Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 60



Edit: Hà Thu

Uất Trì Uyên cảm thấy vô cùng thú vị, ngay lập tức nói với vị thái giám kia:

– Ta đang muốn đi thăm a huynh đây, chi bằng bây giờ cùng các ngươi đi tới Đông cung luôn.

Quách hiền phi ngạc nhiên nói:

– Làm sao mà vừa mới tới đã muốn đi rồi? Con chờ một chút đi, ngày hôm qua a nương vừa mới may xong áo cho con đấy. Con mặc cho a nương nhìn xem nào…

Uất Trì Uyên đứng im không nhúc nhích:

– Làm phiền a nương rồi. Ta phải đi thăm a huynh trước, ngày khác sẽ tới mặc cho a nương nhìn.

Dứt lời thực sự đi theo mấy tiểu thái giám kia ra khỏi điện.

Quách hiền phi tức giận tới mức quai hàm bạnh ra, nhưng lại chẳng thể làm gì đứa con út này được. Bà miệt mài chăm chỉ khâu vá cho hắn, thế nhưng hắn lại không biết quý trọng, bà quyết định lần sau sẽ không bao giờ làm mấy cái này nữa. Nhưng dù có hạ quyết tâm bao nhiêu đi nữa thì bà cũng chưa lần nào làm được, chỉ cần vài ngày hắn tới đây một lần, là bà ngay lập tức sẽ trở nên vui vẻ phấn chấn, đem những chuyện bực tức cũ quên sạch không còn một mảnh.

Sau khi Uất Trì Uyên rời đi, Hà Uyển Huệ ngay lập tức thở phào một hơi. Nhưng mà vừa nhìn thoáng qua đôi túi thơm nằm trong hộp gỗ, trái tim của nàng lại chùng xuống dưới.

Quách hiền phi giận dỗi nhi tử út được một lát, lúc này mới nhớ tới chuyện của cháu gái. Bà không khỏi than thở:

– Cũng không biết kiếp trước ta đã làm cái chuyện nghiệp chướng gì, trải qua biết bao khổ sở vất vả mới sinh được hai đứa con trai, nhưng cũng chẳng đứa nào khiến ta bớt lo được hết. Đứa nhỏ mồm miệng độc địa suốt ngày thì cũng thôi đi, cứ tưởng Tam lang đã yên bề gia thất là đã hết chuyện. Ai ngờ nhân duyên lại gặp phải cái đại nạn lớn như thế.

Quách hiền phi lại nặng nề thở dài:

– Người làm a nương như ta cũng chẳng cầu hắn cưới được nàng dâu tài đức vẹn toàn hay gì cả. Nhưng hắn lại trăm phương ngàn kế cưới về cái người thiên sát cô tinh chỉ biết khắc ta kia, thật đúng là tức chết ta rồi…

Hà Uyển Huệ nghe được tới đây, tâm không khỏi trùng xuống. Nàng lơ đễnh hỏi:

– Thái tử phi là biểu huynh tự mình tới cầu hôn sao?

Nàng biết chuyện Thẩm thất nương đã từng bàn chuyện hôn sự với công tử nhà Ninh gia, nàng cũng vẫn luôn cho rằng việc hôn sự này là chủ ý của Trương hoàng hậu. Nhưng hôm nay nghe ý tứ của Hiền phi, thì dường như đây chính là mong muốn của biểu huynh.

Quách hiền phi lúc này mới phát giác mình đã nói lỡ lời. Bà giấu diếm cháu gái, cũng chẳng phải là sợ cháu gái đau lòng hay gì cả. Bà giấu là vì cảm thấy vô cùng xấu hổ khi con trai nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đi cầu hôn một đứa thiên sát cô tinh như thế về để làm nhục bà.

Nhưng bây giờ nếu đã lỡ nói ra rồi thì bà cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa. Bà kể một cách rất bình thản, về việc con trai bất chấp đêm khuya đi tới Hoa Thanh cung cầu hoàng đế ban thánh chỉ như thế nào, rồi ở trong thành tung ra tin đồn ra sao. Hà Uyển Huệ càng nghe tâm càng lạnh đi, đôi môi run lên, nửa ngày không nói được lời nào.

Hết lần này tới lần khác, Quách hiền phi cứ như hết chuyện để nói:

– Hừ, a Huệ à, con còn không biết đâu. Ta đã từng bảo Tam lang, nói hắn ra mặt nói chuyện với Kỳ gia, hủy bỏ hôn ước của con đi. Con đoán xem, hắn nói thế nào?

