Trưởng Công Chúa

Chương 64: Tranh chấp trên triều 1



Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn người, hắn nhìn cô nương vận cung trang đỏ rực trước mắt, không hiểu vì sao từ trong mắt đối phương, hắn thấy được vài phần dịu dàng khó có thể diễn tả thành lời.

Sự dịu dàng ấy là thừ mà khi còn niên thiếu Lý Dung chưa từng sở hữu. Lý Dung đang đứng trước mặt hắn đây, đã trải qua sự mài giũa của thời gian, dù nàng chỉ lộ ra một chút nhu tình trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cũng đã đủ thấy được nét trầm ổn, kiên định mà thời trẻ không thể nào có được.

Trái tim Bùi Văn Tuyên khẽ rung lên, hắn cười khẽ hỏi, “Nếu ta có thể trở về, Điện hạ có thưởng không?”

“Lúc này rồi mà ngươi còn nói chuyện ban thưởng?”

“Điện hạ cũng biết đấy, vi thần…”, Bùi Văn Tuyên rũ mắt ôn hòa đáp, “Chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn”

“Được rồi”, Lý Dung bật cười, “Làm tốt sẽ có thưởng”

“Đa tạ Điện hạ”

Bùi Văn Tuyên nâng tay hành lễ, tiếp đến hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Dung. Sau hồi lâu, khi Lý Dung đang muốn thúc giục thì đối phương đã chậm rãi bước đến, mạnh mẽ kéo nàng ôm vào lòng.

“Cứ bình thường, đừng lo lắng ta”

“Tên hồ ly nhà ngươi”, Lý Dung bị hắn ôm vào lòng, đầu gác lên vai hắn, “Ta có gì đáng lo lắng chứ”

“Vậy thì tốt”, Bùi Văn Tuyên buông nàng ra, giúp nàng sửa lại quần áo. Hắn tỉ mỉ quan sát từ đuôi mày, mắt, mũi, môi, mỗi một chi tiết cũng không bỏ qua. Cuối cùng hắn nói một câu, “Ta đi đây”

Nói xong, hắn mới hoàn toàn buông tay. Lần này hắn dường như không dám quay đầu lại, vội vã cất bước đi.

Phải sau khi Bùi Văn Tuyên đi được hồi lâu, Lý Dung mới có thể hồi thần. Nàng cảm nhận được tiết trời dường như dần vào đông, gió đêm đã lạnh hơn rất nhiều.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó xoay người lên xe ngựa.

Nửa đêm hôm đó, Tuân Xuyên đã mang người Tần gia về phủ Công chúa. Lý Dung sau khi sắp xếp họ đâu vào đấy xong liền triệu tập toàn bộ nhân thủ của Đốc tra ti và thị vệ trong phủ đứng canh giữ trước cổng.

Người Tần gia ở trong ngục phải nhận rất nhiều hình phạt, đặc biệt là Tần Lãng bị tra tấn đến thoi thóp. Đại phu thăm khám cho từng người cũng mất một khoảng thời gian.

Đêm nay, toàn bộ phủ Công chúa đèn đuốc sáng trưng, Lý Dung cũng không ngủ. Nàng ngồi trong thư phòng suy nghĩ chốc lát liền bảo người gọi Tuân Xuyên đến.

Tuân Xuyên vừa bồi đại phu khám bệnh cho Tần Lãng, thần sắc dưới mặt nạ có vài phần mỏi mệt. Nàng tiến vào liền hành lễ với Lý Dung, Lý Dung vừa xem tình báo vừa ra hiệu bảo nàng ngồi xuống, sau đó đầu cũng không nâng hỏi, “Tần đại nhân thế nào?”

“Vẫn ổn”, Tuân Xuyên ngồi xuống, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Tính mạng được bảo toàn, nhưng thời gian tới còn phải tĩnh dưỡng. Ông ấy dù sao tuổi đã cao”

“Ngươi là do ông ấy nuôi lớn phải không?”, Lý Dung đặt tình báo buông xuống, đưa mắt nhìn Tuân Xuyên, “Có muốn nói chuyện của ngươi với ông ấy không?”

