Edit: Hà Thu
Sau khi Thẩm Nghi Thu rời đi, Uất Trì Việt dựa lưng vào thành bể, hai tay khoác hờ lên phiến đá trên bờ, thở dài một hơi.
Hầu hạ Thái tử phi tắm rửa quả thực chẳng hề dễ dàng chút nào, suýt chút nữa là lấy luôn nửa cái mạng của hắn rồi.
Hắn ở lại trong phòng chờ đợi thêm nửa canh giờ, lúc này mới trở lại bên trong phòng ngủ.
Hắn vén tầng tầng lớp lớp màn gấm vải đỏ lên xem xét, thấy Thái tử phi đã ngủ.
Chỉ thấy nàng ôm chăn nằm nghiêng hướng ra ngoài, ống tay áo ngủ trượt tới khuỷu tay, một cái chân duỗi ra ở bên ngoài chăn.
Chân ngọc trắng noãn, phảng phất tựa cánh sen.
Hầu kết Uất Trì Việt giật giật, tiến lên giúp nàng kéo áo xuống, lại túm lấy mắt cá chân nàng rồi nhét lại vào trong chăn.
Xúc cảm trơn nhẵn giữa ngón tay như đang nhắc nhở hắn về cảm giác lúc nãy khi ở trong phòng tắm.
Trước nay hắn luôn không thích cùng người khác đụng chạm da thịt, thân mật với nhau.
Chỉ cảm thấy như vậy rất suồng sã lại khó chịu.
Nhưng vừa rồi lúc ở trong suối nước nóng, tấm lưng trơn bóng của nàng dán lên ngực hắn, khiến cho hắn ý loạn tình mê.
Nếu không phải trong lòng vẫn còn sót lại một tí tỉnh táo, biết rằng tuyệt đối không thể mạo hiểm để nàng mang thai lúc này được, sẽ có rủi ro.
Nếu không chỉ sợ hắn đã không kiềm chế được mà muốn nàng rồi.
Trong giấc mộng Thẩm Nghi Thu như cảm nhận được gì đó, lông mày dài hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập.
Lông mi của tiểu lừa đảo này vừa dài lại vừa rậm, giống như một chiếc quạt nhỏ bao che ở trên mắt.
Phần đuôi mắt hơi vểnh lên tạo thành một độ cong rất vui mắt.
Trên da thịt của nàng vẫn còn một lớp phấn hồng mỏng.
Cũng không biết là do màn lụa chiếu xuống sắc đỏ, hơi ấm nóng bức hay là do nàng mơ thấy chuyện gì khiến người khác xấu hổ.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, có chút bối rối.
Hắn xưa nay không phải là người đắm chìm vào nhục dục, dù loại chuyện này có thể đem lại sung sướng nhất thời, nhưng cũng chỉ thoáng qua là biến mất rồi, chẳng thể khiến hắn trầm mê được.
Phải lúc triều đình bận rộn nhiều việc, hắn còn cảm thấy đây là loại chuyện rất phiền phức.
Nhưng hôm nay khát vọng của hắn đối với Thẩm Nghi Thu càng ngày càng sâu thêm.
Trong thân thể của hắn phảng phất như lúc nào cũng có một ngọn lửa, mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng, mỗi một câu nói vô tâm, thậm chí một ánh mắt lạnh lùng lơ đãng, đều như đang châm thêm dầu vào ngọn lửa ấy.
Hắn vén một góc chăn lên, cẩn thận từng li từng tí mà nằm xuống.
Nằm nghiêng người đối diện quan sát Thẩm Nghi Thu một hồi, tà hoả trong bụng lại bắt đầu cháy lên.
Uất Trì Việt vội vàng điều chỉnh lại khí tức, ở trong lòng thầm niệm một câu Đạo Đức Kinh, lúc này mới từ từ ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nghi Thu đang ngủ ngon lành.
Chợt cảm giác được có người đang nhéo nhéo vành tai nàng, một tiếng lại một tiếng gọi nhũ danh của nàng.
Nàng có chút tức giận, xoay người kéo chăn lên che kín đầu.
Thái tử ôm eo nàng từ phía sau, lôi nàng từ trong chăn ra:
– Đến giờ dậy tập võ rồi.