Hà Uyển Huệ mím chặt môi, không rên một tiếng.

Quách hiền phi tức giận nói:

– Hắn nói Kỳ gia là công thần của nước Đại Yến ta, hắn lại là Thái tử, không thể cùng thần tử tranh vợ được. Con nói xem, không thể cùng Kỳ gia tranh giành, thế mà lại có thể cùng Ninh gia tranh đoạt như vậy sao? Nhất định là Thẩm thị kia âm thầm dùng thủ đoạn bí mật gì đó mê hoặc hắn.

Bà lại cười lạnh một tiếng:

– Chẳng trách bọn họ nói mẫu thân của Thẩm thất nương là hồ ly tinh đầu thai tới. Năm đó bà ta mê hoặc Thẩm tam lang tới điên đảo thần hồn, sinh ra nữ nhi đương nhiên cũng phải kế thừa thứ công phu mê hoặc đàn ông này rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Năm đó Thẩm tam lang mới hai mươi tuổi đã lấy được vị trí thủ khoa tiến sĩ. Buổi hoa yến bên Khúc Giang Trì ngày đó, hắn cưỡi bạch mã đi xuyên qua thành Trường An, hầu như tất cả mọi người đều đổ xô ra đường để xem.

Quách Hiền phi lúc đó còn chưa vào cung, còn là một thiếu nữ đang chuẩn bị chờ gả đi. Bà cũng giống như vô số thiếu nữ trong thành Trường An ngày ấy, trong lòng âm thầm coi Thẩm tam lang phong hoa tuyệt đại kia là mẫu người phu quân trong tương lai của mình.

Một người tuyệt vời như vậy, cuối cùng lại bị ma xui quỷ khiến mà đi cưới nữ nhi của họa gia. Cho dù bây giờ nghĩ lại, Quách hiền phi vẫn cảm thấy có chút không cam lòng.

Bà nhếch môi, nhìn qua cháu gái đang nước mắt lã chã chực khóc, rốt cục vẫn thở dài:

– Đáng tiếc đứa cháu gái nhỏ này của ta lại quá tốt bụng, giống ta và a nương của nó. Không học được mấy thủ đoạn mị thuật mê hoặc yêu dã kia, khiến con thiệt thòi rồi.

Hà Uyển Huệ cụp mắt xuống:

– Chỉ cần a huynh vui vẻ, a Huệ cũng cảm thấy an lòng rồi.

Quách hiền phi đè lại cánh tay của nàng:

– Con đừng lo lắng, tình cảm của Tam lang với con vẫn luôn rất tốt mà. Chỉ cần con tiến cung, nhất định gì sẽ không có ai qua nổi con được đâu.

Hà Uyển Huệ xấu hổ cúi đầu xuống, làm lộ ra một đoạn cần cổ trắng nõn nhiễm chút ửng đỏ.

Nàng ngập ngừng nói:

– Dì đừng chọc cười a Huệ mà, a Huệ là không còn cách nào khác mà…

Quách hiền phi liếc nàng một chút:

– Ta nói không phải chứ mấy người Kỳ kia thật cũng chẳng ra làm sao cả. Kỳ thập nhị lang đã tới cái mức đó rồi mà họ còn cứ níu kéo tiểu nương tử nhà lành mãi không tha. Mà cũng tại tổ phụ con cứ hay có mấy suy nghĩ lương thiện quá cơ. Là do bọn hắn bất nhân trước, chúng ta cần gì phải thủ nghĩa?

Hà Uyển Huệ nghe giọng nói:

– Việv mai mối này là do cha mẹ hai bên đặt ra, dù sao cũng được thiết lập từ lúc còn nhỏ rồi. Kỳ gia không đề cập tới thì tổ phụ lẫn cha con cũng đâu tiện nói gì, với lại con biết trong lòng bọn họ cũng rất thương a Huệ. Chưa nói Kỳ công tử đối xử với a Huệ cũng rất tốt, bây giờ hắn lại ốm đau nằm triền miên trên giường bệnh như thế, cũng thật đáng thương…

Quách hiền phi không khỏi có chút cảm động:

– Con đó, cái đứa nhỏ này. Lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác. Ta thấy nếu tên Kỳ tiểu lang kia mà thật sự có tình cảm với con, thì cũng nên suy nghĩ cho con một chút. Nếu con vừa gả qua đó mà hắn đã buông tay về thế giới bên kia, thì hắn bảo con phải làm thế nào cho phải chứ?

