Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay

Chương 57: Chương 57



Đồng tử của Ngưu Diện Cự Mãng lập loè ánh sáng màu đỏ, nó xác định được phương hướng của Tạ Vô Diễn một cách vô cùng chuẩn xác, cơ thể to lớn chỉ cần nhúc nhích nhẹ một cái thôi cũng có thể làm cho núi rừng rung chuyển.

Hơi thở của nó nóng hầm hập.

Lúc nhìn thấy Tạ Vô Diễn, đồng tử của nó híp lại thành một sợi tơ đỏ, giống như đang rất tức giận.
“Nó quen huynh sao?”
“Ừ.” Tạ Vô Diễn nói: “Ta từng đánh nhau với nó.”
Thẩm Vãn Tình hỏi một câu rất thật thà: “Thật vậy sao? Sao ta nhìn nó như thể huynh đã giết cả nhà nó tiện tay còn chiên trứng của nó lên ăn thế?”
Tạ Vô Diễn lặng lẽ liếc mắt nhìn Huyền Điểu bên cạnh.

Huyền Điểu chột dạ né tránh ánh mắt của hắn.
Ngưu Diện Cự Mãng có thể nói là kẻ thù cũ của Tạ Vô Diễn.

Đương nhiên đối với Tạ Vô Diễn năm đó đang ở trong thời kỳ mạnh nhất mà nói thì cho dù Ngưu Diện Cự Mãng là loại minh ma làm cho vô số tu sĩ nghe thấy mà sợ mất mật thì trong mắt hắn nó cũng chẳng là cái đinh gỉ gì.
Năm đó Tạ Vô Diễn mới thoát ra khỏi bàn tay người của Thiên Đạo cung, vố số yêu quái mơ ước có được thân thể của hắn.

Có lẽ là bị đám minh ma vo ve xung quanh như ruồi thấy mật, lại thêm hết tên này đến tên khác lao đến như thiêu thân, Tạ Vô Diễn mất hết kiên nhẫn.

Hắn đi thẳng đến ma vực, bóp giết một đám minh ma dễ như vặt rau, tiện tay nhặt Huyền Điểu lúc đó đang bị minh ma cắn xé về nhà.
Huyền Điểu trời sinh đã thích nịnh hót, nó lập tức phát hiện ra người này không tầm thường.

Thế là Huyền Điểu bèn lẽo đẽo đi theo hắn, ngày nào cũng làm nũng lấy lòng đánh không đánh lại mắng không cãi lại, tối nào cũng chít chít meo meo kể lể than thở về cái thân mình với Tạ Vô Diễn.
Cuối cùng Tạ Vô Diễn không chịu nổi nữa bèn hỏi nó: “Ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
Sau đó Huyền Điểu bắt đầu tố cáo.
Nó nói vốn dĩ nó đang ở yên trong cái ổ của mình thì đột nhiên bị một đám minh ma vây lại, nó liều chết chống cự thì bị một cái đuôi của Ngưu Diện Cự Mãng đập cho ngu luôn.
Đánh nó thôi không nói làm gì, Ngưu Diện Cự Mãng còn đập nát cái ổ xinh đẹp mà nó vừa tốn bao nhiêu công sức mới xây được xong, lúc đi con quái vật kia còn cắn chết rất nhiều chim non.

Cả một tộc chim kẻ chết kẻ bị thương, cuối cùng chỉ còn mỗi Huyền Điểu sống sót.

Đại khái là nó muốn Tạ Vô Diễn báo thù cho nó.
Tạ Vô Diễn cảm thấy rất là phiền.

Nhưng Huyền Điểu ngày nào cũng khóc lóc kể lể bên tai hắn còn phiền hơn, thế là hắn cũng không nhịn nổi nữa.
Huyền Điểu nói: “Đây là con minh ma đã tu luyện vạn năm rồi, vô cùng nguy hiểm, điện hạ, chúng ta phải cẩn thận mới được!”
Tạ Vô Diễn thờ ơ đáp: “Ờ.”
Rồi hắn phi vào hang ổ của Ngưu Diện Cự Mãng, chỉ thấy một đống ánh sáng tím tím đen đen bùm bùm chíu chíu lóe lên, sau đó hắn lại nhàn nhã bay ra, nhân tiện dùng ánh mắt khinh thường nhìn Huyền Điểu đang ngu người đứng bên cạnh.
Huyền Điểu: Tự nhiên cảm thấy bị sỉ nhục.
Ngưu Diện Cự Mãng dù sao cũng là một kẻ xảo quyệt, nó sủi rất nhanh.