“Tạm thời không cần nói nhiều như vậy”, giọng Tuân Xuyên rất nhẹ, “Nói rồi ông ấy chắc chắn sẽ không cho ta ra ngoài làm việc. Chỉ cần nói cho ông ấy biết ta còn sống, không cần lo lắng là được rồi”

Lý Dung trầm ngâm một lát mới gật đầu, nàng cũng không hỏi thêm nhiều, chỉ đưa bản danh sách Tần Lãng viết cho Tuân Xuyên, thấp giọng nói, “Ngươi cầm bản danh sách này, ngày mai có lẽ ta sẽ bị nhốt trong cung. Đến lúc đó, ngươi có hai nhiệm vụ, thứ nhất, bảo vệ người Tần gia, tuyệt đối không để bất cứ ai mang họ khỏi phủ Công chúa nửa bước”

“Vâng”

“Thứ hai, ngươi hãy đến tìm Quan Nhã, chọn ra những người thích hợp trong danh sách và đi lấy khẩu cung của những nhân chứng về chuyện quân lương ở huyện Hoàng Bình năm đó”

“Đã rõ”

“Cứ như vậy đi”, Lý Dung nâng mắt thì phát hiện bên ngoài, không biết từ khi nào, đã lất phất mưa. Nàng có chút mỏi mệt nói, “Trời sắp sáng rồi phải không?”

Còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng binh mã.

Tuân Xuyên nâng cao kiếm, Lý Dung đè tay nàng lại, bình tĩnh nói, “Đừng kinh động, sẽ có người đến”

Tuân Xuyên nghe Lý Dung nói thế liền dần bình tĩnh lại. Lý Dung thu tay, nhìn những trản đèn lồng trên dãy hành lang dài bị gió thổi không ngừng lây động, “Châm trà đi”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tuân Xuyên ổn định tâm thần, nâng tay châm trà cho Lý Dung.

Lý Dung vừa nghe tiếng nước trà từng giọt chảy xuống vừa nghe sự hỗn loạn truyền đến từ bên ngoài. Một lát sau, Tĩnh Lan bước vào nhàn nhạt thưa, “Điện hạ, Hình Bộ thị lang Tô Dung Khanh mang binh bao vây phủ, nói rằng muốn đòi lại khâm phạm”

Lý Dung không nói gì, nàng nâng tay cầm chén trà bên cạnh lên, nhàn nhã thong dong nhấp một ngụm, sau đó nhìn Tuân Xuyên nói, “Nếu ngươi đã chết, nhớ dùng bột đốt thi thoa lên mặt”

Tuân Xuyên hiểu ý Lý Dung, nàng là người “đã chết”, nếu thi thể lại xuất hiện ở nơi khác sẽ gây phiền phức cho Lý Dung.

Nàng cung kính đáp, “Vâng”

Lý Dung trầm mặc một chốc lại nói, “Ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tự trước tự hủy dung. Nếu ngươi dám làm như vậy thì không cần tiếp tục ở Đốc tra ti nữa”

Thân thể Tuân Xuyên cứng đờ, cuối cùng mới nói, “Thưa vâng”

Lý Dung không nói thêm gì nữa. Nàng thay một thân cung trang đỏ thẫm thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng, cài thêm bộ trâm cài màu vàng, tiếp đến mang theo người đi dọc theo hành lang ra ngoài.

Cổng lớn vừa mở ra, gió lạnh mang theo những hạt mưa thốc vào mặt. Bên ngoài, Tô Dung Khanh một bộ quần áo mộc mạc, tay cầm ô, mang theo một nhóm binh lính dàn thành trận, bình tĩnh nhìn Lý Dung.

Hai người, một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài, gió lạnh thổi đến khiến đèn lồng trước cổng không ngừng lắc lư. Lý Dung khẽ cười, “Tô thị lang quyền uy lớn thật, trời còn chưa sáng đã mang theo nhiều người như vậy chặn trước cổng phủ Công chúa. Là Bổn cung làm gì trái pháp luật sao? Nếu có cũng phải do Đại lý tự đến mới phải, không biết Tô thị lang dùng lý do gì đến đây?”

“Điện hạ…”, giọng Tô Dung Khanh bình tĩnh, “Hiện tại xin hãy giao người của Tần gia ra đây, về chuyện Người cướp ngục, thần sẽ xem như chưa từng xảy ra”

“Cướp ngục?”, Lý Dung bật cười, “Vụ án Tần gia vốn dĩ do Đốc tra ti của ta xử lý, Bổn cung cảm thấy tính mạng người Bổn cung cần bị uy hiếp nên đặc biệt mang về giam giữ thẩm án, có gì là không đúng?”

