Trưởng Công Chúa

Chương 146: Kết án



Editor: Shandy

Lý Dung để Bùi Văn Tuyên ở lại phủ công chúa, hai người đều chờ người trong cung tới hỏi chuyện Lý Dung tự tiện ra khỏi phủ cướp Bùi Văn Tuyên, không ngờ, hôm sau người tới hỏi tội không tới, lại truyền tới tin tức Nhu phi cưỡng chế bắt Vương Hậu Văn. 

Lý Dung đang ở trong phòng nghe được tin này thì sợ ngây người, nàng không khỏi nhìn về phía Bùi Văn Tuyên, hơi kinh ngạc nói: “Đến cả Lại bộ Thượng thư bà ta cũng dám bắt bớ ư, năm đó ta phải dùng cả tang vật và nhân chứng mới bắt được Tạ Lan Thanh, không phải Nhu phi bị bại não rồi đó chứ?”

“Bà ta dám bắt thì đương nhiên là có chứng cớ.” Bùi Văn Tuyên cười cười, dùng bàn tay không bị thương bưng trà, giải thích nói: “Trước đó Vương Hậu Văn đưa tiền cho bà ta, bà ta đã tính thả Vương Hậu Văn rồi, chỉ là bây giờ ta làm ầm ĩ, tất cả mọi người đều biết Vương Hậu Văn đáng nghi. Bà ta muốn thả cũng phải để ý tới thể diện.”

“Vậy bà ta… cũng không có gan làm việc này chứ?”

Lý Dung nhíu mày: “Vương Hậu Văn đưa tiền, bà ta không giúp thì thôi lại còn muốn bắt ông ta ư?”

Bùi Văn Tuyên nghe thấy lời này, cười nhấp ngụm trà, Lý Dung lập tức hiểu ra: “Chàng làm chuyện gì phá đám rồi ư?”

“Đêm qua ta cho người giả mạo người của Vương phủ, truyền tin tức vào trong cung, viết một bài thơ châm chọc Nhu phi, châm chọc xuất thân của bà ta.”

Lý Dung nghe thấy thế thì lập tức hiểu ra, Nhu phi này rõ ràng có thủ đoạn, chỉ là có một vấn đề, bà ta và Hoa Nhạc đều rất để ý tới xuất thân. 

Nếu trước kia thì không nói, bây giờ Nhu phi tiếp quản Đốc tra tư, ai cũng phải nhường vài phần, đang trong thời điểm mạnh mẽ khí thế như vậy, thế mà Vương Hậu Văn còn dám ỷ vào bản thân xuất thân thế gia mà viết thơ châm chọc bà ta, đương nhiên bà ta không thể nào bình tĩnh nổi. 

Dù gì bà ta cũng quản lý Đốc tra tư, lại là Quý phi, phẩm cấp cao, muốn bắt người cũng dễ dàng. Bùi Văn Tuyên còn nói phẩm cấp không đủ chịu mắng nhiếc, chỉ cần Nhu phi có binh mã đầy đủ thì không có lý nào không bắt được người.

Bắt người thì dễ, cái khó là giữ người. Lý Dung nghĩ ngợi, không nhịn được nói: “Vậy Nhu phi và Vương Hậu Văn gặp mặt rồi lấy chuyện bức thư ra đối chứng thì làm thế nào đây?”

“Đối chứng ra thì sao?” Bùi Văn Tuyên cười cười: “Nói cho cùng thì Vương Hậu Văn vẫn bị bà ta bắt đi, thế gia ngay đó nhìn thấy, sẽ chỉ cảm thấy bà ta quá kiêu ngạo, Vương Hậu Văn cũng không nuốt trôi được cục tức này. Bây giờ điện hạ nhanh chóng qua châm ngòi thổi gió, cho người của Ngự Sử đài theo dõi án Nhu phi xử lý Vương Hậu Văn này, cứ như vậy, bà ta sẽ nghĩ phong thư này là do điện hạ viết, điện hạ muốn tranh quyền, trong lòng bà ta tự nhiên rối loạn trận cước. Đến lúc đó án của Vương Hậu Văn này, bà ta không xử lý thì bệ hạ sẽ khiến danh tiếng bà ta tạo dựng ở hàn tộc sẽ không đứng vững nổi nữa, còn nếu bà ta xử lý thì việc âm thầm liên minh với thế gia Giang Nam cùng Tô Dung Khanh cũng coi như hỏng.”

