Edit: Nu Thục tần
Beta: Rine Hiền phi
Hoàng đế nghĩ nghĩ nói: “Quen biết thì đúng là quen biết, chỉ là các nàng chưa chắc đã gặp mặt nhau. Nếu trẫm không nhớ lầm thì mẫu phi của con từ năm Duyên Hoà thứ tư, cũng chính là từ mười năm trước bắt đầu viết sách, lúc ấy Công Tôn phu nhân đã rời khỏi kinh thành. Cho nên nói, mẫu phi con hẳn là ký kết hiệp ước với người phụ trách thư xã Tấn Giang ở kinh thành.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, lại có một ít không ngờ đến về Hoàngđế: “Phụ hoàng, không ngờ rằng người rất hiểu biết đối với chuyện của mẫu phi nha.”
“Tất nhiên rồi, trẫm si mê sách của nàng như vậy mà. Lúc nàng còn chưa tiến cung, trẫm là người thưởng cho nàng nhiều nhất.”
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Tiền của mẫu phi con được đưa vào cung như thế nào vậy?”
“Sau khi nàng tiến cung, trẫm trực tiếp đưa bạc đến cho nàng. Bằng không, nếu đưa đi thư xã, phải bị trừ đi mất một nửa của nàng.”
Bùi Thanh Thù nhịn không được cười, không nghĩ tới Hoàng đế có tiền mà còn tính toán tỉ mỉ như vậy.
Nhưng mà nói lại, Bùi Thanh Thù đột nhiên nghĩ đến một chuyện cực kì nghiêm túc: “Phụ hoàng.”
“Hả?” Bùi Thanh Thù rất ít lộ ra vẻ nghiêm túc như vậy, Hoàng đế bị hắn dọa nhảy dựng, vẻ mặt cũng nghiêm túc nhìn về phía Bùi Thanh Thù.
Bùi Thanh Thù nghiêm trang nói: “Có phải người đã âm thầm chiếm đoạt tiền nhuận bút của mẫu phi hay không?”
“Phốc…” Hoàng đế nhịn không được cười phun, “Tiểu tử thối, con nói hươu nói vượn cái gì vậy? Trẫm là người như vậy à?”
Bùi Thanh Thù lại không cười: “Chẳng lẽ không phải ư? Mẫu phi ở tại Hàn Hương điện, tuy nói hiện tại điều kiện sinh hoạt có tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể nói là sung túc gì. Theo con được biết, sách của mẫu phi hẳn là bán rất chạy.”
Hoàng đế bất đắc dĩ: “Haiz, cái tên tiểu tử này. Được, xem ra nếu trẫm không nói rõ ràng với con, ở trong lòng con trẫm sẽ biến thành hôn quân tham chút tiền nhuận bút của mẫu phi con. Là thế này, căn cứ vào hiệp ước giữa mẫu phi con và thư xã, nàng giao một nửa cho thư xã, còn lại một nửa kia thì nộp thuế dựa theo luật pháp Đại Tề, cho nên thu vào cũng không nhiều như con tưởng tượng đâu.”
Đề cập đến vấn đề tài sản, Bùi Thanh Thù không hài lòng với câu trả lời kia, không buông tha mà nhìn Hoàng đế: “Nhưng cho dù là như thế đi nữa hẳn là cũng còn không ít chứ?”
“Đúng là còn không ít. Nhưng mà mẫu phi con nói không cần, giao cho trẫm một phần, dư lại đều đưa đến Lâm gia.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, trong lòng bỗng nhiên có chút mất mát.
Tuy nói cha mẹ cho tiền con cái không phải là chuyện đương nhiên, nhưng mà Lệ Phi rõ ràng có tiền, còn không cho hắn tiêu xài, trong lòng Bùi Thanh Thù có chút không cân bằng.
Ngẫm lại lúc hắn mới từ Lãnh cung ra, trên người không có một đồ vật nào đáng giá, đến tiền thưởng cho cung nhân cũng không có, thật sự là quá túng quẫn. Nếu Lệ Phi có thể cho hắn một ít, cho dù chỉ có mấy lượng bạc, cũng không đến mức làm hắn khổ sở như vậy.