Tuy nhiên thì chuyện này cũng không mâu thuẫn gì với việc từ đó về sau Huyền Điểu vô cùng kiên định mà ôm đùi Tạ Vô Diễn.
Vốn dĩ Huyền Điểu cũng rất hẹp hòi nên sau khi Tạ Vô Diễn xử lý xong Ngưu Diện Cự Mãng, nó còn đích thân phi vào trong ổ của người ta quậy loạn thất bát tao hết cả lên, rồi không cẩn thận làm vỡ một quả trứng của người ta.

Lúc kể đến đây Thẩm Vãn Tình không nhịn được mà phải ngắt lời nói: “Chỉ vỡ một quả trứng thôi sao?”
Huyền Điểu: “Được rồi, vỡ một ổ.”
Thẩm Vãn Tình: “…” Tài năng đấy người anh em.
Dù sao từ đó về sau, Ngưu Diện Cự Mãng và Tạ Vô Diễn hoàn toàn trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhau.

Cứ cách mấy trăm năm nó lại triệu tập minh ma tấn công Tạ Vô Diễn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 201: Một mảnh vỡ khác

Lần nào nó cũng bị đánh rất thảm, sau đó lại vận dụng kỹ năng chạy trốn thuần thục mà trốn thoát.
Đánh mấy trăm năm, Huyền Điểu bắt đầu hoài nghi không biết có phải Ngưu Diện Cự Mãng đã đào sẵn mấy cái đường hầm hay không, chứ sao mà lần nào cũng có thể chạy mượt như thế được.
Tuy nói vậy nhưng cách mà minh ma gia tăng sức mạnh của mình vô cùng ngang ngược, chính là đoạt lấy sức mạnh của người khác để làm mình mạnh lên.

Loại minh ma như Ngưu Diện Cự Mãnh lại còn rất tham lam.
Tuy rằng nó không thể đánh thắng được Tạ Vô Diễn nhưng sức mạnh của nó cũng tăng lên rất nhanh.

Nó không ngừng cắn nuốt minh ma xung quanh mình, mỗi lần giao chiến là mỗi lần mạnh lên.
Hơn nữa rất dễ dàng có thể nhận ra, làm một trong những đại ca của đám minh ma, Ngưu Diện Cự Mãng cũng không hề dễ giết.

Những lần nó trốn thoát được khỏi bàn tay Tạ Vô Diễn, chắc chắn không phải lần nào cũng dựa vào may mắn.

Mà bây giờ, chắc chắn nó đã trở nên mạnh hơn bất kỳ lần giao thủ nào trước đây.

Còn Tạ Vô Diễn hiện tại, hơn phân nửa sức lực của hắn đã bị phong ấn, hơn nữa người của Thiên Đạo cung đang ở đây, hắn cũng không tiện ra tay.
Người của Thiên Đạo cung cũng bắt đầu cảm thấy bất thường, bọn họ nhanh chóng tụ lại gần nhau, không hẹn mà cùng khởi động kết giới bảo vệ rồi nói: “Trưởng lão, chúng ta không thể hàng phục được Ngưu Diện Cự Mãng đâu.

Huống chi Ngưu Diện Cự Mãng chưa bao giờ hành động một mình, có lẽ nó sẽ triệu hồi nhiều minh ma mạnh hơn tới đây, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi…”
“Đúng vậy, còn phải đưa những người này đi cùng nữa.

Nếu bọn họ chết ở đây rồi thì chỉ sợ thuật thiêu huyết thật sự sẽ…”
“Không.” Trưởng lão nhìn bốn phía, lắc lắc đầu, giơ tay ngắt lời bọn họ: “Đây là một cơ hội tốt.”
“Sao ạ?”
“Phong Dao Tình muốn có chứng cứ chứng minh thuật thiêu huyết thật sự tồn tại, bây giờ Ngưu Diện Cự Mãng sẽ mang chứng cứ đến.”
“Nhưng mà…!nếu xảy ra bất kỳ sơ xuất gì thì chỉ sợ Phong Dao Tình và Kỷ Phi Thần đều sẽ phải bỏ mạng.

Thiên Đạo cung chúng ta cũng không thể nào giải thích được với Kỷ gia!” Một vị đệ tử trong đó có vẻ lo lắng: “Huống hồ xung quanh ngọn núi này còn rất nhiều thôn dân và thành trấn, hiển nhiên bây giờ chúng ta đã không thể…”
“Minh ma gây họa, Thiên Đạo cung đã dốc toàn lực cứu giúp nhưng sức người có hạn, chỉ đánh bó tay.