Mí mắt Thẩm Nghi Thu mở ra một khe nhỏ, trước mắt một mảnh lờ mờ, hiển nhiên là chưa sáng hẳn.
Trong lúc nhất thời nàng chỉ cảm thấy khó có thể tin, không thể nói lý được.
Quả thực chỉ muốn một cước đạp kẻ này lăn xuống khỏi giường.
Thái tử thấy nàng không để ý tới mình, lại bắt đầu cào cào cái “ổ” của nàng:
– Ngay đến kéo dây cung mà nàng còn chưa học được đâu, hai ngày nữa là ngày đi săn rồi đấy.
Thẩm Nghi Thu giật mình:
– Đi săn?
Săn bắn thì liên quan gì tới nàng? Chẳng lẽ không phải là Uất Trì Việt đi vào núi rừng săn bắn, còn nàng ở lại bên trong tẩm điện ngủ bù giết thời gian sao?
Uất Trì Việt nhéo nhéo khuôn mặt nàng:
– Nàng chưa từng đi săn bao giờ đúng không? Ta dạy nàng cách săn thỏ nhé, thế nào?
Bản chất trời sinh của nam tử luôn hiếu chiến và khát máu.
Cho dù là người có khả năng kiềm chế tốt như Uất Trì Việt cũng không ngoại lệ.
Dù không giống như Kim thượng năm đó ham mê đi săn, nhưng đối với lần săn bắn mỗi năm này cũng có mấy phần hứng thú chờ mong.
Thẩm Nghi Thu lại chẳng có nửa điểm hào hứng nào.
Con thỏ đang sống tốt ở trong rừng, nàng cũng ở trong điện ngủ ngon giấc, cứ cùng nhau yên ổn như vậy chẳng phải rất tốt sao? Tại sao trời lạnh như vậy còn bắt nàng đi tìm con thỏ xúi quẩy chứ?
Nàng và con thỏ có tội gì, tại sao lại gặp phải chuyện tai bay vạ gió như thế này.
Uất Trì Việt thấy nàng nằm im không nhúc nhích.
Hắn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói:
– Nàng không muốn tập võ cũng được.
Thẩm Nghi Thu mừng rỡ, lập tức yên tĩnh lại, mí mắt lại bắt đầu khép hờ chỉ còn một đường nhỏ.
Thái tử buồn cười, cúi người hôn lên gò má nàng một cái, môi mỏng lại dán lên tai nàng thổi khí:
– Nàng ngủ tiếp đi, ta sẽ ôm nàng đi tới hồ tắm nước nóng.
Vừa có thể đả thông kinh mạch, lại giúp cơ thể khỏe mạnh…
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi Thu đã đỏ bừng mặt mà ngồi dậy.
Giữa hai cái hại thì nên chọn cái nhẹ hơn.
Cùng Thái tử đi tắm nước nóng thì đối với nàng đâu khác gì hồng thủy mãnh thú chứ.
Uất Trì Việt cười khẽ một tiếng, xoa đỉnh đầu nàng hai cái.
Cho dù nàng có đồng ý đi tắm nước nóng một lần, thì chắc hắn cũng không chịu nổi.
Rời giường thay quần áo rửa mặt xong xuôi, sắc trời mới tờ mờ sáng.
Hai người một trước một sau đi đến đình trong điện, nhìn ra xa về hướng Bắc, chỉ thấy dãy núi nhàn nhạt ẩn hiện trong màn sương sớm.
Khí hậu Ly Sơn khá ấm áp, chân núi cỏ cây rậm rạp, đỉnh núi mới có tuyết trắng đọng lại.
Uất Trì Việt chỉ về phía ngọn núi ở xa xa:
– Đó chính là nơi săn bắn.
Thẩm Nghi Thu quan sát, chỉ thấy ngọn núi kia ở xa tít bên ngoài vườn Ngự Uyển.
Cho dù cưỡi ngựa đi nhanh thì cũng phải mất ít nhất một canh giờ, trong lòng nàng âm thầm kêu khổ.
Uất Trì Việt một bên lệnh cho thái giám đi dẫn ngựa lấy cung, một bên gỡ bội đao bên hông xuống:
– Không thành công thì thành người.