Hà Uyển Huệ vội nói:

– Dì thương a Huệ, trong lòng a Huệ rất rõ ràng. Nhưng nếu Kỳ gia không đề cập tới thì việc cưới xin này tuyệt đối cũng không thể lùi được.

Quách hiền phi thấy không thể lay chuyển được nàng, đành phải nói:

– Thôi thôi, việc hôn nhân là do trời định rồi. Bây giờ chỉ có thể xem xem các con có duyên phận hay không thôi.

Hà Uyển Huệ đứng lên nói:

– Để a Huệ hầu hạ dì uống thuốc.

—————

Uất Trì Việt trải qua gần một đêm bôn ba, đi tới đi lui, lúc này bệnh phong hàn lại càng trở nên nghiêm trọng hơn. Mặc dù nửa đêm đã uống qua một lần thuốc rồi, nhưng tới lúc sáng dậy cơ thể vẫn nóng hầm hập như cũ.

Lúc đầu hắn còn muốn cố gắng chống đỡ rời giường để đi tới Thái Cực cung xử lý chính vụ. Thế nhưng vừa ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường, đã cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, lại đành nằm trở về.

Lại nhìn sang Thái tử phi bên cạnh vẫn đang ngủ tới bất tỉnh nhân sự, hắn cũng chẳng yên lòng mà rời đi như vậy. Thẩm Nghi Thu lúc nào cũng cậy mạnh, đợi nàng tỉnh dậy, hắn nhất định phải truyền y quan tới xem thử thì mới yên tâm được.

Hắn mơ màng nghĩ ngợi, không tự chủ được mà lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại lần nữa đã là một canh giờ sau, hắn mở mắt ra nhìn xung quanh thì thấy Thẩm Nghi Thu cũng đã tỉnh rồi. Nàng đang ngồi ở cạnh giường, trên tay cầm một cuốn sách được rất say sưa xuất thần.

Tham Khảo Thêm:  Chương 230

Uất Trì Việt ho nhẹ một tiếng. Thẩm Nghi Thu thấy hắn tỉnh rồi, liền để sách xuống, hỏi hắn:

– Điện hạ cảm thấy đỡ hơn rồi sao?

Uất Trì Việt gật gật đầu:

– Còn nàng thì sao? Dạ dày còn đau phải không?

Thẩm Nghi Thu nói:

– Tạ điện hạ đã quan tâm, thần thiếp không sao.

Uất Trì Việt thấy trên mặt nàng đã khôi phục mấy phần huyết sắc, mới hơi yên tâm hơn chút. Nhưng vẫn sai thái giám đi mời y quan tới, thẳng đến khi nghe được từ chính miệng y quan nói rằng Thái tử phi đã không còn gì đang ngại nữa, khối đá đè nặng trong lòng hắn mới lặng lẽ rơi xuống.

Y quan lại khám bệnh cho Thái tử, hắn sờ qua mạch tượng, không khỏi nhíu mày lại:

– Bệnh phong hàn của điện hạ hình như có dấu hiệu nặng hơn. Bây giờ người cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể lại tiếp tục lao lực nữa, để tránh bệnh xâm nhập vào phổi với khí quản.

Dẫu sao thì Uất Trì Việt cũng từng chết một lần vào lúc đang tuổi tráng niên rồi. Mặc dù rất ngại phiền phức khi nằm trên giường, nhưng cũng không dám xem nhẹ, gật đầu nói:

– Ta biết rồi.

Y quan vừa rời đi, liền có thái giám tới bẩm báo, nói Ngũ hoàng tử tới đây thăm điện hạ.

Uất Trì Việt vừa nghe thấy lời ấy, não càng thêm đau nhức. Bằng sự hiểu biết sâu sắc của hắn với vị đệ đệ này, nếu như hắn đến đây thăm bệnh thật, vậy e là cả dòng sông Giang Hà của nước Đại Yến này sẽ chảy ngược hết mất.

Nhưng mà người cũng đã đến, hắn cũng chẳng thể nào đuổi người đi được.

Uất Trì Việt đành phải nói với thái giám kia:

– Mời Ngũ hoàng tử đến Trường Thọ viện ngồi tạm một lát, chút nữa ta sẽ tới sau.

Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Nghi Thu. Nhìn nàng hình như đang suy nghĩ gì đó, thần sắc có chút kỳ lạ.

Uất Trì Việt cũng chẳng thấy kinh ngạc. Người em trai nhỏ này của hắn sớm đã vang danh hiển hách khắp thành Trường An rồi. Chỉ cần là đứa nhỏ vừa hiểu chuyện là sẽ biết Ngũ hoàng tử chính là một tên vô công rồi nghề, không bao giờ chịu làm việc đứng đắn. Thái tử phi chắc là cũng từng nghe qua mấy chuyện hỗn trướng kia của hắn rồi, khó trách lại suy tư như thế.

Thế nhưng trong lòng Thẩm Nghi Thu lại đang nghĩ về những chuyện của đời trước.

Ở kiếp trước, nàng cùng Uất Trì Uyên chưa từng có qua lại gì cả. Chỉ ở trong mấy bữa tiệc cung đình là có gặp gỡ qua loa vài lần, nhưng cũng chưa từng nói với nhau câu nào. Lần duy nhất cả hai gặp trực diện, đó là sau khi Uất Trì Việt chết.

Uất Trì Việt chết bất đắc kì tử, Thẩm Nghi Thu đã phong tỏa hết các thông tin. Nàng quyết định thật mạnh mượn danh hoàng đế để triệu hai vị hoàng đệ vào cung dự tiệc. Một người là Tứ hoàng tử, người còn lại chính là Uất Trì Uyên.

Tứ hoàng tử biết mình bị giam lỏng, tức giận nổi trận lôi đình, hắn còn chỉ thẳng vào mũi nàng mà chửi ầm lên. Nhưng Uất Trì Uyên lại cực kì bình tĩnh, chỉ đề nghị muốn nhìn thấy thi thể của huynh trưởng mình.

Thẩm Nghi Thu luôn cảm thấy, tuy hắn đến đây “dự tiệc” nhưng thực chất cũng đã đoán ra được tình hình thực tế rồi. Có thể điều này sẽ khiến người khác khó hiểu, vì hắn biết rõ sẽ bị giam lỏng rồi, thậm chí còn có khả năng bị họa sát thân, nhưng vẫn thành thật mà đi tới. Đây được coi là thông minh hay ngu ngốc?

Mặc dù trên dưới triều chính đều nói Ngũ hoàng tử là kẻ phế vật vô dụng, không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ. Nhưng chỉ có mình Thẩm Nghi Thu biết, Uất Trì Uyên tuyệt đối không ngốc. Bất kể là ai, chỉ gần nhìn qua đôi mắt nhạt màu có con ngươi long lanh sáng rực kia thì sẽ biết, hắn chính là người thông minh nhất trong những kẻ thông minh.

Thẩm Nghi Thu thu hồi suy nghĩ của bản thân, chuyện không nghĩ ra được thì tốt nhất là không nên nghĩ nữa.

Uất Trì Việt lê lết thân thể bệnh tật rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó ngồi lên bộ liễn.

Vừa tới Trường Thọ viện, Uất Trì Uyên đã đợi sẵn ở chính điện. Thấy hắn tiến đến, lập tức theo quy củ mà hành lễ:

– Ngũ lang bái kiến a huynh.

Uất Trì Việt nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong đầu lập tức vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh. Vị đệ đệ này của hắn từ trước tới nay chưa bao giờ đứng đắn, nếu có một ngày tự dưng trở lên chững chạc đàng hoàng, vậy nhất định là đang có âm mưu gì đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 631:  Có phải hắn ta chán sống rồi không? 

Uất Trì Việt cân nhắc một hồi, ra quyết định thật nhanh, hắn phải ra tay trước mới được.

Hắn nhướng mày, khóe miệng cong lên, hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi không tới Hoằng Văn quán mà học tập đi, đến Đông cung làm cái gì?

Uất Trì Uyên mở to hai mắt trong veo vô tội, một nửa là ủy khuất, một nửa là lo lắng nói:

– Đệ nghe tin a huynh bị bệnh nên trong lòng vô cùng lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên. Làm sao còn có tinh thần tập trung mà đọc sách được nữa chứ. Không thể tận mắt tới đây nhìn thấy a huynh vẫn còn khỏe mạnh, ta làm sao yên tâm được.