Sau giây phút uất ức ngắn ngủi ấy, không cần người khác khuyên, Bùi Thanh Thù đã tự mình nghĩ kỹ. Chuyện Lệ Phi viết sách, người trong cung cơ bản không biết. Nếu Bùi Thanh Thù từ Lãnh cung ra, trên người có tiền, ngược lại sẽ làm người khác hoài nghi.
Hơn nữa, đúng là bởi vì lúc ấy trên người Bùi Thanh Thù không có tiền, Thục phi cho hắn một tháng tiền tiêu vặt trước, lúc ấy Bùi Thanh Thù mới có thể cảm thấy cảm kích.
Có lẽ… Lệ Phi cũng không phải không quan tâm đứa con trai này, chỉ là phương thức yêu thương hắn của nàng có chút khác biệt.
Bùi Thanh Thù tự an ủi chính mình như thế.
—
Lúc chưa nhìn thấy được Công Tôn tiên sinh, Bùi Thanh Thù vẫn luôn gấp gáp muốn gặp ông. Hiện tại đã gặp được rồi, Bùi Thanh Thù mới phát hiện, người mà bản thân muốn nhìn thấy lại là vị Công Tôn phu nhân trong truyền thuyết.
Căn cứ từ tin tức ở chỗ Hoàng đế, Bùi Thanh Thù cảm thấy, nếu nói hai vợ chồng này nhất định có một người là từ đời sau tới, vậy thì Công Tôn phu nhân càng đáng nghi hơn so với Công Tôn tiên sinh.
Nhưng mà trong thời gian ngắn, chỉ sợ hắn không có cơ hội nhìn thấy Công Tôn phu nhân, Bùi Thanh Thù tạm thời nén lại chuyện này ở trong lòng, chờ về sau có cơ hội lại nói tiếp.
Bùi Thanh Thù phát hiện, từ sau khi ba vị hoàng huynh xuất cung lập phủ, không khí học tập ở Trường Hoa điện ngày càng lụn bại.
Gần đây Hoàng đế bị Thái Hậu lăn lộn đến sứt đầu mẻ trán, không rảnh lo bọn họ. Hai vị tiên sinh quản không được, hoặc là nói không để tâm mà quản lý, sau đó dứt khoát bàn bạc cho các Hoàng tử nghỉ mười ngày “Giải nhiệt”.
Ngày cuối cùng đi học, Chu tiên sinh cho cả lớp một ít bài tập để bọn họ làm trong kỳ nghỉ. Đề Chu tiên sinh cho phần lớn là sao chép và một vài bài đọc, Bùi Thanh Thù cảm thấy không có gì khó khăn, nên bảo Phó Húc giúp hắn ghi vào vở, định trở về sẽ làm.
Nhưng Thất Hoàng tử và Thập Hoàng tử không thích việc học tập, nghe được Chu tiên sinh cho nhiều bài tập như vậy, thì có chút không vui.
Thất Hoàng tử còn đỡ hơn một chút, tuy rằng là đứa trẻ ham chơi, nhưng dù sao cũng đã lớn, đã biết khắc chế cảm xúc của mình.
Thập Hoàng tử lại mặc kệ những cái đó, mới vừa tan học lập tức hất văng sách vở trên bàn, thoạt nhìn rất bực bội.
Chu tiên sinh đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, chuẩn bị rời khỏi. Nghe được động tĩnh này, ông ấy cực kỳ không vui trừng mắt nhìn Thập Hoàng tử một cái.
Thập Hoàng tử biết Chu tiên sinh là thư sinh nghèo túng, sau khi đến lớp học, căn bản là không dám thật sự dạy dỗ Hoàng tử như bọn họ, vì vậy trừng mắt lại, không cam lòng yếu thế nhìn Chu tiên sinh.