Hôm nay nếu còn không bắn trúng được mũi tên nào, sư phụ tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Nhưng mà hai tay Thẩm Nghi Thu trời sinh không thể bắn chính xác, lực cánh tay cũng không phải một sớm một chiều là có thể ép ra được.
Bắn liên tiếp mười mấy mũi tên, cái chuẩn xác nhất còn chưa chạm được vào hồng tâm.
Thái tử phi cũng đã thở hổn hển, đổ mồ hôi nhễ nhại.
Lòng bàn tay chỗ siết dây cung cũng đã hằn lên một vết đỏ rất sâu.
Uất Trì Việt lần đầu tiên làm sư phụ mà đã gặp phải dạng đồ đệ yếu ớt như thế này, thật sự là xuất sư bất lợi mà.
Hiện tại sắp tới cuộc săn bắn rồi, muốn nàng bây giờ học tốt bắn cung, xem ra chỉ có thể là nói si nói mộng thôi.
Hắn đành phải thu cung của nàng lại.
Dắt nàng tới gần ngựa Ngọc Thông, lùi lại mà yêu cầu việc khác nói:
– Không thì mấy ngày này nàng học cưỡi ngựa cho tốt đi.
Kiên nhẫn dạy nửa ngày, Uất Trì Việt cuối cùng cũng biết khó mà lui, thu hồi bội đao, nhận mệnh nói:
– Thôi vậy.
Trong phút chốc hai mắt Thẩm Nghi Thu sáng bừng lên.
Uất Trì Việt tức giận nói:
– Đừng tưởng rằng có thể ở trong cung, đến lúc đó nàng cùng ta cưỡi chung một con ngựa là được.
Hai người đều ra một thân mồ hôi, tự tắm rửa thay quần áo phần mình rồi cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Thẩm Nghi Thu lại về trướng ngủ tiếp, Uất Trì Việt thì sai người đem tấu chương tới tẩm điện, an tĩnh ngồi bên giường nàng phê duyệt.
Đợi nàng tỉnh ngủ trang điểm xong xuôi, hai người liền cùng nhau đi Dao Quang lâu.
Hôm nay là sinh nhật của Quách hiền phi, hoàng đế đặc biệt thiết yến ở Dao Quang lâu để chúc mừng sủng phi.
Tới bên ngoài Dao Quang lâu, liền nghe thấy trong lầu ca nhạc du dương, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười nói.
Cung nhân mở rèm thuỷ tinh ra, hai người đều vào trong lâu.
Chỉ thấy trong phòng hương thơm lượn lờ, Hoàng đế cùng Quách hiền phi đang ngồi ở trên tháp, Ngũ hoàng tử ngồi kề sát ở vị trí đầu tiên.
Bên kia là một nữ quan ăn mặc khác với cung nhân bên ngoài Hoa Thanh cung, còn có một nữ tử thanh lệ xinh đẹp mảnh mai đứng hầu bên cạnh người Quách hiền phi.
Người kia không phải Hà Uyển Huệ thì là ai?
Thẩm Nghi Thu chỉ quét mắt nhìn qua nàng ta một chút, ánh mắt chưa từng dừng lại ở trên người nàng, làm như không có việc gì mà tiến vào trong điện.
Uất Trì Việt cũng không ngờ được ở chỗ này lại trông thấy Hà Uyển Huệ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng thực ra cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Từ lúc hắn trục xuất cung nhân thân thiết nhất bên người mẹ đẻ, Hiền phi liền thường xuyên triệu cháu gái vào cung làm bạn.
Đưa nàng tới Hoa Thanh cung, bên trong cũng có ý muốn đề cử gì đó.
Sở dĩ hắn không ngờ được là bởi vì dạo gần đây, thời gian hắn nhớ tới Hà Uyển Huệ càng ngày càng ít đi.
Hắn không tự chủ được mà quay đầu liếc mắt nhìn Thái tử phi bên cạnh, chỉ thấy nàng thần sắc vẫn như thường.
Một mặt nhìn thẳng về phía trước, tựa như chẳng hề chú ý tới nữ tử bên cạnh Hiền phi.