“Điện hạ, dù muốn thẩm vấn phạm nhân cũng nên làm theo luật pháp, được các quan viên có liên quan phê chuẩn”

Giọng Tô Dung Khanh dần lạnh lẽo, “Điện hạ, Người vẫn nên giao người ra đi, Người phải nghĩ lại cho kỹ…”, Tô Dung Khanh nâng mắt, nước mưa men theo tán ô rơi xuống tạo nên một màn chắn vô hình khiến gương mặt y trở nên mơ hồ không rõ.

Lý Dung chưa bao giờ bị người nọ dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Y như cảnh cáo lên tiếng, “Đốc tra ti, còn chưa được lập ra”

Đốc tra ti chưa có thành tích nào nổi bật nên chẳng thể khiến ai nể phục. Dù Lý Minh có nâng đỡ đến đâu đi nữa, mỗi bước đi của nàng đều khó khăn. Hiện tại nàng lại phạm phải sai lầm to lớn nhường này, Lý Minh e rằng sẽ cực kỳ phẫn nộ.

Lý Dung nhìn y, sau hồi lâu, nàng bật cười nói, “Ngươi uy hiếp ta!”

Tô Dung Khanh chỉ im lặng nhìn Lý Dung. Không biết vì sao, nàng vẫn cười và lặp lại câu nói trên lần nữa, “Ngươi thế nhưng lại uy hiếp ta?”

Tô Dung Khanh mím môi chậm rãi nói, “Điện hạ, thần là vì muốn tốt cho Người”

“Ngươi không phải vì muốn tốt cho ta”, Lý Dung từ tốn khẳng định, “Ngươi chỉ vì lo cho Tô gia và quyền lực của các thế gia sau lưng ngươi mà thôi! Tô Dung Khanh, thật ra có tư tâm cũng chẳng sao cả nhưng đừng nói chuyện như thể mình đường hoàng, chính nghĩa như vậy!”

Nói xong, Lý Dung bước ra ngoài, Tĩnh Lan lập tức bung dù, đưa Lý Dung về phía xe ngựa ngoài cổng.

Lý Dung ngẩng đầu bước đi, nàng chậm rãi nói, “Tô đại nhân cũng không cần uy hiếp ta. Ngươi muốn cáo trạng thì cứ đi đi. Buổi thượng triều sắp bắt đầu rồi, Bổn cung sẽ chờ Tô đại nhân trên Đại điện!”

Lý Dung nói xong liền đi lướt qua Tô Dung Khanh.

Tô Dung Khanh vô thức siết chặt tay thành quyền, vào một khoảnh khắc nàng chuẩn bị rời đi, y đột nhiên lên tiếng, “Sao Người có thể không tin ta?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1602

Lý Dung quay đầu lại, nhìn về phía Tô Dung Khanh đứng cách đó không xa. Thân thể y hơi run rẩy, tựa như đang cố hết sức kiềm nén cảm xúc của mình, y gian nan bật thốt, “Điện hạ, vì sao Người nhất định phải xem lòng tốt của mỗi người thành ác ý? Việc hiện tại mà Điện hạ đang làm, trăm hại mà không một lợi. Điện hạ, Người đang cầu mong cái gì đây?”

“Ta cũng không biết”

Lý Dung cười khổ, “Có lẽ cầu mong tâm hồn thanh thản chăng?”

Tô Dung Khanh ngẩn người, Lý Dung bước đến trước mặt y. Tô Dung Khanh cầm ô, Lý Dung đứng đối diện y, mưa to theo tán ô rơi xuống, tạo ra một thế giới nhỏ bé chỉ dành riêng cho họ.

Lý Dung ngẩng đầu nhìn y, khoảnh khắc ấy thời gian tựa như không còn ranh giới, kiếp trước và kiếp này, đã nhập chung làm một. Trong mắt Tô Dung Khanh có chút hoảng hốt, Lý Dung bật cười nói, “Tô đại nhân, trước kia ta từng cho rằng, chúng ta là người đi chung một đường. Nhưng sau rất nhiều năm suy nghĩ, ta mới phát hiện điều đó thật ra không đúng”

“Ngươi có thể vì gia tộc vứt bỏ hết thảy, cả lương tâm, đạo nghĩa, nhân sinh. Trong tương lai có lẽ sẽ có một ngày ngươi trở thành người như Dương Liệt. Hắn thủa niên thiếu cũng từng một lòng nhiệt huyết, nhưng cuối cùng lại vì sự hưng thịnh của gia tộc mà bán nước cầu vinh”

“Nhưng ta làm không được!”