Quả nhiên, sau khi Chu tiên sinh trừng mắt nhìn Thập Hoàng tử, cũng không có nổi giận, mà là nghẹn cục tức, thở phì phì rời đi. Thập Hoàng tử thấy vậy càng thêm đắc ý thè lưỡi hướng về phía Chu tiên sinh.
Cửu Hoàng tử ở bên nhìn thấy, lắc đầu nói: “Đứa trẻ không thể dạy dỗ được.”
Thập Hoàng tử thính tai, vừa nghe lập tức vọt lên, la lớn: “Huynh nói ai đó!”
Cửu Hoàng tử nhìn mọi người xung quanh, buồn cười nói: “Lão Thập, ta không nói thẳng tên đệ, đệ kích động cái gì?”
“Lão Cửu ta nói cho huynh biết, huynh bớt ở chỗ này làm trò đi, ta còn nghe không hiểu là huynh đang mắng ta à!” Thập Hoàng tử thở phì phì hừ một tiếng, “Huynh đừng tưởng rằng Lục ca làm Thái tử là ta sẽ sợ huynh. Người phụ hoàng muốn lập chính là Lục ca, không phải huynh!”
Lời Thập Hoàng tử vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Thất Hoàng tử là Hoàng tử lớn nhất ở đây, bèn chạy nhanh đến, đứng ra nói: “Lão Thập, đệ nói chuyện để ý một chút đi! Lập Thái tử là chuyện không thể mang ra bàn tán được, đệ chớ nên nói năng lung tung!”
Thập Hoàng tử không cho là đúng mà nói: “Các người giả bộ cái gì, đều là người ở trong cung, ai không biết phụ hoàng có ba ngày thì hết hai ngày đã chạy đến chỗ Lục ca, ta muốn giả làm người mù cũng không được!”
Thất Hoàng tử nói: “Vậy đệ cũng không thể làm loạn lên như vậy. Ngày nào thánh chỉ còn chưa được hạ xuống thì không ai được nói gì hết.”
Bùi Thanh Thù cảm thấy rất có đạo lý, gật gật đầu phụ hoạ theo.
Ai ngờ Thập Hoàng tử lại nói: “Các người nói thật dễ nghe, sau lưng không phải đều chạy tới nịnh bợ Lục ca sao? Nói huynh đó, Thất ca.” Thập Hoàng tử chỉ vào mũi Thất Hoàng tử nói: “Huynh không phải thường xuyên tặng đồ qua cho Lục ca à?”
Thất Hoàng tử mở tay ra, không khỏi có vài phần kích động: “Đó là bởi vì chỗ ta ở gần chỗ của Lục ca! Huynh ấy bị ho khan, vừa lúc trong viện của ta có cây lê, ta cho hạ nhân đi tặng hai quả lê thôi!”
Thứ mà Thập Hoàng tử nghe được lại không giống vậy, nhìn nhìn Bùi Thanh Thù: “Còn đệ, trước kia đệ chưa bao giờ lui tới chỗ Lục ca, vậy sao sau khi Công Tôn tiên sinh hồi kinh, đệ lại thường xuyên chạy đến tìm Lục ca? Ai không biết phụ hoàng yêu thương lão Thập nhị, nói không chừng phụ hoàng đã nói với lão Thập nhị chuyện muốn lập Lục ca làm Thái tử!”
Thập Hoàng tử nói một phen, Bùi Thanh Thù nghe mà hãi hùng khiếp vía. Hắn không nghĩ tới, chính mình mỗi lần ra cửa đều rất cẩn thận dè dặt, cũng đã giảm bớt số lần đi thăm Lục Hoàng tử, vẫn bị người có tâm chú ý tới.
Rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, vậy mà sau lưng Bùi Thanh Thù lại xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh.
“Thập ca ăn nói cẩn thận.” Bùi Thanh Thù tận lực khống chế cảm xúc của mình, không cho bản thân biểu lộ ra điều gì khác thường: “Phụ hoàng chưa bao giờ nói chuyện này với đệ, tất cả chỉ là do huynh phỏng đoán thôi.”