Hắn nói vô cùng nghiêm túc và chân thành. Nếu Uất Trì Việt không phải là a huynh của hắn, nói không chừng đã thật sự tin rồi.

Uất Trì Việt gõ vào thanh chặn giấy bằng ngọc trên bàn một cái không nặng không nhẹ, giận tái mặt nói:

– Còn dám nói năng hàm hồ sao! Hôm trước Phùng học sĩ tới gặp ta, nói ngươi liên tiếp bốn năm ngày rồi chưa từng tới Hoằng Văn quán, ngươi lại đi mấy nơi hoang đường gì rồi? Tại sao ngươi chỉ biết làm lãng phí thời gian, không hề biết cầu tiến chút nào vậy?

Uất Trì Uyên nói dối bị vạch trần, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Hắn chỉ cười ngả ngớn một tiếng:

– Ta có ngồi ở đó thì cũng chỉ làm chướng mắt tiên sinh mà thôi, thà không đi ông ấy còn đỡ cảm thấy bị xúc phạm. Dù sao ta cũng không cần đi thi tiến sĩ, học những thứ bỏ đi kia làm cái gì.

– Đọc sách nghiên cứu học vấn là để tu tâm dưỡng tính, biết lễ nghĩa đối nhân xử thế, há lại chỉ vì danh lợi thôi sao?

Uất Trì Việt nghiêm mặt dạy dỗ.

Uất Trì Uyên nói:

– A huynh dạy rất đúng, Ngũ lang sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày mai ta nhất định sẽ sửa đổi. Nhưng mà thánh nhân cũng đã nói rồi “Hiếu thuận chính là nền tảng gốc rễ của con người”. Nếu đệ đệ rảnh rỗi mà không tới đây thăm huynh, chỉ sợ là tới Khổng thánh nhân cũng muốn đội mồ từ dưới đất chui lên để đánh ta đó!

Uất Trì Việt nghe thấy hắn nói năng bậy bạ, chỉ cảm thấy bệnh hình như lại trở nặng hơn rồi. Hắn bực mình phất tay:

– Được rồi, ngươi tới thăm bệnh như thế là đủ rồi, mau trở về đi.

Uất Trì Uyên nhìn sắc trời bên ngoài:

– Hình như cũng sắp tới buổi trưa rồi đấy, a huynh không giữ đệ đệ ở lại dùng cơm sao?

Uất Trì Việt tuyệt tình nói:

– Không giữ.

Uất Trì Uyên chớp mắt hai cái:

– A huynh vội vã đuổi ta đi như thế, là muốn sớm về viện để bồi tẩu tẩu sao? A, vừa đúng lúc ta cũng chưa tới thỉnh an tẩu tẩu đâu…

Bỗng nhiên bị chọc đúng tâm sự, Thái tử thẹn quá hóa giận, vung tay áo đuổi hắn:

– Đi đi, mau tranh thủ thời gian mà về vương phủ của ngươi đi.

Uất Trì Uyên tội nghiệp nói:

– Đáng thương cho ta vất vả tới thành Trường An để tìm chó cho huynh, vậy mà không ngờ huynh lại vô tình như thế…

Uất Trì Việt giật mình trong lòng, điềm nhiên như không có việc gì mà nói:

– Tìm chó gì? Cô bảo ngươi đi tìm chó khi nào?

Uất Trì Uyên nói:

– Ta nghe nói Giả thất Giả bát đang đi khắp nơi trong kinh thành tìm kiếm một con chó nhỏ có hình mặt trăng sọc đen trắng ở trên trán. Ta tưởng là huynh đang muốn tìm, nên vất vả lắm mới kiếm ra được một con như thế. Chẳng lẽ huynh không cần nữa?

Trong lòng Uất Trì Việt vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì:

– Đúng là ta muốn tìm. Vậy thì sao?

Uất Trì Uyên cười một tiếng:

– Chó con trong phủ ta có nuôi rất nhiều, nếu a huynh cần đến, người đệ đệ này nhất định sẽ sai người đem tới. Nhưng mà, đệ đệ có một thỉnh cầu nho nhỏ…

Uất Trì Việt liếc hắn một chút, vừa bực mình vừa buồn cười:

– Muốn cái gì, cứ nói đi.

Uất Trì Uyên nói:

– Ta muốn gặp mặt tẩu tẩu.

– Không được.

Uất Trì Việt chém đinh chặt sắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.