Edit: Hà Thu
Từ Hoa Thanh cung tới bãi săn giữa sườn núi khoảng chừng hai ba mươi dặm đường núi.
Lúc đầu Uất Trì Việt cùng bọn thị vệ đều thúc ngựa chạy nhanh, thì nhiều nhất cũng chỉ tầm nửa xanh giờ là tới nơi.
Nhưng Thẩm Nghi Thu mới học cưỡi ngựa không lâu, ở trên mặt đất bằng phẳng còn miễn cưỡng đi được, chứ đường núi thì đương nhiên không thể đi nhanh.
Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu nhìn lên sườn núi, nhìn thấy trong rừng thấp thoáng có áo giáp của thị vệ, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng vàng chói.
Lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kèn thổi cùng tiếng vó ngựa truyền đến, chắc rằng mọi người cũng bắt đầu đi tới bãi săn rồi.
Nhìn mọi người chỉ có thể chậm rãi đi theo mình, trong lòng cảm thấy có chút áy náy, nàng nói với Uất Trì Việt:
– Nếu điện hạ không ngại thì có thể đem theo thị vệ đi trước một đoạn đi, thiếp cùng nhóm cung nhân nội thị sẽ chậm rãi theo sau.
Uất Trì Việt không chút do dự lên tiếng cự tuyệt:
– Nàng là đồ đệ còn chưa xuất môn của ta, vi sư đương nhiên phải để ý nàng thật kĩ.
Khóe miệng hắn giương lên:
– Biết xấu hổ là tốt rồi, trở về phải cố gắng nhiều hơn.
Năm sau săn bắn còn thay vi sư tranh đua vị trí đứng đầu với người ta được.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy còn có năm sau, lập tức á khẩu không nói được câu gì.
Uất Trì Việt cười cười vỗ nhẹ lên đầu vai nàng.
Bởi vì có Thái tử phi đi theo “cản trở” nên đội nhân mã của Đông cung dùng trọn vẹn hết một canh giờ mới tới được bãi săn.
Hoàng đế, chúng phi tần, còn có nhóm hoàng tử công chúa đều đã đến Tập Linh đài.
Thái tử cùng Thái tử phi tiến lên hành lễ với Hoàng đế và Hiền phi.
Hoàng đế nói:
– Vì sao hôm nay Tam lang tới trễ như vậy?
Nói rồi ánh mắt lại rơi vào người Thái tử phi.
Thấy nàng ăn mặc theo phong cách nam tử, mặc một thân áo hồ phục tô phương với tay áo bó hẹp, đi giày cao cổ làm từ da hươu, bên hông theo thắt lưng nhỏ, càng làm lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, một tay có thể ôm trọn.
Mặc như vậy đứng cùng một chỗ với Thái tử đang mang một thân y phục đen, nhìn vào quả thực là cảnh đẹp ý vui.
Không chờ Uất Trì Việt trả lời, Tứ công chúa liền chế nhạo nói:
– Có giai nhân bầu bạn, đương nhiên là phải đi chậm một chút để thưởng thức cảnh đẹp bên đường rồi.
Hoàng đế cũng cười vang lên, tất cả mọi người cũng thích thú mà cười to một trận.
Uất Trì Việt nói:
– A tỷ nói đùa rồi.
Lại không tự giác được mà liếc nhìn thê tử đứng bên cạnh một chút, ánh mắt nhu hòa, cùng với hình tượng nghiêm túc ăn nói có ý tứ lúc bình thường tưởng như là hai người khác nhau.
Hà Uyển Huệ đứng bên cạnh người Quách hiền phi.
Từ lúc thấy vợ chồng Thái tử đến, ánh mắt của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào biểu huynh, chưa từng chớp mắt lấy một lần.
Lúc nhìn thấy hắn mặc một thân trang phục vô cùng nam tính, eo đeo bội đao, so với y phục quan bào ngày thường hay mặc thì có nhiều hơn mấy phần anh tuấn cường tráng, khiến hắn càng thêm cao lớn, mạnh mẽ.
Quần trang với giày ủng bên dưới bó sát thành một thể, phác hoạ ra một đôi chân dài miên man.
Hà Uyển Huệ chỉ nhìn một chút đã đỏ mặt tới tận mang tai, đành cúi thấp đầu xuống.
Uất Trì Việt liếc nhìn đám người một chút, thoáng nhìn qua biểu muội.
Thấy nàng mặc một thân hồ phục bằng gấm thêu hoa lá rực rỡ sắc màu, làm tăng thêm mấy phần kiều mị.
Lúc này sắc mặt ửng hồng, ánh mắt long lanh, dáng người uyển chuyển khiến cho Hoàng đế cùng Tứ hoàng tử dán mắt nhìn chằm chằm.