Bùi Văn Tuyên nói xong, buông tách trà, bình thản nói: “Ta thật muốn xem xem, bà ta định làm thế nào?”

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng thông báo, nói là người trong cung tới, Lý Dung sai người chăm sóc cho Bùi Văn Tuyên xong rồi đứng lên đi tới đại sảnh. 

Vừa tới trong sảnh, Lý Dung thấy Phúc Lai dẫn theo binh sĩ đứng trong đại sảnh. Nàng đi lên hành lễ, thấp giọng gọi: “Phúc Lai công công.”

“Điện hạ.”

Phúc Lai cười đáp lễ: “Lâu rồi không gặp.”

“Sao hôm nay công công lại rảnh rỗi đến chỗ ta làm khách?”

Lý Dung mời Phúc Lai tới ngồi xuống thì ông ta lắc đầu, cũng không ngồi thật, chỉ nói: “Lão nô phụng mệnh bệ hạ tới hỏi một câu, hôm qua điện hạ cưỡng ép xuất phủ rồi lại bắt Bùi Thị lang hồi phủ là có chuyện gì?”

Lý Dung vừa nghe thấy lời này, sắc mặt thoắt cái lạnh đi: “Công công đến đây để dấy binh hỏi tội ư?”

“Không dám.” Phúc Lai vội vàng khom người, vội kêu lên: “Điện hạ, lão nô chỉ phụng mệnh làm việc, mong điện hạ đừng làm khó.”

Lý Dung nghe ông ta nói như thế, trên mặt mới dịu xuống, nói: “Ngươi trở về nói rõ với phụ hoàng đi, hôm qua Ôn thị đến chỗ ta, nói cho ta biết Tiêu Vi gửi bái thiếp cho Bùi Văn Tuyên. Ta mới hòa ly với Bùi Văn Tuyên được bao lâu? Nhu phi đã bắt đầu bắt nạt chúng ta như vậy? Nói thế nào thì Bùi Văn Tuyên cũng là phò mã trước kia của ta, bà ta làm…”

“Điện hạ…” Phúc Lai nghe tới đây, cuống quýt nói: “Chi bằng ngài cùng đi với lão nô vào trong cung nói đi, những lời này…” Phúc Lai lộ vẻ bối rối, “Lão nô cũng không tiện nhắn hộ.”

“Ta cũng không làm khó dễ ngươi,” Lý Dung đứng lên rồi nói: “Giờ ta vào cung, nói rõ với phụ hoàng.”

Nhìn qua Lý Dung có vẻ cực kỳ tức giận, dẫn người lập tức đi về phía hoàng cung. Lúc nàng đến Ngự thư phòng, Lý Minh đang cùng Tô Mẫn Chi thưởng thức bức chim tước,  Lý Dung hùng hổ xông vào, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, ngài phải phân xử cho ta đi phụ hoàng!”

Lý Minh thấy Lý Dung xông thẳng vào không khỏi có phần sửng sốt, Tô Mẫn Chi cười cười, cung kính nói: “Bệ hạ, vậy cựu thần xin cáo lui trước.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 757: 757: Bị Vợ Hoài Nghi

Lý Dung vào phòng nhìn thấy Tô Mẫn Chi cũng hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng hành lễ như có phần tủi thân nói: “Chào Tô lão.”

Tô Mẫn Chi cười đáp lễ, sau đó lập tức đi ra ngoài. 

Tô Mẫn Chi vừa đi, Lý Minh đã sầm mặt lại: “Nhìn dáng vẻ vô lễ của ngươi này, xem xem ra thể thống gì!”

Lý Dung vừa nghe thấy đã đỏ mắt: “Vâng, nữ nhi không tốt, nữ nhi bị người ta bắt nạt thành thế nào, ngài cũng chẳng quan tâm, còn nói ta không ra thể thống gì!”

Lý Minh nhanh chóng nhìn qua Phúc Lai vừa tiến vào một cái, Phúc Lai tới giải thích: “Điện hạ tới giải thích chuyện hôm qua tự tiện xuất phủ.”