Trưởng lão quét mắt nhìn hậu bối phía sau lưng mình, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Hiểu chưa? Hiểu rồi thì mau lui xuống đi.

Chúng ta chỉ cần đợi xem những thứ mà chúng ta muốn xem là được.”
*
“Điện hạ, không thấy người của Thiên Đạo cung nữa rồi.

Chắc chắn bọn họ đang muốn ép Thẩm cô nương dùng thuật thiêu huyết.”
“Ta biết.”
Ánh mắt Tạ Vô Diễn lạnh đi, hắn giơ tay kéo Thẩm Vãn Tình ra sau lưng mình, cánh tay lập tức bốc lên một ngọn lửa: “Mau lui ra phía sau đi.”
Giọng của hắn rất trầm làm cho người ta cảm nhận được sự an toàn vô cùng mãnh liệt.

Hắn nắm chặt tay, một lá chắn lửa lập tức xuất hiện trước mặt ép Ngưu Diện Cự Mãng lui về sau.

Theo từng động tác di chuyển của nó, núi rừng rung chuyển, ngọn núi cao ngất dường như cũng không thể chống đỡ được nữa mà đổ sụp xuống.
Chung quanh có chút dị động.

Thẩm Vãn Tình nhíu mày nhìn quanh.
Vô số điểm nhỏ màu đen đang lao về hướng này bằng tốc độ cực nhanh.

Mỗi một chấm đen đều là những ma vật mà cô chưa từng nhìn thấy, tính công kích so với những quỷ hồn trước đây càng mạnh mẽ hơn.
Là minh ma, minh ma được Ngưu Diện Cự Mãng triệu hồi đến.
Một phút thất thần, Ngưu Diện Cự Mãng đã bắt đầu khởi xướng một đợt tấn công, nó lật người một cái, cái đuôi khổng lồ lật đất chui lên.
Lúc này Thẩm Vãn Tình mới phát hiện con minh ma này lớn hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, chỉ cần khẽ cử động một cái thôi cũng có thể làm cho cả một ngọn núi sụp đổ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trong lúc cô còn chưa phản ứng lại được thì Tạ Vô Diễn đã nắm lấy tay kéo cô vào trong lòng, ôm cô thật chặt.
Ngưu Diện Cự Mãng gầm lên một tiếng, thanh âm kia kinh thiên động địa giống như muốn đâm xuyên qua đầu người làm cho thần hồn vỡ nát.
Tạ Vô Diễn nắm chặt tay, linh lực cuồn cuộn không ngừng tụ lại quanh thân hắn.
Thẩm Vãn Tình nhận ra Tạ Vô Diễn đang định làm gì.

Cô cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của hắn: “Không được, huynh không thể…” nhưng còn chưa nói xong đã bị Tạ Vô Diễn điểm huyệt ngủ, lập tức mất đi ý thức.
Đồng tử của hắn trong nháy mắt biến thành màu đỏ, một cái lá chắn vô hình xuất hiện trước người ngăn cách âm thanh làm cho linh hồn chấn động của Ngưu Diện Cự Mãng kia bị ngăn cách trong một tấc vuông xung quanh.
“Tại sao còn chưa động thủ? Tạ Vô Diễn, mới có trăm năm không gặp, ngươi đã yếu đuối đến nhường này rồi sao? Hay là hơn một nửa sức mạnh bị phong ấn rồi nên bây giờ ngươi chỉ là một phế vật chỉ biết né đòn không dám nghênh chiến?”
Giọng nói của Ngưu Diện Cự Mãng chỉ có Tạ Vô Diễn có thể nghe được.

Nó cười lớn, vô cùng trào phúng.
“Ngươi vẫn coi thường ta như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy ngươi sẽ chẳng bảo vệ được ai cả.”
Đúng lúc này, hai thanh kiếm đột nhiên sượt qua bên người hắn, kiếm khí màu xanh màu vàng va chạm, đâm thẳng vào giữa mày của Ngưu Diện Cự Mãng.
“Keng!”
Cơ thể của minh ma cấp này vô cùng cứng rắn, tuy một kích này dù không thể làm nguyên hồn của nó bị tổn thương nhưng vẫn có thể ép nó lùi lại một quãng, vị trí giữa mày của nó bị rạch ra một đường.
“Mau đưa Vãn Tình rời khỏi đây đi!”
Kỷ Phi Thần không biết đã tỉnh lại từ khi nào.