Cái liếc mắt thoáng qua này cũng không tránh thoát khỏi cái nhìn của người có ý.
Hà Uyển Huệ cắn cắn môi.
Nàng quen biết với Uất Trì Việt nhiều năm, chưa bao giờ thấy hắn đặt nữ tử nào ở trong mắt? Không nghĩ lại vì Thẩm thị này mà phá lệ.
Mới vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng.
Thái tử gặp nàng, nhưng trên mặt chẳng có hạnh phúc hay vui mừng mà lại lập tức đi dò xét nhìn Thẩm thất nương, hay là hắn đã thay lòng đổi dạ rồi?
Hà Uyển Huệ nhịn không được mà quan sát Thái tử phi.
Chỉ thấy nàng mặc một thân áo đỏ gấm Tứ Xuyên thêu hoa Hải Đường, phía dưới là váy lụa bùn gấm khổng tước.
Mặt trang điểm một lớp phấn mỏng, dung mạo xinh đẹp kiều diễm đến cực điểm, tư thái yểu điệu đoan trang.
Cho dù nàng tự nhân mình là mỹ mạo vô song, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thẩm thị này đúng là diễm lệ phi thường.
Nhưng mà như vậy cũng quá diêm dúa sặc sỡ rồi, nhìn chẳng giống một nữ tử chịu an phận ở nhà tí nào.
Nhớ năm đó khi mà cái bà già chết tiệt ở Cam Lộ điện kia chia rẽ nhân duyên tốt đẹp của nàng với Thái tử, nói nàng không có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng vẫn luôn muốn nhìn xem bà già kia đến tột cùng sau ngàn chọn vạn chọn thì sẽ kiếm ra được nàng dâu có bộ dáng như thế nào.
Không nghĩ chọn tới chọn lui, lại chọn đúng người chẳng hơn được nàng cái điểm gì.
Cùng lắm chỉ hơn được cái xuất thân tên tuổi thôi.
Nàng không khỏi nhớ tới lời đồn trong thành, nói mẫu thân của Thẩm thất nương chính là hồ ly tinh chuyển thế chuyên mê hoặc nam nhân.
Nếu như cái vị Thẩm tam phu nhân kia thực sự là hạnh người lẳng lơ chuyên câu dẫn người khác, vậy thì có mẫu thân tất nhiên cũng có con gái.
Khó trách mới thành hôn mấy tháng, đã mê hoặc phu quân tới mức thần hồn điên đảo.
Thậm chí không tiếc làm trái với luân thường đạo lý, chống đối nhà mẹ đẻ*.
* Ý nói Thẩm gia.
Dạng nữ tử như vậy mà tương lai nhập chủ hậu cung để làm gương cho tất cả nữ tử trong thiên hạ thì đúng là chẳng khác gì truyện tiếu lâm.
Đang nghĩ ngợi, Hiền phi bỗng nhiên nói:
– A Huệ, tới bái kiến Thái tử phi nương nương đi.
Hoàng đế nói:
– Cửu nương luôn gọi Tam lang là biểu huynh, vậy thái tử phi cũng chính là biểu tẩu rồi, không cần gọi xa lạ như thế kia.
Hà Uyển Huệ đi về phía trước, cúi đầu hạ bái, thân mật nói:
– Cửu nương bái kiến biểu tẩu.
Thẩm Nghi Thu bị một tiếng “Biểu tẩu” này làm cho nổi hết cả da gà, thản nhiên nói:
– Không cần đa lễ.
Sau đó liền gọi cung nhân dâng lễ gặp mặt lên.
Hà Uyển Huệ nói cảm ơn rồi đưa tay nhận lấy.
Nàng chỉ cảm thấy cái túi rất nặng, sờ thử một cái liền nhận ra đây là bánh bột ngô, trọng lượng vừa đủ.
Hừ, thế mà còn dám mang ra ban thưởng cho người khác cơ đấy.
Trong lòng nàng thầm hận, nhưng trên mặt cũng không hiện ra, vẫn cười hàn huyên như cũ.
Hiền phi thấy cháu gái thân thiện hiền lành, còn Thái tử phi lại chỉ trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, đến giả vờ bày ra vẻ mặt tươi cười thôi cũng không muốn.