Lý Minh nghe ông ta nói vậy bèn gật gật đầu, ngồi vào chỗ, bình thản nói: “Nói đi, nói cho rõ ràng, sao lại xuất phủ? Trẫm còn nghe nói ngươi bắt Bùi Văn Tuyên hồi phủ?”

Lý Dung vừa nói nhanh một lượt chuyện Tiêu Vi hẹn gặp Bùi Văn Tuyên, Ôn thị mật báo cho nàng, cả giận nói: “Ta lập tức đi tìm Bùi Văn Tuyên, nói chuyện với hắn, ai ngờ ta còn chưa kịp làm phiền tới hắn đã thấy có người bên đường ám sát hắn. Tô Dung Khanh phụ trách áp giải hắn tới Hình bộ, kết quả lại dám cho người để hắn bị trọng thương tới bên đường nên ta bèn đưa người về trong phủ tĩnh dưỡng.”

Lý Minh yên lặng nghe, dùng nắp tách đảo nước trà trong tách, thong dong nói: “Vậy cũng coi như ngươi làm chuyện tốt rồi. Bây giờ Bùi Văn Tuyên thế nào?”

“Vẫn ổn ạ.” Lý Dung vừa nghe thấy lời này, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Vẫn còn sống, chỉ là cần tĩnh dưỡng.”

Lý Minh nhíu mày, trầm ngâm: “Vậy ngươi đưa người về Bùi phủ đi.”

“Ta không đưa.”

Lý Dung quả quyết từ chối: “Đưa về rồi, ai biết khi nào Tiêu Vi lại muốn đến cửa?”

“Ngươi và hắn đã hòa ly rồi!” Ngữ khí Lý Minh có phần bất mãn, “Ngươi cứ cố giữ người ở trong phủ để làm gì?”

Lý Dung quay đầu, trên mặt lộ vẻ nóng nảy: “Vậy phụ hoàng nhất định cứ phải tách ta và hắn ra làm gì?”

“Người ta không thích ngươi…” Lý Minh hơi phiền não: “Một công chúa như ngươi cứ theo đuổi nam nhân như vậy thì còn ra thể thống gì nữa.”

“Ngài là thiên tử.” Lý Dung quay đầu đi, làm bộ khó hiểu: “Ta là công chúa, Bùi Văn Tuyên là cái gì chứ, ngài ra lệnh một tiếng hắn còn dám hòa ly với ta nữa sao? Rõ ràng là ngài muốn chia rẽ chúng ta!”

“Ngươi nói hươu nói vượn!” Lý Minh đập lên bàn một cái nhưng lại có hơi chột dạ. 

Lý Dung thấy Lý Minh quát mình, lập tức khóc lên: “Ngài tước đi Đốc tra tư đưa cho Nhu phi coi như qua đi, buộc ta hòa ly cũng thế, để Hoa Nhạc tới phủ đánh ta, còn muốn ta bị cấm túc để Nhu phi ổn định Đốc tra tư, nữ nhi không tốt ở đâu, chuyện gì ta cũng nghe theo ngài, kết quả ngài còn muốn Nhu phi nhục nhã ta như thế? Đời này ta chưa từng thích ai, Bùi Văn Tuyên là ngài chọn, vất vả lắm ta mới thích, ngài bằng lòng cho hắn hòa ly, giờ ngài còn định để Tiêu Vi vất thể diện của ta đi để gặp hắn ư…”

Lý Dung trách móc từng việc từng việc một khiến Lý Minh nhất thời chột dạ đứng lên. Nàng đưa tay gạt nước mắt: “Ngài làm như thế là đang ép ta đó.”

“Điện hạ đừng đau lòng,” Phúc Lai thấy Lý Minh xấu hổ bèn tiến lên kéo Lý Dung: “Ngài là nữ nhi mà bệ hạ yêu thương nhất, bệ hạ cũng vì lo lắng cho danh tiếng của ngài.”

“Ý của Phúc Lai là…” Lý Minh ho nhẹ một tiếng, thấy bậc thang Phúc Lai đưa cho mình: “Ta làm vậy cũng là vì lo cho danh tiếng của ngươi, ngươi không thích Tiêu Vi, vậy thì đừng cho Tiêu Vi gặp hắn là được.”