Sắc mặt hắn không khỏi trầm ngâm.
Hà Uyển Huệ không biết suy nghĩ của hắn.
Lúc phát hiện ra ánh mắt của hắn, trong lòng có chút đắc ý, đưa tay lên vuốt ve chỗ tóc mai đang xõa xuống.
Nàng thường xuyên học hỏi phong thái của những quý nữ tôn thất, bây giờ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều cố gắng làm sao để đạt được bộ dáng sang chảnh nhất có thể.
Nhưng tại sao Thái tử lại chẳng hiểu phong tình gì hết, chỉ lướt qua một chút liền thờ ơ thu hồi ánh mắt.
Bộ dáng xinh đẹp mị nhãn như tơ này của nàng giống như đang cho người mù xem vậy.
Hoàng đế đứng dậy, đám người cũng theo ông sải bước tới bên bàn, dựa vào lan can sơn đỏ để quan sát tình hình xung quanh núi.
Cuộc săn bắn lần này có rất nhiều binh lính tùy tùng đi theo, ngoại trừ tôn thất cùng quần thần bên ngoài, còn có mấy ngàn tên thị vệ.
Tất cả đều là những binh lính tinh nhuệ được lựa chọn ra từ mười sáu vệ binh.
Dưới đài cây cối rậm rạp xanh tươi, chỉ thấy mấy ngàn thị vệ thân mang áo giáp, cưỡi chiến mã đi thành từng nhóm.
Y hệt như mấy cái đầu rồng, ở bên trong khu rừng đang uốn lượn vòng quanh, rồi dần dần hình thành một tư thế bảo vệ.
Tiếng kèn kêu to, tiếng có ngựa vang lên liên tiếp, y hệt như sấm sét vang trời.
Thẩm Nghi Thu làm người hai đời nhưng đây là lần đầu tiên theo Uất Trì Việt đi săn bắn, tình cảnh kia cũng là lần đầu tiên được thấy.
Bị khí thế kia lây nhiễm, nàng bất giác cảm thấy hồi hộp.
Một lát sau, nhóm cấm vệ đã bao vây một số bãi săn, diện tích dần dần thu hẹp vào giữa, dồn con mồi vào trong vòng vây, để Hoàng đế, nhóm tôn thất cùng quan lại đi săn.
Chỉ chốc lát sau, cuộc bao vây kết thúc.
Hoàng đế được đám người vây quanh ở Tập Linh đài, đi theo các quan săn đã chờ sẵn phía dưới.
Hoàng đế tiếp nhận trường cung từ trong tay thái giám rồi đeo lên lưng, đeo thêm bội đao, trở mình lên ngựa.
Tọa kỵ của thiên tử là ngựa chín hoa cầu, cao tới chín tấc, bờm dài như lân, giống y đúc một con rồng có sừng.
Đám người cũng nhao nhao lên ngựa.
Hơn hai mươi con ngựa săn đi trước dẫn đường, tiếp theo là mấy trăm tên thị vệ mặc áo giáp eo đeo bội đao.
Hoặc đỡ ưng dắt chó, hoặc cầm cung tiễn trong tay, đem Hoàng đế, các hoàng tử công chúa cùng nhóm quan lại bảo hộ ở giữa, đi về hướng bãi săn.
Cũng may bởi vì có nhiều người, ngựa không thể chạy nhanh.
Thẩm Nghi Thu lại được cưỡi ngựa Ngọc Thông thông minh nhanh nhẹn nên cũng miễn cưỡng theo kịp mọi người.
Tới bãi săn, mấy tên thị vệ xua đuổi đàn hươu tới trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế giương cung b4n ra mũi tên đầu tiên, một nhát liền trúng ngay đầu hươu, đám người cũng vang lên từng trận reo hò.
Long nhan hoàng đế cực kì vui mừng, lại bắn tiếp hai con hươu, một con hoẵng rồi giao cung tên lại cho nội thị đang đứng một bên.
Hai năm gần đây ông suốt ngày chỉ luyện đan rồi uống thuốc, bỏ bê tập võ, lúc nãy kéo cung cũng cảm thấy hơi mất sức.
Bắn được hơn vài chục tên liền tiêu hao hết sạch khí lực chống đỡ.
Sau đó mệnh cho mọi người tự phân tán đi săn, còn mình mang theo một đội thị vệ bãi giá về Tập Linh đài xem mọi người đi săn.
Sau khi tiễn Hoàng đế rời đi, nhóm Hoàng tử cùng Công chúa thương lượng với nhau nên đi đến bãi săn nào.