“Nếu ta làm vậy, cả đời của ta, ở nơi này”, Lý Dung nâng tay đặt trước ngực mình, thanh âm bình thản, “Sẽ khó mà bình yên được. Ta không thể vi phạm đạo nghĩa của ta. Hôm nay ta không thể trơ mắt nhìn Tần gia vì đảng phái đấu đá mà mãn môn suy tàn, nếu có một ngày, Tô gia của ngươi gặp phải bất công…”, Lý Dung quan sát thần sắc ngày càng khiếp sợ của Tô Dung Khanh, ung dung mỉm cười, “Ta cũng sẽ không ngồi yên, xem như chẳng biết gì”

“Thật ra, ngươi nói rất đúng. Nếu chỉ vì quyền thế, tất cả những gì ta làm hôm nay không có ích lợi quá lớn. Ta hẳn nên cột chặt vào các thế gia, không nên lập Đốc tra ti, cũng không nên tra vụ án Tần gia. Nhưng ta tmuốn quyền thế, không chỉ chỉ vì muốn đứng trên vạn người”

“Ta còn muốn, ta có thể sống ở thế giới mà ta mong ước”

Tô Dung Khanh ngơ ngác nhìn nàng, Lý Dung biết y không thể hiểu được. Nàng nâng tay lên, dịu dàng phủi đi chiếc lá khô rơi trên bờ vai y.

Nàng đè thấp giọng, “Chính vì thế Tô đại nhân không cần khuyên ta hay cản ta, vì ngươi khuyên không được cũng ngăn không được. Thái Tử và ta không đi chung một con đường, ngươi cứ yên tâm phụ tá đệ ấy là được. Con đường của ta, ta sẽ tự mình đi. Nếu Tô đại nhân không đồng ý…”, Lý Dung nâng mắt mỉm cười, “Cứ việc mang hết ra đây, Bổn cung chấp hết”

Nói xong, Lý Dung liền xoay người bước nhanh lên xe ngựa.

Sau khi nàng lên xe liền nhắm mắt ngủ bù.

Mà lúc này, Bùi Văn Tuyên đã mang theo người chạy đến ngoài thành.

Hắn cầm lệnh bài của Đốc tra ti và của phủ Công chúa, mang theo tinh anh ám vệ chạy thục mạng. Nhưng vừa ra khỏi thành không lâu, ám vệ liền tiến đến nói, “Đại nhân, có người đi theo”

Bùi Văn Tuyên liếc nhìn xung quanh một vòng, sau khi suy nghĩ một chốc, hắn thấp giọng nói, “Đi tìm một khách điếm, trước dừng chân nghỉ ngơi”

“Nghỉ ngơi?”, ám vệ có chút kinh ngạc, Bùi Văn Tuyên đáp, “Đúng, đi thôi”

Bùi Văn Tuyên đã ra chỉ định, mọi người chỉ có thể làm theo. Bọn họ tìm một khách điếm nghỉ ngơi, vừa tiến vào phòng, Bùi Văn Tuyên liền tìm một ám vệ có thân hình tương tự mình sau đó bảo một người khác đi đến vách núi gần đó, cột một sợi dây thừng vào đại thụ bên cạnh vách núi.

Đợi đến khi mọi thứ chuẩn bị xong, trời cũng đã sáng. Lúc này mặt trời đâm thủng những tầng mây nhú lên, cơn mưa đêm đã tạm dừng, nhân mã của Bùi Văn Tuyên lại lần nữa khởi hành. Lần này đội ngũ của họ thay bằng xe ngựa, Bùi Văn Tuyên ngồi trong xe, hướng phương xa bước vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 380

Bên trong hoàng cung, khi một tiếng “nhập điện” xướng lên, nhóm thần tử đồng loạt mặc áo đen viền đỏ, cầm thẻ chầu trong tay, nối đuôi nhau tiến vào Đại điện.

Lý Dung dẫn đầu hàng ngũ, những thần tử phía sau nàng đều lặng lẽ đánh giá nàng. Đợi đến khi tiến vào Đại điện, Lý Dung liền ưu nhã đứng cạnh Lý Minh. Vừa khai triều, Lý Minh đã trực tiếp gọi tên Lý Dung, “Bình Lạc”

Lý Dung bước ra khỏi hàng, tiếp đến liền nghe thấy thanh âm kiềm nén ý giận của Lý Minh vang lên, “Đêm qua trẫm nhận được tấu chương, nói con ban đêm xông vào Hình Bộ cướp đi cả nhà Tần gia?”