“Ta cũng không tin được những người khác,” Lý Dung lau nước mắt, quyết đoán nói: “Bây giờ hắn bị thương, ngài để hắn ở chỗ khác, ta sẽ lo lắng.”

Lý Minh hơi khựng lại, Lý Dung suy nghĩ như vậy cũng đúng. Lần ám sát này, nếu không phải Lý Dung xuất hiện thì e là Bùi Văn Tuyên đã chết rồi.

Giờ Bùi Văn Tuyên là một trong những người trực tiếp nhất thực thi toàn bộ ý định của ông ta, nếu cứ vậy mà chết – một là những người khác lại càng không dám ra tay, hai là ông ta cũng thiếu đi một tay chân. 

Cả triều đình, e là không ai lo lắng cho Bùi Văn Tuyên hơn Lý Dung. 

Dù sao những người khác cũng là quan hệ lợi ích với Bùi Văn Tuyên nhiều hơn, mà Lý Dung… trong lòng nàng có Bùi Văn Tuyên. 

Lý Minh ngẫm nghĩ như vậy, nhất thời cảm thấy may mắn, lại có cảm giác có lỗi.

May mắn là vì ông ta có thể lợi dụng tình cảm của Lý Dung và Bùi Văn Tuyên khiến giữa Lý Dung và Lý Xuyên sinh ra nhiều khoảng cách hơn, lại tự dưng cứ có cảm giác… cải trắng quý giá nhà mình bị cuỗm mất. 

Lý Minh thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định: “Được rồi, vậy thì để hắn ở đó dưỡng thương, dưỡng thương xong thì lập tức trở về.”

“Thế nhưng…”

“Còn cái gì mà thế nhưng?” Lý Minh giương mắt nhìn nàng, phiền muộn nói: “Nếu không ngươi thành thân một lần nữa sao?”

Lý Dung nghe xong lời này tỏ vẻ ngượng ngùng: “Dù sao cũng ở trong phủ của ta… Ngài cũng phải để ý tới danh dự của nữ nhi, hay là…”

“Lúc này ngươi muốn bàn với trẫm về danh dự?” Lý Minh trào phúng bật cười, cũng mặc kệ nàng, chỉ nói: “Đi xuống đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Giỏi thật

“Phụ hoàng, còn nữa, Tô Dung Khanh thì sao?” Lý Dung nhìn chằm chằm Lý Minh: “Hắn bắt Bùi Văn Tuyên đi Hình bộ còn mới hại Bùi Văn Tuyên có cơ hội bị người khác ám sát, bị thương nặng như vậy, cứ thế bỏ qua ư?”

Lý Minh trầm ngâm, cuối cùng nói: “Trẫm sẽ phạt hắn nhưng dù sao hắn cũng là chỉ là bảo vệ không tốt, không phải hung thủ, ngươi cũng đừng để ý quá.”

“Vậy thì cũng phải phạt…” Lý Dung tiếp lời ngay: “Phải cho bọn hắn biết mùi chút, nếu không thì tất cả đều nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên tới lui, sau này còn người nào dám giúp ngài làm việc nữa?”

Lời này đánh vào lòng Lý Minh, ông ta phất phất tay, chỉ nói: “Trở về thêu chút hoa, luyện chút chữ, đừng nghĩ những thứ này nữa.”

Lý Dung bĩu môi, quỳ xuống dập đầu, đến lúc chuẩn bị rời đi, nàng mới đột nhiên nghĩ đến: “Phụ hoàng, vậy lệnh cấm túc của ta…”

“Bỏ đi.”

Vốn chỉ làm để cho người xem, lập uy cho Nhu phi. Hôm nay Nhu phi đã bắt Vương Hậu Văn nên cũng không cần cấm túc Lý Dung để giữ thể diện nữa. 

Mặt mũi của Nhu phi, trước mắt cũng khá lớn rồi. 