Môi của hắn cắt không còn một giọt máu, một tay đang che miệng vết thương đứng bên cạnh Tạ Vô Diễn: “Mau đi đi!”
Tạ Vô Diễn nhìn hắn.
Cả người Tạ Vô Diễn giờ phút này đều là lệ khí, đôi mắt đỏ sọng, chú ấn trên người hiện lên vô cùng rõ ràng.

Kỷ Phi Thần đương nhiên đã nhìn ra điều khác thường nhưng hắn không hề hỏi một câu nào cả.

Hắn biết một số việc không nhất định phải biết quá tường tận, ít nhất bây giờ hắn có thể nhìn ra Tạ Vô Diễn sẽ không hại Thẩm Vãn Tình, thậm chí hắn còn là một trong số ít người hy vọng Thẩm Vãn Tình sống sót trong số người muốn lấy mạng nàng ngoài kia.
“Yên tâm, Thiên Đạo Cung muốn làm cái gì bọn ta đều biết cả.” Phong Dao Tình đứng bên cạnh Kỷ Phi Thần: “Bọn họ sẽ không dám lật mặt với Huyền Thiên các đâu.

Nếu Vãn Tình không nơi đây thì họ sẽ bất đắc dĩ từ bỏ kế hoạch mà ra tay cứu người.” Nói xong, nàng quay đầu, nói một cách kiên định: “Đưa Vãn Tình đi đi.”
Tạ Vô Diễn không hề do dự, ôm Thẩm Vãn Tình phi thân bay đi.
Trong giây phút Ngưu Diện Cự Mãng nhìn thấy Tạ Vô Diễn xoay người, nó lập tức gầm lên giận dữ, sau đó vô số minh ma sát khí đằng đằng ùn ùn đổ xô về bên này.

Tiếng cắn xé, tiếng kiếm khí cắt vào da thịt, tiếng linh lực cường đại vì va chạm mà nổ tung vang lên, cuối cùng là tiếng hét tê tâm liệt phế của Phong Dao Tình.
[Hệ thống nữ phụ: Kỷ Phi Thần đang chết dần! Kỷ Phi Thần đang chết dần! Xin ký chủ nhanh chóng ngăn cản bị kịch phát sinh, xin nhắc lại, xin ký chủ nhanh chóng ngăn cản bi kịch phát sinh!]
Thẩm Vãn Tình bị điện giật mà tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, đôi mắt toàn là tơ máu đỏ ngầu.

Lồng ngực cô phập phồng, cô khụ ra một ngụm máu tươi.

Quay đầu nhìn lại, ngực Kỷ Phi Thần bị minh ma đâm bị thương, bởi vì trước đó trọng thương chưa khỏi hẳn nên chỉ có thể vô lực quỳ trên đất, dùng kiếm chống đỡ cơ thể.

Có lẽ Phong Dao Tình nói không sai.

Vì Thẩm Vãn Tình đã rời đi, kế hoạch của Thiên Đạo cung sẽ thất bại, vì vậy bọn họ bất đắc dĩ sẽ ra tay cứu người.

Nhưng đây chỉ là một trong những khả năng.

Ngay cả hệ thống cũng không có cách nào dự đoán một cách chuẩn xác kết quả cuối cùng được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 611: Đều chấn động

Hệ thống này chuyên phục vụ cho nam nữ chính, thế nên nó không thể mạo hiểm như vậy được.
Nhưng Thẩm Vãn Tình biết nếu cô quay trở lại, Tạ Vô Diễn nhất định sẽ vì cứu cô mà bại lộ thân phận.

Cô không muốn Tạ Vô Diễn chết.
[Hệ thống nữ phụ: Hệ thống nhắc nhở, hệ thống nhắc nhở, báo động đỏ, xin ký chủ hãy nhanh chóng hành động.

Nếu trong thời gian quy định không thể kịp thời hành động một cách chính xác để hoàn thành những nhiệm vụ mà hệ thống giao phó thì hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế.]
“Thả ta xuống đi.”
Tạ Vô Diễn không đáp lời.
[Hệ thống nữ phụ: Năm, bốn, ba…]
“Tạ Vô Diễn!”
[Hệ thống nữ phụ: Hai! Một!]
Vào thời điểm kết thúc đếm ngược, Thẩm Vãn Tình thấy bả vai mình vô cùng đau nhức, giống như có một con dao nóng hôi hổi vừa khắc lên trên cơ thể cô một thứ gì đó.