Bà tự dưng thấy đau lòng, nhìn sang Hoàng đế rồi nhu mì cười một tiếng, nói với Thẩm Nghi Thu:
– A Huệ hay một mực nhắc với ta, nói lần trước ở Bách Phúc điện luôn muốn tới thỉnh an với Thái tử phi mà không được, tự giác cảm thấy thất lễ, trong lòng mười phần thấp thỏm.
A Thẩm, nếu Cửu nương có chỗ nào mạo phạm, người làm dì như ta xin thay nàng bồi tội với ngươi.
Hiền phi nói lời ấy, vốn muốn để cho nhi tử biết rằng.
Ngày đó ở Bách Phúc điện, Hà Uyển Huệ có tới cầu kiến nhưng lại bị Thái tử phi cự tuyệt ở ngoài cửa.
Ai ngờ thái tử lại nhìn về phía thê tử, trong mắt hình như có cả sợ hãi lẫn vui mừng chợt lóe lên.
Không đợi Thái tử phi trả lời, Thái tử đã giành nói trước:
– Mẫu phi nói quá lời rồi.
A Thẩm vào cung vốn là muốn chăm sóc con lúc bệnh tật, lúc đó cũng gần nửa đêm rồi, không phải là thời gian để làm lễ.
Ngũ hoàng tử lười biếng tựa vào ghế xem kịch hay, nghe đến chỗ này tự dưng bật cười:
– Ơ, tại sao đêm hôm khuya khoắt, biểu tỷ còn ở lại Bách Phúc điện làm gì?
Uất Trì Việt chỉ lo giải thích thay cho Thái tử phi, cũng không phải cố ý mỉa mai Hà Uyển Huệ.
Thấy biểu muội xấu hổ đỏ bừng cả mặt, hắn cũng có chút hối hận vì đã lỡ lời, lạnh lùng liếc nhìn đệ đệ một chút.
Khóe miệng Uất Trì Uyên cong lên, không cần phải nhiều lời nữa, chỉ nâng má nhìn về phía Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu chỉ hơi ưỡn người, phủi phủi vạt áo, rồi liếc Hà Uyển Huệ một chút, phảng phất như nàng ta chỉ là một hạt bụi nhỏ:
– Đã nghe qua Hà nương tử được nhiều sách hiểu lễ nghĩa, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt.
Uất Trì Uyên vui vẻ.
“Nghe danh không bằng gặp mặt” xuất xứ từ “Bắc sử”, phía sau câu đó còn có một câu là “Tiểu nhân không biết lễ giáo, đúng là đang trách quá thay”.
Vị a tẩu này quả thực rất có ý tứ, mắng chửi người khác mà không hề mang theo một từ ngữ thô tuc nào.
Mọi người ở đây, như Hoàng đế và Hiền phi không biết câu nói trong điển cố này nên thần sắc vẫn như bình thường.
Nhưng Uất Trì Việt với Hà Uyển Huệ lại đều là những người đọc nhiều sách vở, kiến thức sâu rộng.
Trên mặt Hà Uyển Huệ vừa đỏ vừa trắng, trong mắt ngân ngấn nước mắt, đem môi dưới cắn đến trắng bệch.
Nàng cũng chẳng thèm đoái hoài tới cấp bậc lễ nghĩa gì nữa, nước mắt lưng tròng mà nhìn chằm chằm Thái tử.
Nhưng người biểu huynh mà luôn chiều theo ý nàng, giờ phút này lại không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nữ tử khác.
Nàng cùng Thái tử quen biết nhiều năm, chưa bao giờ cảm thấy hắn xa tới mức không thể chạm tới như lúc này, tựa như vì sao trên bầu trời.
Nàng chỉ luôn nghĩ rằng Thái tử vừa nghiêm khắc vừa biết giữ mình, chỉ một lòng tập trung vào công việc triều chính, không có phong lưu phóng khoáng như nhiều vị vương tôn công tử khác.
Vào lúc này, trong lòng nàng bỗng tuôn ra vô vàn yêu thương.
Chỉ cảm thấy hắn tuấn dật phi phàm, dung mạo tuyệt thế, từ đầu tới chân không có chỗ ào khiến cho người ta không yêu thích..