Lý Dung cười hành lễ, vô cùng vui vẻ rời đi, trở về nhà. Bùi Văn Tuyên thấy trên gương mặt nàng lộ ra sự vui vẻ thì đã biết tất cả đã thuận lợi, hắn giơ tay chỉ hai phong thư trên bàn, cười nói: “Ta đã viết tấu chương xong rồi, phiền nàng đưa tới Ngự Sử đài, cho người để ý án của Vương Hậu Văn.”

“Đã bị thương bả vai rồi vẫn còn có thể viết được tấu chương ư?” Lý Dung cười ngồi vào chỗ bên cạnh Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyển ngửa đầu nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: “Ta không những có thể viết tấu chương…” Bùi Văn Tuyên nói xong thì chống người lên, đến gần Lý Dung: “Ta còn có thể làm rất nhiều chuyện đó, điện hạ, có muốn thử chút hay không?”

“Bùi Văn Tuyên.” Lý Dung dùng cây quạt khẽ đẩy đầu hắn: “Chàng đúng là đồ háo s@c.”

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.” Bùi Văn Tuyên tiến tới định hôn Lý Dung. 

Lý Dung thấy hắn đi tới, bị hắn làm cho hơi nhột, cười khanh khách đứng dậy: “Ta không nói những chuyện này với chàng nữa, ta còn bận chuyện chính sự nữa.”

Nàng nói xong bèn đi đến bên cạnh bàn cầm lấy tấu chương của Bùi Văn Tuyên, hắn thở dài, ngả người trên giường: “Lợi dụng vi thần xong thấy vi thần vô dụng, điện hạ lại không để ý tới ta nữa.”

“Đúng, đồ cún con vô dụng,” Lý Dung đi ngang qua hắn, dùng cây quạt gõ lên bụng hắn, đến khi đi tới cửa, nàng nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại, ý vị sâu xa nhìn hắn một cái: “Dưỡng thương cho thật tốt mới được.”

Ánh nhìn ấy nàng nhìn rất chậm như thể hàm chứa phong lưu đếm không xuể, mang theo sự quyến rũ tiêu hồn thực cốt. 

Bùi Văn Tuyên hít một hơi lạnh, nhìn nữ tử đẩy cửa đi ra ngoài. 

Lý Dung đưa tấu chương đến tay người Ngự Sử đài. Ngày kế tiếp, Lý Dung và Bùi Văn Tuyên ở trong nhà ăn quýt lại nghe tin tức truyền về, Ngự Sử đài dâng sớ tố Vương Hậu Văn, nói muốn hỗ trợ Nhu phi điều tra án nhưng bị Nhu phi từ chối. 

Tô Dung Khanh vì bảo vệ Bùi Văn Tuyên không tốt mà bị phạt bổng lộc ba tháng, đồng thời đề bạt Hình bộ Tả thị lang Bùi Lễ Minh nhậm chức mới Hình bộ Thượng thư. 

Vị trí Hình bộ Thượng thư vốn vẫn lơ lửng giữa Tô Dung Khanh và Bùi Lễ Minh không quyết, nay Tô Dung Khanh để Bùi Văn Tuyên bị thương, ngoài sáng thì phạt bổng lộc, có điều mọi người đều biết. Đối với xuất thân của Tô Dung Khanh như vậy, vốn bổng lộc cũng không phải chuyện quan trọng gì cho nên trừng phạt thực tế chân chính đối với hắn chính là để Bùi Lễ Minh lên làm Hình bộ Thượng thư. 

Hai tin tức này đủ khiến hai người ăn thêm hai chén cơm, Lý Dung âm thầm cho người đi liên tục hỏi thăm tin tức của Vương Hậu Văn và Nhu phi. 

Sau khi Vương Hậu Văn bị Nhu phi bắt, nghe nói ông ta chửi rủa Nhu phi ở trong ngục, Nhu phi lập tức cho người “ám hình”, cái gọi là “ám hình” đều là kiểu hình phạt hành hạ người nhưng không nhìn ra vết thương. 

Vương Hậu Văn nào đã từng chịu thủ đoạn âm độc như vậy, không bao lâu đã nhận tội. 

Đợi đến khi Vương Hậu Văn nhận tội, rốt cuộc Nhu phi mới đi gặp người. Vương Hậu Văn sớm đã bị bà ta hành hạ tới thoi thóp, cười híp mắt nói: “Vương đại nhân, cảm thấy thế nào?”