Cảm giác đau đớn kia truyền thẳng vào xương cốt rồi lan sang lục phủ ngũ tạng.

Cô cúi đầu nhìn xuống.

Trên bả vai cô có một ấn ký màu đen nom như hình vẽ trên một lá bùa.
Tạ Vô Diễn nhận ra Thẩm Vãn Tình khác thường, hắn nhanh chóng buông cô ra, vươn tay chạm lên vai cô.

Thẩm Vãn Tình cố nén cảm giác đau đớn xuyên qua cơ thể kia mà gạt tay Tạ Vô Diễn ra, sau đó nhanh nhẹn tập trung linh lực tạo ra một cái lá chắn kéo dài khoảng cách giữa hai người.
“Ta phải trở về.”
Tạ Vô Diễn nhìn nàng, ánh mắt trầm xuống, giọng nói đè nén: “Thẩm Vãn Tình.”
“Huynh cần phải rời khỏi nơi này, Tạ Vô Diễn.” Thẩm Vãn Tình nhìn vào đôi mắt hắn, cô muốn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói với hắn, giống như vô số lần trước đây, nhưng sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cô hơi nhếch môi, đột nhiên cười: “Huynh ấy, tuy rằng không biết tại sao, nhưng huynh không cần lúc nào cũng vì cứu ta mà liều mạng như vậy.”
Tạ Vô Diễn cứ như vậy nhìn cô chăm chăm, trong đôi mắt đen là hình ảnh phản chiếu bóng dáng của cô.
Cả người Thẩm Vãn Tình chấn động, cô cảm nhận được chú ấn cưỡng chế mà hệ thống vừa hạ kia đã từ bả vai lan lan ra khắp cơ thể.

Mặt cô tái nhợt, cố gắng để giọng không run: “Tạ Vô Diễn, cầu xin huynh, huynh đã hứa với ta huynh sẽ không chết rồi.”
“Thẩm Vãn Tình.” Tạ Vô Diễn nói: “Có thứ gì đó đang khống chế nàng phải không?”
Thẩm Vãn Tình không đáp lời hắn.

Cô xoay người hít sâu một hơi, nhìn về hướng Ngưu Diện Cự Mãng rồi cất bước.
“Choang!”
Lá chắn màu vàng kim kia bị bóp nát.
Tạ Vô Diễn vươn tay ôm lấy eo cô kéo trở về.

Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp nói gì đã bị Tạ Vô Diễn siết chặt cằm.

Hắn cúi người hôn lên môi cô.

Không giống những lần trước, đây là một nụ hôn quyết biệt.

Linh khí ôn hòa thoải mái cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Thẩm Vãn Tình, bắt đầu khắc chế ấn chú màu đen kia.

“Ta đã dựng một tòa cung điện ở nơi chỉ có Huyền Điểu biết.

Nơi đó được ta bảo vệ, là nơi tuyệt đối an toàn.”
“Nàng không muốn nói ta sẽ không hỏi, nhưng từ nay về sau nàng có thể đi bất cứ nơi nào nàng muốn, không cần phải sống cho người khác nữa.”
“Đúng rồi, đừng có làm chết hoa của ta đấy.”
Tạ Vô Diễn buông lỏng tay ra.
Mái tóc đen nhánh của hắn bị gió thổi bay, khuôn mặt hắn trắng bệch, giữa mày đột nhiên hiện lên một ấn ký màu hồng, từ ấn ký đó tỏa ra vô số tia máu.

Nháy mắt sau, cơ thể hắn phủ lên lửa khói.

Mặt đất dưới chân hắn nứt ra vô số khe sâu uốn lượn, vô số ánh lửa từ dưới lòng đất bay lên.

Mặt trời vừa ló dạng cùng với bóng dáng của hắn hòa thành một thể.
“Còn nữa…”
Tạ Vô Diễn xoay người, nhìn Thẩm Vãn Tình, ánh mắt dịu dàng trước nay chưa từng có.
Hắn nói: “Ta thích nàng.”
______
Meo: Phúc lợi năm mới: Cuối cùng hai khứa này đã về hiểu rõ lòng nhau rồi, từ chương sau sẽ đổi xưng hô thành chàng chàng thiếp thiếp khanh khanh ta nha nha~~ *tung bông tung hoa*.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.