“Các người không thừa nhận cũng không sao.” Thập Hoàng tử trợn trắng mắt, liếc Cửu Hoàng tử một cái nói: “Tính lại thì lão Cửu người ta vậy mà lợi hại thật, ta cũng không dám trêu chọc, ta đi trước.”
“Từ từ.” Cửu Hoàng tử từ trên ghế đứng lên, đột nhiên dùng một loại ánh mắt tàn nhẫn, độc ác nhìn Thập Hoàng tử nói: “Lão Thập, đệ thường ngày không phân biệt nặng nhẹ thì thôi, còn chuyện về Lục ca, ta tuyệt đối không cho phép đệ nói hươu nói vượn.”
Thập Hoàng tử với Cửu Hoàng tử tuổi tác cách nhau không nhiều, nên trước nay hắn không đối đãi với Cửu Hoàng tử như ca ca thực thụ. Nhưng hiện tại, Thập Hoàng tử nhìn biểu cảm trên mặt Cửu Hoàng tử, đột nhiên cảm thấy một lực áp bách thật lớn, cầm lòng không được rụt về sau hai bước.
Cửu Hoàng tử tiếp tục nói: “Lục ca tài hoa hơn người, là một nhân tài xuất chúng. Nếu phụ hoàng lập huynh ấy làm Thái tử, tất nhiên ta rất vui lòng phục tùng. Nhưng mà, Thất ca nói đúng, ngày nào thánh chỉ còn chưa hạ xuống thì ngày ấy Lục ca vẫn không phải là Thái tử. Đệ nói lời này, chính là gán cho Lục ca tội bất nghĩa, muốn dồn Lục ca vào chỗ chết!”
Thập Hoàng tử bị hắn dọa, sửng sốt một hồi lâu mới ngượng ngùng nói: “Huynh đừng ở đó mà chụp mũ ta, ta chưa có nghĩ nhiều như vậy, cùng lắm là nghĩ cái gì nói cái đó mà thôi!”
Cửu Hoàng tử không nhịn được có chút kích động: “Lão Thập à lão Thập, đệ cũng đã đọc sách mấy năm mà ngay cả đạo lý cơ bản nhất cũng không nhớ rõ sao? Chưa thấy sự thật, chớ nói ra. Chưa biết, chớ nói bừa’! Trước kia đệ nói năng linh tinh mấy việc nhỏ cũng thôi đi, lập trữ chính là quốc gia đại sự, đệ không sợ bản thân nói sai sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng ư?”
“Nghiêm trọng như vậy à?” Lão Thập chột dạ sờ sờ đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ nói một chút mà thôi… không phải trong cung có rất nhiều người đang nghị luận chuyện này ư?”
Nghe Thập Hoàng tử nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều không còn lời nào để nói.
Lập Thái tử chính là chuyện lớn động trời, bên ngoài không được bàn tán xôn xao, nhưng mà đóng cửa lại thì lén lút nghị luận cùng người có quan hệ tốt với mình. Nào có ai giống như lão Thập, ở trước mặt mọi người ồn ào lung tung?
Bộ dạng ngu xuẩn này của Thập Hoàng tử làm cho Cửu Hoàng tử tức giận đến mức đứng dậy tranh cãi với hắn.
Cuối cùng, Cửu Hoàng tử vẫn là dùng câu mở đầu kia để tổng kết: “Đứa trẻ không thể dạy dỗ!”
Nói xong lập tức không nấn ná thêm mà đi luôn.
Thập Hoàng tử ngơ ngác đứng lại tại chỗ, hoàn toàn không biết bản thân đã làm sai cái gì.
Lúc Thất Hoàng tử và Bùi Thanh Thù rời đi, đi ngang qua Thập Hoàng tử vẫn còn ngây ra như phỗng.
Thất Hoàng tử thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão Thập thế này thì mãi cũng không thể lớn được!
