắn. Mặc dù có lẽ cô cảm thấy cái từ may mắn này làm thế nào cũng không nên có liên quan với cô, nhưng Lâm Lang à, mấy cô gái khác bị nhốt trong tầng hầm, trong mười năm không ngừng bị truyền thuốc vào người, rất có thể mãi mãi cũng không tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi đã bắt được Ngô Vi Hàm, nhưng  những cô gái kia vẫn chưa tỉnh lại, không có cách nào cung cấp bằng chứng tội phạm của anh ta, cùng là người bị hại, cô có thể giúp các cô ấy không, cũng giúp bản thân cô của năm đó?”

Trong phòng vẫn không có bất cứ tiếng động gì, lần này, Mạnh Chiêu cũng hết cách.

Trình Vận nói lời này đã móc tim móc phổi rồi, đổi lại là bản thân anh chưa chắc có thể làm tốt hơn, lúc này đây Lâm Lang phía sau cửa có biểu cảm hờ hững hay là hơi dao động?

Mạnh Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến lần tranh luận của anh và Lục Thời Sâm ở trên xe, đến giờ phút này anh bỗng nhiên muốn thừa nhận Lục Thời Sâm đã đúng. Đối với người bị hại như Lâm Lang mà nói, chính nghĩa đến muộn mười năm này có lẽ cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với cô ấy.

Đương nhiên anh có thể xin cấp trên lệnh khám xét, xông vào tìm được chứng cứ phạm tội năm đó của Ngô Vi Hàm. Nhưng nếu như ngay cả cảnh sát cũng không xin mà vào như thế, cô gái từng bị xâm phạm kháng cự không gặp ai này có tuyệt vọng với thế giới hơn không, hành động này có hủy đi khả năng ra ngoài lần cuối cùng của cô ấy không?

Nhưng nếu cứ chờ đợi Lâm Lang chậm rãi đi ra như vậy, mở rộng cửa lòng với cảnh sát, nói ra sự thật năm đó, cung cấp vật chứng bị xâm hại, mười mấy tiếng còn sót lại này thật sự đủ ư?

Mạnh Chiêu tự hỏi nên làm thế nào mới lấy được chỗ đột phá từ Lâm Lang, đúng lúc này điện thoại của anh rung lên.

Anh cầm điện thoại nhìn một cái, là Mạnh Nhã Thù gọi điện tới.

Mạnh Chiêu không kịp giao lưu với Trình Vận, anh bước nhẹ chân đi xuống cầu thang, nhận điện thoại của Mạnh Nhã Thù: “Sao rồi?’

Đầu bên kia điện thoại, Mạnh Nhã Thù nói: “Anh ơi, nhịp tim của bạn anh bỗng nhiên không ổn định, bác sĩ đến khám cũng nói tình huống không tốt lắm, anh có muốn tới xem không…”

“Bây giờ anh qua liền.” Nhịp tim của Mạnh Chiêu đột nhiên tăng lên, bước nhanh xuống cầu thang.

“Được, trên đường anh lái xe chậm thôi.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu đi ra hành lang, vừa chạy về phía xe vừa gọi điện thoại cho Trình Vận: “Tình huống của Lục Thời Sâm không tốt lắm, anh đến bệnh viện một chuyến, em ở lại đây với Lâm Lang, nhiều năm như vậy cô ấy chưa từng trao đổi với ai, duy trì cảnh giác với người khác cũng là bình thường, em nghĩ cách tâm sự nhiều với cô ấy, để cô ấy buông cảnh giác xuống, anh lại tìm mấy cảnh sát nữ trong cục tới đây hỗ trợ em.”

Trình Vận đáp: “Yên tâm đi anh Chiêu, em sẽ làm tốt.”

Mạnh Chiêu lên xe, giẫm chân ga lái xe lao ra đường cái.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.