Vương Hậu Văn bị hành hạ mấy ngày nên không dám nói nhiều, nhưng muốn ông ta cúi đầu với Nhu phi, trong lòng ông ta cũng khó tiếp nhận. Thế nên ông ta yên lặng không nói, Nhu phi khẽ búng móng tay, thong dong lên tiếng: “Chim tước đen bận bịu trong hẻm Trư Thực, chim phượng hoàng đậu trên cành; Mũ vàng, đầu xanh, miệng ngậm ngọc, khó giấu thân dơ bẩn nhuốm hương đêm. Vương đại nhân…” Nhu phi quay đầu nhìn ông ta cười khẽ: “Còn cảm thấy đây là bài thơ hay không?”

Vương Hậu Văn nghe thấy vậy, không nhịn được cười lên: “Thơ hay!”

Ông ta cao giọng nói: “Lại cực kỳ thích hợp với nương nương!”

“Vậy thì thật là tốt.” Nhu phi nhẹ giọng nói: “Đợi đến khi Vương đại nhân lên đoạn đầu đài, lúc xử trảm sau thu*, ta sẽ đến xem xem, Vương đại nhân còn cảm thấy, có phải thơ hay hay không.”

*Xử trảm sau thu (thu hậu vấn trảm): Trong “Xuân thu phồn lộ” của nhà nho thời Hán Đổng Trọng Vi cho rằng bốn hành vi chấp chính gồm mừng, thưởng, phạt, hình sẽ tương ứng với sự biến hóa của bốn mùa. Xuân hạ nên ban thưởng, thu đông mới có thể hành hình, việc này dẫn đến sau này có câu “Xử trảm sau thu”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 13: Lắc lư lắc lư

Nói xong, Nhu phi đứng dậy đi ra ngoài. Đến khi ra ngoài cửa, bà ta híp mắt, quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh: “Vụ án Vương Hậu Văn vẫn chưa tra ra chứng cứ Bình Nhạc ra tay sao?”

“Chưa.” Thị vệ thấp giọng nói: “Bình Nhạc điện hạ làm quá sạch sẽ.”

Nhu phi híp mắt: “Nữ nhân này thông minh hơn mẫu thân nàng rất nhiều.”

“Có điều nương nương,” Thị vệ khá lo lắng: “Lão phu nhân phái người tới báo vụ án của Trần Hậu Chiếu này do đường thúc họ xa của ngài lo liệu, xin ngài chăm sóc nhiều hơn.”

Nhu phi hơi khựng lại, sau đó nhanh chóng lên tiếng hỏi: “Chuyện này còn ai biết không?”

“Nương nương không cần phải lo lắng, đều là người mình.” Thị vệ vội vàng trấn an nói: “Lão phu nhân nói, miễn là Trần Hậu Chiếu không còn, chuyện còn lại thì xem nương nương thôi.”

Nghe được câu này, Nhu phi trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói: “Ta sẽ hợp vụ án lại cùng với những vụ án khác xử chung, để mẫu thân ta… không cần phải lo lắng. Nhưng sau này, chuyện như này phải nói với ta.” ánh mắt Nhu phi ác liệt: “Lần sau không được chiếu theo lệ này nữa.”

“Nương nương yên tâm, lão phu nhân đã nói, bổn gia đã phạt. Văn Chương lão gia còn lo nương nương ở trong cung trong tay túng thiếu, đã đưa hai tấm ngân phiếu vào.” Nhu phi nhìn thị vệ lén trưng ra hai tấm ngân phiếu, bà ta nhìn lướt qua số tiền bên trên, sắc mặt hơi dịu xuống, nói: “Dù gì cũng là người một nhà, có chuyện khó xử vẫn nên giúp.”

Nhu phi nói rồi cùng thị vệ đi ra ngoài. 

Nhu phi đắc tội Vương Hậu Văn, đương nhiên không dám đắc tội với các thế gia khác nữa. Thế nên bà ta bắt đầu kết giao với thế gia khắp nơi, tặng tiền tài. 