Chờ người trong Trường Hoa điện đều đi ra hết, Thập Hoàng tử nhìn học đường trống rỗng, bỗng nhiên bật cười.
“Đi thôi, đến Cẩn Nhân cung.” Thập Hoàng tử nói với thư đồng của mình: “Mẫu phi giao nhiệm vụ cho ta, ta hoàn thành cũng không tệ lắm nhỉ?”
Thư đồng gật gật đầu, cũng cười.
Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử trở lại Khánh Ninh cung, Thất Hoàng tử rất tự nhiên đi theo sau Bùi Thanh Thù tới Cảnh Hành hiên.
“Thập nhị đệ, cho ta ké bữa cơm đi.” Thất Hoàng tử bực bội nói: “Lão Thập hại ta không dám trở về nữa, phải biết rằng chỗ của ta ở gần chỗ của Lục ca nhất đó! Đưa hai quả lê cũng có thể làm hắn chú ý, đệ nói đôi mắt của hắn sao lại giống một tên trộm vậy chứ!”
“Huynh không phát hiện sao, sở thích lớn nhất của Thập ca chính là âm thầm quan sát mỗi người chúng ta.” Bùi Thanh Thù cảm thấy bất đắc dĩ: “Đáng sợ chính là, mặc kệ chúng ta làm cái gì, đều sẽ bị hắn vặn vẹo, nói sai lệch mục đích ban đầu. Gần đây đệ xem một quyển sách, trong đó có nói ‘Dùng ác ý lớn nhất phỏng đoán lòng người’.”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!” Thất Hoàng tử hưng phấn trừng lớn đôi mắt: “Lão Thập chính là người như vậy. Thập nhị đệ, tuy là nói như vậy nhưng phải làm sao bây giờ, ta sắp bị hắn làm cho phiền chết rồi!”
“Thất ca tạm thời đừng nóng nảy, trước tiên nếm thử lê ở chỗ của đệ, có ngọt hơn ở chỗ huynh không?” Bùi Thanh Thù nói, tự mình cầm một quả ăn, vừa ăn một miếng lại nói: “Theo đệ thấy, hiện tại người phiền nhất hẳn là Cửu ca. Huynh xem Thập ca ăn nói không biết giữ miệng, làm loạn khắp nơi, chỉ sợ sẽ làm người ta tưởng Lục ca tự cao tự đại, rêu rao bản thân sắp ngồi trên ngôi vị Thái tử. Đến lúc đó chọc giận Đại ca hoặc là Tam ca, người xui xẻo không phải là Lục ca ư?”
“Điều này cũng đúng…” Thất Hoàng tử vừa dứt lời, Tiểu Duyệt Tử bỗng nhiên tiến vào thông truyền, nói là Cửu Hoàng tử tới.
Bùi Thanh Thù đưa mắt nhìn Thất Hoàng tử, hai người đều thấy được thần sắc bất ngờ trong mắt đối phương.
“Mời vào đi.”
Bùi Thanh Thù nói xong, bèn đứng dậy nghênh đón Cửu Hoàng tử, còn Thất Hoàng tử vẫn bất động ngồi tại chỗ.
Cửu Hoàng tử tiến vào, nhấp miệng khi thấy Bùi Thanh Thù hành lễ, lại nghiêng người thi lễ với Thất Hoàng tử.
“Việc hôm nay, đa tạ Thất ca và Thập nhị đệ đã lên tiếng vì ta.”
Bùi Thanh Thù vội nói: “Cửu ca khách khí rồi, chúng ta cũng chỉ là có cái gì nói cái đó thôi, Cửu ca không cần để trong lòng.”
Cửu Hoàng tử lại kiên trì nói: “Không, việc nào ra việc đó. Trước kia chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng mà ta biết, hai người không giống lão Thập. Cho nên lần này, ta thay Lục ca cảm ơn hai người.”
Dứt lời, Cửu Hoàng tử giơ áo rộng tay dài lên, đoan đoan chính chính thi lễ lạy dài với hai huynh đệ Bùi Thanh Thù.