Những năm qua Uất Trì Việt luôn cùng các nhóm huynh đệ tỷ muội đi săn bắn, tranh luận cùng nhau.
Nhưng năm nay hắn mang theo Thẩm Nghi Thu, liền ngại Ngũ hoàng tử và mấy vị công chúa khác ồn ào nên không muốn đồng hành cùng bọn họ nữa.
Đang nghĩ xem làm sao để tìm được cái cớ cùng bọn họ mỗi người đi một ngả, Tứ công chúa lại cưỡi con ngựa lông vàng đốm trắng ngăn ngựa của bọn họ lại, cười nói với Thẩm Nghi Thu:
– Tam lang muốn đi tranh tài với nhị tỷ, vậy chi bằng a Thẩm theo ta đi, ta dạy cho ngươi cách bắn heo rừng.
Không đợi Thẩm Nghi Thu trả lời, Uất Trì Việt liền đưa tay níu dây cương của ngựa Ngọc Thông lại, nhướng mày nói:
– A tỷ muốn có đồ đệ thì tự đi mà kiếm, đừng đến tranh với cô.
Tứ công chúa vốn chỉ định trêu đùa đệ đệ một chút, nghe vậy lại bật cười, nói với Nhị công chúa:
– Nhìn bộ dạng này của hắn, đúng là càng ngày càng có tiền đồ mà.
Nhị công chúa cười nói:
– Thôi chúng ta đi săn đi, đừng quấy rầy vợ chồng trẻ nhà người ta.
Khó khăn lắm a Thẩm mới tới đây, cũng là giúp cho chúng ta có cơ hội thắng được hắn một lần.
Tứ công chúa nói:
– Lời ấy của Nhị tỷ là sai rồi.
Trước kia là khó có được, về sau sẽ không còn khó nữa.
Đang nói chuyện cười đùa, chỉ nghe sau lưng truyền tới một âm thanh rụt rè:
– Biểu huynh…
Tứ công chúa cười giống như không cười, nhìn có chút hả hê mà vỗ cánh tay của đệ đệ.
Uất Trì Việt xoay người, liền thấy Hà Uyển Huệ đang cưỡi con ngựa màu tím mới có được hôm qua, đang đi từng bước từng bước thong thả mà tới gần bọn họ.
Mặt mày nàng thanh tú, thân hình gầy yếu, mặc nam trang ngồi chót vót trên lưng ngựa, eo nhỏ vừa nắm tay.
Không hề có khí phách hiên ngang như nhóm công chúa, mà lại càng uyển mị mềm mại hơn so với ngày thường.
Thẩm Nghi Thu vốn đang đi cùng hàng với Uất Trì Việt, lúc này thấy nàng tới gần, không tự chủ được mà kéo dây cương ngựa lệch sang một bên.
Ngựa Ngọc Thông hình như cũng tâm linh tương thông với chủ nhân, vừa nãy còn chụm đầu lại với con ngựa đen của Thái tử, nhưng lúc này lập tức đi sang bên cạnh rồi lùi lại mấy bước.
Hà Uyển Huệ không coi ai ra gì, chỉ nhìn chằm chằm Thái tử:
– Cửu nương có thể cưỡi ngựa đi theo sau biểu huynh biểu tẩu được không?
Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn dạy Thái tử phi bắn thỏ, mang theo cả Nhật tương quân đi săn hồ ly, chứ chưa từng đưa biểu muội vào trong kế hoạch.
Lúc này hắn không khỏi nhíu chặt mày lại.
Săn bắn không thể so với những chuyện khác, đến tột cùng vẫn có chút nguy hiểm.
Hà Uyển Huệ là biểu muội hắn, hắn cũng không thể mặc kệ nàng được, nhưng một khi đem theo nàng…
Hắn lại không tự chủ được mà quay đầu nhìn Thẩm Nghi Thu.
Chẳng biết từ lúc nào nàng đã lùi xa về sau hơn năm bước, một mặt thể hiện việc không liên quan tới mình.
Thần sắc so với mấy vị công chúa không có gì khác biệt, giống y như đang xem trò vui.
Không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn có chút đau xót.
Hà Uyển Huệ thấy hắn chần chờ, lại nhìn sang Thái tử phi nói:
– Cửu nương chỉ đi ở phía sau thôi, nhất định sẽ không làm phiền tới biểu huynh biểu tẩu.
Uất Trì Việt nhìn lướt qua đám người, không thấy thân ảnh của Uất Trì Uyên, đành phải nói với Tứ công chúa:
– A tỷ, cô mang theo a Thẩm rồi nên không rảnh lo tới Cửu nương, để nàng đi với tỷ được không?