Nhưng thủ đoạn của bà ta tàn nhẫn, chuyện Vương Hậu Văn bị trực tiếp ám hình ép cung vẫn lưu truyền trong thế gia nên thế gia dè dặt sợ hãi bà ta, vì vậy thái độ với bà ta cũng khá hơn. Nhu phi chỉ coi chuyện này có nghĩa là quan hệ của mình và thế gia đã dịu đi, không kiêng dè thế gia nữa, không có Ngự Sử đài giám sát, bà ta lại càng làm việc không nể nang.

Chưa tới nửa tháng, bà ta đã chính thức tuyên bố kết án. 

Nhu phi bắt gần ba mươi người, trong đó số người thẩm vấn chém khoảng tám người, ngoại trừ Vương Hậu Văn thì gần như đều là các quan viên có dính dáng tới Thượng Quan thị.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được ý đồ của Nhu phi, thế nên một vài gia tộc nhỏ và vài quần thần xuất thân từ hàn tộc tranh nhau bám vào trở thành “đảng Túc vương trong triều.

Cùng với việc kết án là Nhu phi đưa ra danh sách học sinh tham gia khoa cử. Ngày bà ta đưa ra danh sách hơn một trăm sĩ tử xác nhận cáo trạng là bị thay thế, cửa phủ công chúa lại có một nhóm quan viên Lại bộ tới. 

Bùi Văn Tuyên và Lý Dung đang ngồi đánh cờ thì nghe thấy ngoài phủ có một nhóm quan viên Lại bộ, muốn gặp Bùi Văn Tuyên. 

Hai người liếc nhau một cái, Lý Dung không nhịn được cười: “Không biết bệnh của Bùi đại nhân đã khỏi chưa?”

“Ta khỏi hay chưa, điện hạ còn không biết sao?”

Bùi Văn Tuyên cười đặt cờ xuống, nhã nhặn nói: “Đưa người tới tiền sảnh, đợi một lát rồi ta qua.”

Người tới điều là quan nhỏ Lại bộ, phụ trách lo liệu khoa cử một cách cụ thể, thấy Bùi Văn Tuyến tới, cả đám người nhất thời cao hứng. 

“Bùi đại nhân…” Những người đó chắp tay hành lễ với Bùi Văn Tuyên: “Sức khỏe của ngài cuối cùng đã tốt kha khá rồi.”

“Vất vả cho các vị đồng liêu hao tâm tổn trí rồi.”

Mặc dù những ngày qua Bùi Văn Tuyên nghỉ ngơi nhưng vẫn âm thầm thư từ qua lại liên lạc phân công sự vụ với những người này, tuy nửa tháng không gặp nhưng cũng không có vẻ xa cách, ngược lại bởi vì âm thầm giao lưu nhiều nên càng quen thuộc hơn. 

Đoàn người trò chuyện vu vơ vài câu, mấy người đã bắt đầu nhắc tới mục đích đến đây: “Lần này tới là vì chúng ta hay tin, Nhu phi nương nương lén tới hỏi người trong chúng ta, nhìn xem có ai có thể đảm nhiệm chức quan chủ khảo không, bọn ta đoán e là Nhu phi nương nương định thay đại nhân cho nên cố ý tới thông báo cho đại nhân chuyện này.”

Bùi Văn Tuyên nghe được lời này, khẽ lướt qua mấy người. Những người này đều xuất thân từ con cháu thế gia, dù không phải là quý tộc nhất đẳng nhưng ở trong Hoa Kinh, giống như Tô thị, Thượng Quan thị, những quý tộc nhất đẳng này cũng chỉ là số ít, người làm việc bên dưới nhiều hơn chính là những quý tộc nhỏ bắt rễ ở Hoa Kinh.

Bọn họ công khai tới nói cho hắn chuyện này như vậy không khác nào chứng tỏ lập trường của mình. Bùi Văn Tuyên khẽ cười, lịch sự nói: “Chư vị yên tâm, ngày mai ta sẽ trở về.”

“Chuyện khoa cử vẫn phiền chư vị để ý.”

– —

Tác giả có lời muốn nói

[Vở kịch nhỏ]

Lý Minh: Ta âm thầm bày ra một vòng vây, bao vây Thái tử…

Thái tử & Lý Dung & Toàn bộ triều đình: Bệ hạ, giơ tay lên, ngài đã bị bao vây.

Lý Minh:???


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.