Lý Dung nghe Lý Minh nói xong liền quỳ xuống, Lý Minh ném tấu chương trong tay xuống, cả giận quát, “Sao nào, chẳng lẽ đến Hình bộ làm loạn đến nghiện rồi?! Lần trước không phạt con, con nghĩ trẫm thật sự cho phép con mục vô pháp kỷ, muốn làm gì thì làm như vậy sao?! Trẫm là bảo con đi tra án chứ không phải bảo con đi càn quấy. Lý do con nửa đêm nửa hôm cướp người Tần gia đi là vì cái gì hả?!”

“Bẩm Bệ hạ…”, Lý Dung dập đầu, cung kính nói, “Vụ án Tần gia nếu do nhi thần quản vậy người của Tần gia nên do nhi thần trông giữ. Nhi thần trước đây đừng nói muốn thẩm vấn người Tần gia, ngay cả gặp cũng không gặp được. Để biết rõ chân tướng vụ án, nhi thần chỉ có thể bất đắc dĩ làm ra chuyện cướp ngục thế này”

“Vậy sao con không mang người trả lại?”

Lý Minh nhíu mày, Lý Dung bình tĩnh đáp, “Hiện giờ theo lời khai của Tần đại nhân, nhi thần không dám”

“Điện hạ đây là có ý gì?”

Hình bộ thượng thư Tạ Lan Thanh mang theo vài phần châm chọc lên tiếng, “Ý nói Hình bộ của ta muốn mưu hại Tần đại nhân sao?”

“Thật sự có lo lắng chuyện này”

Lý Dung trực tiếp đáp lại, Tạ Lan Thanh phẫn nộ đến bật cười, “Tốt, rất tốt, nếu đã nói đến mức độ này, Bệ hạ, vi thần có một câu không thể không nói”

Lý Minh nhíu chặt mày, từ tốn nói, “Tạ đại nhân, Bình Lạc còn trẻ, nói năng không lựa lời, khanh đừng để trong lòng”

“Bệ hạ”, Tạ Lan Thanh thần sắc bi thương “Ngài biết rõ Điện hạ còn nhỏ sao lại có thể xem việc triều chính như trò đùa, giao một vụ án mấu chốt như vụ án Tần gia án như thế mấu chốt việc, giao cho Bình Lạc Điện hạ?!”

“Tạ đại nhân…”

“Bệ hạ, Người yêu thương nữ nhi, vi thần có thể hiểu được. Nhưng giao một quyền lực to lớn thế vào tay Bình Lạc Điện hạ chẳng khác gì để trẻ nhỏ đùa với đao kiếm và làm người khác bị thương. Người thấy từ khi Bình Lạc điều tra vụ án Tần gia đến bây giờ đã làm ra bao chuyện hoang đường rồi? Xông vào hình bộ, đánh nhau với quan viên ở đó; Xông vào nhà thần tử đánh gãy tay người hầu nhà người ta; bây giờ thậm chí còn cướp ngục, thật sự là không xem kỉ cương vương pháp là gì! Bình Lạc Điện hạ không những không biết hối cải mà còn tiếp tục hành sự quá đáng hơn. Bệ hạ, nếu Người không ngăn cản và trừng phạt sẽ dẫn đến một sai lầm to lớn!”

Nói xong, Tạ Lan Thanh liền quỳ xuống, cả triều cũng một mảng phụ hoạ, sôi nổi quỳ theo, hô vang “cắt bỏ đất phong, gia tăng khiển trách”.

Không khí trên triều sôi sục, Tạ Lan Thanh từ đó kích động lớn tiếng hô, “Bệ hạ, nếu Bệ hạ kiên quyết thiên vị Bình Lạc Điện hạ, lão thần hôm nay liền cáo lão hồi hương, để tránh ngày sau thấy cảnh Điện hạ náo loạn triều đình mà trong lòng đau đớn. Vẫn mong Bệ hạ chấp thuận!”

Tạ Lan Thanh nói xong liền tháo phát quan trên đầu xuống đặt cạnh người.

Những thần tử bên cạnh ông ta cũng sôi nổi tháo phát quan xuống, học theo bộ dáng của Tạ Lan Thanh, đặt phát quan cạnh người.

Lý Minh nâng mắt nhìn nữ nhi trước mặt vẫn luôn trầm mặc, sau hồi lâu mới nói, “Bình Lạc, con cũng nghe rồi đấy, gây ra tai hoạ lớn như vậy, con có tra ra được gì chưa?”

“Dạ chưa”

Lý Dung dập đầu xuống đất, bình tĩnh nói, “Sau khi nhi thần tra án thì phát hiện, toàn bộ nhân chứng đều bị giết, phần lớn chứng cứ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.