Mẹ đẻ của Tứ công chúa là Đức phi vốn có hiềm khích với Hiền phi, xưa nay nàng cũng không ưa nổi bộ dạng nhút nhát của Hà Uyển Huệ, mang theo nàng ta đã là một trăm lần không tình nguyện rồi.
Nhưng mà nhìn thấy tình hình khó xử của đệ đệ, nàng cũng có chút không đành lòng, không nhịn được cũng muốn giải vây giúp hắn, đành phải nói:
– Được.
Dứt lời liền lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Cửu nương:
– Ta chạy nhanh, ngươi đi theo ta, cẩn thận lại bị lạc.
Hà Uyển Huệ lại nói:
– Cửu nương cưỡi ngựa vụng về, sợ sẽ làm hỏng nhã hứng của Tứ công chúa…
Tứ công chúa vốn cũng chỉ đang cố gắng giúp đệ đệ giải vây, không ngờ nàng còn từ chối, liền mỉm cười một cái:
– Ngươi xem đi, không phải là ta không đồng ý mang theo, mà là người ta không muốn đi theo ta đó.
Mặt Hà Uyển Huệ đỏ lên, nước mắt đong đầy hốc mắt:
– Cửu nương không phải có ý này, xin công chúa thứ tội.
Công chúa đồng ý cho Cửu nương đi theo hầu hạ, đương nhiên là Cửu nương cầu còn không được…
Tứ công chúa nổi tiếng nóng tính, cười lạnh một tiếng rồi đánh gãy lời nàng:
– Bây giờ ngươi cầu còn không được, nhưng ta không muốn mang theo ngươi nữa.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Nghi Thu:
– A Thẩm đi theo ta đi, chúng ta hiếm lắm mới được gặp nhau, bây giờ vừa vặn có thể vừa đi vừa trò chuyện.
Thẩm Nghi Thu rất tự giác.
Với kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung này thì đi theo ai cũng gây cản trở, bèn vội vàng nói:
– A tỷ kỹ thuật cao minh, ta đi theo chỉ sợ làm vướng tay vướng chân tỷ.
Lại quay đầu nói với Thái tử:
– Điện hạ không cần phải để ý tới thần thiếp, thiếp không biết đi săn, chẳng bằng về Tập Linh đài chờ trước, điện hạ cứ chơi vui vẻ đi.
Nàng vốn bị Uất Trì Việt cưỡng ép tới đây, nếu như nói lúc đầu còn có mấy phần hào hứng, thì lúc nãy bị Hà Uyển Huệ quấy nhiễu cũng mất hết sạch luôn rồi.
Lúc này nàng chỉ cảm thấy vô cùng tẻ nhạt.
Uất Trì Việt nói:
– Cô đã hứa sẽ đích thân dạy nàng đi săn.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Điện hạ lời hứa ngàn vàng, đương nhiên là không nuốt lời.
Chỉ là thần thiếp ngủ dốt không tiếp thu được sự dạy bảo của điện hạ.
Hà Uyển Huệ lập tức đỏ cả vành mắt, buồn bã cười một tiếng:
– Biểu huynh, là Cửu nương sai, không nên ham mới mẻ mà tới bãi săn, khiến cho biểu huynh khó xử…
Dứt lời liền nói với Thẩm Nghi Thu:
– Xin biểu tẩu dừng bước, muốn đi cũng nên là Cửu nương đi.
Thẩm Nghi Thu lười nhác dây dưa với bọn họ, chỉ cười một tiếng:
– Hà nương tử nói lời gì kì lạ thế.
Ta phải đi hay ở, cũng là chuyện của mình ta.
Không có liên quan gì tới Hà nương tử hết.
Dứt lời xuống ngựa hành lễ với Thái tử:
– Xin điện hạ ân chuẩn cho thiếp về Tập Linh đài.
Uất Trì Việt nhìn vào mắt nàng, thấy ánh mắt nàng vô cùng kiên quyết.
Biết giữ lại cũng không được, đành phải nói:
– Được.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu lập tức buông lỏng.
Liền cười với nhóm hoàng tử công chúa rồi nói xin lỗi không tiếp được.
Sau đó liền quay đầu ngựa lại, thúc vào bụng ngựa, mang theo số cung nhân nội thị ít ỏi lên đường đi về.
Uất Trì Việt nhìn Hà Uyển Huệ, nói với bọn thị vệ:
– Các ngươi ở lại bảo vệ Hà nương tử.
Hà Uyển Huệ giật mình:
– Biểu huynh muốn đi đâu?
Uất Trì Việt sắc mặt nặng nề, cũng không trả lời nàng.
Hắn kéo dây cương, nhanh chóng cưỡi ngựa đuổi theo Thẩm Nghi Thu..